Thời gian như gió thoảng mây bay, thấm thoát thoi đưa đã đến tháng mười rồi. Trong tháng mười này có một sự kiện rất đặc biệt. Các bạn đoán đúng rồi đấy.
Ngày 20/10 đã đến gần, hình như tôi chưa có quà gì tặng nàng.
Nguyệt dạo này bận làm hoa túi bụi, đến việc nói chuyện với tôi cũng không có thời gian nữa là. Vậy nên, tôi tạm thời thoát khỏi quyền kiểm soát của Nguyệt.
Trông vậy thôi nhưng Nguyệt là “bà chủ tiệm hoa giả” đấy, không thể đánh giá thấp tay nghề của Nguyệt đâu. Tôi đã tận mắt xem Nguyệt làm hoa rồi, đẹp ghê lắm. Kể ra thì Nguyệt cũng khéo tay đấy chứ, mỗi tội tính tình khó ở thôi.
Đợt này Nguyệt không còn giám sát nữa, vì vậy đây là một cơ hội tốt để tặng quà cho nàng Vân. Biết đâu nàng vui vui hẹn tôi đi chơi thì sao nhỉ? Tôi mơ mộng hão huyền quá rồi chăng?
Nhưng mà tôi nên tặng gì bây giờ nhỉ? Nên tặng gì mà nàng sẽ không thể từ chối ấy. Và tôi cũng phải nghĩ ra một lý do “hợp tình hợp lý” hơn cái lý do nhân ngày 20/10… để nàng yên tâm nhận quà.
Mà dạo này dù tôi đã thử rất nhiều cách, ấy vậy mà mối quan hệ giữa tôi và Vân vẫn chẳng thể thu hẹp bớt chút nào. Mà hình như nàng còn ghét tôi luôn hay sao ấy, toàn tìm cách tránh mặt tôi. Cụ thể là tôi đã làm gì? Tôi đã thực hiện kế hoạch “Một tuần tình ca” đấy. Tôi đã tìm kiếm và tích lũy rất nhiều tác phẩm hay về chủ đề tình yêu vậy mà lòng nàng vẫn không xoay chuyển một chút nào. Chán lắm cơ ấy. Đây, tôi kể chi tiết cho mà nghe này, các bạn xem thử tôi đã sai ở đâu.
….
Thứ hai, vì mới là ngày đầu tuần nên tôi khởi động tuần mới bằng một câu ngắn gọn trong bài “Tiếng hát con tàu” của Chế Lan Viên.
“Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét.”
Kết quả nàng lạnh lùng bỏ đi như gió rét bỏ mặc đông về.
Thứ ba, sang đến ngày thứ hai rồi mà vẫn chưa tiến triển chút nào. Coi bộ tôi phải cố gắng hơn nữa mới được. Tôi đã xem xét kĩ lưỡng và chọn ra một bài thơ cực kì phù hợp. Nhân lúc lớp đi hóng chuyện thị phi, trong lớp chỉ có tôi và nàng, tôi nắm lấy cơ hội và thể hiện hết mình. Cụ Nguyễn Bính đáng kính, con xin mượn một đoạn trong bài “Tương tư” của cụ để làm việc lớn nhé. Xong việc con sẽ tạ ơn cụ.
“Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
Một người chín nhớ mười mong một người.
Gió mưa là bệnh của giời,
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?”
Lần này nàng còn quay xuống nói chuyện với tôi. Nàng kiệm lời lắm, một chữ của nàng đáng giá ngàn vàng đấy.
– Bệnh này có vẻ khó chữa. Nhưng tôi tin các bác sĩ tâm lý có thể xử lý được.
Cái này có được tính là quan tâm không? Tôi thấy cứ là lạ sao sao ấy, nhưng kiểu bị nói đểu vậy. Chắc tôi đa nghi.
Sang đến thứ tư, tôi tìm kiếm cơ hội nhân lúc không ai chú ý tôi lại đọc một bài khác. Lần này tôi lựa chọn ca dao tục ngữ về tình yêu đôi lứa cho thêm phần phong phú.
“Sự đời nước mắt soi gương
Càng yêu nhau lắm, càng thương nhớ nhiều.”
Đến đây thì xem chừng không ổn rồi. Thơ ca cảm động lòng người ấy vậy mà mặt nàng lạnh tanh không chút biểu cảm. Chắc nên quay lại đọc thơ thôi.
Giữa tuần, thời điểm này thì nên đọc bài gì nhỉ?
Đang phân vân không biết nên chọn bài nào, tôi bỗng trông ra ngoài sân trường. Sớm hôm nay trời nhiều sương quá. Sân trường như bị bao phủ bởi làn khói trắng, cứ như thể bụt sắp hiện lên vậy.
Hôm nay nàng bỗng dưng đi học sớm lắm, ít nhất là hơn mọi ngày. Nàng đứng ngoài hành lang ngắm mấy chậu hoa đồng tiền, hoa xác pháo đỏ, hoa cúc lá nhám…
Tôi bước ra ngoài hành lang một cách tự nhiên nhất, đứng cách xa nàng một chút để nàng không quá căng thẳng. Nàng chăm chú ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp đến mức không biết tôi ở đấy.
Vì bây giờ còn khá sớm nên hành lang chỉ có mình tôi với nàng. Tôi đọc nhanh hai câu thơ cuối trong bài “Đây thôn Vĩ Dạ” (Hàn Mặc Tử) rồi rời đi.
“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh,
Ai biết tình ai có đậm đà? “
Nàng quay lại nhìn tôi một cái rồi lại quay đi chỗ khác. Chắc nàng ngại.
Sang đến thứ sáu, tôi để ý thấy hình như nàng thích thơ Xuân Diệu. Chính vì lẽ đó, tôi quyết định chọn bài “Giục giã ” của Xuân Diệu.
Vào giờ thể dục, cô giáo chia cặp chạy vòng quanh sân trường. Tôi và nàng tình cờ làm sao lại thành một cặp.
Khi chạy đến đoạn giữa, tôi có chạy nhanh hơn nàng một chút. Vì vậy tôi lựa chọn thời điểm này để đọc thơ. Một phần để bày tỏ tình cảm, một phần để cổ vũ tinh thần luôn. Ý tưởng cũng không tồi lắm.
“Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi.”
Vừa dứt lời, nàng cắm đầu cắm cổ chạy như bay. Xem ra đọc thơ Xuân Diệu thật sự có tác dụng nhỉ.
Sau thành công của ngày hôm qua, tôi tiếp tục lựa chọn một bài thơ khác của “ông hoàng thơ tình- Xuân Diệu “.
Bài thơ này khá nổi tiếng nên chắc nhiều bạn sẽ biết. Đó chính là, “Biển”. Tôi đã chọn đọc bài thơ khi tình cờ thấy nàng đang vẽ tranh bãi biển xanh và bờ cát trắng.
“Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi.”
Dứt lời, nàng quay sang nhìn tôi bằng một ánh mắt đằm đằm sát khí kèm thêm câu nói như vầy.
– Tôi nghĩ với khả năng của cậu sau này không làm nhà thơ nhà văn thì quả là uống phí. Tôi ghét phải nói ra điều này nhưng tôi thấy việc cậu đọc thơ thật phiền phức và cậu đang gây ra những điều phiền toái cho tôi.
Đến nước này rồi tôi chỉ biết cúi đầu xin lỗi thôi. Tôi không biết việc tôi làm lại ảnh hưởng sâu sắc đến nàng như vậy. Dập đầu trăm cái cũng không hết tội. Tôi ân hận quá. Nếu biết trước tôi chắc chắn sẽ không làm những việc nàng Vân ghét.
Nàng cầm bút thước và sổ vẽ bỏ đi chỗ khác, để lại tôi với bộ óc trống rỗng.
Ngày cuối tuần, tôi buồn rầu rồi trong phòng suy nghĩ rất lâu về chuyện hôm qua. Nói thật là tôi giận bản thân lắm. Nhưng tôi chẳng biết làm sao cả.
Đang buồn mà lướt trang cá nhân của bản thân, tôi thấy tôi chưa từng đăng cái status nào. Dù sao cũng vẫn còn một bài thơ nữa, vì vậy tôi đăng bài đó lên. Đây là hai câu thơ trong bài “Những giọt lệ” của Hàn Mặc Tử.
“Người đi, một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.”
Đúng một phút sau Trần Vân- là nàng Vân đấy, thả icon buồn giữa bao nhiêu người thả thích, yêu thích, thương thương thậm chí có một vài thím thả haha.
Không lẽ nàng Vân cũng thấy buồn vì chuyện hôm qua. Vậy tôi phải làm gì để bù đắp cho người đây.
Phải rồi nhỉ, tôi có thể lấy lý do muốn chuộc lỗi cho chuyện này để tặng quà cho Vân. Và tôi cũng nghĩ ra nên tặng gì rồi.
Lớp trưởng Phong có giao vụ mua hoa tặng các bạn nữ trong lớp và các cô giáo cho tôi. Và Nguyệt cũng nhờ tôi bán giúp hoa cho nên tôi bảo cậu lớp trưởng để tôi đặt luôn hoa chỗ Nguyệt cho vẹn cả đôi đường.
Tôi sẽ nhờ Nguyệt làm một bó hoa rực rỡ nhất để tặng nàng. À, nhân tiện đặt tặng mẹ Tình một bó nữa.
Hôm nay là 20/10, cũng là ngày phụ nữ Việt Nam. Tôi cầm theo một bó hoa lớn đến trước mặt Vân.
Bó hoa này Nguyệt có vẻ dốc rất nhiều tâm huyết vào nó. Hôm nhờ Nguyệt làm hoa cho, tôi có dặn làm mấy loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Vì vậy Nguyệt đề xuất làm một bó hoa hồng kết hợp với hoa mẫu đơn và oải hương. Cũng không rành về ý nghĩa các loài hoa cho lắm nên tôi bảo Nguyệt làm sao cho đẹp là được.
Mà cũng phải công nhận rằng hoa đẹp thật, mà giá thành cũng rẻ nữa. Vì bán nhỏ lẻ nên tiệm hoa của Nguyệt không được nhiều người biết đến cho lắm.
Bỏ qua tiểu tiết rườm rà và đến với phần chính.
Tôi đến trước mặt nàng. Khi thấy nàng đang rất tập trung vẽ bức tranh vườn hoa nên tôi đặt bó hoa bên cạnh nàng. Định để lúc khác sẽ nói chuyện sau nhưng nàng gọi tôi lại ngay.
– Cái này là quà tôi tặng Vân. Xin lỗi vì chuyện tuần trước nhé. Chúc Vân 20/10 vui vẻ.
Không biết nàng có nghe không nữa. Nàng nhìn bó hoa đến say mê. Ước gì tôi là bó hoa trên tay nàng thì hay biết mấy nhỉ.
– Đẹp quá. Cảm ơn nhé!
Trời đất thiên địa ơi, nàng cười với tôi là với tôi đấy. Nụ cười ấy làm say đắm lòng người. Trái tim tôi như muốn tan chảy vì sự xinh đẹp và đáng yêu này. Thật không thể ngờ nàng thích đến vậy.
Vụ này Nguyệt có công rất lớn, vì vậy tôi cũng phải có quà đáp lễ để bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khi tan trường, tôi phi xe về nhà. Cũng may hôm nay vì phải đi giao hoa nên Nguyệt không đi chung, chứ Nguyệt đi chung sẽ hết bất ngờ.
Tặng hoa cho mẹ Tình xong, tôi xin mẹ cho tôi một bông hoa trong vườn nhỏ của mẹ. Cũng quên mất chưa kể, mé sau nhà mẹ Tình có một vườn hoa nhỏ bí mật mà trong một lần chơi trốn tìm tôi với Nguyệt phát hiện ra.
Tôi vội chạy ra ngoài vườn. Nhưng ngoài vườn lúc này thật chẳng hiểu làm sao hoa đã tàn hết. Nhìn quanh hồi lâu, tôi thấy chỉ còn mỗi cây hoa hồng trắng là vẫn còn một bông.
Cũng không có lựa chọn nào khác, tôi cắt bông hoa cuối cùng. Bông hoa như lưu luyến cành cây không muốn rời. Thật sự xin lỗi vì đã chia cắt hai ngươi.
Khoảng năm rưỡi chiều, khi ấy tôi đoán Nguyệt có nhà nên đi qua bên ấy luôn. Quả đúng là Nguyệt có nhà thật. Nguyệt mặc một cái váy trắng và đang chơi trong sân với em Nhi.
Như thường lệ tôi cho em Nhi mấy cái kẹo. Con bé chạy đi khoe mẹ.
– Có việc gì sao? Hay Văn lại muốn đặt hoa tiếp.
Nguyệt nửa đùa nửa mong chờ. Tôi đưa bông hoa cho Nguyệt thèm theo lời chúc quen thuộc.
– Nhân ngày 20/10, Văn chúc Nguyệt luôn xinh đẹp, học giỏi. Chúc Nguyệt, cô Thủy và em Nhi luôn vui vẻ hạnh phúc. Cảm ơn Nguyệt đã làm hoa giúp.
Nguyệt cầm bông hoa trên tay, ánh mắt long lanh nước như sắp khóc. Cảm động đến vậy sao.
– Cảm ơn Văn nhé, Nguyệt vui quá! Với lại Văn cũng không cần khách sáo đâu. Lần sau muốn mua hoa lại qua chỗ Nguyệt nhé. Hứa bán giá rẻ cho Văn.
Nói xong thì Nguyệt chạy thẳng vào trong nhà. Dù ở ngoài sân nhưng tôi vẫn nghe thấy rõ tiếng reo hò của Nguyệt. Trông Nguyệt lúc này thật giống một đứa trẻ con mới được cho kẹo.