1.
Khu bảo tồn thiên nhiên Khả Khả Tây Lý dân tộc Tạng nằm ở phía Tây Bắc Thanh Hải, cho đến nay là một trong những khu bảo tồn thiên nhiên có diện tích lớn nhất, cao hơn so với mặt nước biển và có nguồn tài nguyên động vật hoang dã phong phú nhất Trung Quốc.
Đi về phía nam dọc theo đường cao tốc Thanh Hải – Thanh Tạng, băng qua đèo Côn Luân. Độ cao trung bình ở đây là hơn 4700 mét, hàm lượng oxy trong không khí chỉ bằng một nửa so những khu vực có độ cao thấp, rất dễ xảy ra phản ứng cao nguyên.
Ôn Hạ co người ngồi ở ghế phụ phía trước quấn chặt áo khoác, phản ứng cao nguyên (*) làm đầu cô đau nhức kịch liệt, tựa như tiếng ngựa vó vồ vập, bịch bịch chạy quanh đầu.
(*) Phản ứng cao nguyên hay còn được gọi là triệu chứng sốc độ cao, thường xảy ra ở những khu vực vùng núi cao, hàm lượng oxy ít. Các triệu chứng thường gặp là: không muốn ăn, buồn nôn, mệt mỏi, chóng mặt, mất ngủ, khó thở khi gắng sức, chảy máu mũi,…
Một bài hát dân ca tiếng Anh vang lên trong tai nghe, tiếng đàn guitar acoustic cùng giọng nói hơi khàn, khẽ cất tiếng hát: “I’ve got a whole lot of dreams and I can dream for you……”
Em đã mơ rất nhiều giấc mơ, và những giấc mơ đó luôn mơ về anh.
Thân xe đột ngột rung chuyển, Ôn Hạ mở to mắt, trong tầm mắt lướt qua một bóng đen sừng sững được đúc bằng đá Côn Luân cao hơn 20 mét. Gió cát tung bay bụi mù, phát ra tiếng động phần phật.
Cách đó không xa, chân dung một vị anh hùng mờ ảo trong tầm mắt, thậm chí nhìn rõ câu đối có khắc dòng chữ “Nhớ ơn công Côn Luân, thanh âm và dáng mạo luôn ở đó”. Xa xa như có thể nghe thấy tiếng các nhà sư tụng kinh, những thân ảnh đang quỳ gối.
Ôn Hạ nhìn hồi lâu, đưa mắt qua người lái xe nói: “Đó là tượng đài Đại kiệt Tác Nam đúng không? Nghe nói đêm Bí thư Tác hy sinh, nhiệt độ xuống tới âm 40 độ C. Cao nguyên gió lạnh đã đóng băng ông ấy thành một pho tượng trong tay vẫn cầm chặt một khẩu súng. Cho đến khi ông ấy hy sinh, họng súng của ông vẫn nhằm vào những kẻ săn trộm…”
Người lái xe là một chàng trai trẻ người Tây Tạng tên Đạt Ngoã.
Tiếng phổ thông của Đạt Ngoã không được chuẩn cho lắm, vấp váp nói: “Bí thư Tác khi chết chưa đầy 40 tuổi. Những người lớn tuổi ở đây vẫn thường nhắc đến, nếu Bí thư Tác vẫn còn đó thì tốt biết bao. Cô giáo Ôn, nếu có cơ hội đi theo đội bảo hộ đi tuần tra trên núi, gặp phải những người dân chăn nuôi ngàn vạn lần đừng nhắc đến Bí thư Tác với họ. Họ sẽ khóc chết đi sống lại, cảm giác buồn bã thật lâu mới biến mất…”
Đang nói được một nửa, thân xe đột ngột lõm xuống, ngừng di chuyển.
Đạt Ngoã xoay người xuống xe xem xét tình hình, gõ gõ cửa kính, bất lực nói: “Cô giáo Ôn, chúng ta lại bị kẹt xe rồi.”
Khả Khả Tây Lý vào tháng năm đã được coi như là ấm áp, tuyết đọng cùng cát đá trên đường đi, điều này tệ hơn so với gặp bẫy.
Ôn Hạ nhảy ra khỏi xe, nhìn thấy hai bánh sau chìm sâu trong bùn, đây đã là lần thứ sáu hai người không may gặp phải trên đường. Trán cô lại bắt đầu giật giật như có bàn cờ đang chơi trên đó, không ngừng kêu răng rắc.
Hai con người xui xẻo, một người cầm lái một người đẩy xe, đẩy đến nửa ngày trời bánh xe vẫn đảo quanh tại chỗ không chịu nhúc nhích, lần này chiếc xe bị kẹt rất nghiêm trọng.
Áo khoác mới mua dính đầy bùn đất, Ôn Hạ lau mặt, nhếch miệng cười nói: “Mấy người ở đây không có máy giặt khô, đúng không?”
Đạt Ngoã dở khóc dở cười, lấy đài ra hướng đến trạm bảo hộ Tác Nam tìm kiếm viện trợ.
Ra khỏi xe, chứng phản ứng cao nguyên cũng đã dịu đi rất nhiều, đứng trên mảnh đất hoang vu nhìn xung quanh, những ngọn núi được tuyết phủ trắng trập trùng lên xuống, trông như những vị thần, cao lớn uy nghiêm, không được phép phạm thượng.
Hơi lạnh phả vào khoang mũi, Ôn Hạ tựa vào cửa xe, mơ mơ màng màng nói: Lệ Trạch Xuyên, cuối cùng em cũng đến Khả Khả Tây Lý rồi, rốt cuộc cũng đến gần anh hơn.
Đạt Ngoã đã liên lạc được với trạm bảo hộ liền vui vẻ giơ tay nói: “Trạm bảo hộ nói rằng sẽ cử người đến hỗ trợ chúng ta ngay lập tức. Cô giáo Ôn, không cần phải sợ, chúng ta nhất định sẽ đến nơi trước khi trời tối.”
Ôn Hạ nói: “Đừng một câu là gọi tôi ‘cô giáo’ tôi nghe không quen. Tôi tên là Ôn Hạ, học cao học khoa Thú y. Tôi được tổ chức phi chính phủ ‘Văn Minh Xanh’ giới thiệu tới tổ chức bảo vệ môi trường Trạm bảo tồn Tác Nam. Chỉ là làm tình nguyện viên thôi, cậu cứ gọi tôi Tiểu Hạ là được.”
Đạt Ngoã xoa xoa mái tóc cười một cách chân thành, ngượng ngùng.
Ôn Hạ sờ đầu Đạt Ngoã cũng mỉm cười theo.
Ở Khả Khả Tây Lý không có khái niệm gọi là “đường”, nơi này miễn cường lắm mới có thể chứng kiến được vết lốp bánh xe tạo ra. Bão tuyết bao phủ những cái cũ, cái mới lại che lấp đi không nhìn thấy hình dạng. Đạt Ngoã đứng tại chỗ trông coi xe, Ôn Hạ quấn chặt áo khoác bước ra khỏi đường, cô muốn tìm hiểu vùng đất này, nơi mà Lệ Trạch Xuyên đang sinh sống.
Ánh nắng không gắt nhưng tia cực tím cực mạnh. Ôn Hạ đi về phía trước không có mục đích, ngâm nga bài hát mà Lệ Trạch Xuyên thường hát trong miệng.
Tuổi trẻ bắt đầu từ lúc em yêu anh.
Và cũng khiến em hiểu rõ thế nào là giấc mộng tình yêu
Kể từ khi anh mất trí nhớ
Cũng chính là lúc cuộc đời em thay đổi. (*)
(*) Trích từ bài Tiểu thành đại sự – Dương Thiên Hoa
Lệ Trạch Xuyên, hai năm không gặp, anh có khoẻ không?
Hát được một nửa, bên tai vang lên tiếng gầm rú của động cơ, một bóng đen to lớn lao thẳng về phía Ôn Hạ mang theo bụi bay mù mịt. Ôn Hạ hét lên rồi ngã ra sau, bóng đen ngồi đè lên người cô.
Rất nhiều lông cũng rất nặng.
Là một con chó ngao Tây Tạng trưởng thành khổng lồ.
Chiếc xe việt dã Hummer màu đen gào thét cùng tốc độ xe quét bụi bay mịt mù. Không đợi thân xe dừng lại ổn định, một bóng dáng cao lớn nhảy xuống xe, nặng nề đạp xuống mặt đất, “bịch” một tiếng, nhịp tim Ôn Hạ cũng rối loạn theo.
Một người đàn ông diện chiếc quần quân trang màu xanh lục, thiết kế bó sát ở mắt cá chân, càng khiến đôi chân dài thẳng tắp. Con chó ngao Tây Tạng lớn tiếng sủa hai lần, vẫy đuôi quanh chân người đàn ông.
Ánh mắt của Ôn Hạ nhìn từ từ lên đôi chân dài, phát hiện người đàn ông đó đang đeo một chiếc khẩu trang cùng chiếc kính màu đen che kín khuôn mặt, chỉ có mái tóc ngắn lộ ra ngoài, hoàn toàn không nhìn ra được anh ta trông thế nào.
Người đàn ông đeo kính nhìn lên trời huýt sáo một cách rõ ràng. Cơn gió đột nhiên phá lệ cực kỳ mạnh mẽ, một con chim ưng lướt qua làn gió bụi sau tiếng huýt, thu lại đôi cánh cùng móng vuốt của mình đáp xuống vai anh ta.
Cảnh tượng nơi hoang vu có một không hai này, như rượu mạnh làm nóng rát nơi cổ họng.
Ôn Hạ ngẩn ra, nhớ tới khi còn đi học, cô đã từng đọc một câu rất hay trong sách:
Cung đại bàng như trăng tròn, nhìn về hướng Tây Bắc, bắn về phía Thiên Lang.
Người đàn ông đeo kính duỗi tay hướng về phía Ôn Hạ, dưới lớp găng tay da cũng không thể che giấu được ngón tay mảnh khảnh ấy.
Ôn Hạ nắm lấy tay anh ta, dùng sức đứng lên.
“Bay trên trời chính là ‘Đồng Tiền’, chạy dưới mặt đất chính là ‘Nguyên Bảo’.” Người đàn ông đeo kính chỉ vào con chim ưng trên vai và con chó ngao Tây Tạng lớn dưới chân. Giọng điệu cố ép thấp xuống “Cô thiếu chút nữa đã giẫm vào hố cát lún, là Nguyên Bảo đã cứu cô đấy.”
Ở Khả Khả Tây Lý, hố cát lún cũng khủng khiếp như một trận bão tuyết, nó có thể nuốt chửng một người to lớn cả trăm cân hay một chiếc ô tô hàng mấy trăm cân trong nháy mắt.
Ôn Hạ lòng vẫn còn sợ hãi, ánh mắt chăm chú của người đàn ông đeo kính hạ xuống, anh ta hướng tới cảm ơn chú chó lớn.
Người đàn ông đeo kính nói: “Xe của cô bị kẹt ở đâu? Phải mau chóng sửa thôi, nhiệt độ càng lúc càng thấp, chờ đến khi nó đông cứng lại sẽ rất phiền phức.”
Ôn Hạ giơ ngón tay lên chỉ vào một hướng, người đàn ông đeo kính vỗ vỗ đầu Nguyên Bảo, con chó lớn vừa sủa vừa vội vàng chạy qua.
Chim ưng cất cánh chó lớn chạy đi, người đàn ông trẻ tuổi đứng ở giữa tuyết hơi thở lạnh thấu xương. Ôn Hạ nhìn anh ta chằm chằm một lúc, không hiểu sao lại cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ được đã gặp qua ở đâu.
Phản ứng cao nguyên lại phiền phức quấy rối, Ôn Hạ lắc lắc đầu, tự cho là mình suy nghĩ quá nhiều.
Ngoài hai mãnh thú, người đàn ông đeo kính còn mang theo hai người đến trợ giúp. Đạt Ngoã, canh giữ bên hông xe vừa nhìn thấy họ liền rất kích động, nắm tay người đàn ông đeo kính gọi anh ta một tiếng “Anh Tang Cát”, chạy tới chạy lui trước mặt Tang Cát, vẻ mặt đầy kính trọng cùng ngưỡng mộ.
Ôn Hạ sững sờ, cô không ngờ người đàn ông đeo kính nói tiếng phổ thông chuẩn như vậy thực ra lại là người Tây Tạng.
Mặt trời lặn về phía Tây, nhiệt độ giảm xuống, bùn phía dưới dần cứng lại. Ôn Hạ lơ đãng dẫm vào ổ gà dưới chân, lại hắt hơi không ngừng. Tang Cát liếc nhìn cô, lạnh lùng nói một câu: “Thể chất kém như vậy còn dám chạy đến cao nguyên, muốn gây phiền đến những người chuyên nghiệp.”
Ôn Hạ bĩu môi, nén giận nói: “Gây phiền đến người chuyên nghiệp vẫn tốt hơn gây phiền đến người nghiệp dư. Dù sao kỹ năng cũng tốt hơn.”
Xung quanh có tiếng cười trộm, Tang Cát quay đầu lại liếc nhìn Ôn Hạ. Một người trong đội gọi một tiếng anh Tang Cát vẫy tay ra hiệu cho anh ta đi tới. Tang Cát thu hồi ánh mắt đang dừng lại về phía Ôn Hạ, xoay người bước đi.
Tang Cát trong tiếng Tây Tạng có nghĩa là thuần khiết và tốt bụng, Ôn Hạ bĩu môi thầm nghĩ, thật lãng phí cho một cái tên hay.
Tang Cát hướng dẫn Đạt Ngoã và hai người đàn ông Tây Tạng khác dùng xẻng xúc đất xung quanh bánh xe, đặt thêm một vài viên đá, sau đó dùng móc kéo và dây thừng để kết nối hai chiếc xe lại với nhau.
Ôn Hạ xắn tay áo định giúp đỡ, Tang Cát không quay đầu lại chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh, ý chỉ cô vào chỗ mát mẻ đứng đợi.
“Bác sĩ thú y Ôn” bị coi thường liền không hài lòng chút nào, nhe răng trợn mắt làm bộ dứ dứ nắm đấm phía sau lưng Tang Cát, thầm nghĩ anh mà còn dám tức với tôi, tôi sẽ không khách khí đâu. Tang Cát lúc này vừa vặn quay đầu lại, đem hết động tác nhỏ của Ôn Hạ thu vào mắt.
Ôn Ha vội vàng ngẩng đầu, chắp tay sau lưng nhìn trời, Tang Cát nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó lạnh lùng quay người đi.
Quần chúng ăn dưa nhiệt tình ăn đến vui vẻ.
– ———
2.
Hai phương tiện cùng lúc đạp ga, kéo lê một lúc lâu mới giải cứu được chiếc xe đang bị mắc kẹt. Tang Cát mở cửa xe nhìn vào bảng điều khiển, nói với Đạt Ngoã: “Nhiên liệu trong xe của cậu có chút nguy hiểm, phải giảm bớt trọng lượng, nếu không thì không thể lái xe về trạm bảo hộ đâu.”
Năm người thảo luận ngắn gọn, chú chó lớn Nguyên Bảo và Đạt Ngoã ở trong xe sẽ ít tiêu hao nhiên liệu hơn. Ôn Hạ tự đem bản thân cùng hộp thiết bị y tế và hai hộp thuốc cô mang theo chuyển đến xe Hummer. Ôn Hạ nhìn thấy Tang Cát ngồi ghế sau, nên dứt khoát chọn ghế lái phụ.
Anh chàng Tây Tạng lái chiếc Hummer có cái mũi to, ăn nói giản dị, lái xe chưa đầy một km dường như đã khai báo hết tình hình trong sổ hộ khẩu cho Ôn Hạ. Ví dụ, tên cậu ta là Nặc Bố, mẹ cậu ta là người Tây Tạng, bố cậu ta là người Hán, bố cậu ta vì mẹ cậu ta mà đến Cách Nhĩ Mộc sau đó quyết định không rời đi.
Ôn Hạ nói với Nặc Bố rằng cứ gọi cô là Tiểu Hạ, cô vui vẻ kể cho Nặc Bố nghe rất nhiều chuyện bên ngoài Khả Khả Tây Lý.
Lúc chiếc xe rẽ vào khúc quanh, Nặc Bố lắc đầu ngao ngán hỏi Ôn Hạ tại sao lại nghĩ đến việc đến Khả Khả Tây Lý. Môi trường ở đây rất tệ, có khi một ngày cũng có thể trải qua bốn mùa mây, nắng, mưa, tuyết, chứng phản ứng cao nguyên phải người có sức khoẻ cực tốt mới có thể chịu nổi.
Ôn Hạ nhìn về phía chân trời thấp giọng nói: “Tôi tới đây tìm một người, anh ấy tên là Lệ Trạch Xuyên.”
Tang Cát ngồi phía sau giật mình một chút, không biết đụng phải thứ gì phát ra âm thanh giòn giã.
Nặc Bố giọng đầy nghi hoặc: “Tìm người sao? Anh ta mất tích à? Tìm người mất tích là chuyện lớn đấy. Khi nào đến trạm bảo hộ, tôi sẽ giúp chị báo cáo với trạm trưởng. Phải đi ra ngoài tìm cả ban đêm nữa.”
Ôn Hạ vội xua tay nói: “Anh ấy không mất tích. Tôi đoán chắc là anh ấy đang sống tốt ở Khả Khả Tây Lý thôi, chỉ là đã lâu rồi tôi không gặp anh ấy.”
Nặc Bố cái hiểu cái không gật đầu, lẩm bẩm: “Anh ta ở Khả Khả Tây Lý? Trạm bảo hộ nào? Chị nói anh ta tên gì nhỉ? Lệ Trạch Xuyên? Sao cái tên này quen thế nhỉ? Anh ta là người thân của chị à? Là anh hay là chị? Nghe tên thì chắc nên là anh nhỉ?”
Trong mắt Ôn Hạ ánh lên nét dịu dàng mềm mại, giống như một làn sương trắng nhẹ đầu mùa xuân, cùng với ánh sáng mặt trời, vàng óng chiếu xuống mặt đất, cô thấp giọng nói: “Anh ấy là người tôi thích, thích cực kỳ.”
Nặc Bố nghe thấy Ôn Hạ nói vậy liền đỏ mặt, một lúc lâu, cậu ta đột nhiên nghĩ ra gì đó liền “a” một tiếng. Tang Cát nhấc chân lên hướng tựa lưng của ghế lái, quét bắp chân về phía đầu Nặc Bố. Nặc Bố nhanh chóng cúi đầu uỷ khuất nói: “Anh Tang Cát, sao anh lại đánh em?”
Tang Cát vẫn như cũ che kín mít mặt mũi, dùng gót giày ngắn gõ vào vai Nặc Bố, nói với giọng khàn khàn: “Cậu nói nhiều, ồn ào quá!”
Ôn Hạ liếc anh ta một cái, nói: “Tôi thấy đi xe ồn ào thì có làm sao. Đâu phải kiểu yên lặng như tập thể hình ấy, đeo kính vào thì có tác dụng gì chứ!”
Tang Cát đeo kính nghiêng đầu về phía Ôn Hạ, liếc cô một cái, sau đó nâng chân kia lên, hai chân dài chồng lên lưng ghế, lắc qua lắc lại, cố ý làm cô tức giận.
Ôn Hạ nghiến răng nghiến lợi, tên này thật sự khó ưa mà!
Hơn tám giờ tối, hai xe lần lượt tiến vào Trạm bảo hộ Tác Nam.
Trạm bảo hộ Tác Nam không chỉ là trung tâm cứu hộ động vật hoang dã duy nhất ở vùng Khả Khả Tây Lý, Thanh Hải, mà còn cung cấp dịch vụ lưu trú cho du khách. Gần cả trăm km khắp nơi đều là cánh đồng mênh mông hoang vu, sự tồn tại của Trạm bảo hộ Tác Nam đặc biệt quan trọng.
Hơn chục ngôi nhà bằng thép trắng đỏ đan xen nhau, trên nóc dựng khung thép viết to chữ “Khu bảo tồn thiên nhiên Tác Nam”. Phía sau ngôi nhà là một tháp tín hiệu có nhiệm vụ thu tín hiệu vệ tinh và một đầu quan sát cao 30 mét. Ngoài ra còn có một chuồng cừu là một ngôi nhà bằng ván cách nhiệt và một đồng cỏ rộng gần 500 mẫu nơi những con linh dương Tây Tạng nhỏ được cứu ở đó. Chúng được lớn lên trong hoàn cảnh tự nhiên, an toàn cho đến khi trưởng thành, sau đó trở về với thiên nhiên.
Ôn Hạ nhìn các phòng sinh hoạt một lúc lâu, Tang Cát đi vòng ra sau cô nói: “Điều kiện ở đây khó hơn cô nghĩ rất nhiều. Đừng chỉ lãng phí thời gian của mọi người. Khả Khả Tây Lý không chấp nhận những con người tuỳ hứng đến đây đâu. Nếu muốn tồn tại ở đây, cô phải trở nên mạnh mẽ, rất mạnh mẽ.”
Vẻ mặt Ôn Hạ không có biểu cảm gì, cô cúi xuống sửa sang lại găng tay, nói: “Tôi tự mình chọn con đường này. Leo qua hay đứng lên là việc của riêng tôi. Cảm ơn anh đã quan tâm!”
Nặc Bố ngửi thấy mùi thuốc súng giữa hai người, nhếch môi nói: “Chị Tiểu Hạ, chị chắc chưa từng thấy ngôi sao nào đẹp như này trong thành phố đâu nhỉ? Em nói cho chị biết, những ngôi sao trên núi tuyết vừa sáng vừa đẹp. Chắc chắn chị sẽ được rửa mắt qua. Nếu có cơ hội anh Tang Cát sẽ dẫn chị đi xem. Anh ấy thích nhất là ngồi dưới những vì sao chơi harmonica. Anh ấy… ouch!”
Tang Cát đá vào đầu gối Nặc Bố mắng: “Cậu ăn nói lung tung gì đấy, sao suốt ngày cứ suy nghĩ chuyện vớ vẩn trong bụng thế!”
Nặc Bố vẻ mặt đau khổ không dám nói thêm nữa, xoay người xách đồ cho Ôn Hạ.
Ôn Hạ từ trước đến nay chưa bao giờ bỏ qua việc những đứa trẻ lương thiện bị bắt nạt được, cô lập tức tức giận, túm chặt áo trước ngực của Tang Cát nói: “Nếu anh không nói được điều gì tốt thì mau báo danh mà đi học đi! Người ta không chọc giận anh sao anh cứ đánh người ta vậy? Anh phải nói ngang ngược mới cảm thấy thoải mái à?”
Ngọn đèn công suất lớn được bật trong sân, chiếu trên tuyết, tạo thành một làn sương trắng ấm áp.
Tiếng gió lạnh thấu xương, ngọn đèn chiếu sáng bị gió thổi nhẹ rơi trúng mặt Tang Cát, chiếc kính anh ta đang đeo rơi xuống. Không hề báo trước, ánh mắt Ôn Hạ bắt gặp đôi mắt mờ mịt.
Ánh sáng lập lòe giống như một lưỡi dao mỏng, khắc những đường nét rõ ràng trên đôi mắt. Gió lạnh buốt thấu xương xuyên vào trong, hóa thành một trận mưa sương mù Giang Nam.
Đôi mắt đẹp như vậy, đẹp như đã từng quen biết.
Ôn Hạ túm lấy áo trước ngực Tang Cát, sững sờ đứng đó.
Editor: Vitamino