Editor: Jenny Thảo
Sau khi Sở Yếm trả lời, đáy mắt liền xẹt qua tia ảo não không dễ phát hiện. Đã qua lâu như vậy rồi nhưng anh vẫn còn giữ cái phản xạ có điều kiện này.
Tuy nhiên, câu trả lời của anh đã xoa dịu cảm xúc của Bộ Thiển.
Lâm Ấu Trúc mới vừa tuyên bố thân phận vị hôn thê sau khi nghe câu trả lời của Sở Yếm, cô ta chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát. Cô ta thu lại nụ cười, giọng điệu cũng mang theo vài phần công kích: “Tôi là vị hôn thê của Sở Yếm, Lâm Ấu Trúc. Sở lão gia tự mình mời tôi đến đây. Cô là ai?”
Lâm Ấu Trúc xem như không nghe được câu không quen biết của Sở Yếm, cô ta nhìn chằm chằm vào Bộ Thiển, trong mắt tràn ngập địch ý.
Bộ Thiển liếc mắt nhìn cô ta một cái, không thèm để lại tên của mình.
“Chúng ta không cần thiết phải biết nhau.”
Đối với người muốn đoạt Sở Yếm của cô đi, và được Sở lão gia sắp xếp, Bộ Thiển cảm thấy mình không cần lãng phí thời gian cho người này một cái liếc mắt.
Động tác của cô rất tự nhiên nắm lấy tay Sở Yếm, tay Sở Yếm lớn hơn tay cô một vòng. Trước đây lúc bọn họ nắm tay nhau, tay Sở Yếm có thể vừa vặn bao trọn lấy tay của cô.
“Đi với em.”
Cô nắm hai ngón tay của Sở Yếm, trực tiếp dẫn Sở Yếm rời đi.
Lâm Ấu Trúc thấy Sở Yếm thật sự di chuyển bước chân chuẩn bị rời đi, trong lúc nhất thời không rảnh để lo cho hình tượng, giọng nói gấp gáp ngăn lại: “Sở Yếm! Sở lão gia có nói chúng ta phải cùng đi gặp ông ấy!”
Lâm Ấu Trúc lần thứ hai nhắc đến lão gia tử, hôm nay cô ta được Sở lão gia mời tới đây. Sở lão gia sắp xếp liên hôn cho hai nhà Sở Lâm.
Trên danh nghĩa, cô ta thật sự là vị hôn thê của Sở Yếm.
Bộ Thiển thật sự là bị tức chết vì ông già nhà họ Sở.
Cô giẫm đôi giày cao gót lên sàn nhà gỗ phát ra mấy tiếng kêu vang, khí thế lôi Sở Yếm đi rất giống như đang muốn đi đánh lộn. Đến nỗi Lâm tiểu thư kêu gào ở phía sau, cô cũng làm biếng quan tâm.
Sức của Bộ Thiển so ra kém hơn Sở Yếm.
Nếu như Sở Yếm có ý muốn tránh né, thì Bộ Thiển một bước cũng không kéo được anh.
Ngón tay của anh bị nắm chặt, đôi mắt lạnh lùng quét qua đôi giày cao gót của Bộ Thiển. Cái đế thon dài giẫm lên sàn nhà làm bằng gỗ, một khi không dẫm chắc, gót giày dùng làm điểm chịu lực sẽ ngay lập tức trở thành nguyên nhân dẫn đến bị thương.
Sở Yếm bị kéo đến một góc không có người.
Chỗ này cách đại sảnh bên ngoài không xa.
Có tiếng nhạc, tiếng nói chuyện, đủ loại tạp âm truyền đến.
Bộ Thiển dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Dáng vẻ của người đàn ông so với trong trí nhớ thì thành thục và ổn trọng hơn nhiều, các đường nét trên khuôn mặt vẫn hoàn mỹ không thể chê vào đâu được.
Chỉ là khí chất có chút tối tăm, khuôn mặt tuấn tú không tìm được một tia ấm áp.
Bộ Thiển cứ như vậy mắt cũng không chớp, cho đến khi đôi mắt bắt đầu phiếm hồng, cô mới chớp mắt một cái: “Sở Yếm, chúng ta có phải đã chia tay rồi không?”
Yết hầu Sở Yếm khẽ lăn lên lăn luống, phát ra một tiếng “Ừ”.
Rõ ràng Bộ Thiển đã biết chuyện này, nhưng lại muốn hỏi lại một lần nữa. Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định của Sở Yếm, tim cô đau như muốn chết đi.
“Em không muốn chia tay.”
Bộ Thiển siết chặt lấy ngón tay của Sở Yếm, cô nhìn Sở Yếm bằng đôi mắt đã ướt sủng, nhấn mạnh từng chữ: “Sở Yếm, em không muốn chia tay.”
Cô không biết vì sao bọn họ lại chia tay nhau, nhưng giờ phút này cô biết mình không muốn chia tay.
Cô lặp lại mấy chữ này giống như tiếng trống đập thật mạnh vào màng nhĩ Sở Yếm.
Nếu là hai năm trước, có lẽ sau khi anh nghe thấy mấy chữ này, sẽ thay đổi lựa chọn lúc đó. Anh sẽ không nói gì hết, chỉ ôm chặt người vào trong lòng, sẽ ép xuống những lo lắng trong lòng rồi nói: “Được.”
Tuy nhiên, hai năm đã trôi qua.
Sở Yếm cúi đầu, anh cụp mắt xuống, từng chút một mở tay Bộ Thiển ra. Động tác anh chậm nhưng lại kiên định, thậm chí nhìn không ra tia do dự nào.
Nắm tay hoàn toàn bị gỡ ra.
Ánh mắt Sở Yếm trầm xuống, không nhìn Bộ Thiển. Anh nhỏ giọng nói: “Bộ Thiển. Chúng ta đã chia tay, tôi không định quay lại.”
Bộ Thiển: “…”
Vành mắt Bộ Thiển lập tức đỏ lên.
Từ trước đến nay, cô luôn tỏ ra mạnh mẽ khi đứng trước người ngoài, vì cô đã từng có một khoảng thời gian lớn lên trong núi, cô đã chịu đủ bao nhiêu loại khổ cực, tội gì cũng đã trải qua. Cô biết dù có khóc thì cũng chả giúp ích được gì.
Cho nên cô không bao giờ rơi nước mắt trước mặt người ngoài.
Chỉ khi ở trước mặt Sở Yếm, hay khi nhắc đến Sở Yếm, cô mới không kìm được cảm xúc.
Sau khi Sở Yếm nói thẳng ra, anh liền xoay người rời đi.
Bộ Thiển nhìn theo bóng lưng của anh, tuyệt vọng nhớ lại những lần bọn họ cãi nhau. Cô luôn phàn nàn với Sở Yếm là anh luôn trầm mặc với cô từ lúc anh trở về nhà họ Sở.
Cô biết nhà họ Sở chính là một hang sói, cho nên Sở Yếm vào đó tình cảnh chắc chắn rất nguy hiểm. Cô hy vọng Sở Yếm sẽ không giấu cô chuyện gì, nói với cô tất cả chuyện xảy ra với anh.
Nhưng phần lớn thời gian Sở Yếm đều trầm mặc.
Bộ Thiển kiểm tra một vòng bạn bè. Vào hai năm trước, cô có đăng một trạng thái, trong đó có câu: “Mất đi mong muốn chia sẻ, chính là bắt đầu cho việc kết thúc.”
Bộ Thiển chậm rãi ngồi xổm xuống, cô nghĩ cô đã đoán được lý do khiến hai người bọn họ chia tay.
Lý do bọn họ chia tay chắc chắn là do cô cảm thấy Sở Yếm không còn yêu cô nữa.
Khi Bộ Thiển nghĩ đến điều này, trái tim cô nhói lên vì đau.
“Tiểu thư, cô có ổn không?”
Trong lúc Bộ Thiển đang hãm sâu vào trong bầu không khí đau khổ, không thể giải thoát cho bản thân. Một giọng nói ôn hoà lịch sự vang lên trước mặt cô. Là người phục vụ lúc nãy đưa rượu cho cô.
Người phục vụ cúi xuống đưa khăn cho Bộ Thiển. Hắn đưa khăn xong, hắn kiên trì đẩy mạnh tiêu thụ quầy rượu đặt tạm thời trong sảnh: “Cô có cần một ly rượu vang không?”
Tục ngữ có câu, nhất tuý giải thiên sầu. (Một cơn say có thể giải toả cả ngàn nỗi buồn.)
Bộ Thiển mắt đỏ hoe, chóp mũi cũng phiếm hồng. Cô lấy khăn tay lau mặt, chống tay lên tường tự mình đứng lên: “Muốn!”
Cô không cần rượu vang, cô muốn nhị oa đầu(*)!
(*) nhị oa đầu: một loại rượu của Trung Quốc.
Trong yến hội không có nhị oa đầu, chỉ có mấy loại rượu nổi tiếng đắt tiền ở các nước phương tây. Bộ Thiển ngồi khóc ở trong góc, cho người phục vụ sắp xếp từng chai rượu trước mặt mình.
Vị trí này cô đã cẩn thận lựa chọn.
Ngồi ở chỗ này, có thể vừa vặn nhìn Sở Yếm đứng cách đó không xa. Uống một hớp rượu, nhìn Sở Yếm một cái, lại uống thêm một hớp rượu, lại nhìn Sở Yếm thêm cái, lại uống thêm một hớp, lại nhìn anh thêm một cái….
Hạ Văn Bân.
Hạ Văn Bân mặc tây trang mang giày da không hề báo trước xuất hiện trong tầm mắt, còn đúng lúc che đi bóng hình Sở Yếm.
Bộ Thiển cau mày lại, tác dụng của rượu mạnh bắt đầu phát tán khiến dạ dày cô sôi trào. Sắc mặt cô trắng bệch, cong eo: “Oẹ!”
Muốn nôn.
Hạ Văn Bân: “???”
Trong mắt Hạ Văn Bân tràn ngập vẻ không thể tin được, hắn chỉ mặt mình, giọng nói run run: “Trông tôi xấu đến nỗi khiến cô buồn nôn sao?!”
Trong vòng có thành lập một danh sách những thiếu gia có bề ngoài điển trai, tốt xấu gì hắn cũng nằm trong danh sách đó!
Trước khi uống ngụm rượu đầu tiên, Bộ Thiển đã gọi điện thoại cho Bộ Diên. Rượu ở bữa tiệc nhà họ Sở, không có người coi chừng cô, tất nhiên cô không dám uống loạn.
Nhưng cô không nghĩ tới, người đi tới không phải là Bộ Diên mà là Hạ Văn Bân.
Cô không nôn. Sau khi ngồi thẳng người, cô hơi dựa lưng về phía sau. Một đôi mắt xinh đẹp đẫm hơi nước, lúc nhìn người khác, ánh mắt giống như đang câu dẫn người ta.
“Sao lại là anh?”
Cô lẩm bẩm một câu, sau đó thu hồi ánh mắt, di chuyển vị trí, tiếp tục nhìn bóng người Sở Yếm.
Hạ Văn Bân ngồi xuống bên cạnh cô, giải thích lý do tại sao: “Anh cô kêu tôi tới đây, hắn lúc này không thể phân thân. Còn nữa tôi nghe người ta nói, Sở Thân đang theo dõi cô, với tính cách của hắn tối nay hắn chắc chắn sẽ xuống tay với cô.”
“Anh cô muốn tôi một tấc cũng không được rời, phải luôn để mắt đến cô.”
Bộ Thiển nghe vậy “À” một tiếng, không phản ứng gì nhiều.
Cô cằm chặt ly rượu đưa đến trước mặt Hạ Văn Bân, hỏi: “Có muốn uống không?”
Hạ Văn Bân lắc đầu.
Chính hắn không muốn uống, cũng không cho Bộ Thiển uống.
Trước đây Sở Thân cũng từng làm loại chuyện bỏ thuốc vào trong rượu của một cô gái vô tội. Nếu em gái họ hắn không đúng lúc báo cảnh sát, thì không chừng cô gái nhỏ đó không biết sẽ như thế nào.
Cho nên uống rượu trong địa bàn nhà họ Sở, Hạ Văn Bân đương nhiên từ chối.
Hắn lấy một chai sữa bò từ trong túi áo, chai sữa vẫn còn ấm: “Bộ Thiển, cái này cho cô. Sữa bò làm ấm dạ dày, cô uống nhiều rượu như vậy, uống hai ngụm sữa để điều hoà lại.”
Chai sữa của Hạ Văn Bân được chuẩn bị cho em gái họ, thân thể em họ hắn không được tốt, cho nên hắn lúc nào cũng phải chăm sóc cẩn thận.
Bộ Thiển nhìn chai sữa, lại nhìn ly rượu.
Sau một lúc lâu, cô vẫn cầm lấy chai sữa, cái miệng nhỏ ngậm lấy ống hút: “Có một lần tôi uống say, Sở Yếm cũng đưa tôi một chai sữa bò ấm.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng Hạ Văn Bân vẫn nghe thấy được.
Hắn sờ mũi, thú thật thì có chút tò mò: “Bộ Thiển, cô và Sở Yếm, rốt cuộc tình huống giữa hai người như thế nào? Tôi với bạn bè đều cho rằng hắn là một người không gần nữ sắc, không ngờ cô và hắn lại có liên quan đến nhau.”
“Chúng tôi đã yêu nhau trong nhiều năm.”
“Sau đó, chia tay.”
“Là tôi đề suất chia tay trước, tôi cảm thấy anh ấy không yêu tôi, cho nên tôi mới chia tay với anh ấy.”
“Tôi bây giờ lại không muốn chia tay nữa.”
Bộ Thiển nói mấy câu ngắn ngủn tổng kết lại quá trình giữa cô và Sở Yếm. Khi cô dứt lời, Hạ Văn Bân hai mắt trừng to, ngồi nửa ngày để tiêu hoá nó.
Đợi đến khi tiêu hoá xong tin tức Bộ Thiển đưa ra, Hạ Văn Bân chậm rãi giơ ngón tay cái lên.
“Ngay cả Sở Yếm cô cũng dám ném đi, Bộ Thiển, từ nay về sau cô chính là đại ca của tôi.”
Sau khi Hạ Văn Bân nghe xong mấy chiến công của cô, tâm phục khẩu phục nhận đại ca. Tuy đại ca lớn lên không giống với đại ca lắm nhưng đã làm ra chuyện này, một chuyện rồi một chuyện đều rất giống một đại ca.
Đập đầu của Sở tam thiếu gia, chia tay với Sở nhị thiếu gia kiêm Sở tổng đương nhiệm.
Hắn thật sự bị thuyết phục!
Bộ Thiển không muốn nghe mấy lời trên mây của Hạ Văn Bân, đôi mắt cô vẫn còn đang nhìn chằm chằm Sở Yếm. Ai cũng nói uống rượu sẽ khiến con người ta càng uống càng say, nhưng đối với cô thì ngược lại càng uống càng tỉnh táo.
“Tôi còn thích anh ấy.”
Cô lẩm bẩm nói với thân ảnh Sở Yếm.
Hạ Văn Bân thấy thế liền đưa ra ý kiến: “Nếu cô thích thì hãy quay lại với hắn, mấy năm nay bên người hắn cũng không có ai. Lúc trước còn có người suy đoán có phải hắn hay không…”
Hai chữ phía sau chữ không còn chưa được nói ra, Hạ Văn Bân đã tự giác nuốt trở vào.
Trước mặt con gái nói mấy lời này, hình như không tốt lắm.
Bộ Thiển nắm chặt chai sữa, càng buồn hơn: “Anh ấy không còn thích tôi, không muốn quay lại với tôi.”
Hạ Văn Bân trầm tư vài giây, to gan nói ra quan điểm của mình.
“Bộ Thiển, tôi cảm thấy Sở Yếm không phải không còn thích cô. Tôi đã thấy tác phong hành sự của Sở Yếm, nếu như hắn không thích cô, thì cô không có cách nào xuất hiện trước mặt hắn.”
Càng không cần phải nói, Bộ Thiển còn có thể lên xe Sở Yếm.
Giọng điệu của Hạ Văn Bân chắc chắn, ngay cả Bộ Thiển cũng bắt đầu mờ mịt nghe theo. Cô nghĩ lại lời nói của Sở Yếm, nghĩ tới việc Sở Yếm tuỳ ý để cô dẫn anh đi trước mặt Lâm Ấu Trúc….
Trong lúc nhất thời, đầu Bộ Thiển lúc đầu không bị choáng váng nhưng giờ lại bắt đầu quay cuồng.
Cô và Sở Yếm rốt cuộc có cơ hội để quay lại hay không.
Hạ Văn Bân tỏ ra thái độ của một bậc thầy chuyên đi tư vấn tình cảm, hắn chỉ đạo Bộ Thiển: “Nếu như cô còn thích Sở Yếm thì trước mắt không cần phải chia tay trực tiếp với hắn. Nếu còn chưa nói lời chia tay, muốn kiểm tra xem hắn còn thích cô hay không, kỳ thật có rất nhiều cách. Nhưng một khi hai người đã xa cách, cô muốn biết hắn còn yêu cô hay không thì thật sự không những khó khăn mà còn vô nghĩa.”
Bộ Thiển: “….”
Bộ Thiển cái hiểu cái không gật đầu: “Ồ!”
Hạ Văn Bân làm động tác đẩy kính trên sống mũi, tiếp tục làm một bậc thầy: “Bây giờ cô bắt đầu cẩn thận suy nghĩ tính logic của chuyện này không muộn. Bộ Thiển, chúng ta làm một cuộc giao dịch thế nào?”
“Giao dịch gì?”
“Tôi dạy cô làm sao để quay lại với Sở Yếm, cô, sau khi hai người quay lại với nhau, để cho Sở Yếm chiếu cố nhà tôi thêm một chút là được.”
Hạ Văn Bân có thể nói ra mấy lời này, trong lòng tất nhiên đã nắm chắc.
Trong hay ngoài vòng, không ai có thể nắm được Sở Yếm. Nếu có ngày có người khiến hắn bị khuất phục, thì ngoài trừ Bộ Thiển đang ngồi bên cạnh, hắn không nghĩ sẽ có ai làm được.
Nhà họ Hạ bây giờ được bà nội giao lại cho hắn, hắn cũng có tham vọng của riêng mình. Nếu bây giờ nương theo Bộ Thiển, nắm được đường dây Sở Yếm, sau này hắn thu được không ít lợi lộc.
Hai người đều có được những gì mình cần, đây chính là cơ sở để tạo nên một cuộc giao dịch.
Bộ Thiển giống như đang suy nghĩ mấy lời Hạ Văn Bân nói, sau khi suy tư vài giây, cô gật đầu: “Được.”
Tiền đề để xác minh xem Sở Yếm còn yêu cô hay không là bọn họ vẫn là người yêu của nhau.
Điểm này, Bộ Thiển cảm thấy không sai.
Bọn họ đang nói chuyện ở đây, cách đó không xa, Sở Vạn Minh đích thân ôm đứa cháu trai trưởng đi ra. Sở Vạn Minh ngồi trên xe lăn, sau khi nói xong mấy lời khách sáo thì cười tuyên bố tên của cháu trai: “Sở Minh Tâm. Minh Tâm trong chữ tập đoàn Minh Tâm.”
Vừa nói tên này ra, sắc mặt của những người đứng dưới khán đài đều thay đổi.
Hạ Văn Bân cũng ngạc nhiên: “What? Sở lão gia đang có ý gì?”
Người phụ trách tập đoàn Minh Tâm bây giờ là Sở Yếm, nhưng lão gia tử lại đặt tên cho đứa cháu trai là Minh Tâm. Đây là…. ý tứ muốn đổi người thừa kế sao?
Tất cả mọi người còn đang suy nghĩ, thì chỉ có Bộ Thiển đột nhiên đứng lên.
Cô một tay chống ghế sô pha, nhìn vị trí của Sở lão gia.
Giây tiếp theo.
Cô như tình cờ chạm vào microphone, cũng cúi đầu thử âm thanh: “Này, này này, có nghe được không? À nghe được này.”
Sau khi chắc chắn rằng các hiệu ứng âm thanh đã đủ.
Bộ Thiển cười hiền lành nhìn về phía lão gia tử, dịu dàng đáp lời: “Có thể nhìn ra được Sở lão gia rất thích đứa cháu này, ngay cả tên cũng do tự mình chọn lựa.”
Những lời đó cũng không có gì sai, khiến Hạ Văn Bân đang muốn giật lại microphone cũng khẽ thở phào một hơi, tạm thời buông lỏng cảnh giác.
Nhưng khi hắn vừa buông lỏng cảnh giác, Bộ Thiển ngay lập tức làm ra chuyện lớn.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Bộ Thiển chớp mắt dùng giọng điệu hoang mang hỏi…
“Chỉ là tôi nghe nói, hai chữ Minh Tâm trong tập đoàn Minh Tâm, Minh là lấy từ trong tên của ngài. Tâm là lấy từ trong tên người vợ chính thức của ngài, cũng chính là mẹ của Sở Yếm, Dung Tâm.”
“Bà Dung không còn nữa, ngài không kiêng kị gì khi dùng tên của người đã mất đặt cho cháu trai đích tôn của mình sao?”
Bộ Thiển nói xong câu này, toàn trường một mảnh tĩnh mịch.
Một số người lớn tuổi cũng hậu tri hậu giác nhớ đến: “Đúng vậy, mẹ của Sở Yếm, mới là người vợ chính thức của Sở Vạn Minh. Tập đoàn Minh Tâm có một nửa là của người vợ chính thức.”
Và cái gọi là con trai trưởng của Sở Vạn Minh chính là đứa con trai ngoài giá thú mà ông ta đã lừa gạt người vợ chính thức để sinh ra.
Lấy tên của người vợ chính thức để đặt cho đứa con của người con ngoài giá thú….
Đây thật sự là thiếu đạo đức, không còn mặt mũi!
Sau khi Bộ Thiển nhắc lại lịch sử gốc gác của Sở Vạn Minh, cô nghiêng đầu giả vờ vô tội: “Sở lão gia, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở ông một tiếng, ông sẽ không để ý đúng không?”
Tay Sở Vạn Minh nắm chặt thành nắm đấm, ông ta cơ hồ nghiến muốn gãy răng. Nhưng không muốn làm trò trước mặt người khác, ông ta chỉ có thể xanh mặt tỏ thái độ nói: “Tôi không ngại.”
Sở Vạn Minh thấy mình có nguy cơ muốn nhồi máu não lại. Còn ở dưới sân khấu, trái tim Sở Yếm không khống chế được run lên.