2.
Về đến nhà, Trương Mẫn đi tắm.
Đầu vẫn còn đau dữ dội. Bình thường anh sẽ uống vài viên thuốc giảm đau rồi đi ngủ, nhưng hôm nay nhìn thấy hộp thuốc lại có chút thất thần.
Vừa rồi ở bệnh viện, một khắc kia… Có phải là ảo giác của anh không?
Theo bản năng lấy điện thoại mở Wechat, trong một nhóm Lí tổng Vương tổng Triệu tổng, lại có một ảnh đại diện không phù hợp lắm.
“Hôm nay cảm ơn cậu. Ngày mai có rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm.”
Tin nhắn gửi đi xong, Trương Mẫn mới cảm thấy không ổn. Bất quá mới gặp nhau có một lần, như vậy quá thất lễ.
Nhanh chóng thu hồi.
Bên kia, Triệu Phiếm Châu đang nhìn chằm chằm điện thoại.
Bạn cùng phòng nhịn không được lên tiếng: “Nam thần, cậu nhìn điện thoại hơn nửa giờ rồi đó? Sao vậy? Gặp được hệ hoa* nào sao?”
*Hệ hoa: Hoa khôi của khoa
Thật ra còn đẹp hơn cả hệ hoa.
Triệu Phiếm Châu đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu nói xem nếu tôi theo đuổi tổng tài, xác suất thành công là bao nhiêu?”
“Hả??? Ý cậu là sao?”
“Ý trên mặt chữ.”
Trương Mẫn đang buồn bực nhìn điện thoại, đột nhiên nhận được tin nhắn của Triệu Phiếm Châu.
“Lúc nãy anh chuyển cho tôi dư bốn trăm tệ, ngày mai có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.”
Trương Mẫn tay nhanh hơn não, liền trả lời “Được”.
Sau đó vứt điện thoại sang một bên, vùi vào chăn.
Thư ký Tiêu có thể cảm nhận được ông chủ nhà mình có vấn đề.
Vụ làm ăn với Triệu gia đã thương lượng xong, buổi sáng bên kia cử người đến đưa hợp đồng, còn họp bàn điều khoản cụ thể, Trương Mẫn cư xử vô cùng bình thường.
Nhưng vấn đề chính là quá bình thường rồi…
Trương Mẫn hôm nay không mắn hắn ngu ngốc…
Hơn nữa đây còn là Triệu gia… Mắc vào sợi dây này, về sau nếu thuận lợi, Trương tổng sẽ không cần phải nhìn sắc mặt mấy lão già trong hội đồng quản trị nữa.
Sao anh không vui vẻ chút nào vậy??
Sáu giờ chiều.
Trương Mẫn ký xong hợp đồng cuối cùng trên tay, đứng dậy.
“Tôi đi trước.”
“Vâng, ông chủ.” Thư ký Tiểu theo bản năng trả lời, sau đó mới phản ứng lại: “Khoan đã ông chủ! Anh đây là… tan làm?”
Trương Mẫn quay đầu lại, dùng ánh mắt giống như đang nhìn một tên ngốc liếc hắn một cái: “Tôi không thể tan làm đúng giờ sao?”
“Có thể có thể có thể.”
Ai kêu anh là ông chủ…
Nhưng ánh mắt quen thuộc này…
Thư ký Tiêu thật nhỏ bé.
Triệu Phiếm Châu chọn một quán ăn gần trường học.
Giá cả không cao nhưng hoàn cảnh cũng không tệ, đã qua giờ tan học của sinh viên, cho nên cũng không đông người.
Khi Trương Mẫn bước vào, Triệu Phiếm Châu nhìn thoáng qua liền thấy anh, vẫy tay chào.
Trương Mẫn vẫy tay chào lại, muốn gọi tên cậu, vừa mở miệng mở nhận ra mình căn bản không biết người ta tên gì.
Tên Wechat của cậu cũng là “Người Sống Không Trị”.
Triệu Phiếm Châu dường như biết được sự lúng túng của anh, đợi anh ngồi xuống đối diện, liền vươn tay nói: “Xin chào, anh tên là Trương Mẫn đúng không? Tôi là Triệu Phiếm Châu.”
Khác với Triệu Phiếm Châu, Wechat của Trương Mẫn chủ yếu là sử dụng cho công việc, để thuận tiện, tên Wechat cũng là tên anh.
“Triệu Phiếm Châu… Xin chào.” Trương Mẫn bắt tay với cậu.
Không phải ảo giác, chỉ cần tiếp xúc với cậu, cơn đau đầu sẽ biến mất.
“Còn chưa kịp cảm ơn cậu hôm qua cứu tôi, bữa cơm này hẳn là để tôi mời mới đúng.” Trương Mẫn cười nói.
“Anh khách khí quá rồi. Tôi còn muốn cảm ơn anh hôm qua đưa tôi về trường.”
“Nên làm thôi.”
Hai người cũng không phải là dạng người giỏi ăn nói, khách khí vài câu liền trầm mặc. Vẫn là Triệu Phiếm Châu nhịn không được mỉm cười.
“Quán này tuy nhỏ, nhưng đồ ăn rất ngon, tôi không biết anh thích ăn gì, nên tùy tiện gọi một ít.”
“Cảm ơn.”
Ngoài dự kiến của Trương Mẫn, đồ ăn được đưa lên đều là đồ ăn nhẹ, thậm chí còn có một nồi cháo thịt bằm, món mặn duy nhất chính là cá pecca hấp.
Triệu Phiếm Châu múc cho anh một bát cháo.
“Thật xin lỗi, tôi cũng muốn mời anh ăn một bữa ngon, nhưng hôm qua bác sĩ có dặn, bệnh đau dạ dày của anh rất nghiêm trọng, nên chú ý chế độ ăn uống.”
Trương Mẫn húp một ngụm cháo.
“Rất ngon.”
Anh không nhớ rõ đã bao lâu rồi anh không được ăn một bữa cơm thoải mái như vậy.
Triệu Phiếm Châu thấy Trương Mẫn nhìn chăm chú đĩa cá, nhưng cũng không động đũa gắp.
“Anh không thích ăn cá sao?”
“Không phải…”
Có thể là do ăn cháo, dạ dày ấm lên, hoàn cảnh xung quanh lại khiến anh quá mức thả lỏng, Trương Mẫn bất giác nói thật: “Không biết lừa xương…”
Nói xong mới ý thức được mình vừa nói gì, liền hối hận.
Khóe miệng Triệu Phiếm Châu cong lên càng rõ ràng, đem đĩa cá đến trước mặt mình, động đũa.
Lát sau, một đĩa cá nhỏ đã được làm sạch xương được đẩy đến trước mặt Trương Mẫn.
“Nếm thử đi, không có xương.”
Trương Mẫn xấu hổ đến nỗi hai tai đỏ bừng, chậm rãi gắp một đũa.
Sau đó hai mắt sáng lên, suýt chút đem hai chữ “Ăn ngon” viết lên mặt.
Triệu Phiếm Châu buồn cười, tiếp tục cúi đầu lấy xương cá.
“Này, không cần.” Trương Mẫn thấy cậu làm vậy, vội nói: “Không cần lo cho tôi, những món khác cũng rất ngon.”
“Không sao.”
Kỳ thật Triệu Phiếm Châu chưa chăm sóc người khác bao giờ, nhưng biểu tình của Trương Mẫn quá mức sinh động, không nhịn được muốn tiếp tục nhặt xương cho anh.
Ăn uống no đủ.
Trương Mẫn do dự nói ra suy nghĩ trong đầu.
“Cậu có muốn làm việc bán thời gian không?”
“Hả?”
“Không cần cậu làm gì cả, sẽ ở lại nhà tôi, thỉnh thoảng tôi sẽ gọi cho cậu, có thể sẽ cần tiếp xúc thân thể một chút. Mặt khác không hạn chế gì cả. Giá cả cậu nói là được.”
Triệu Phiếm Châu ngây ngốc.
Đây chẳng lẽ là… Bao dưỡng trong truyền thuyết sao?
Bây giờ bao dưỡng đều gọi là làm việc bán thời gian à????