Italy, vùng Toscana.
Hòa cùng sắc trời hoàng hôn là một chiếc Bentley đang dừng trước một tiểu viện độc lập tại trấn Mộ Sắc.
Người tài xế đeo găng tay màu trắng bước xuống xe, lại phát hiện tòa nhà này đóng chặt cổng, phía trước còn treo một bảng hiệu nhỏ” Ngừng kinh doanh”.
Vừa vặn có một người hàng xóm dắt chó đi ngang qua, sau khi thấy tài xế cười hiểu rõ, lại là thực khách đến tìm Elena.
Người nọ có lòng tốt, tiến lên nói cho tài xế biết:” Nhà này đã không còn buôn bán nữa, mấy ngày trước Elena đã quay lại Trung Quốc, không biết khi nào mới trở lại.”
Người tài xế quay lại xe, đem thông tin mình vừa biết được nói cho ông chủ nghe, sau đó người hàng xóm kia đột nhiên nghe được một loạt câu từ hối hận vang ra từ trong xế hộp.
Không bao lâu sau, chiếc xe hàng trăm vạn nhanh chóng rời khỏi trấn này.
Hàng xóm đứng nhìn theo đến khi không nhìn thấy được biển xe nữa thì trong lòng không khỏi có chút phiền muộn. Elena đã về nước, nhất định là không thể nhìn thấy cảnh dàn xe sang tụ tập chấn động mỗi ngày nữa rồi.
Dù sao thì những nhóm đại gia đó đến đây cũng chỉ vì Elena và “quán ăn Elena” ____ nữ nhân phương Đông thần bí có nhan sắc kinh người, chỉ dùng thời gian hai năm đã đứng vững tại Italy – nơi kiêu ngạo có truyền thống mỹ thực nổi tiếng, đem một quán ăn khuya bán mỹ thực Trung Hoa có mùi vị khó quên thành một quán ăn Hot nhất, lượt tìm kiếm luôn đứng hàng Top.
Mỹ nhân ấy chợt đến rồi chợt đi, không hề có điềm báo trước, như màn đêm buông xuống, im lặng mà dừng lại.
Có để lại cũng chỉ là truyền thuyết trong trấn Mộ Sắc.
– ———————————
Trung Quốc, thành phố Tùy
Đầu thành phố có một ngõ hẻm tên Thanh Dương, đây là một ngõ hẻm đã có từ lâu đời. Mặc dù bây giờ đã xuống cấp nhưng trong trí nhớ của người đời trước, từ xưa đến nay Tùy thành luôn là nơi ở của những nhà giàu có. Bắt đầu từ dân quốc,người có thể ở lại hẻm Thanh Dương không phú thì cũng quý. Bên trong có một tòa nhà nhỏ theo phong cách phương tây đã dẫn đầu phong cách kiến trúc Tùy thành.
Theo dòng thời gian cải cách, thành phố Tùy không ngừng mở rộng diện tích, kinh tế và chính trị trọng tâm cũng thay đổi vị trí đến nơi khác, ngõ hẻm Thanh Dương xem như dần dần suy tàn, ngược lại nơi đây đã trở thành một tiểu khu cũ kỹ.
Cuối hẻm Thanh Dương, có một tòa nhà nhỏ kiểu tây, treo một bảng hiệu kiến trúc văn hóa lịch sử, nhưng là tòa trạch tư nhân, bên phải cổng, những viên gạch xanh khắc chữ “Diệp trạch”. Nghe nói chủ nhà một mực định cư tại nước ngoài, cho tới bây giờ cũng không thấy bóng dáng ai ở, chỉ thấy nhân viên theo định kì hàng tháng được chủ nhà thuê quét dọn.
Cổng chính bị khóa chặt, từ khe hở lan can có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của ngôi nhà, ngôi nhà hình chữ L ngược, kiến trúc điển hình của thời dân quốc. Trước nhà là một vườn hoa nhỏ, có nền lát đá cùng với bụi trúc xanh, tô điểm bên trong là những cây hoa tú cầu cùng những cây hoa quý ( chỗ này mình không hiểu lắm ?). Theo thế hệ trước nói, đằng sau nhà còn có một vườn hoa rất lớn, tiếc vì cổng lớn khóa chặt, có rất ít người có thể nhìn thấy toàn cảnh.
Mấy tiểu hài tử nghịch ngợm trèo vào, sau khi ra ngoài lại nói không rõ ràng bên trong có cái gì, mơ mơ màng màng.
Lâu dần, người dân gần đó cũng đã quen với sự an tĩnh của ngôi nhà này.
Thẳng đến một ngày, bỗng nhiên có một cô gái trẻ mặc váy liền màu đen, đội mũ rơm che nắng từ taxi đến nơi này, còn xách theo hai vali hành lí, mở cái cổng khóa chặt đã lâu kia đi vào.
Không đến nửa ngày, khắp hẻm Thanh Dương, một truyền mười, mười truyền trăm, nhà nhà đều biết:
“Tòa nhà ở cuối ngõ kia có người vào ở.”
” Giống như chủ nhà cuối cùng đã từ nước ngoài trở về, muốn ở lại định cư lâu dài.”
Khi bà Hồ nghe được tin tức này đã gần chạng vạng tối, tranh thủ thời gian chống gậy dắt theo cháu gái tới Diệp trạch.
Bà cũng xem như ít người có thể gặp được chủ nhân của tòa Diệp trạch trong hẻm Thanh Dương thế hệ trước.
Sau khi ấn chuông cửa, người mở cổng là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, diện mạo hay dáng người của cô cũng khiến cho người gặp một lần khó có thể quên được. Tóc dài xoăn sóng được buộc đuôi ngựa đằng sau một cách tùy ý, làn da trắng như lâu không thấy ánh mặt trời, thậm chí còn có cảm giác sáng hơn so với ngọc bình thường, dưới đuôi mắt phải có một nốt ruồi nhỏ màu đen trông rất quyến rũ.
Bà Hồ hoảng hốt, bóng dáng này vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm.
Cô gái trẻ mỉm cười hỏi bà: ” Lão nhân gia, ngài là?”
Lúc này bà Hồ mới tỉnh táo lại, nói ý đồ mình tới: ” Cô gái, ta là hàng xóm cũ tại hẻm này, ta họ Hồ, nghe nói người Diệp gia về tới nên muốn tới một chút xem sao.”
Cô gái ngạc nhiên, như là nhớ ra cái gì đó:” Cháu biết bà, bà Hồ Ngọc Hoa đúng không ạ? Cháu đã nghe mẹ cháu nói về bà. Bà Hồ, mời vào. Mẹ cháu là Diệp Dao.”
Bà Hồ không nghĩ tới Diệp Yêu có thể biết bà, có chút vui mừng.
“Con gái của Diệp Dao đã lớn như vậy rồi! Lúc ấy mẹ cháu xuất ngoại còn chưa có cháu. Thế nhưng quan sát kĩ liền nhận ra, cháu gái, cháu cùng mẹ cháu có ngoại hình thật giống nhau, đều thật đẹp. Đúng rồi, mẹ cháu đâu? Làm sao chỉ có mỗi mình cháu trở về?”
Diệp Yêu ánh mắt tối sầm:
“Bà Hồ, mẹ cháu đã mất từ hai năm trước. Trước khi qua đời, bà ấy nhất quyết muốn về nước một lần.”
Bà Hồ ngây người, không khỏi thổn thức, cảm thán hồng nhan bạc mệnh, lúc Diệp Dao chưa ra nước ngoài cũng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, khăng khăng gọi bà là chị Hồ, không nghĩ tới người chị em đó lại ra đi trước mình.
” Bà Hồ, bà gọi cháu là Diệp Yêu được rồi, cháu theo mẹ họ Diệp, Yêu trong yêu thị đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa thiên. Mẹ cháu nói với cháu rằng, trước khi xuất ngoại bà đã chăm sóc cho mẹ cháu rất nhiều.”
Diệp Yêu mang bà Hồ cùng cháu gái vào nhà.
Thành phố Tùy vào mùa tháng tư, thời tiết ấm áp dễ chịu, vô cùng thoải mái, nhiệt độ trong phòng so với ngoài trời lạnh hơn một chút, Diệp Yêu sợ lão nhân gia cùng trẻ con không ăn được lạnh, dứt khoát đem ghế ra hành lang ngồi, còn có thể phơi nắng chiều. Lấy chocolate mình mang từ nước ngoài về cho cháu gái bà Hồ ăn.
Bà Hồ nhìn cô chơi đùa cùng cháu gái mình, trên mặt có chút hoài niệm:” Mẹ cháu năm đó cũng thích trẻ con, trẻ con bên trong ngõ hẻm này, mặc kệ là nghịch ngợm hay không thì nhìn thấy bà ấy đều rất ngoan ngoãn.”
Diệp Yêu hé miệng cười nói:
“Bà ấy ở nước ngoài cũng như vậy, trẻ con đều thích vây quanh bà”.
“Chủ yếu là mẹ cháu có tay nghề tốt, trẻ con hồi đó thì làm gì có đồ ăn vặt ăn? Mẹ cháu lại có thể làm đủ các loại kẹo mạch nha, còn có bánh ngọt, bà ấy còn rất hào phóng, bọn tiểu tử có thể không nghe lời sao.”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, bà Hồ cũng giống như lão nhân gia lương thiện khác, vừa nói cũng nhiều mà tình cảm cũng nhiều. Nói hơn nửa giờ, Diệp Yêu đã biết bên cạnh nhà mình là hàng xóm nào, có hàng xóm dọn đi rồi, lại có người chuyển đến, nào là chung cư bị phá hủy, nơi nào sẽ xây hạng mục gì, thậm chí siêu thị, chợ bán thức ăn, chỗ đỗ xe cô đều biết hết.
Có thể nói bà Hồ ở hẻm Thanh Dương < Bách Sự Thông> ( mọi việc đều biết).
Mắt thấy trời sắp tối, bà Hồ mới giật mình nói:” Ai u, nhìn ta cái lão già hồ đồ này, chậm trễ nhiều thời gian của cháu như vậy, lần này cháu trở về, khẳng định còn rất nhiều việc cần làm. Tiểu Diệp Tử nhà cháu chắc chưa nấu cơm, có muốn sang nhà bà Hồ ăn cơm không?”
Diệp Yêu nhìn thời gian từ chối nhã nhặn:” Không sao, bà Hồ, ngài cùng cháu trò chuyện, làm quen một chút hoàn cảnh bên ngoài, cháu phải cảm ơn bà không kịp. Nói thật thì tối nay cháu không định nấu cơm, đúng là còn rất nhiều đồ cần sắp xếp. Chờ cháu làm xong việc, qua mấy ngày nữa cháu sẽ đến nhà bà chơi.”
” Được rồi được rồi, Tiểu Diệp Tử cũng đừng khách khí, có chuyện gì thì cứ tìm đến nhà bà Hồ.” Bà Hồ nghĩ đến nhà mình cũng không cần quà cáp gì, cũng không bắt buộc, vui vẻ dắt theo cháu gái trở về.
Diệp Yêu tựa vào cổng sắt nhìn theo bóng lưng hai người, khóe miệng nở nụ cười sâu sắc, nốt ruồi lệ kia phảng phất ánh chiếu lấp lánh.
Cô có chút hoài niệm, cũng có chút sầu não.
A, Hồ Ngọc Hoa, không nghĩ rằng lại có thể nhìn thấy bà, lần này đến cháu cũng đã có, cả người so với trước đó càng thêm mềm mại. Trước kia, trong hẻm Thanh Dương không một ai dám trêu chọc bà ấy. Từng có người nói đùa, thà rằng đi chọc con chó vàng ở đầu ngõ cũng không nên đi chọc đứa con gái đanh đá nhà Hồ gia.
Thời gian, thật là việc thần kì nhất trên thế gian.
Đem cảm xúc nhìn thấy cố nhân vứt ra sau đầu, Diệp Yêu quay lại phòng tiếp tục sắp xếp đồ đạc. Tòa nhà này định kì cho người đến quét dọn giữ gìn nên bên trong rất sạch sẽ, chỉ là lúc ấy để rất nhiều đồ trong phòng kho khóa lại, muốn lấy ra toàn bộ tốn rất nhiều thời gian.
Trong căn phòng quen thuộc tầng hai, đồ vật trên giường đã được các cô nhân viên quét dọn đổi đi, chỉ cần đem hành lí của mình vào chỉnh lí tốt là được.
Mở cửa sổ ra, căn phòng này vừa vặn đối diện với vườn hoa sau nhà, mặc dù có người dọn phòng nhưng lại không có người làm vườn, trong vườn cỏ dại mọc rất nhiều, nhìn ra cảm thấy có chút hoang dại, chỉ có hai gốc hoa Ngọc Lan sống mấy chục năm, về đúng dịp hoa nở, một cây hoa màu trắng, một cây hoa màu hồng, nở đến vui vẻ nhưng lại không mang theo hơi thở nhân gian.
Nếu cô nhớ không nhầm, bên cạnh cũng có cây hoa phù dung nhiều tuổi, đợi đến tháng bảy tháng tám hàng năm, khắp cây tràn đầy bông hoa phù dung lớn nhỏ, buổi sáng là màu trắng, buổi chiều liền chuyển màu ửng đỏ cực kì diễm lệ.
Xem ra, trong thời gian này phải đem vườn hoa sửa sang lại trước tiên mới được.
Đến giờ cơm, phòng bếp còn chưa động qua, Diệp Yêu cũng lười nấu ăn, lấy điện thoại gọi một phần đồ ăn. Một quán phở bò gần đó được đánh giá rất cao.
Canh bún cùng bún có hai loại. Cô chọn bún trộn.
Đồ ăn được giao tới đã là bảy, tám giờ tối. Mở hộp đồ ăn ra, thịt bò thật nhiều, cắt thành lát mỏng đặt trên màu trắng của bún.
Người Tùy thành thích ăn bún, đặc biệt là bữa sáng và bữa khuya, một món ăn làm từ bột gạo trong cửa hàng. Người dân địa phương ở đây không gọi là “Bột gạo’, cũng không gọi là “Sợi bún”, chỉ đơn giản gọi nó là bún. Mặc kệ là nấu bún nước, bún trộn hay bún xào đều có nhiều người thích.
Đây là nhà bán bún viên nhỏ ở Tùy thành, độ mềm, độ dai, độ cứng vô cùng vừa vặn, chỉ là ra nồi đã lâu, để trọng hộp một hồi đã có chút nguội. Thịt bò cũng là nhà tự kho, phối cùng với tương nhà làm cùng cải bẹ đậu đũa, rất thơm nhưng hơi mặn. Ngược lại là nước canh kia, hẳn là lấy nước dùng nấu thịt bò cũ, thanh đạm nhưng giữ được vị tươi mới, không phải loại thêm thêm gia vị tùy tùy tiện nấu có thể ra được, có ý nghĩa cũng có tư vị.
Tóm lại, cũng không tệ lắm nhưng còn lâu mới có thể nói là tốt, lâu rồi chưa ăn qua hương vị quê nhà, Diệp Yêu ăn rất thỏa mãn. Đặt trên lên thành phố Tùy, ăn bún Tùy thành, cuối cùng có thể an tâm sau nhiều năm xa cách.
Cơm nước xong xuôi, tắm rửa gột sạch bụi bẩn một ngày dài, một đêm không mộng mị.
Buổi sáng, khi đang ngủ say, chuông cửa lại vang lên. Diệp Yêu xoay người ngủ tiếp, chuông cửa vẫn kiên nhẫn reo vang.
Choàng một áo khoác mỏng, Diệp Yêu miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở đi dép ra mở cửa.
Ở ngoài cửa là một chàng thanh niên trẻ tuổi. Trên mặt cậu ta treo nụ cười ấm áp, tóc dài buộc sau ót, nhìn qua thật vô hại.
Thanh niên mỉm cười mở miệng hỏi:” Đã lâu không gặp, Diệp Dao.”
Diệp Yêu nhếch miệng,” Trọng Thanh, đã lâu không gặp, chính xác là hai mươi năm.”