Tia Nắng Cuối Cùng

Chương 4



Editor: Bích Ngọc

Beta: Little Princess

Chương 4

Trường hợp này có chút xấu hổ, Tưởng Tinh không biết vì cái gì mà cô lại hỏi cái này.

Nguyệt Nguyệt chớp đôi mắt, thấy anh trai không hé răng, ở bên cạnh nhỏ giọng mà nói: “ Em hôm nay ăn sáng rồi, còn có… Cái kia bánh kia có chút đắt.”

Thi Kỳ đứng lên, trên mặt hơi nóng, cúi đầu nói: “À, thế à… Vừa rồi cảm ơn nhé!” Nói xong xoay người chuẩn bị về nhà.

Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn anh trai, trên tay Tưởng Tinh còn cầm cây gậy, chần chờ hỏi: “Nếu không cậu đến tiệm phía trước ngồi một chút đi?”

Thi Kỳ: “Hả?”

Nguyệt Nguyệt vươn tay chỉ về phía trước một nhà cửa hàng thức ăn nhanh: “Kia, anh trai em làm việc ở đấy, ông chủ ở đấy rất tốt.”

Phía trước chính là quán cơm bình dân.

Nguyệt Nguyệt muốn đỡ Thi Kỳ, Thi Kỳ nhìn cô nhẹ nhàng cười một chút, xoa xoa đầu cô bé, Nguyệt Nguyệt lập tức ngẩn ngơ.

Tưởng Tinh quay mặt đi, thật sự rất giống, nhất là lúc cười như vậy, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chỉ cần mỉm cười một cách dịu dàng như vậy là đủ.

Tưởng Tinh lau mặt, đi về phía trước, Nguyệt Nguyệt nắm tay Thi Kì đuổi theo.

Tưởng Tinh tìm một bàn trống để Thi Kỳ ngồi đợi, còn mình thì đi đến quầy thu ngân cúi đầu nói gì đó với nhân viên, người nọ ngẩng đầu, dùng cặp mắt gật đầu, ôn hòa cười với cô.

Nguyệt Nguyệt như quen thuộc mà ngồi ở phía đối diện, nhìn cô cười, vì thế Thi Kỳ cũng cười lại một chút với cô bé.

Đôi tay Nguyệt nguyệt đặt lên bàn, chống cằm, nói: “Chị cười rộ lên thật sự giống như mẹ của em.”

Thi Kỳ nhớ rõ Hạ Linh Lăng từng nói qua cha mẹ Tưởng Tinh đều bị tai nạn xe cộ, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng lại không nói ra.

Nguyệt Nguyệt lại giống như biết cô có điều muốn hỏi, liền giải thích: “ Anh trai cùng bà ngoại nói, mẹ em đi nơi khác để làm việc, phải thật lâu mới có thể quay về.” Nguyệt Nguyệt ngừng một chút, tựa hồ có chút khổ sở, thanh âm có chút thấp: “Thật ra em rất muốn gặp lại mẹ, anh trai cùng bà ngoại chắc cũng muốn gặp lại mẹ lắm, bởi vì mỗi khi em nhắc đến mẹ, anh trai cùng bà ngoại đều rất buồn.”

Thi Kỳ trong lòng nảy lên một chút khó chịu, Nguyệt Nguyệt dường như không biết mẹ mình đã không còn nữa, cô vươn tay cầm lấy tay Nguyệt Nguyệt, cười hỏi: “Nguyệt Nguyệt, chị đói bụng, chị và em cùng nhau ăn cái gì đó được không?”

Nụ cười của cô đối với Nguyệt Nguyệt vô phương chống cự, gật gật đầu, Tưởng Tinh cầm hộp thuốc đi tới, đem hộp thuốc đặt ở trên bàn, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, nhìn cô nói: “Khả năng trầy da, tớ giúp cậu bôi thuốc trước.”

Thấy cô không phản đối, liền kéo tay cô, da ở lòng bàn tay có chút trầy, Tưởng Tinh thuần thục bôi thuốc, rồi bôi tiếp đến chân cô.

Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh mách: “ Mẹ em thường xuyên bị thương, đều là anh trai bôi thuốc.”

Tưởng Tinh không hé răng, bôi xong liền đi, Thi Kỳ giữ chặt vạt áo anh: “Tớ có thể mời các cậu ăn mì không?”

Tưởng Tinh: “Chúng tớ ăn rồi, cậu đói thì gọi một bát mì thôi.”

Thi Kỳ không bỏ: “Tớ muốn ăn cùng Nguyệt Nguyệt.” Lại mở ra cặp sách, lấy ra tiền: “Tớ có tiền.”

Tưởng Tinh nghĩ, xem ra người kia là muốn lấy trộm tiền của cô, quay đầu, thấy hai mắt Nguyệt Nguyệt chờ mong mà nhìn hắn, Tưởng Tinh gật gật đầu, từ trên tay cô lấy đi một đồng, Thi Kỳ hào phóng lấy lại tờ một đồng đưa tờ mười đồng nói: “Hai chúng tớ muốn mì thịt bò.”

Tưởng Tinh suy nghĩ một chút, nhận lấy rồi đi.

Thật mau, Tưởng Tinh bưng hai bát mì thịt bò nóng hổi tới, Nguyệt Nguyệt hai mắt sáng lấp lánh, lập tức gắp một miếng thịt bò cho vào miệng: “Ưm, ngon lắm.”

Thi Kỳ buồn cười mà nhìn đứa em này, cảm thấy Nguyệt Nguyệt ăn cái gì cũng khiến người khác muốn ăn theo, gắp hết thịt bò trong bát chuyển sang bát Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt dùng tay ngăn lại: “Không cần, em ăn đủ rồi.”

Thi Kỳ cười nói: “Ăn đi, chị không thích ăn thịt bò.”

Nguyệt Nguyệt không rõ: “ Vậy tại sao chỉ lại gọi mì thịt bò.”

Thi Kỳ: “Bởi vì em gái chị thích ăn mì.”

Nguyệt Nguyệt ngẩn ngơ, nhẹ nhàng mà nói: “Mẹ em trước kia cũng thường xuyên nói như vậy.”

Thi Kỳ rất gắp lên một ngụm lớn, khò khè ăn: “Nguyệt Nguyệt mau nhanh lên, chị ăn mì rất nhanh.”

Sự chú ý của Nguyệt Nguyệt nhanh chóng bị dời đi, hai người so với nhau ai ăn nhanh hơn.

Thi Kỳ và Nguyệt Nguyệt cùng nhau ăn mì, lại có người lần lượt tiến vào ăn, Tưởng Tinh nhanh chóng tiếp đón, dọn dẹp bàn.

Thi Kỳ hiếm khi ăn hết được một bát mì, Nguyệt Nguyệt mới ăn được non nửa bát, còn muốn ăn thêm, Thi Kỳ xem em gái rõ ràng bụng đã no căng, liền ngăn cản: “Không được, Nguyệt Nguyệt tuổi còn nhỏ, ăn không hết là chuyện bình thường.”

Nguyệt Nguyệt ngây ngốc nhìn cô cười, Thi Kỳ lấy khăn giấy giúp Nguyệt Nguyệt lau miệng.

Thi Kỳ hỏi: “Hai anh em mỗi ngày đều đến đây làm việc sao?”

Nguyệt Nguyệt cúi đầu, không hé răng.

Thi Kỳ hỏi tiếp: “ Sao thế?”

Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, dè dặt nhìn cô: “Chúng em không muốn gặp bạn học, cho nên khi tan học sẽ qua đây giúp đỡ.”

Thi Kỳ nhớ tới lần trước thấy Tưởng Tinh dẫn em gái mình đi qua đường.

Nguyệt Nguyệt hai mắt chờ mong mà nhìn cô, Thi Kỳ phản ứng lại: “Chị biết rồi, chị sẽ không nói với người khác.”

Nguyệt Nguyệt lập tức cười cong hai mắt: “Chị thật tốt!”

Tưởng Tinh còn bận đến chín giờ mới có thể xong việc, Thi Kỳ muốn đi về trước, trong tiệm hiện giờ cũng không nhiều khách lắm, Tưởng Tinh nghĩ một chút rồi cùng ông chủ nói chuyện, sau đó nắm tay Nguyệt Nguyệt đưa cô về một đoạn, thẳng đến vào tiểu khu.

Thi Kỳ vẫy tay với bọn họ, Nguyệt Nguyệt lập tức vẫy tay chào cô, Tưởng Tinh gật gật đầu. Thi Kỳ đi phía trước, đi được một đoạn, nhịn không được lại quay đầu lại, phát hiện Tưởng Tinh cùng Nguyệt Nguyệt vẫn còn đứng ở chỗ cũ, đèn đường chiếu thẳng xuống bóng dáng của hai người, giống như tia nắng mặt trời cuối ngày, chiếu đến Thi Kỳ và làm lòng cô trở nên ấm áp. Tựa như chén mì vừa rồi, tựa như ngày đó Nguyệt Nguyệt ăn cái bánh kia, Nguyệt Nguyệt thấy cô quay đầu lại, lập tức vẫy tay lại với cô, cô đành phải phất phất tay, ý bảo bọn họ trở về.

Lúc về đến nhà, thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn, đã trở lên lạnh ngắt, dì Vương đang ở phòng khách xem ti vi, Thi Kỳ trực tiếp trở về phòng, nghĩ ngợi một lát, liền lấy đồ ăn vặt của mình ra, cố ý chọn mười mấy viên kẹo đặc biệt xinh đẹp, bỏ vào cặp sách.

Buổi sáng ngày hôm sau, Thi Kỳ ở trên đường đụng phải Tưởng Tinh cùng Nguyệt Nguyệt, cô lấy ra kẹo đưa cho Nguyệt Nguyệt, Tưởng Tinh không đồng ý: “ Hôm qua cô đã mời ăn mì thịt bò rồi.”

Thi Kỳ: “Tớ thật sự thực rất thích Nguyệt Nguyệt.”

Hai mắt Nguyệt Nguyệt lập tức sáng lên mà nhìn Thi Kỳ, Tưởng Tinh buông tay tránh ra, Nguyệt Nguyệt vui vẻ mà nhận kẹo. ?r??ệ?‎ ha?‎ l?ô?‎ có‎ tại‎ ﹛‎ ?‎ ?‎ U‎ ?‎ ?‎ ?‎ U‎ ?‎ Ệ‎ ?.Ⅴ?‎ ‎ ﹜

Tưởng Tinh kéo Nguyệt Nguyệt đi lên phía trước đi, Thi Kỳ chậm rãi đi ở phía sau, Nguyệt Nguyệt quay đầu nhỏ về phía cô mà vẫy vẫy tay, Thi Kỳ xua tay, ý bảo chính mình đi ở mặt sau là được.

Buổi chiều, khi tan học, cô phát hiện Tưởng Tinh nắm tay Nguyệt Nguyệt đứng ở cổng lớn, nhìn thấy cô tới, liền đi lên phía trước, mãi cho đến khi có thể nhìn đến tiểu khu cửa, liền đứng ở ven đường, cùng nhau nhìn theo cô đi vào trong tiểu khu.

Toàn bộ một các ngày kế tiếp đều như thế, Thi Kỳ đột nhiên nhận ra, đây là bọn họ đang bảo vệ cô, sợ cô lại bị cướp bóc.

Sắp tới là kỳ thi giữ kỳ.

Kiểm tra xong, ngày thứ ba công bố thành tích, Hạ Linh Lăng sáng sớm liền chạy đến chỗ bảng thông tin có dán bảng thành tích, thở hồng hộc nói: “Thi Kỳ, tớ nói với cậu, cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được người đứng nhất là ai?”

Thi Kỳ: “Không phải Vương Gia Hiên sao?”

Hạ Linh Lăng lắc đầu, thần bí nói: “Là tân đồng học. “

Thi Kỳ: “???”

Hạ Linh Lăng ai nha một tiếng: “Chính là bạn học mới đến của chúng ta, Tưởng Tinh.”

Thi Kỳ phản xạ có điều kiện mà quay đầu, lại phát hiện Tưởng Tinh không ở chỗ ngồi, hắn và bạn cùng bàn Vương Vũ Trạch vừa vặn đi vào, phỏng chừng cũng đã đi xem bảng điểm, Vương Vũ Trạch vẻ mặt không thể tin được nói: “Tớ thế nhưng lại ngồi cùng với học bá, ha ha ha…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.