Trên đường nhìn thấy người khác bị lừa gạt sớm đã quen mắt lắm rồi. Nên bây giờcho dù mọi người có nhìn thấy một đứa bé bị đánh thì họ vẫn thờ ơ. Qủa thật chodù có người bất bình nhưng cũng không dám xen vào việc người khác. Vị này là concủa Quận Vương – Thừa công tử có tiếng bá đạo khắp vùng, lần trước có một thiếuniên hăng hái làm việc nghĩa đã sớm bị hắn đánh chết.
Nhưng may rathế giới này vẫn còn nhiều người thấy việc bất bình mà ra tay tương trợ. Một namtử mi thanh mục tú, quần áo hoa lệ, nhanh chóng lệnh cho hạ nhân ngăn cản –“Hắnrốt cuộc là làm sai cái gì mà ngươi đánh hắn nhưvậy?”
-“Uy! Thật là ngươi không sợ chết sao?” – Thừacông tử khinh thường cười lạnh.
-“Thầy tướng số nói ta cóthể sống đến tám mươi tuổi”
-“Ngươi dám . Đánh hắn cho ta!”– Hắn bình thường ỷ thế hiếp người , năng lực lớn nhất chỉ có thể nói ra nhữnglời vô sỉ.
Đây là kết quả vẫn thường thấy, một đám ngườixông lên nhưng chỉ trong chốc lát đều bị đánh hạ, mà vị công tử ương ngạnh kiacũng đang nằm trên mặt đất, chỉ vào người đánh hắn một lúc sau cũng không nóilên lời.
Vị công tử gặp chuyện bất bình kia cũng rất hiểu lýlẽ , cất cao giọng nói –“Tại hạ họ Tần….”
Một hạ nhân nhanhchóng chạy đến nắm tay áo của vị công tử ấy, nói nhỏ -“Công tử, lần trước ngàiđả thương vị Lưu công tử kia, lão gia đã phạt ngài ba ngày không ăn cơm, tốt hơnhết lần này chúng ta đừng gây thêm chuyện nữa.” – Thật ra hắn cũng lo lắng chobản thân mình vì lần trước hắn cũng bị lão gia phạt đánh hai mươi đạibản.
-“Đúng vậy, ngươi không nói ta cũng quên.” – Vị công tửhọ Tần bình tĩnh nói , vội vàng rời khỏi đámngười.
____________________________________________
LạiBộ Thượng Thư – Tần Phác Nguyên thong thả bước vào phòng nhìn Tần Nghĩa Phàmđang cúi đầu, giận dữ hét –“Không phải ta đã nói với ngươi, không nên gây chuyệnthị phi. Ngươi xem coi , thế mà lại đem con của Thừa quận vương đánh thành nhưvậy. Rốt cuộc là ngươi để mặt mũi ta ở đâu?”.
-“Con hắn ỷthế hiếp người, ta thấy hắn không có mặt gặp ngài mới đúng” – Tần Nghĩa Phàm nhỏgiọng nói thầm.
-“Ngươi còn dám nói sao, ba ngày không đượcăn cơm!” – Tần Phác Nguyên tức giận nói tiếp –“Cho ngươi đọc nhiều như vậy màngươi không nghe, khoa thi đối đáp lần trước ngươi một chữ cũng không trả lời ,làm cho ta mất mặt vì ngươi. Lần sau không được đã thương người khác , chuyêntâm đọc sách cho ta. Nếu cuộc khảo thí lần sau không tiến bộ, ngươi đừng rangoài nói là ngươi mang họ Tần.” – Tần Phác Nguyên là Lại Bộ Thượng Thư nên cũngrất hy vọng con mình có thể đi trên con đường làm quan.
Đángtiếc Tần Nghĩa Phàm lại chỉ say mê võ công, muốn rong ruổi trên sa trường, bìnhđịnh chiến loạn, làm cho dân chúng không phải chịu cảnh nước mất nhà tan , lưulạc khắp nơi.
Tạo hóa trêu ngươi lại làm cho hắn sinh ratrong gia đình gọi là chỉ cần ngoan ngoãn cầm Sử Ký hay Hán Thư màđọc.
Tần Nghĩa Phàm từ nhỏ đã bắt đầu luyện công nên đươngnhiên nội lực cũng không kém, nhưng nếu ba ngày mà vẫn không uống giọt nước nào.Nếu là người thường đã sớm không thể chịu được rồi.
Gươngmặt kiều mị mang vẻ hoảng hốt nhìn hắn từ bên ngoài cửa. Ánh dương quang rọi vàolàm hắn chói mắt. Đôi mắt đầy ẩn tình ấy dưới ánh mặt trời lại càng thêm độnglòng người giống như một vị tiên tử đang khiêu vũ dưới nắngvậy.
Ý thức hắn dần trở nên mơ hồ rồi bất tỉnh nhânsự.
Lúc tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang nằm trên giường,bên tai vang lên tiếng thở dài cùng với than khóc.
-“Con nócó làm gì không tốt, luận về tướng mạo, luận tài trí hay nhân phẩm thì ông cũngkhông nên oán hận nó như vậy, ông ép nó như thế mới cam lòng sao? Nếu ông thậtsự không thích đứa con này , tôi mang nó về nhà mẹ đẻ là được, cũng không cầnmọi ngày phải nhìn sắc mặt của ông nữa.”
-“Phu nhân a, bàlàm sao lại nói vậy? Nó là đứa con duy nhất của ta, ta làm sao lại không đau xótcho nó?” – Tần Phác Nguyên tràn ngập sự áy náy cùng hốihận.
Tần Nghĩa Phàm thủy chung vẫn không mở mắt, phụ thâncũng rất yêu thương hắn, hắn làm sao lại không biết. Bất quá , nghe mẫu thân hắnvì hắn mà oán trách sao , hắn tốt hơn hết nên để cho mẫu thân có cơ hộia.
-“Đau? Ông xem xem, đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh,ông như thế nào lại làm như thế? Còn gạt ta nói là nó cùng bằng hữu đi du ngoạnTây Hồ. Ông!!! Ông rõ ràng là muốn mẫu tử chúng tôi chết hết mà .” –Tần phu nhâncũng là người xuất thân con nhà quan lại, vốn không phải là người không nói đạolý, bất quá nữ tử cũng đều do sủng quá mà kiêu.
-“Phu nhân ,ta …. biết sai rồi” – Tần Nghĩa Phàm thật sự không thể tưởng tượng người phụthân nghiêm túc thế lại tự nhận mình sai, thật đúng là không thể lường hếtđược.
-“Nương, ta không sao.” – Hắn suy yếu ngồidậy.
-“Ngươi cũng thật là, lại đi nghe lời cái ông già bảothủ này, lần sau nếu ông ấy có phạt ngươi, nương cũng sẽ không làm cơm cho ôngta ăn.” – Tần phu nhân vừa thấy con tỉnh thì cơn giận cũng dịu đi phân nửa,nhanh chóng phân phó cho hạ nhân.
-“Ngươi nhanh mang tổ yếnta vừa nấu đến đây.”
Tần Nghĩa Phàm vừa mới uống xong chéntổ yến đã thấy tinh thần tốt hơn nhiều. Trong đầu lại xuất hiện bóng hình xinhđẹp ấy, kỹ thuật nhảy như vậy, nhẹ nhàng mà phiêu dật, giống như những hạt bụinhỏ thanh khiết , chỉ e có tiên nữ mới có khí chất nhưvậy.
Hắn như thế nào lại mơ thấy một một người nữ tử độnglòng như vậy, chẳng lẽ do ban ngày suy nghĩ nhiều quá nên đêm thành mộngsao?
Nhưng mỗi ngày bên cạnh hắn đều Khổng Mạnh, Tư Mã Thiêna , mà bọn họ thì có gì mà đẹp???
-“Thiếu gia, ngài đang suynghĩ cái gì mà bần thần như vậy? Cười đến nỗi ruồi cũng đậu vào được.” – Tùytùng Tiểu Lục kinh ngạc nhìn Tần Nghĩa Phàm.
-“Tiên nữa!”
-“Tiên nữ? Thiếu gia, ngài bệnh chưa khỏi sao?” – TiểuLục có chút lo lắng hỏi.
-“Đúng vậy, ngươi nói có thể có mộttiên nữ hạ phàm cùng ta soạn thành một đoạn “tiên phàm tuyệt luyến” haykhông?”
-“Sẽ không.”- Tiểu Lục phá vỡ ảo tưởng củahắn.
-“Cũng đúng, nếu không phải là mộng thì sẽ không hảohuyền như vậy, nếu thế gian thật sự có một nữ tử thoát tục như thế , ta nhấtđịnh phải thú nàng làm vợ, cùng nàng sinh sống!” – Nam tử mười tám tuổi đươngnhiên đối với chuyện tình cảm như vậy sẽ tràm ngập hyvọng.
-“Thiếu gia, ngày mai chính là ngày đại thọ của lãogia, ngài đã chuẩn bị lễ vật chưa?”
-“A? Ngươi sao lại khôngnói sớm?” – Hắn lập tức nhanh chóng thu thập đồ cùng ra ngoài với TiểuLục.
Nguyệt Nhân Nhân si ngốc nhìn theo bóng dáng của hắn,trong lòng cảm thấy mất mác không thể nói lên lời.
Nàng biếtnàng cùng Tần Nghĩa Phàm không thể nào đến với nhau được nhưng trong lúc đó nàngđã không thể kiềm chế được bản thân mà đã bị hắn hấpdẫn.
Ngày đó nàng được vào phủ Thượng Thư cùng với một ít vũkĩ để luyện vũ đạo. Bất ngờ nhìn thấy một thân ảnh đang quỳ ở Đường Trung đọcsách, nàng không biết hắn là ai, cũng không biết vì sao hắn phải vất vả vậy,nàng lại càng khó hiểu vì sao từ lúc ấy cho đến giờ hắn cũng không ăn bất cứ cáigì, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Thấy hắn khôngchịu đựng được nữa thì ngất xỉu , nàng liều lĩnh chạy vào , hô to –“Cứumạng!”.
Sau đó nàng mới biết, thì ra hắn là con trai độcnhất của Thượng Thư đạinhân.
_______________________________________________
Mộtkhúc nhạc chấm dứt, Nguyệt Nhân Nhân tao nhã cúi mình hành lễ, lui xuống. Đangchuẩn bị quay về thì một thân ảnh chắn ngang cửa làm cho nàng bất ngờ … là hắn ?Là người nam nhân mà nàng nghĩ về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nhưng giờđây lại mang theo nét cười trào phúng nhìn nàng.
-“Nguyênlai là danh kĩ của Nguyên Tiêu Các, Nguyệt Nhân Nhân sao? Thật sự là nghe danhkhông bằng gặp mặt!”-Đúng là làm cho thiên hạ chê cười, nữ tử như tiên từng làmcho hắn mộng tưởng lại thật sự tồn tại thế nhưng nàng ta lại xuất thân từ mộtnơi nhơ nhuốc.
“Danh kỹ” – Hai chữ này thập phần chói tai,Nguyệt Nhân Nhân cảm thấy lòng mìn chợt trầm xuống.
-“Vâng,Tần công tử có gì chỉ giáo?” – Nàng tao nhã đứng dậy hành lễ. Không hổ danh làhoa khôi, dù trong lòng có bao nhiêu đau buồn nhưng khuôn mặt vẫn là nụ cườiquyến rũ.
-“Không có gì, ta chỉ cảm thấy nàng khiêu vũ thậtsự là mê người, làm ta rất khó quên.” – Hắn đến gần nàng, nhìn thấy khuôn mặtnàng rõ ràng hơn. Làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, đôi mắt trong suốt dườngnhư ngân ngấn nước lại càng diễm lệ, quyến rũ hơn , hai gò má nàng đỏ ửng càngkhiến người ta bị dụ hoặc.
Trong tưởng tượng của hắn lạihoàn toàn khác hẳn. Nàng không phải là cái dạng này, nàng nên ôn nhu uyển chuyểnhàm xúc làm người khác động lòng, giống như một hạt bụi thanh khiết giữa phàmtrần này… chứ không phải tràn ngập dụ hoặc như thế.
Nam nhânnhìn Nguyệt Nhân Nhân như vậy rất nhiều, Tần Nghĩa Phàm cũng dùng ánh mắt đầynhục dục nhìn nàng làm tim nàng như bị dao cắt vào. Nhưng nàng có thể oán đượcai? Ai lại làm cho nàng xuất thân từ nơi như vậy?
-“Đa tạcông tử đã khích lệ.” – Ảo tưởng không thực tế của nàng đã hoàn toàn bị pháhủy.
Tần Nghĩa Phàm bắt lấy tai nàng , dùng một chức lực làmnàng ngã vào lòng hắn.
-“Không!” – Nàng vẫn nghĩ hắn xuấtthân từ nhà quan lại , sống an nhàn sung sướng nên cũng sẽ không có nhiều khílực, xem ra nàng thật sự lầm rồi.
-“Như thế nào? Nàng nghĩrằng ta không thể trả tiền cho nàng nổi hay sao?” – Hắn đùa cợt cười, khuôn mặttuấng lãng với nụ cười phóng đãng như vậy càng khiến người ta bị mêhoặc.
Nguyệt Nhân Nhân phải mất một lúc lâu mới có thể trấntĩnh lại. Vì sao lại khiến cho nàng gặp hắn. Gặp nhau như vậy chỉ khiến cho nàngcảm thấy bản thân càng hèn mọn hơn mà thôi.
-“Nếu ngài cóthể, ba ngày sau mang theo ngân phiếu đến Nguyên Tiêu Các, ta sẽ chính là củangài” – Nàng cười quyến rũ trả lời.
Tần Nghĩa Phàm tránh nébàn tay ấy , có chút mê hoặc cùng khinh bỉ nhìn nàng.
NguyệtNhân Nhân nhìn ánh mắt hắn… nàng đã cố ý đem những lời này nói ra. Nếu đã khôngthể cùng nhau thì cần gì phải để hắn lưu lại những gì tốtđẹp.
____________________________________________
Sỡhữu vũ kĩ tuyệt đỉnh cùng với thái độ đối với khách nên Nguyệt Nhân luôn làm mọingười khách càng thêm sầu não .Ở nàng có cái gì đó khiến cho người ta cảm thấychua xót nhưng cũng có chỗ làm cho người ta phải mê muội. Cho nên nàng đứng đầubảng trong danh sách những người đẹp nhất ở Nguyên Tiêu Các, trở thành nữ nhânmà nam nhân có vọng tưởng muốn chinh phục nhất.
Nguyệt NhânNhân một thân tiên hồng sắc vũ (vận một chiếc áo màu hồng đẹp như tiên) xuấthiện trên khán đài, mọi tiếng tranh cãi trong thoáng chốc đã lặng ngắt nhưtờ.
Trong tiếng nhạc, điệu nhảy của nàng thể hiện ra …. Nàngđối với số mệnh cảm thấy rất tuyệt vọng, đối với thế gian là oán hận và cuốicùng là đối với một người nam nhân lại mang đầy tâm sự. Đây là điệu múa cuốicùng của cuộc đới nàng , cũng là vũ điệu độc nhất vô nhị của thếgian.
Sau khi điệu nhạc này kết thúc thì nàng cũng không lưuluyến cuộc đời này nữa.
Trong ống tay áo của nàng đã giấusắn một cây chủy thủ, đến động tác cuối cùng nàng sẽ đâm vào ngực của chính mình… đó cũng là nơi mà Tần Nghĩa Phàm đã gieo hy vọng chonàng.
Nàng nhất định phải chết, điều nàng hy vọng duy nhấtchính là có thể gặp hắn trong chốc lát.
-“Ta ra một ngànlượng” – Mọi người bắt đầu ra giá.
-“Hai ngànhai!”
-“Năm ngàn lượng!”
-“Tám ngànlượng!”
-“Một vạn lượng!” –Một thương nhân giàu có hôto
-“Một vạn một ngàn lượng” – Lần đầu Nguyệt Nhân Nhân mớibiến bản thân mình lại cao giá như vậy.
-“Một vạn ba ngànlượng!”
-“Hai vạn lượng!” – Tần Nghĩa Phàm, đối lại cái giámà một gã béo vừa đưa ra –“Lưu bá bá thật có nhã hứnga!”
Nam nhân kia nhìn thấy Tần Nghĩa Phàm có chút do dự,chuẩn bị ra giá cao hơn nhưng cuối cùng vẫn là bỏ cuộc. Hắn chỉ là Lại Bộ ThịLang tuy rằng Nguyệt Nhân Nhân là người hắn mớ ước đã lâu nhưng không thể vì mộtnữ nhân mà tự hủy đi tương lai.
-“Tần công tử thì ra lại cóloại ham mê này sao? Ta tốt hơn nên bỏ những thứ yêu thíchnày.”
-“Hai vạn lượng , thành giao!”
Túbà cười nịnh nói –“Vị công tử này thật sự dáng vẻ quả là phi phàm ,Nhân Nhân củachúng ta đúng là có phúc phần.” – Nhìn Tần Nghĩa Phàm không để ý đến, Tú bà liềnphân phó cho gã sai vặt bên cạnh –“Ai nha, còn thất thần làm gì? Không mau đưaNhân Nhân về phòng chuẩn bị.”
-“Vâng, vâng!” – Gả sai vặtlập tức đưa Nguyệt Nhân Nhân đang đứng ngây ngốc trên khán đàixuống.
_______________________________________
Ánhsắng của nên hiu hắt trong phòng, làn gió nhẹ mông lung nhẹ nhàng thổi quá, Túbà đã sớm chuẩn bị cho nàng một bộ váy mỏng khiến cho nàng càng lúc càng bất anhơn.
Nàng vẫn nghĩ là hắn sẽ không đến cho dù nàng có vụngtrộm trông ngóng hắn có thể đến. Ảo tưởng có thể sử dụng thân thể sạch sẽ củamình mà hầu hạ người trong đêm cuối cùng này….
Nàng khôngcần người có diện mạo đẹp, chỉ cầu cho ngày cuối cùng của cuộc đời nàng có thểcùng một nam nhân âu yếm… say sưa triền miên.
Không thểtưởng tượng được hắn thật sự đến đây.
Tần Nghĩa Phàm dừngchân, hắn thật sự rất muốn tiêu sái bước vào. Nhưng lúc nghĩ đến thời điểm tronggang tấc là có nàng , hắn bắt đầu bối rối. Hai vạn lượng bạc trắng, hoặc là nóihắn phải ở trong thư phòng cả đời để đổi lấy một đêm của nữ tử, như vậy đáng giásao?
Lúc trước hắn đã từng nói với chính mình: Đoạn nhânduyên này … người nữ nhân mà hắn yêu này … tốt hơn hết là hắn nên quênđi
Nhưng hôm nay hắn thật sự không thể quên được nàng, đó lànữ tử trước kia từng làm cho hắn mê mang sao?Hắn bắt đầu có chút mêhoặc.
Cũng không nên đứng như vậy cho đến hừng đông, như vậysẽ làm cho người khác tò mó , ít nhất hắn cũng nên vàongồi.
Hắn vốn dĩ không biết, kể từ khi hắn đi vào không phảichỉ là một gian phòng mà là một đoạn số mệnh khác đã được an bài vìhắn.
Nguyệt Nhân Nhân thấy hắn tiến vào làm nàng bối rốiđứng dậy.Nghĩ tới bản thân mình áo lụa mỏng quá mức làm nàng có chút thẹn thùngmuốn che dấu. Mà Tần Nghĩa Phàm đang ngồi trước bàn rượu nhìn biểu lộ bất an củaNguyệt Nhân Nhân.
Tình thế khó xử khiến nàng khẽ cắn môi,hắn tiến lại gần nàng….
Hắn không nói nhìn nàng im lặng cởibỏ thắt lưng cùng chiếc trường bào màu lam nhạt củahắn
-“Mỗi một người nam nhân nàng đều làm như vậy sao?” –Tần Nghĩa Phàm nhìn động tác hèn mọn của nàng.
Nàng khiếp sợngẩng đầu, vốn định nói –“Không phải” – Nhưng lời nói ra cuối cùng lạilà
-“Đúng vậy” – Như vậy lại càng không thể chạm đến tâm củamột người nam nhân sao?
Tần Nghĩa Phàm trong lòng bộc phátmột cảm xúc phức tạp, có phẫn nộ , có ghen tỵ và cũng có…. Thấtvọng.
Nếu nàng chỉ xem hắn là một người nam nhân thì hắncũng sẽ chỉ xem nàng là một nữnhân……
___________________________________________
ThanhNgưng đứng trong Hồng Loan Điện, nhìn xung quanh …
NguyệtLão mặt mày vẫn cau có như trước –“ Tần Nghĩa Phàm thiên tư thông minh, rất cóchí khí. Tuy xuất thân trong gia đình giàu sang đàng hoàng , cũng có chút tự phụ, tiêu tiền như nước nhưng cũng không nên có vận mạng như vậy. Nhân duyên nhưvậy đối với hắn rất không công bằng sao?”
-“Thực xin lỗingươi ,Tần Nghĩa Phàm, Ta Thanh Ngưng này nợ ngươi, một ngày nào đó nhất định sẽtrả lại.” – Thanh Ngưng đến bên Dao Trì vuốt ve thanh bảo kiếm phủ đầy bụi ấy ,nói –“ Ngươi đã tẩy sạch bạo khí , cũng nên quay lại nhân gian thôi. Ta ban têncho ngươi là Thanh Phong, hi vọng ngươi có thể hộ trợ cho Tần Nghĩa Phàm , bảohộ hắn, giúp hắn thoát khỏi tai ương và bình an!” – Nói xong đem bảo kiếm quăngxuống hạthế.
____________________________________________
Sángsớm một hương vị huyết tinh nồng đậm làm cho Tần Nghĩa Phàm bừng tỉnh, hắn mởmắt kinh ngạc nhìn vào vũng máu trên người Nguyệt NhânNhân.
-“Nhân Nhân!” – Hắn nhanh chóng nâng Nguyệt Nhân Nhândậy, giữ lấy vết thương của nàng, giúp nàng cầm máu.
-“Vìcái gì mà chết lại khó khăn như vậy?” – Khí lực của nàng rất nhỏ … Hay là do mộtđao của nàng vẫn chưa đủ kiên quyết ?
-“Nàng đã làm nên tộigì ?” – Hắn không thể nhận ra đâychính là Nhân Nhân – người mà đêm qua hắn đãtrăm thuận muốn lấy lòng nàng mà giờ đây hơi thở chỉ còn rất mong manh. Một nữtử mà hắn đang ôm ấp đây đã làm cho hắn nảy sinh hết tất cả tư vị tronglòng.
-“Tần công tử, Nhân Nhân chỉ là một kĩ nữ. Nhân Nhânđược ngài yêu thì cuộc đời này cũng không có gì tiếc nuối.” – Cho dù sau nàykhông thể trên một viết tên là Tần phu nhân nhưng ít ra cũng từng là vợ chồng,chỉ như vậy thôi nàng cũng thỏa mãn rồi.
-“Người đâu, mauthỉnh đại phu!.” – Cuộc đời trong mười tám năm nay của hắn đây là lần suy nhấthắn cùng một nữ nhân quấn quýt say mê, lúc này hắn cũng cảm nhận được : Cái gìmà thế nhân gọi là cười một lần thì khuynh thành , cười thêm lầm nữa thì khuynhquốc….
____________________________________________
-“NguyệtNhân Nhân chỉ hy vọng đoạn duyên phận không phải thuộc loại sẽ làm ngài cảm thấyhạnh phúc.” – Y Vân nhìn hồn phách Nhân Nhân không rời thân thể mới an tâm rờiđi. Nàng đương nhiên không biết vì nàng muốn Nguyệt Nhân Nhân hạnh phúc mà trênThiên Giới cũng có người vì nàng mà sắp đặt hết mọichuyện.
-“Nàng vẫn còn sinh mệnh, có được một ngưởi nam tửtrên thế gian si mê như vậy , có thể tận hưởng được vị ngọt của nhânsinh.”
-“Thật sự sao? Trời cao rốt cuộc cũng chiếu cố đếnngười đáng thương.”
-“Không phải là trời cao chiếu cố nàngấy, mà là có người chiếu cố đến nàng ấy.” – Kim Thiện Tử biết Thanh Ngưng vìmuốn che dấu tội lỗi cho Y Vân đã đi đến Diêm La Điện. Mệnh Cung rồi lại đếnHồng Loan Cung.
-“Tình yêu đến tột cùng là có cảm giác nhưthế nào ?” – Y Vân đã quen cùng Kim Thiện Tử tàng hình mà nóichuyện.
-“Ha ha , vấn đề này ngươi không nên hỏi một phật tửtu thân dưỡng tính a.”
-“Tôn giả , người dùng một tâm bìnhthản chứng kiến thế gian có lẽ mới là tình yêu chânchính.”
Kim Thiện Tử có chút đăm chiêu gật đầu –“Nga , nếunhư vậy trong mắt ta hẳn là mọi thứ đều phải trả giá, cho dù là toàn tâm yêu mộtngười cũng thế.”