2.
“Thị uy.” Lệ Trạch Xuyên nhướng mắt, dưới mí mắt mỏng mang vẻ lạnh lùng: “Anh ta tới đây là muốn thị uy, cảm thấy chúng ta không phải đối thủ của anh ta, sẽ không bao giờ có thể bắt được anh ta, ở mảnh đất này chúng ta sẽ không có biện pháp tóm được.”
Liền Khải hừ một tiếng nói: “Thù mới hận cũ, xem ra bọn họ muốn liều mạng đập tan chúng ta.”
“Cậu nói ngược rồi.” Lệ Trạch Xuyên nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của mình: “Là chúng ta sẽ đập tan chúng. Nợ máu phải trả bằng máu, đây là những gì bọn họ nợ chúng ta.”
“Đấu nhau lâu như vậy, Tống Kỳ Uyên thì không nói làm gì.” Trát Tây đột nhiên nói: “Nhưng mà ảnh truy nã của Nhiếp Khiếu Lâm đã từ mười năm trước rồi! Khuôn mặt cũng mơ hồ ai có thể nhận ra? Lệnh truy nã cũng đã được phát ra, tiền treo thưởng cũng cung cấp. Đến lúc đó không có người nhận ra được, vậy thì nghẹn chết!”
Khả Khả Tây Lý có diện tích hơn 400 hécta, phần lớn diện tích đều hoang tàn vắng vẻ không có người ở, để bắt được mấy tên tội phạm săn trộm đang chạy trốn khắp nơi giống như mò kim dưới đáy bể. Hơn nữa, nơi này tín hiệu không tốt, giao thông không thuận tiện, thời tiết kỳ lạ, gió cát bão tuyết ở khắp mọi nơi, đó đều là những điều kiện dẫn đến trở ngại khách quan nếu như muốn truy lùng băng nhóm săn trộm hàng đầu của Nhiếp Khiếu Lâm.
Lệ Trạch Xuyên hoảng hốt nhớ đến cuộc chạm trán bất ngờ năm đó, khi ấy lão trạm trưởng nhận được tin báo nên mang anh đi theo, trên đường đi tình cờ đụng phải Nhiếp Khiếu Lâm và đám người săn trộm của ông ta đang bắn chết linh dương Tây Tạng. Trên người anh không có vũ khí, lão trạm trưởng để anh nấp đi bảo anh ở yên đó không được di chuyển, nhưng lúc đó vì anh quá nóng lòng muốn chụp một bức ảnh chính diện rõ ràng.
Trước lúc âm thanh màn trập vang lên, ngay lúc đó anh đã nghe thấy tiếng đạn, lão trạm trưởng cả kinh dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra. Trong nháy mắt anh ngã xuống mặt đất, nhìn thấy trước ngực của lão trạm trưởng nở rộ ra một đoá hoa kiều diễm.
Một người đàn ông mặc áo dài đứng ngược sáng, bắt gặp tầm mắt của Lệ Trạch Xuyên. Nhiếp Khiếu Lâm thấy anh cười rộ lên, nửa giễu cợt nửa cảm khái: “Thế mà tao lại gặp được mày ở đây, ông trời thật biết chà đạp người.”
Anh không biết trên mặt mình lúc đó có biểu cảm gì, càng không biết được ánh mắt của một người có thể chứa được bao nhiêu hận thù. Anh bị Nhiếp Khiếu Lâm đè hai tay, quỳ trên mặt đất, nhìn thấy chiếc máy ảnh bị đập vỡ tan tành. Thẻ nhớ bị lấy ra, ném vào lửa khiến ngọn lửa nhỏ bùng lên.
Ai đó đã kéo tóc anh buộc anh phải ngẩng đầu lên. Anh nắm lấy mảnh kính thủy tinh vỡ vụn vung tay lên, chiếc mảnh kính nhỏ xuyên qua lớp khẩu trang cắt vào mặt người đó khiến nó rỉ ra ít máu trên cằm anh ta.
Người đàn ông lau máu trên cằm, nhìn thật sâu vào mặt anh, đưa họng súng lên chạm lên giữa hai hàng lông mày của anh, lúc đó anh chỉ nghe thấy tiếng gió từng hồi từng hồi truyền tới.
Nhiếp Khiếu Lâm đột nhiên lên tiếng: “Lão tứ, thả nó ra.”
Lão tứ không nhúc nhích, đôi mắt đào hoa tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo.
Nhiếp Khiếu Lâm thấp giọng nói: “Tống Kỳ Uyên, xin cậu thả nó ra!”
Người được gọi là Tống Kỳ Uyên lùi lại phía sau một bước, lạnh lùng quay lưng đi.
Nhiếp Khiếu Lâm ngồi xổm xuống trước mặt anh, giơ tay ấn lên vai anh, dùng sức đè nặng. Anh vùng vẫy kịch liệt, cố gắng đứng dậy, cố gắng tung nắm đấm của mình, anh muốn đánh nát khuôn mặt của người đàn ông trước mặt này, đánh nát khuôn mặt để phá tan cơn ác mộng đã đeo bám anh suốt nửa đầu cuộc đời.
Tống Kỳ Uyên canh giữ ở một bên, thấy thế liền giơ chân đá lên người anh, đôi ủng của anh ta ép lên bụng anh một cách chính xác, cú đá rất mạnh, mạnh đến mức làm anh đau tới suýt tắc thở, anh quỳ rạp trên mặt đất mà nôn khan.
Nhiếp Khiếu Lâm đem anh xách lên, dùng ngón tay bóp cổ anh rồi nói: “Tao sẽ không giết mày, thi thể của lão già kia cũng để cho mày nốt. Trở lại trạm bảo hộ nhớ nói với lãnh đạo và đồng nghiệp của mày một câu: Ai có bản lĩnh kiếm ra tiền thì người đó hưởng, hà tất gì cứ phải phân biệt kẻ thù để tàn sát lẫn nhau. Sinh mệnh của mấy con súc sinh này không đáng giá, cứ về suy nghĩ lại cho tốt.”
Nhiếp Khiếu Lâm thả tay ra, trước khi anh còn chưa kịp đứng vững, viên đạn xuyên qua không khí găm vào bụng anh, máu bắn ra giống như một đoá hoa quyến rũ. Anh quỳ xuống ôm chặt vết thương, cả người đau như sắp lìa.
Tống Kỳ Uyên trong tay vẫn chĩa họng súng về phía anh mang theo mùi thuốc súng, nhẹ giọng nói: “Mày lấy kính làm xước da tao, tao phải đòi lại.”
Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng quỷ mị.
Thuộc hạ của Nhiếp Khiếu Lâm đã giết linh dương và lột da chúng ngay ngắn, thậm chí cả sừng chúng cũng không tha, chúng dùng dao cạy nó xuống, sau đó nhảy lên xe, xếp chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp.
Một trong những tên thuộc hạ vô tình làm rách tấm da linh dương. Nhiếp Khiếu Lâm trở tay giáng xuống hắn ta một cái bạt tai: “Đồ này so với vàng còn quý hơn, vậy mà mày dám làm hư sao!”
Con linh dương nhỏ chỉ vừa mới mọc một chút sừng, tai đầy lông cùng đôi mắt ướt át, Tống Kỳ Uyên bước tới nhìn thoáng qua, cười nói: “Da thì không thể nhưng thịt thì có thể ăn, mang con linh dương này đi nướng, ăn cùng với cơm, đặc biệt thơm. Ăn xong, tìm phụ nữ ngủ làm ấm giường cả đêm!”
Một đám người cười vang, trong tiếng cười vang Tống Kỳ Uyên giơ tay lên chém xuống, đầu linh dương rơi xuống, dừng lại trước mặt Lệ Trạch Xuyên.
Tai nhỏ đầy lông, đôi mắt ướt át cùng chiếc sừng mới nhú.
Lệ Trạch Xuyên gầm lên một tiếng, giống như dã thú bị ép đến đường cùng. Anh nhìn những tên đó mang những tấm da linh dương mới lột xếp lên xe, ba mươi tấm rồi năm mươi tấm, đến bao nhiêu anh cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ rất nhiều. Từng tấm từng tấm mềm mại như nhung mang theo gió lạnh khắc nghiệt.
Anh vùng vẫy đứng lên, trên khóe miệng, trên bụng đều là vết máu, chân run run, nhưng anh lại vô cùng kiên định nói: “Các người bị nghi có liên quan đến đường dây săn trộm động vật được quốc gia bảo vệ hạng nhất. Bất cứ ai cũng không được phép rời đi.”
Nhiếp Khiếu Lâm cùng thuộc hạ của ông ta cười vang, giống như nghe được truyện cười. Có người hét lên: “Ôi! Nói như vậy tao đã phạm tội rồi cơ à, sợ quá! Hahahaha!”
Giữa tiếng cười chói tai, Tống Kỳ Uyên bước tới lật trong túi áo anh ra tìm thấy một thẻ công tác trong đó — Tình nguyện viên Trạm Bảo hộ Tác Nam, Lệ Trạch Xuyên.
Tống Kỳ Uyên từ ủng của mình rút ra một con dao, rất mỏng rất nhỏ, nhưng sáng loáng, trông cực kỳ sắc bén. Anh ta túm lấy bả vai Lệ Trạch Xuyên hướng về phía mình, lưỡi dao từ từ cắm sâu vào bụng anh, chỉ để lộ chuôi dao.
“Lão tứ.” Nhiếp Khiểu Lâm nhẹ giọng nói: “Tôi nói cậu để cho nó một mạng.”
Tống Kỳ Uyên ừ một tiếng, kề sát tai Lệ Trạch Xuyên nói nhỏ: “Mày biết cách chữa trị vết thương do súng bắn không? Khử trùng đầu dao bằng rượu, tiến sâu vào trong thịt, đem viên đạn lấy ra. Tao sợ mày không có dao dùng, cố ý cầm dao giúp mày. Nhưng động tác mày phải mau lên, nơi này cách trạm bảo hộ Tác Nam hơn 60km, nếu tốc độ đi của mày không theo kịp với tốc độ chảy máu, mạng sống mày cũng không nhặt lại được đâu.”
Tuyết rơi, gió thổi đến cực kỳ lạnh. Lệ Trạch Xuyên lảo đảo ngã ở đó, Tống Kỳ Uyên không nhìn lại anh nữa, anh ta hướng về phía xe muốn đi lên.
Còn đi chưa đến hai bước, Tống Kỳ Uyên chỉ cảm thấy chân như bị ai đó giữ chặt, có người túm lấy ống quần anh ta.
Lệ Trạch Xuyên chống nửa người đứng lên, đôi mắt mỏng một mí, hình dáng tuyệt đẹp, dưới mi mắt có tia sáng lạnh sắc bén. Anh nắm thật chặt ống quần của Tống Kỳ Uyên, xương ngón tay nổi lên mạch máu xanh trắng: “Tao nói rồi, tụi mày không được đi!”
Anh ho khan một tiếng, khoé miệng trào ra ngụm máu đỏ tươi, vẫn nói câu kia: “Các người không ai được đi!”
Hồi ức trở lại, cát bụi mù mịt thôi bay đập vào cửa kính thanh âm chói tai. Ngẫu nhiên truyền đến tiếng sói tru, hoang vắng thê lương, giống như tuyết lạnh đóng băng nơi sa mạc, ngược lại trong phòng lại một mảnh yên ắng.
Lệ Trạch Xuyên nắm tay nắm thành quyền tung nắm đấm lên bàn nói: “Lão Lôi, cậu viết báo cáo xin ý kiến chỉ đạo của cấp trên gia tăng số tiền thưởng lệnh truy nã Nhiếp Khiếu Lâm, nhanh chóng phát cả nước.”
Liền Khải không tán thành lắc đầu: “Tuy rằng số tiền lớn nhất định sẽ có người dũng cảm đứng lên, nhưng mà…”
“Mục đích của việc gia tăng phần thưởng không phải để tìm ra người dũng cảm.” Lệ Trạch Xuyên nói: “Mà để gài bẫy bọn chúng, giao thông và liên lạc ở Khả Khả Tây Lý không được thuận tiện. Lúc lệnh truy nã ra cả nước, nơi này ngược lại lại trở thành nơi an toàn nhất, bọn chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi đây. Muốn bắt rùa trong lồng hay muốn mò kim đáy bể, tự cậu chọn?”
Liền Khải còn chưa kịp nói thì cánh cửa gỗ đột nhiên bị đẩy ra, Nặc Bố xông vào, đôi mắt có chút đỏ lên, run run giọng nói: “Anh Tang Cát, em sai rồi. Em không nên để chị Tiểu Hạ lái xe đến thị trấn Khúc Mã một mình. Em thật sự sai rồi, anh mắng em đi!”
Editor: Vitamino