Năm tháng hoàng kim của tuyển thủ chuyên nghiệp một khi đã ngừng lại thì không còn cách quay về nữa, vì Quý Hướng Không, Khâu Anh phải đưa ra lựa chọn.
“Hướng Không, giống như trước đây, chỉ cần anh cần, em sẽ luôn tiếp sức cho anh, em có thể trong lúc anh làm huấn luyện viên, giúp anh xử lí vài chuyên vặt, giúp anh sắp xếp chỗ ăn ở đi lại cho các thành viên, chỉ có điều….” Khâu Anh hít sâu một hơi, khó khăn nói, “Chỉ với tư cách là huấn luyện viên thôi.”
Quý Hướng Không sắc mặt lập tức trầm xuống, anh khó tin nhìn cô: “Em muốn chia tay anh sao?”
Khâu Anh không biết trả lời thế nào, lục phủ ngũ tạng rỉ máu đau đớn.
“Tại sao?”
Khâu Anh không nói lời nào.
“Bởi vì lúc thi đấu anh phát huy thất thường, em mới thất vọng sao?”
Thấy cô vẫn không lên tiếng, Quý Hướng Không đột nhiên nở nụ cười: “Em không yêu anh nữa?”
Không khí bốn bề như đọng lại, Quý Hướng Không từng bước từng bước tới gần, Khâu Anh bị anh dồn đến đường cùng, ngã nhào trên ghế sô pha. Quý Hướng Không cúi người, gập đầu gối chống lên sô pha bên cạnh cô, khóa cô trong cái bóng đổ của chính mình.
“Ngẩng đầu lên nhìn anh.” Anh cười đến mức vừa ôn hòa vừa đáng sợ, một tay vững chắc nắm cằm của cô, một tay khác lưu luyến để sau gáy cô, đưa qua đưa lại, giống như đang vuốt ve một bảo vật quý giá, “Nói đi, nói em không yêu anh.”
“Em không…ơ….”
Sau gáy đột nhiên bị bàn tay anh dùng lực kéo lên, toàn bộ đầu nặng nề hướng lên phía trước, Khâu Anh không kịp nói môi đã bị cản lại. Quý Hướng Không hôn rất sâu, không ngừng cướp đoạt dưỡng khí của cô, nóng bỏng mà kịch liệt.
Anh buông cô ra, nhíu mày, khóe miệng vẫn thể hiện ý cười: “Nói tiếp đi.”
“Em….ơ…..”
Không hề có cơ hội phản kháng, lời nói của cô lần thứ hai bị tiếng hôn hít nhấn chìm.
“Nói tiếp đi.”
“Em không thích…ơ…a, đau!”
Mãi đến khi đôi mi thanh tú của cô nhíu chặt, nước mắt chảy đầm đìa mặt, Quý Hướng Không mới buông cô ra.
“Anh không cần phải như thế!” Khâu Anh hoảng loạn dùng tay lau nước mắt, “Anh biết, em yêu anh, em không có cách gì để dừng chuyện đó lại. Tình yêu của em quá nhỏ bé, chỉ cần anh ôn nhu với em một chút, em liền mềm lòng, không nỡ rời xa anh, cho dù có tận mắt nhìn thấy anh cùng Phó Di Nhã ôm ấp tình tứ, em cũng không nỡ rời bỏ anh. Nhưng mà, đối với anh, em rốt cuộc là như thế nào đây? Em không biết, thực sự không biết…..”
Quý Hướng Không ngẩn ra, rất lâu sau mới bất đắc dĩ mở miệng: “Tâm ý của anh đều không thể truyền đạt tới chỗ em sao…”
Cô thở dốc giật mình, ánh mắt mở to ngập nước.
“Em cũng nhận được bức hình đó à? Hôm đó cô ấy muốn quay lại với anh, nhưng anh không đồng ý, cô ấy chủ động ôm anh, xem như lời chào hỏi cuối cùng.” Anh dừng lại một chút, lạnh nhạt nói, “Anh với cô ấy, kết thúc rồi.”
“…..Sao anh không nói với em?”
“Lúc đó có nhiều chuyên lắm, thực sự không có khả năng nghĩ nhiều được đến đấy, trước đây anh đưa em đi gặp cô ấy, thông báo mối quan hệ của chúng ta, anh cứ nghĩ rằng không nói em cũng sẽ hiểu…”
Khâu Anh lắc đầu một cái, đâu chỉ là không hiểu, thậm chí cô còn một lần cho rằng anh không hề thật tâm yêu thương cô.
“Buổi tối hôm trước khi vòng loại diễn ra anh có nhận được tin nhắn từ người lạ gửi theo bức ảnh kia, đối phương nói rằng đã gửi cho em một bức, anh gọi điện cho em, em không nghe, liền tới cửa phòng tìm em, em vẫn không mở. Biết rằng sau này giải thích với em cũng không muộn, nhưng anh vẫn không bình tĩnh lại được….” Anh cụp mắt nhìn cô, trong đáy mắt tràn ngập nhu tình, “Chỉ cần gặp chuyện liên quan đến em, anh sẽ mất đi lý trí.”
Khâu Anh cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi.
“Anh không biết mình có tốt đẹp gì không.” Quý Hướng Không lần thứ hai tới gần, đặt trán mình lên trán cô, cắn môi thưởng thức mùi vị triền miên, “Anh chỉ biết giờ anh muốn hôn em.”
Khâu Anh cố gắng đẩy tay anh ra, cánh tay bơ vơ giữa không trung rớt xuống bờ vai anh, ngón tay vẽ một loại hoa văn trên áo anh.
Quý Hướng Không một lúc sau hôn lên gò má cô, lấy đi giọt nước mắt của cô: “Anh yêu em, không phải là suy nghĩ lung tung mà làm, sau này gặp phải chuyện gì, trực tiếp nói với anh, được không?”
Khâu Anh không hề trả lời, tùy ý để anh cạy hàm răng của chính mình mà công thành đoạt đất. Không biết đã trải qua bao lâu, cô đột nhiên cắn mối dưới của anh, nhắm chặt mắt cảm nhận được thân thể anh run lên một đợt mãnh liệt.
Quý Hướng Không hít một hơi lạnh, trên mặt vẫn một nụ cười ôn hòa, ngón tay gạt lọn tóc vương trên mặt ra sau tai: “Sao rồi?”
“Anh cũng vậy,” cô oan ức mà nhìn anh, đưa tay đấm vào ngực anh, “Cái gì cũng đều giấu trong lòng, cái gì cũng không nói cho em biết.”
“ừ, là anh không đúng.” Quý Hướng Không tùy ý để cô mềm mại gãi ngứa mình, sau đó nắm lấy cổ tay cô, tiếp tục chuyện vừa rồi.
“Nhưng mà, Phó Di Nhã nói, điều kiện để giúp anh thành lập chiến đội là….là em phải rời bỏ anh.”
Khâu Anh cầm cốc nước lạnh vui mừng, nhưng vừa đặt tay lên đôi môi đỏ bừng của mình, ngọt ngào qua đi liền nhớ tới thực tế ngang trái, cô lần thứ hai không khỏi lộ vẻ mặt âu lo.
“Vì thế nên em quyết định chia tay anh?”
Khâu Anh thành thật gật đầu.
Quý Hướng Không bế cô đặt lên chân mình, liên tục hôn môi cô như một cách trừng phạt: “Cô ấy muốn giúp anh, nhưng anh không đồng ý. Chiến đội mới ông chủ là Cố Phóng, có điều C ca chỉ hỗ trợ vốn, phần lớn mọi chuyện đều do anh quyết định.”
Khâu Anh chớp mắt mấy cái: “Bây giờ có những ai rồi?”
“Anh và em.”
Khâu Anh thương hại nhìn anh: “Chỉ huy chính mình hả?”
Quý Hướng Không mặt dãn ram cười rất vui vẻ: “Không tính, anh có em mà.”
Nhiệt độ trên eo cô đang cực nóng, Khâu Anh nắm chặt lấy cái tay xấu xa của anh, vừa thẹn vừa nói vội vã: “Em thì làm sao đánh chuyên nghiệp được chứ, anh định huấn luyện thế nào đây?”
“Không biết, anh mệt quá.” Quý Hướng Không ôm chặt cô, đầu dựa vào cổ cô, “Trước tiên cần sạc điện cái đã.”
Khâu Anh không dám di chuyển nhiều, để mặc anh ôm mình một lúc lâu, không nhịn được muốn thay đổi tư thế, nhưng anh lại giữ cô chặt hơn, giống như muốn nhét cô vào thân thể của mình vậy. Giọn anh buồn bực xuyên qua vạt áo cô truyền ra: “Khâu Anh, không nên chia tay anh a.”
Anh không hề phòng bị bày ra dáng vẻ làm nũng như đứa trẻ con, Khâu Anh mềm lòng khó mà tin nổi, cô vô nhẹ lưng anh, ôn nhu nói: “Ừ, em không đi đâu hết. Được rồi, khá hơn chưa.”
Kỳ chuyên nhượng còn một tuần nữa là đóng, các chiến đội đã tìm được đội viên, chuẩn bị lên danh sách chính thức.
Bắt đầu thuận lợi hơn tưởng tượng của Khâu Anh rất nhiều, buổi tối Quý Hướng Không ở nhà Khâu Anh gửi một cái tin nhắ, mấy giây sau liền nhận được tin trả lời.
“A Hiên, anh muốn lập cho mình một chiến đội, cậu có đến không?”
“Đến!”
Khâu Anh trợn tròn mắt, Lâm Dật Hiên này thực sự độ khó mời là 0%, giống như game “Pokemon” mở đầu tậng không một con Pikachu vậy.
Ngày hôm sau, cô theo Quý Hướng Không đến quán nét của Tôn Trạch Nghị, 5 phút sau, thành công thu hoạch một cựu đại thần.
Tôn Trạch Nghị ra sân đem chăn gối đã khô cất vào, lúc gặp Quý Hướng Không thì ngồi nói chuyện, viền mắt ửng hồng: “Tuyển thủ chuyên nghiệp của thế hệ Iconquer đầu tiên, giờ chỉ còn có mình tôi. Tôi cũng đã gần 30 tuổi rồi, vốn định nghỉ hưu, nhưng cậu đã tin tưởng tôi như vậy, tôi nhất định sẽ đem toàn bộ sức lực, tái chiến một năm vậy.”
Buổi chiều, Tôn đại thần đang làm cơm trong nhà bếp, Quý Hướng Không, Lâm Dật Hiên, Khâu Anh vây quanh bàn thương lượng ứng cử viên cho hai vị trí còn lại.
Lolita Tôn Tây đứng bên Quý Hướng Không kéo kéo áo anh, anh liếc nhìn Khâu Anh phía đối diện, cười rồi lắc đầu với cô một cái. Một bên là Lâm Dật Hiên hiểu ngầm trong lòng, mặt mày hớn hở dang hai tay ra: “Tây Tây lại đây, ngồi đùi A Hiên ca ca này.”
Tôn Tây miệng nhỏ con gleen, không vui mà chạy mất rồi.
Ba đại nhân lại tiếp tục thảo luân chính sự, hiện này còn thiếu MID và Jungle, mà hai vị trí này, chính là hai vị trí mà Iconquer Trung Quốc khan hiếm nhất.
Lâm Dật Hiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Thật ra, tôi đi MID cũng được, chúng ta tìm một support khác, như vậy khả năng tìm thấy càng lớn.”
Thấy Khâu Anh mặt không hiểu, Quý Hướng Không nói bổ sung: “A Hiên lúc trước từng cầm solo MID vô địch thế giới đấy.”
“Thế sao lại thành support rồi?”
Lâm Dật Hiên tựa đầu vào vai Quý Hướng Không, giơ tay sợ cằm anh, nói năng ngọt xớt: “Bởi vì yêu a. Lúc đó chiến đội đang thiếu support, Hướng Không nói tôi đánh, tôi liền đánh a.”
Khâu Anh nổi da gà một hồi, thấy Quý Hướng Không rũ mi mắt cười nói: “A Hiên, cảm ơn cậu.”
Tuy rằng ngày thường toàn nói mấy câu chọc cười người khác, nhưng thực lực của Lâm Dật Hiên quả thực tuyệt đối đứng trong top 3 toàn quốc, từ lúc ở Seattle trở về, nhiều chiến đội đã mời cậu ấy về, nhưng điều kiện của cậu ấy chỉ có một: có thể chung đội với Quý Hướng Không.
Lâm Dật Hiên ôm vai Quý Hướng Không, vỗ vỗ: Iconquer là game huynh đệ, trước là vì hợp đồng bức bách, hiên jtaij, anh đi đâu, em theo đấy.”
Quý Hướng Không nghiêng đầu nhìn cậu ấy, ánh mắt anh đào lóe lên một tia sáng rực: “A Hiên, cậu thật tốt.”
Khâu Anh dùng sức ho khan vài tiếng: “MID….Bùi Hy thì sao?”
Quý Hướng Không thu lại nụ cười không đứng đắn, lắc đầu một cái: “Giá trị cá nhân của Bùi Hy cao lắm, hiện tại anh mời về không nổi.”
“Này, nếu tôi nói, cô làm mấy động tác gợi cảm, tiền có khi ào ào đến, còn lo gì câu lạc bộ không có tiền?”
Lâm Dật Hiên vừa dứt lời liền nghiêng người sang, một cái dép lên với tốc độ cao bay qua gò má cậu phi thẳng vào bức tường phía trước, cậu sợ đến mặt xám đi, cuống quít giải thích: “Tôi…tôi…tôi không nói Anh muội muội! Tôi nói Quý Hướng Không!”
Khâu Anh hừ một tiếng, thế thì càng không được.
Quý Hướng Không trầm ngâm nói: “Bùi Hy hiện tại không ổn lắm, sau khi Legend thất bại trở về, dư luận đều nói chiến thuật của hắn là khối u ác tính, thiếu mất tinh thần chiến đội, hắn chủ động rời khỏi chiến đội, bây giờ cũng giống anh, cũng không ký hợp đồng với bất cứ chiến đội nào cả.”
“Không oan, hắn chính là khối u ác tính,” Lâm Dật Hiên nhún nhún vai, “Nhưng dù sao thực lực cá nhân siêu sao, độ hot cũng cao, cũng không ít chiến đội mong có được.”
“Em cảm thấy, nếu như anh thực sự đi mời Bùi Hy, hắn chắc chắn sẽ đồng ý.” Khâu Anh nghiêm túc nói, “Hướng Không, Bùi Hy rất thích anh, hắn có lẽ là đang chờ anh.”
Lời còn chưa dứt, tay Lâm Dật Hiên đã run lên, nhìn về phía Quý Hướng Không, không phải chứ?
Khâu Anh vẫn chưa ý thức được từ mình nói có nhiều nghĩa, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Thật đấy, hắn nói mặc dù anh là tuyển thủ bị công chúng đánh giá thấp, hắn vẫn hy vọng mình có thể ở chung đội với anh.”
Lâm Dật Hiên lúc này mới nhận ra được ý nghĩa câu nói, gật đầu như gà trống mỏ thóc: “Đúng đúng, Hướng Không, Sau khi chúng ta có Bùi Hy, hai người mỹ nam hơn người tái xuất giang hồ, đánh vào công chúng, lấy cái tiêu đề “Mê hoặc trí mạng”, khẳng định là d=một đám em gái vây quanh luôn!”
Trong đầu Khâu Anh dần nổi lên loạt hình ảnh, trên mặt lộ ra vẻ mặt khả nghi ửng hồ, sau đó thẹn quá thành giận, cầm bút căm tức ném Lâm Dật Hiên: “Anh có thể đừng nói mấy thứ chả liên quan được không?!”
Lâm Dật Hiên xoa xoa tay xin tha mạng, mắt nhìn Quý Hướng Không đứng dậy khoác áo khoác, không thể không hỏi: “Anh đi đâu thấy?”
Quý Hướng Không tới cạnh Khâu Anh, kéo cô đứng dậy trện ghế, một cách tự nhiên dắt tay cô, cười với Lâm Dật Hiên: “Tới “Mộng Lữ Nhân””
“Mấy năm trước ở trong một quán cafe internet, chúng ta đã từng gặp mặt, anh có lẽ không nhớ lắm.” Ngồi trên ghế sa lông phòng khách, Quý Hướng Không rảnh rỗi lấy cái muôi quấy ly Cappuchino, “Khi đó tôi liền cảm thấy, cậu có thiên phú hơn người.”
Bùi Hy cà người như bị chấn động, thấy Quý Hướng Không giương mắt nhìn mình, vẻ mặt lộ vẻ nghi ngờ, hắn không chút biến sắc nghiêng đầu đi.
Quý Hướng Không nói tiếp: “Các trận thi đấu của cậu tôi cơ bản đều có xem qua, còn nghiêm chỉnh thu nhặt tư liệu, vấn đề cụ thể lần trước tôi đã nói với cậu rồi, năng lực cá nhân phi thường khác người, thế nhưng, cậu cần một người chỉ huy chiến thuật thật ưu tú, một người có thể khiến dùng khả năng của mình giúp cậu nhân ra tác dụng lớn nhất của đoàn đội.”
Bùi Hy vẫn cúi thấp, môi mím thành một đường thẳng.
Quý Hướng Không cũng không gấp, phong thái ung dung uống một ngụm cà phê.
Khâu Anh ngồi một bên, rốt cuộc cũng không nhịn được hai nam nhân bên cạnh rõ ràng là tán thưởng đối phương rất nhiều, nhưng phải trình diễn một màn tự lừa bản thân, liền nói ngày vào điểm chính: “Chúng tôi muốn thành lập một chiến đội mới, hy vọng có thể mời cậu gia nhập.”
Dứt lời, cô lấy trong túi ra một tập giấy, đẩy lên trước mặt Bùi Hy: “Phí hợp đồng, lương đãi ngộ, phúc lợi chia hoa hồng đều được viết bên trong, đây là bản nháp, anh xem trước, có gì không vừa lòng chúng ta có thể thương lượng.”
Nhìn vào có thể thấy cô rất bình thường, nhưng quả thực cánh tay cực kỳ run rẩy, tài chính đội ngũ có giới hạn, so với những đội lớn khác đều không ăn thua.
Lòng tốt a, càng nghĩ càng chột dạ, cô không chịu được nụ cười càng ngày càng co cắp….
“ừ.”
Đối diện, Bùi Hy nhàn nhạt đáp một tiếng.
Quý Hướng Không giật mình, Khâu Anh trợn tròn mắt, giống như vừa nghe được một tin ảo.
(continue)