Nhặt Được Chồng Sau Tai Nạn Giao Thông

Chương 13: Đón vợ là chuyện đương nhiên



Nghĩ đến việc một phụ nữ đã kết hôn lại không về nhà, bỏ mặc người chồng mất trí nhớ ‘phòng không gối chiếc’, Đồng Ngôn đành thở dài, thấy kim đồng hồ đã chỉ số 5 liền đứng dậy chuẩn bị về.

Cô bạn thân của cô đã ngủ bù được một giấc, chống cằm nhìn cô quàng khăn lên cổ, thâm sâu hỏi: “Trước kia ở bên Hạ Tấn Niên sao không thấy cô nghe lời như này?”

Cô sững người, mất một lúc mới tìm lại từ trong trí nhớ hình ảnh người đàn ông đã phai nhạt kia, mím môi, có chút mất tự nhiên: “Lần này khác.”

Ngô Hàm Ngọc bĩu môi cười nhạo: “Đều là người của cô còn gì, chẳng qua một bên cường ngạnh một bên ôn nhu.”

Hạ Tấn Niên là mối tình đầu thời đại học của Đồng Ngôn, hai người chênh nhau năm tuổi, trong lúc cô ngồi đại học thì anh đã đi làm, ham muốn kiếm soát của anh còn hơn cả mẹ cô, vì không chịu nổi mà cô phải chia tay.

Nhớ tới những quy định Hạ Tấn Niên đặt ra bắt mình báo cáo mỗi tối, cô run rẩy, yên lặng phản bác: “Bùi Giang Nguyên không giống vậy.”

Ngô Hàm Ngọc duỗi người, lười tranh luận với cô. Có gì mà khác nhau chứ, chẳng qua người ta đun nước từ từ, còn cô là con ếch nằm trong nồi, bị nấu chín lúc nào không hay.

Nếu không sao phải thông báo “Buổi tối chờ em về ăn cơm” chứ.

Đây còn không phải là ‘gác cửa’ trá hình sao.

Cô tặc lưỡi một tiếng —— quả nhiên là một tên cẩu nam tâm cơ.

(Editor: Cho ai không hiểu thì ý Ngô Hàm Ngọc chế giễu anh Bùi giống như chó gác cửa nhà, hay ông chồng sợ mất vợ nên quản nghiêm)

Đồng Ngôn nhớ lần trước từng xem một video, nói bạn trai và bạn thân là kẻ thù trời sinh, trong lòng lẩm bẩm thật đúng là vậy. Cô mệt mỏi ôm bạn mình nói lời tạm biệt.

Ngô Hàm Ngọc trừng mắt, biết cô lại phân tâm nên chỉ dặn dò đi đường cẩn thận.

Sắc trời dần tối, tuyết lại rơi, trên đường hầu không có người. Đồng Ngôn gọi DiDi* rất lâu nhưng không ai nhận đơn, đành phải run rẩy đi giữa cái lạnh trên đường lớn.

(*滴滴: ứng dụng đặt xe bên Trung)

Mở WeChat, click vào hộp thoại của Bùi Giang Nguyên, đầu ngón tay cô lạnh đến run rẩy, sau khi cân nhắc cô quyết định để anh tới đón.

Trong nháy mắt tiếp theo, màn hình chuyển sang bức chân dung màu xám của anh, nhạc chuông “Makka Pakka” vang lên.

Cô thở ra một ngụm khí, bắt máy ——

“Vâng.”

“Đồng Đồng.”

Thanh âm của hai người gần như đồng thời vang lên, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của anh ở đầu dây bên kia, sau đó hắng giọng hỏi: “Em đang ở đâu, bên ngoài có tuyết rơi, anh tới đón em.”

Trong lòng cô có chút ấm áp, bên môi treo nụ cười, nhẹ giọng đáp: “Em đang ở trước tiểu khu nhà Hàm Ngọc.”

“Được rồi” Anh dường như vừa đóng mở cửa xe, sau đó lại hỏi cô, “Có lạnh không?”

Đồng Ngôn không phải kiểu dính người, nhưng trong thời tiết lạnh như vậy, có một người quan tâm đến mình thật khiến cô cảm động.

Cô nhẹ giọng trả lời: “Vẫn ổn, chỉ là gió hơi lớn.”

Bùi Giang Nguyên cầm điện thoại, nhìn dòng xe ngược xuôi, biết ngày thường không dễ có dịp ‘nấu cháo’ điện thoại với cô, liền cố ý kéo dài thời gian gọi: “Ừm, em tìm mái hiên chờ đi. Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, anh lái xe cũng thấy lạnh.”

Anh không mấy khi nói về mình như vậy, Đồng Ngôn ngừng lại, nghĩ đến buồng lái vào mùa đông thật sự lạnh, trong lòng lại áy náy: “Sớm biết vậy đã không bảo anh tới.”

Cô không giỏi ăn nói, câu này lại giống như cố ý đâm chọc anh.

Mà Bùi Giang Nguyên lại cười ra tiếng, thanh âm trong trẻo truyền vào tai cô: “Đón vợ mình không phải việc nên làm sao.”

Mặt cô thoắt cái đỏ bừng, ậm ừ một câu rồi im lặng.

Cô nhận anh là chồng chẳng qua chỉ là khi ở trước mặt người khác, kỳ thực cả hai chưa bao giờ xưng hô thân mật như vậy.

Anh đột nhiên nói vậy khiến cô cảm thấy có chút khó xử.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.