Ca Thần Chi Luyến

Chương 7



Hiện tại, ta trịnh trọng thu hồi lời nói khi ta “Mới đến Hàng Châu” là: ” Nữ nhân cổ đại có điểm không tồi, coi trọng người nào chỉ dám trộm nhìn vài lần, trộm đỏ mặt thôi, không giống lũ háo sắc hiện đại, sống chết quấn quít lấy người ta không buông.” Ta sai lầm rồi! Mười phần sai!!! Một khi ngươi trải qua mới biết được!! Cái gì rụt rè a ~ ngượng ngùng a~ tất cả đều không có!! Giống như một lũ sói hoang dại hướng ngươi nhào đến vậy!!!

Tựa như chúng ta bây giờ, ở phía sau có một đống lớn nữ nhân hai mắt loé sáng như sao đi theo! Không những không giảm mà còn có xu thế gia tăng!!

Ta dùng sức đấm ngực của hai tên đầu sỏ gây nên, không chút để ý tới chung quanh phát ra tiếng hít không khí kèm ghen tỵ lẫn hâm mộ, tức giận gầm nhẹ: “Đều là các ngươi!! Chỉ biết câu dẫn người!! Các ngươi xem hiện tại làm sao bây giờ a??!!” Băng sơn nam hợp tác cúi đầu hổ thẹn(?). Nào biết Mắt đào hoa cư nhiên còn nháy nháy mắt với cái đám kia, đến khi nghe thấy âm thanh của ta mới vội vàng hoàn hồn, lấy lòng nói: “Thân ái ~~ đừng nóng giận ~~ ta được hoan nghênh ngươi hẳn là cảm thấy cao hứng mới đúng, nếu ta không được hoan nghênh ngươi mới hẳn là……” Những lời hắn còn chưa nói xong đều biến mất trong lửa giận của ta.

“Ta cảnh cáo các ngươi!! Nếu không nghĩ biện pháp giải quyết, liền cút cho ta!!! Không cần liên lụy đến ta!!!!!” Ta sau khi phiền toán là bắt đầu có khuynh hướng phát điên.

Đột nhiên, Băng sơn nam kéo tay của ta đi về phía trước, nhưng mà không thể nói là đi a ~~~~!!!! Má ơi!! Người này biết lăng ba vi bộ(*) à ~~~?!! Bị hắn dẫn chạy như điên, ta thật sự tiếp tục không nổi nữa!!! Thế là liền nhảy lên lưng hắn, hai chân đặt lên hông hắn, hai tay ôm chặt cổ hắn, đầu để trên vai hắn. Hắn không để ý, tiếp tục thi triển lăng ba vi bộ, cho đến khi đến một ngõ cụt mới ngừng lại.

Trong lúc nhất thời, cả ngõ nhỏ chỉ nghe thấy tiếng thở dốc trầm trọng của ta, Băng sơn nam một một chút việc cũng không có. Ta bực mình định đứng lên, đột nhiên nghĩ đến……

Ta nhắm ngay tai hắn thổi một hơi, “Hô……” liền rõ ràng cảm giác được hắn cả người ngẩn ra, cứng ngắc đem ta từ trên lưng rớt xuống tới. Hừ! Nghĩ muốn quẳng ta xuống đất? Không có cửa đâu! Ta xoay một vòng 360 độ ở không trung, vững vàng dừng ở trên mặt đất. Nhìn thấy hắn bộ dáng không được tự nhiên, mặt đỏ tai hồng lại giả vờ trấn định, ta phì một tiếng liền cười ha hả, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại đỏ thêm vài phần.

Đúng lúc này, Mắt đào hoa đuổi theo, chậc, xem ra công phu của hắn cũng không tệ! Hắn nhìn thấy hai người chúng ta biểu hiện quái dị, liền truy vấn ta xem chuyện gì vừa mới xảy ra. Hừ! Ta không thèm để ý tới hắn.

Gặp ta không chịu trả lời, hắn rốt cục cũng ngừng hỏi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Băng sơn nam, mà Băng sơn nam cũng đáp lễ trừng lại hắn.

Hai tên này đang làm cái gì? Liếc mắt đưa tình? Nhìn không giống a ~~~ quên đi, không nghĩ, đỡ phải lãng phí tế bào não của ta. Bất quá, tuy rằng tạm trốn vào đây, nhưng thực chất vấn đề của chúng ta còn chưa giải quyết. “Này! Các ngươi nếu còn muốn tiếp tục đi cùng ta, liền tìm cái gì đó che cái mặt đầu heo của hai ngươi đi. Nếu không, hừ! Liền biến đi!!”

Tự động đem ba chữ “Mặt đầu heo” xem nhẹ, Mắt đào hoa lấy ra một cái mặt nạ giống của ta y như đúc, cười hì hì nói: “Đã sớm biết thân ái sẽ nói như vậy. Cho nên vừa rồi lúc ta đi qua tiểu quán liền thuận tay mua một cái. Thế nào? Chúng ta có thể đi rồi chứ?”

Hắn nói xong liền nắm tay của ta kéo, vừa thấy Băng sơn nam có động tác đi theo, Mắt đào hoa liền nói với ta: “Thân ái, ta hình như nghe ngươi nói, không đem mặt đầu heo của người nào đó che lại thì không thể cùng ngươi đi, nga ~~? Kia…… Người này có phải hay không……?”

Nhìn hắn bộ dáng nhướng mày đưa mắt, lại nhìn mặt Băng sơn nam càng ngày càng đen, lòng ta nghĩ: ân ~ trẻ nhỏ dễ dạy. Vì thế, ta xoay người đối với Băng sơn nam nói: “Ngươi đừng theo.” Hắn cước bộ dừng lại, nghiêm mặt trừng Mắt đào hoa, còn Mắt đào hoa thì cao hứng lôi kéo ta đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.