“ÔI TRỜI ƠI DOÃN CHI LÂMMM.MẤY VẾT NHƯ NÀY THÌ CHE KIỂU GÌ?”
Lời mắng mỏ phát ra từ anh quản lí.Đó là vì trên cổ Doãn Lâm ngập tràn những dấu hôn đỏ mà bạn trai để lại tối qua.Mấy vết này quá đậm phấn cũng khó có thể cho nổi.
“Mày với cái tên mắt mèo kia đã làm gì để ra nông nỗi này vậy?”
“Anh đừng có hỏi nữa”
Doãn Lâm mặt đỏ y như cái cà chua.Tại hắn hết,tối nay mà gặp hắn cô sẽ bứt hết lông đầu hắn
“Make up,che hết chỗ mà cho tôi,đánh càng nhiều phấn càng tốt”
Chuyện yêu đương giữa cô và Nhiệt Đình chỉ có bạn thân cô và anh quản lí biết.Để nói chuyện không bị phát hiện nên cô đã đặt cho bạn trai mình là mắt mèo,vì mắt anh ấy rất đẹp y như mèo Bengal vậy.
Doãn Lâm từ ghế ngồi đứng dậy là cơn đau từ hông ập đến khiến cô đau điếng,những lúc như này chỉ muốn lao đến đấm thẳng nào mặt tên kia mấy cái.
Quay xong cũng đã tối rồi,mệt lả người luôn.
Về đến nhà Doãn Lâm ngả người luôn vào ghế sofa không nhúc nhích.Cô nhớ hắn quá à,nhưng giờ ra khỏi nhà thì mấy tên phóng viên sẽ chụp được ảnh mà giờ cô lại mệt không muốn đi đâu.
Doãn Lâm lôi điện thoại từ trong túi ra,gọi cho bạn trai.Chưa đến hồi chuông thứ hai hắn đã nhấc máy.
“Đình”
“Hửm?”
“Em nhớ anh”
“Ừm”
“Em quay xong rồi”
“Anh đang có việc”
Điện thoại tắt ngay sau đó.Doãn Lâm cau mày khó chịu.Cái tên đáng ghét này lúc nào cũng thế,lúc nào cũng chỉ công việc thôi.
Ngồi trên sofa mà cô thiếp đi lúc nào không hay.Đột nhiên cửa có tiếng mở khóa làm cô giật mình thức dậy,đi ra xem thì một thân hình cao lớn tiến đến.Khỏi nói cũng biết là ai.
“Sao anh lại ở đây?”
“Không phải nói nhớ anh sao?”
“Anh còn có việc mà”
“Việc nào quan trọng hơn em sao?”
Miệng thì nói có việc vậy mà mười phút sau đã có mặt ở đây,rõ ràng hắn cũng nhớ bạn gái chỉ là không nói ra.
“Ăn gì chưa?”
Doãn Lâm lắc đầu,hắn ở đây rồi thì nhịn cũng được.Nhiệt Đình thở dài bất lực,hôm nào không có hắn hoặc bạn thân thì xác định hôm đấy Doãn Lâm nhịn hoặc ăn ngoài.
Mở tủ lạnh ra thì từ đầu đến cuối toàn nước ngọt và đồ ăn vặt ngay cả một cọng rau cũng không có.
Doãn Lâm biết hắn nghĩ gì nên vội nói.
“Hôm qua mẹ em gửi đồ ăn lên,em ăn rồi nên mới qua nhà anh đó”
Nhiệt Đình nghe vậy thì rút máy ra định gọi cho mẹ vợ thì cô từ đâu xông đến dành điện thoại hắn.
“Anh định làm gì?”
“Gọi cho mẹ em xác nhận”
“Anh là bạn trai em mà anh không tin em à?”
“Ừ”
“Em ghét anh”
“Anh yêu em”
Nhìn bạn gái đang giận dỗi,Nhiệt Đình muốn dỗ dành lắm chứ nhưng cứ như vậy thì cô sẽ ngày càng bỏ bữa.
“Em đừng có bướng nữa.Lớn rồi phải tự lo cho mình.Anh đâu phải lúc nào cũng ở bên em bắt em ăn được.”
Nhiều lúc yêu đương với Doãn Lâm,hắn còn tưởng mình đang chăm con chứ không phải bạn gái,cái gì cũng không chịu ăn nhưng về chuyện giường chiếu thì khỏi bàn.
Sau vài lời của Nhiệt Đình,Doãn Lâm cũng chịu ăn.Đồ ăn là hắn gọi người đem tới,đút tận miệng mới ăn đó,có khác gì em bé đâu chứ.Vừa ngả vào người hắn,được hắn đút cơm,còn cầm điện thoại hắn xem phim làm gì còn ai sướng bằng.
Đang bình thường tự nhiên Doãn Lâm ngồi bật dậy.
“Nhiệt Đình,Mộng Dao là ai?”
“Anh không biết”
“Sao lại nhắn tin cho anh chứ?”
Cô đưa điện thoại ra trước mặt hắn
“Là thư kí ứng tuyển”
“Sao lại là nữ,em không thích”
“Vậy em làm thư kí của anh đi”
“Mai có cảnh hôn”
“DOÃN CHI LÂM”
“Anh to tiếng với em à ?”
Nhiệt Đình ghét nhất cô đóng phim ngôn tình đặc biệt là mấy cảnh hôn,nhìn ngứa hết cả mắt.Hắn tức chết khi một người cướp đi nụ hôn đầu của cô chứ không phải hắn.
“Anh nào dám to tiếng với cô nương”
“Em không thích thư kí của anh lnữ”
“Ừm”
Nghe hắn trả lời vậy cô cũng chẳng bận tâm đến chuyện đó nữa.Hắn nói ừ là sẽ giải quyết thôi.
“Thế thân?”
“Em nói có cảnh hôn chứ em đâu có nói em có cảnh hôn với người khác đâu”
Hắn kéo cả người Doãn Lâm vào lòng mình.
“Em đang đùa?”
“Em xin lỗi mà”
Cô ôm lấy cổ hắn,giọng như mèo con xin lỗi.Doãn Lâm biết hắn sẽ không cưỡng lại được khi cô dở giọng nhõng nhẽo ra đâu.
“Đau chết tim anh thôi”