[Đồng Nhân Băng Cửu] ABO Xuân Sơn Hận

Chương 9



“Ta ở vực thẳm Vô Gian chịu nhiều thương tích, so với trên người sư tôn còn nhiều thương hơn, thời điểm sư tôn đau lòng chính mình, có thể dành một chút cho ta được không?”

Xong việc, Lạc Băng Hà đứng dậy sửa sang lại xiêm y.

“Ta đến Kim Đan cũng không còn rồi, không đảm đương nổi ngữ khí như thế của ngươi.” Thẩm Thanh Thu xoay người đưa lưng về phía Lạc Băng Hà. “Tiểu gia hỏa mệt rồi, ta lười cùng ngươi tranh luận.”

“Cửu Nhi của ta không giận dỗi?” Tay Lạc Băng Hà nhẹ nhàng vuốt bụng Thẩm Thanh Thu. “Chờ tiểu gia hỏa ra đời, ta nhất định sẽ che chở hắn thật tốt.”

“Thế sao?” Thẩm Thanh Thu quay đầu liếc Lạc Băng Hà một cái, không có nói thêm gì nữa.

Một phế nhân cái cái gì đều không có, xứng được cầu xin sao?

“Làm sao vậy, đột nhiên không vui như vậy.” Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu ôm ở trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa tóc của hắn. “A… Ta nhớ ra rồi, vừa rồi nói sẽ không làm ngươi đau, là ta sai, ngươi đừng nóng giận a.”

“Câm miệng.” Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở hổn hển, một lát sau, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Băng Hà.

“Cứ như vậy đi.” Một thân ngạo khí tất cả đều đánh mất, việc đến nỗi này, có lẽ cũng vui vẻ?

Các loại ghen ghét vốn đã đủ buồn cười, không kém lại nhiều thượng vài phần thấy đủ.

“Thật ngoan.”

“Đói bụng sao? Ta đi nấu cơm cho ngươi?” Nếu là đặt ở một gia đình bình thường, lời này rất đỗi bình thường, nhưng từ trong miệng Lạc Băng Hà nói ra, liền có loại khác thường.

“Không cần.” Có thể vì đã chịu đựng mấy ngày nay, không cần thiết chút ôn nhu này.

Thẩm Thanh Thu cười lạnh một chút, giương mắt ngang tầm mắt Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà khép lại mắt, ngón tay run rẩy nắm chặt thành quyền.

Thẩm Thanh Thu mặc dù tan hết tu vi, nhưng những cái khác vẫn không thay đổi, cũng không nguyện cho hắn một cái sắc mặt tốt.

“Hảo hảo nghỉ ngơi.”

Một khắc kia Lạc Băng Hà đi đến trước cửa, Thẩm Thanh Thu bỗng từ trong bóng dáng của hắn nhìn thấy bộ dạng của hắn khi còn nhỏ.

Người thiếu niên tự tôn từng khiến mình ghen ghét, bị nhiều lần chà đạp, đến cuối cùng Thẩm Thanh Thu huỷ hoại hết tất cả tương lai tiền đồ của Lạc Băng Hà, cũng huỷ hoại hết thảy mà chính mình lấy làm tự hào.

“Ta khát.”

Nói đến cùng cũng là Thẩm Thanh Thu phải xin lỗi hắn Lạc Băng Hà trước, tất cả mọi thứ, năm đó Thẩm Thanh Thu cùng Thu thiếu gia giống nhau, đều không phải là người tốt.

Nếu đã không cơ hội tranh giành, không bằng tự cho chính mình giữ chút đường sống đi.

Nghe được Thẩm Thanh Thu thanh âm, Lạc Băng Hà quay đầu qua, đồng tử run rẩy, miệng lại gợi lên một nụ cười tà khí. “Ăn cháo hay là uống trà?”

“Ăb cháo, thêm chút rau xanh, không cần du.”

“Không đề cập tới chút yêu cầu không thể bỏ qua, đến bây giờ ngươi vẫn là người thích sai khiến người khác.” Thấy Thẩm Thanh Thu vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chính mình, Lạc Băng Hà quay đầu ra cửa. “Chờ ta một chút.”

Cháo ấm áp vào bụng, Thẩm Thanh Thu tức khắc ấm hơn rất nhiều.

“Ngươi gần đây cũng không quá đáng ghét, có phải hay không bởi vì trên người ngươi có tin tức tố của ta?” Lạc Băng Hà nói, xoa xoa tay.

“Tiểu súc sinh thật tự tin.” Thẩm Thanh Thu không có tâm tình, nên cũng không tranh luận nhiều. “Cháo khá ngon.”

Tuy là khẩu vị Thẩm Thanh Thu khá kén chọn, cũng không thể không thừa nhận Lạc Băng Hà làm cơm không tồi.

“Đương nhiên.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.