“Leng keng~~” một chuông gió nhỏ treo trên tay cầm cửa đang đung đưa vang lên, Diệp Cửu đặt chiếc ly sứ được chuẩn bị đặc biệt cho những vị khách nhỏ ở “nơi dành riêng” của mình, ngước nhìn cô nhóc đang ngựa quen đường cũ đi vào cửa tiệm. Anh nở nụ cười và nói “Hoan nghênh ghé thăm” bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại khẽ ngân từ cuối, điều này đã biến những từ đơn giản trong miệng anh thành một nốt nhạc đặc biệt.
Cô nhóc cẩn thận ngồi trên chiếc ghế đẩu tròn hơi cao so với mình, sau khi ngồi xuống không quên đè lại làn váy, bắt chước người lớn giơ cao ly sữa nhưng vì sợ bị bỏng nên động tác bất giác trở nên cẩn thận. Cô bé dè dặt đưa chiếc cốc đến bên miệng, chỉ thè đầu lưỡi liếm láp như mèo con, rồi yên lòng nhấp một ngụm, ngây ngô không nhận ra rằng bọt sữa đã hình thành một vòng tròn nhỏ dính quanh miệng, thay vào đó lại thở dài thườn thượt như bà cụ non.
Mới vừa phục vụ xong một vị khách, Cố Vân Hề trông thấy một màn như vậy liền phát ra tiếng cười khẽ. Dưới ánh mắt khó hiểu của nhóc con, cô che miệng đi tới quầy pha chế lấy khăn giấy lau.
Lúc này, chuông gió lại vang lên, Triệu Lăng cũng không vội gọi món sau khi đi vào, cánh tay hắn tựa trên quầy cà phê, ánh mắt ôn nhu tập trung vào ngón tay mảnh khảnh của Diệp Cửu.
Ánh mắt cô bé quét tới quét lui giữa Diệp Cửu và Triệu Lăng, khi Cố Vân Hề đi đến bên cạnh, nhóc con liền nói ra câu kinh người: “Chú Triệu thích anh ấy à?”
Ngay khi lời nói của cô bé vừa phát ra, đã thành công thu hút sự chú ý của Triệu Lăng, hắn liếc mắt nhìn cô nhóc ngoan ngoãn đang được Cố Vân Hề lau miệng, chỉ cười mà không nói lời nào.
Nhìn thấy Triệu Lăng như vậy, cô nhóc còn tưởng rằng hắn không tin lời của mình, cho nên tức giận nói: “Thật vậy đấy, mẹ em đã nói cho em!”
Diệp Cửu dường như đang chuẩn bị trang trí hình bông hoa phức tạp, nên sự chú ý của anh đều đổ dồn vào tách cà phê trên tay.
Ngay cả như vậy, Triệu Lăng cũng không rời mắt khỏi ngón tay của Diệp Cửu, cười hỏi: “Ồ? Vậy em nói xem thích là như thế nào?”
Cô bé dường như muốn làm cho lời nói của mình trở nên thuyết phục hơn, liền nhảy từ chỗ ngồi xuống đất, xoa eo, rung đùi đắc ý nói với giọng điệu như một học giả, “Thích là do duyên phận đưa hai người đến với nhau. “
Nhưng sự “cố gắng” của cô nhóc dường như lại có tác dụng ngược, không những không đạt được hiệu quả như ý muốn mà còn đánh mất đi cái gọi là “khí thế”.
Ngay khi Triệu Lăng định nói gì đó, một người phụ nữ xách túi công văn vội vàng đẩy cửa vào. Cô nhóc vừa thấy bóng dáng ấy liền không quan tâm Triệu Lăng nữa, chạy chậm vài bước nhanh chóng tới bên cạnh người phụ nữ, nũng nịu gọi ”Mẹ ơi!”
Người phụ nữ khẽ gật đầu chào về phía Diệp Cửu và Triệu Lăng, một bên trả lời các câu hỏi mới lạ của cô bé, một bên ngồi xổm xuống cẩn thận sửa sang lại làn váy. Chỉnh lý xong xuôi liền dắt tay bé con hướng phía cửa đi ra ngoài.
Triệu Lăng nhìn hai mẹ con rời đi, quay lại cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, trong mắt thoáng hiện lên một tia mê mang, hắn lẩm bẩm “Duyên phận?”
“Cà phê của cậu” một cổ mùi hương tỏa ra từ tách cà phê trên quầy, Diệp Cửu đặt nó xuống trước mặt Triệu Lăng và nói: “Nhân lúc còn nóng hãy uống đi.” Anh chỉ kịp dặn dò một câu rồi vội vã đi pha những tách khác.
Triệu Lăng nhìn gợn sóng trong cốc cà phê trước mắt, khóe miệng có chút khinh thường cái gọi là “duyên phận”, khẽ nhấp một ngụm cà phê xuống đáy lòng, nâng mắt nhìn lên, tràn đầy xuân sắc, làn gió đầy cánh hoa rơi lất phất, nhưng bông hoa nhung trong sâu thẳm vẫn luôn là Diệp Cửu của hắn
Diệp Cửu của hắn, nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Lăng lướt qua thân ảnh bên trong quầy pha chế, nhìn ánh mặt trời chiếu tới trên người mà hắn yêu nhất đang nhẹ nhàng tỏa ra một vầng hào quang dịu dàng.