Tây Hoàng – Đậu Mỹ Nhân

Chương 13



Xưởng lụa được thiệt lập tại phía bắc của Hiên Viên thành, khi Hiên Viên Khiếu đến, công nhân của xưởng đã đứng nghênh đón trước.

Các dải lụa mới phô ra dưới nằng, màu sắc hết sức lung linh, các loại hoa văn đều làm cho người xem cảm thấy thật tuyệt.

“ Tuyệt quá!” Hải Đường hô lên môt tiếng, thân hình dường như đã bay lên phía trước….

Xưởng lụa được thiệt lập tại phía bắc của Hiên Viên thành, khi Hiên Viên Khiếu đến, công nhân của xưởng đã đứng nghênh đón trước.

Các dải lụa mới phô ra dưới nằng, màu sắc hết sức lung linh, các loại hoa văn đều làm cho người xem cảm thấy thật tuyệt.

“ Tuyệt quá!” Hải Đường hô lên môt tiếng, thân hình dường như đã bay lên phía trước.

Hiên Viên Khiếu không ngăn cản nàng, nhưng tay đặt bên hông giữ chặt tránh cho nàng bị ngã xuống ngựa. Khi nàng cao hứng chạy đến xem đi xem lại những đoạn tơ lụa, hắn vẫn luôn đi theo bên nàng, dung túng nàng chạy loạn ở bên.

“ Khiếu Vương, đây là loại mới làm bằng lụa sồ bản, các nước khác đã phái người đến đặt hàng. Mời Khiếu vương xem qua.” Chức quan ( quan quản lý vải dệt.) đưa lên một cuốn sổ, các loại vải đều được quấn thành khối nhỏ xếp nằm theo danh sách.

Hiên Viên Khiếu xem mẫu, ánh mắt đảo qua nhìn kỹ phẩm chất của tơ lụa. “ Lấy thêm một cuốn mẫu, để nàng lựa chọn hoa sắc yêu thích.” Hắn dừng lại ra lệnh.

“ Nàng? ai?” quan chức nhỏ giọng hỏi, tràn ngập hoang mang.

Hiên Viên Khiếu ngầng đầu lên, lúc này mới phát hiện nguyên bản người đang ngồi xỗm xem tơ lụa – Hải Đường đã biến mất không thấy bóng người.

“ Nàng ấy chạy đi đâu?” Hắn nhíu mày, phát hiện nàng một khắc cũng không chịu yên.

“ Bảm Khiếu vương, cô nương đến cùng ngài vừa mới vào trong khu dệt vải.” Một công nhận lấy dũng khí nói.

Hiên Viên Khiếu nhỏ giọng rủa một tiếng, hướng bên trong khu dệt đi tới. Bên trong hơi tối, toàn lụa hoặc sợi tơ, mấy trăm khung cửi đều được xếp gọn theo hệ thồng, mỗi một khung đều có một nữ công nhân đang cố gắng dệt.

Đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy một nhóm khung dệt đang dừng lại, Hải Đường thì đang vòng lấy xung quanh. Các nữ công không biết cô gái xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này là ai, tất cả ai nấy đều tò mò.

“ Đây là cái gì?” Hải Đường cầm lấy một đồ vật có hình dáng hơi tròn dẹt, hai đầu quấn đầy sợi, vẻ mặt thật sự ham học hỏi.

“ Thoi.” Một nữ công bất đắc dĩ giải thích, nàng vừa mới bị hỏi đã gần 10 vấn đề, nữ nhân trước mắt này ngay cả dụng cụ dệt vải cũng không biết, khẳng định không phải người trong thành Hiên Viên.

“ Thoi? cái này dùng làm gi?” nàng tiếp tục hỏi, muốn dùng giấy bút ghi lại. Đây có thể là một bí mật.

“ Dùng tạo nên vĩ tuyến của các sợi tơ trên vải.” nữ công còn muốn làm việc, dưới chân vừa đạp, ngón tay lại linh hoạt lẩm nhẩm, đem thoi xuyên qua xuyên lại, chỉ nghe thấy tiếng cạc cạc không dứt, lập tức tơ lụa từ khung dệt đi ra.

Hải Đường trợn mắt há mồm mà nhìn, ngửa đầu nhìn khung dệt thần kỳ. Xem ra ngoài việc học tập chức tạo thuật, nàng còn phải trộm cách chế tạo và vận hành loại máy móc này mới được.

“ Nàng cho ta làm thử được không?” Nàng hưng trí bừng bừng đi lên.

Nũ công nhún vai, rời ra khỏi vị trí, biết trong thời gian ngắn không thoát khỏi Hải Đường. Nữ công nhìn Hải Đường ngồi bên khung dệt, cẩn thận dặn dò “ Cẩn thận một chút, dưới chân phải chú ý, còn tay phải mau, miễn cho thanh dệt không đập vào tay, nếu không sẽ rất đau…” Nói còn chưa xong, ngồi trên khung dệt Hải Đường đã hô một tiếng đau kinh thiên động địa.

“ A! đau qua!” Hải Đường kêu sợ hãi, đau đến ra nước mắt, nàng trong lúc không cẩn thận bị khung dệt đạp phải vào ngón tay, kêu đau oa oa.

“ Đã nói là phải cẩn thận! đây là cô nương nhà ai, chẳng những không biết gì, lại còn vụng về, như vậy làm sao lấy được chồng?” nhóm nữ công náo nhiệt, đều vây quanh muốn giải vây.

Một thân người cao lớn bước đến, mọi người sửng sốt, trong nháy mắt nhận ra nam nhân kia, tất cả đều sợ cứng ngắc.

“Khiếu vương.” Nhóm nữ công đều kinh sợ quỳ xuống, nhóm khác cũng kinh sợ, hình ảnh mấy trăm người cùng quỳ thật đồ sộ, Khiếu vương luôn luôn chỉ xem lụa ở bên ngoài, vì sao hôm nay lại bước vảo chỗ dệt?

Hiên Viên Khiếu đứng trước khung dệt, nhìn chằm chằm Hải Đường đang ngồi, khuôn mặt nghiêm khắc xuất hiện một tia không nề hà.

“ Ô ô…chàng nhìn thiếp cái gì? nhanh chút tới cứu thiếp a!” Hải Đường hấp hút cái mũi đáng thương nói. Đều là hắn, lúc nào cũng hấp dẫn tầm mắt của mọi người, làm cho mọi người xung quanh đều nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của nàng, thể diện của nàng thật sự bị mất hết.

“ Nàng đang làm cái quỷ gì?” Hắn nhíu mày, đi lên trước.Tuy nói nghiêm khắc nhưng động tác lại mềm nhẹ, nhanh chóng đem ngón tay bị thương ra khỏi.

“ Thiếp chỉ muốn học cách canh cửi, đâu biết động tác lại khó như vậy đâu?” nàng nói một cách tội nghiệp, thân hình đã dựa gần sát trong ngực của hắn. Thân hình cao lớn của hắn, khi dựa vào cảm thấy thật an tâm.

“ Nếu muốn một mình khống chế khung dệt, một người cũng cần phải học tập 7 năm, nàng ngay cả một chút cũng không biết, ngồi dệt chỉ làm lãng phí sợi tơ.”

Hắn xoa tay nàng, nhìn cẩn thận. Ngón tay có chút phiếm hồng, nhưng lại không có miệng vết thương, “ Đau không?” hắn hỏi lại.

“ Ô ô…” nàng còn nước mắt gật đầu. Đầu ngón tay còn đỏ như vậy, làm sao lại không đau?hắn hỏi thật vô nghĩa mà.

Hắn vỗ nhẹ toàn bộ ngón tay, sau đưa lên môi, vươn đầu lưỡi khẽ liếm, học cử chỉ trấn an đau đớn của nàng.

Hải Đường trong đầu như nổ tung một tiếng, trợn mắt nhìn hành động của hắn, trong phút chốc hai má liền đỏ bừng.

Vì sao cũng cùng một chuyện, mà khi hắn làm lại phiến tình mê người như vây? nàng nhìn hắn dùng lưỡi liếm qua da thịt mình, tiếp theo còn đưa ngón tay lên miệng…

“ Thiếp không đau!” Nàng vội vàng nói, hai má phiếm hồng, tay giãy dụa buông xuống.

Nhóm nữ công liểu gan, nhìn chằm chằm vào hai người, đang suy đoán thân phận của Hải Đường. Chưa bao giờ Khiếu vương đối với nữ nhân nào lại ôn nhu như vậy, tuy sắc mặt không tốt lên bao nhiêu, nhưng trong ánh mắt toàn bộ là sự quan tâm.

Nữ nhân có thể làm cho Khiếu vương quan tâm như vậy, rốt cục là người như thế nào?

Một tiểu cô nương khoảng chừng năm tuổi bưng chén trà đi tới, có lẽ là con của một nữ nhân nào đó đang rót nước cho mẹ. Do không cẩn thận mà đụng phải Hiên Viên Khiếu làm nước nóng của chén trà toàn bộ đổ ra ngoài.

Tiểu cô nương ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt của Hiên Viên Khiếu, lập tức nước mắt lưng tròng.

“ Muội có bị phỏng không?” truyền đến một giọng nói mềm mại, tiểu cô nương hoang mang hấp hấp cái mũi, vì sao đại thúc có sắc mặt dọa người như vậy lại có thể có tiếng nói dễ nghe?

Khuôn mặt của Hải Đường từ sau lưng Hiên Viên Khiếu dò xét, tay vỗ vỗ tiểu cô nương. Đứa bé này thật nhát gan, vừa mới thấy sắc mặt hắn đã liền muốn khóc.

“ Hiên Viên.” Hải Đường kêu nhỏ, như vậy thật sự không nhìn được.

Hắn cúi đầu nhìn nàng một cái, vẫn là khuôn mặt dọa người khác phát run.

“ Cười.” nàng dùng hai ngón tay kéo khóe miệng của hắn, buộc hắn giơ lên khóe miệng. Tiểu cô nương đã bị dọa khóc, hắn tại sao vẫn là vẻ mặt khốc lạnh kia?

Hành động này làm cho mồ hôi lạnh của mọi người đều rơi xuống, đã gọi thẳng tên cũng là thôi đi, cô gái này còn dám thản nhiên kéo mặt của vương, giống như đang chơi đùa?

Hải Đường xoay người, ôm lấy đứa bé đến bên người Hiên Viên Khiếu, nhẹ giọng “ Không cần sợ hãi, đại thúc chỉ là sắc mặt hơi khó coi, nhưng không có hung dữ đâu. Nhanh, muội thử sờ sờ, đại thúc sẽ không cắn muội nha.” Nàng nắm tay tiểu cô nương hướng mặt Hiên Viên Khiếu sờ loạn.

Tiểu cô nương gạt gạt nước mắt, cố lấy dũng khí nhìn Hiên Viên Khiếu, xác định thần sắc của hắn cũng không lãnh khốc, mới yên tâm dùng bàn tay nhỏ lau lau khuôn mặt hắn. “ Thực xin lỗi.” bé nhỏ giọng nói khiểm.

Hiên Viên Khiếu cứng ngắc gật đầu vì không quen bị đứa nhỏ như vậy sờ đến. Từ trước đến nay, chỉ cần con nít nhìn thấy hắn liền giống như gặp phải ma quỷ sợ đến mức khóc lớn cơ bản không dám đến gần chứ nói gì là chạm đến hắn.

Hắn vẫn nghĩ là do mình mang dòng máu của Hiên Viên Vô Cực khiến mọi người sợ hãi, lại nghĩ dân cư Tây Hoàng bên trong lòng hận hắn đến xương tủy, dù sao hắn cũng là con của bạo quân thụ mệnh mà đến thống trị bọn họ.

Nhưng lúc này trong cái nhìn của đứa bé hắn không nhận thấy một điểm thống hận cùng chán ghét. Theo cái chạm mềm nhẹ, đứa nhỏ từ sợ hãi cũng nói chuyện.

“ Đại thúc, người giận sao?” âm thanh ngộ nghĩnh cẩn thận hỏi.

Hắn lắc lắc đầu, sự cứng rắn trong lòng chậm rãi hòa tan, giống như lúc Hải Đường nhìn thấy vết thương trên lưng hắn vì hắn mà rơi lệ.

Tiểu cô nương đem tay đến vai hắn, cố sức nâng lên. Hắn thuận thế cũng giơ tay, tiểu cô nương cầm tay hắn, sờ soạng lên vùng da thịt ngăm đen “ Vừa mới hắt nước nóng trúng đại thúc, người không đau sao? Ta giúp người thổi thổi.”

Hiên Viên Khiếu nhìn tiểu cô nương cẩn thận thổi thôi nơi vừa mới bị nước hắt trúng, một chút cảm xúc nổi lên trong lòng. Hắn nheo mắt lại, tiếp theo nhìn đến Hải Đường đang ôm tiểu cô nương trong lòng, khóe miệng hiện lên một chút tươi cười.

“ cũng không khó khăn, phải không?” Hải Đường nhẹ giọng, buông tiểu cô nương xuống, đi lên phía trước, kéo Hiên Viên Khiếu đi đến một núi nhỏ tơ lụa phía trước.

Một ngày một chút, nàng có thể thay đổi hắn.

“ Vì sao nàng không sợ ta?” hắn thô thanh hỏi, ánh mắt nhìn Hải Đường, làn da còn cảm giác được đứa nhỏ kia chạm đến mà vui vẻ.

“ Vì sao muốn thiếp sợ chàng?” những người kia sợ chàng bởi vì hắn luôn cố gắng làm cho mọi người không dám đến gần, nhưng thiếp không phải những người này.” Hải Đường nói lại.

Rốt cục nhìn ra được mấu chốt trong lòng, nàng cảm thấy tâm rất đau, hắn thật sự đã quá cô độc, đều nghĩ lầm mọi người bên cạnh đều sợ hắn.

Đột nhiên nàng muốn ôm hắn thật chặt, không chỉ ôm hắn trước mắt mà còn là ôm con người hắn giấu trong lòng, bởi vì gánh lấy phụ nghiệt mà trở thành một đứa trẻ cô độc thật lâu.

Vì che dấu cảm xúc mãnh liệt trong lòng, Hải Đường buông tay hắn, tự mình đi về phía trước.

Nàng sợ chính mình sẽ không kiềm chế được mà nhào vào lòng hắn khóc lớn.

“ Cái đó là cái gì?” nàng không quay đầu lại hỏi, nhưng có thể cảm thấy thân hình cao lớn của hắn đang lại gần, mang đến sự ấm áp, giống như đang bảo vệ nàng từ đằng sau.

“ Vải kim đoạn.” hắn giải thích.

Mẫu thân mình có danh là “ Chức thiên nữ.” ( tơ lụa tiên nữ), bị Hiên Viên Vô Cực nạp làm phi tử, sau khi vào cung chính là ngày đêm dệt lụa. Ở bên cạnh mẫu thân, hắn đã học hết các loại tơ lụa.

Hải Đường sờ soạng khúc vải này, chỉ cảm thấy chất vài mềm nhẹ, cảm xúc khó tả, trong đầu còn mờ mịt nên không nhớ được tên gọi mà hắn vừa nói. Càng sờ nhiều vải, đầu óc nàng càng loạn, cuối cùng chỉ đứng một bên vô ích nhíu mày.

“ Thiếp không nhớ được tên của các loại vải.” vẻ mặt vô tội, trong tay vuốt vuốt khối lụa màu đỏ sẫm, trong lòng uể oải, nếu không thể nhớ được các tên của các lọa vải đặc biệt, nàng làm sao giải được chức tạo thuật trên băng lụa?

Tuy rằng không giải được chức tạo thuật, nàng cũng có thể ở bên người hắn tiếp tục mà học hỏi, nhưng nếu không giải quyết được mọi chuyện, trong lòng nàng như đeo một tảng đá lớn, làm cho nàng thật khó chịu.

“ Muốn học được cách phân biệt tơ lụa, phải trải qua một phen huấn luyện không đơn giản. Bình thường cũng phải học vài năm công phu nếu không sẽ không làm được.”

“ Chẳng lẽ không có cách nào học nhanh hơn sao?” Hải Đường không ôm hy vọng mà hỏi, thật muốn trong thời gian ngắn đem toàn bộ tuyệt học của các thợ trở về.

Hắn đứng tại chỗ, đánh giá khuôn mặt phức tạp của nàng, đôi mắt có chút đăm chiêu. Con ngươi u ám làm cho người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

“ Có lẽ, ta có thể tự mình dạy cho nàng, để nàng có thể tự mình nhận biết được vài thứ kia.” Sau một lúc lâu, Hiên Viên Khiếu mới từ từ mở miệng, ánh mắt trở nên nóng bỏng.

Hải Đường hưng phấn nhào vào trong lòng hắn, ý nghĩ thuần khiết, không phát hiện nguy cơ đang đến gần, ngơ ngác như con thỏ một lòng nhào vào con sói đói. “ Thật sao? Chàng sẽ dạy thiếp?” Nàng khoái trá nhìn hắn gật gật đầu.

Trong đầu Hiên Viên Khiếu hình thành một chủ ý, khóe miệng hắn khẽ nhếch.

Mọi người truyền ra một trận kinh hô, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn Khiếu vương, chuẩn bị đem hình ảnh trước mắt đem giấu thật tốt vào trong trí nhớ, lại sẽ đi nói với những người khác, đây khẳng định là một đại sự kiện trước nay chưa từng có ở Hiên Viên thành—

Khiếu vương nở nụ cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.