Phó Học Nham đi đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Thẩm Lâm chuẩn bị cà phê xong bưng qua, lại cúi người đặt cà phê lên bàn, Phó Học Nham cười nói cảm ơn với anh, Thẩm Lâm gật nhẹ đầu, lúc xoay người tay có phần không khống chế được run lên. Đây có lẽ là lần cách Phó Học Nham gần nhất trong đời anh. Thẩm Lâm đã quên mình bắt đầu thích Phó Học Nham từ khi nào, có lẽ là hồi cấp ba, có lẽ nhỏ hơn.
Phó Học Nham đã xuất sắc từ bé, tính cách tốt, mặt mày anh tuấn, rất nhiều bạn bè, khi lên trung học cũng đã là nam thần trong lòng đám con gái. Thẩm Lâm không học cùng lớp với hắn, chỉ có thể nhìn xa xa, ban đầu anh chỉ ghen tị với Phó Học Nham, ghen tị hắn cởi mở nhiệt tình, ghen tị hắn có rất nhiều bạn, dần dần không biết loại ghen tị này sao lại biến thành thích. Anh vụng trộm để ý Phó Học Nham, biết được sở thích của hắn, biết được ưu điểm sở trường của hắn. Anh lén lút ngồi vào chỗ của Phó Học Nham, lén đi qua con đường nhỏ Phó Học Nham thường đi, lén ở một góc viết tên của Phó Học Nham, dùng toàn bộ thanh xuân tuổi trẻ để yêu, không giữ lại chút nào đưa hết cho Phó Học Nham. Nhưng cho đến khi tốt nghiệp, Phó Học Nham cũng chưa từng biết anh.
Lần nữa nhìn thấy Phó Học Nham, vẫn là buổi sáng như cũ, hắn nhìn hơi mệt mỏi, vành mắt cà vạt cũng không thắt ngay ngăn, hắn vẫn chào hỏi Thẩm Lâm như lần trước: “Ông chủ, một ly cà phê, gì cũng được, đắng một chút,” Nói xong lại đi đến chỗ ngồi cũ bên cửa sổ, Thẩm Lâm nhìn hắn một lát, vẫn theo ý hắn pha một ly cà phê, lúc anh bưng qua muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng không nói ra.
Bình luận