Mối Quan Hệ Giữa Ta Và Các Đồ Đệ Thật Phức Tạp

Chương 8: Ngươi bảo rằng quan tâm thì sẽ loạn



Sở Cận Lâu không nói không rằng, rời khỏi Hàm Lộ Cư.

Hắn vừa mới rời đi thì Thanh Ly liền đi lên từ dưới chân núi.

Giang Nguyệt Hoàn nhìn thấy hắn, rốt cuộc dần dần bình tĩnh lại, hỏi: “Mấy người Diêu gia đi rồi hả?”

“Đi rồi, mang thi thể của trưởng lão đi luôn. Ta đã giải tán các đệ tử, cấp bậc phòng ngự của kiếm trận hộ sơn tạm thời nâng lên mức cao nhất, lỡ như bọn họ gọi viện binh tới xông vào thì cũng không công phá trong một chốc một lát được.”

Thanh Ly nói, có chút vui sướng khi người khác gặp họa mà cười: “Lần này bọn họ đúng là không trộm được gà còn mất nắm gạo, vô duyên vô cớ mất một hậu kỳ Hóa Thần, mệt rồi đây.”

Giang Nguyệt Hoàn không để ý tới câu đùa của hắn, đi thẳng vào phòng.

Thanh Ly thấy phản ứng này của y, cũng dần dần nghiêm túc lên. Hắn nhìn Tiêu Dịch ở bên cạnh đó, chỉ cảm thấy bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Khi hắn mới vừa đi lên, lạnh lùng trên mặt Giang Nguyệt Hoàn vẫn chưa tiêu tán, hắn thế mà thấy được trên người vị sư huynh như thể vĩnh viễn không hỉ nộ ái ố này một loại cảm giác không thể bỏ qua tên là “tức giận”.

Thanh Ly run run tai, cũng theo y vào trong phòng, nhìn thấy y ngồi vào bàn, uống một ngụm trà lạnh.

“Lúc ta vừa đi lên thì nhìn thấy Sở Cận Lâu đi xuống,” – Thanh Ly lại nói, “Sư huynh bảo nó đi à?”

“Ừ, ta bảo nó đi tới động U Đàm ở ba tháng.”

“Ba tháng?” – Thanh Ly hơi bất ngờ, “Này… có phải phạt nặng quá không…”

“Nặng?” – Giang Nguyệt Hoàn ngẩng đầu, đôi mày vừa mới giãn ra lập tức nhíu lại, “Ta không phạt nặng thì làm sao nó có thể nhớ kỹ? Ta đã cảnh cáo bao nhiêu lần rằng nó không được xuất hiện trước mặt người ngoài, nó có nghe lời ta đâu? Lần này ta phát hiện được mà kịp ngăn cản nó, nếu ta không phát hiện ra thì sao?”

Y nói như nuốt chữ, Thanh Ly chưa bao giờ nghe thấy y dùng tốc độ nhanh như vậy để nói chuyện, vừa muốn trả lời, bỗng nhiên thấy đối phương nâng tay lên, dùng tay áo che môi lại.

Hắn lập tức có cảm giác không lành, quả nhiên, ngay sau đó Giang Nguyệt Hoàn phát ra một chuỗi ho khan nặng nề, khóe miệng tràn ra máu tươi, dính ướt lông cáo tuyết trắng trên cổ tay áo.

Thanh Ly thất kinh: “Sư huynh!”

Tiêu Dịch vốn đang ở cửa do dự nên vào hay không vào cũng bước nhanh vào trong phòng, trên mặt toàn là sợ hãi: “Sư tôn!”

Giang Nguyệt Hoàn rũ mắt, vết máu ở cổ tay áo trong nháy mắt bị khí lạnh đông cứng, thậm chí không kịp lan ra.

Đầu ngón tay y nhẹ phất một cái, vết máu biến mất, áo lông cáo lại sạch sẽ như mới. Y hơi mệt mỏi mà nói: “Đóng cửa lại.”

Tiêu Dịch chợt hoàn hồn, vội vàng đóng cửa, không gian trong phòng tạm thời thành một mảnh trời khép kín.

Thích hợp để nói chút lời không thể dễ dàng cho người ngoài biết.

Ánh mắt của Thanh Ly còn ngừng ở trên cổ tay áo của Giang Nguyệt Hoàn, hắn nhíu chặt mày: “Chứng nhiễm lạnh của ngươi lại trầm trọng hơn rồi? Có phải là vừa rồi sử dụng tiên pháp bị hàn khí phản phệ không? Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi sử dụng tiên pháp hệ băng có cấp bậc càng cao, Cửu Minh Hàn Ngọc sẽ càng tổn thương ngươi nhiều hơn, sao ngươi lại không nghe?”

Tiêu Dịch ở bên cạnh lắng nghe, nhịn không được bắt đầu tự hỏi… Cửu Minh Hàn Ngọc chính là kiếm Trầm Nguyệt trong tay sư tôn, dựa theo ý tứ của sư thúc Thanh Ly, sư tôn mang thủy linh căn, khi dùng linh khí thực sự có thể thi triển tiên pháp hệ băng, nhưng sẽ bị hàn ngọc phản phệ.

Cậu không khỏi nhớ lại khi Diêu Liệt ngã xuống lúc trước, thứ phá cơ thể gã xông ra là một đường băng.

Sư tôn giết gã, đúng là dùng tiên pháp hệ băng.

Cho nên sư tôn bởi vì cậu nên mới bị hàn khí phản phệ sao?

Tiêu Dịch lập tức có chút áy náy, vừa muốn mở miệng, lại nghe Giang Nguyệt Hoàn nói: “Sự tình khẩn cấp, không kịp nghĩ nhiều như vậy. Nếu ta không làm thế, thì phải làm như thế nào mới mang Cận Lâu về được mà không bị bất kỳ ai chú ý?”

Miệng Tiêu Dịch đang mở ra liền ngậm lại.

Tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thứ khiến sư tôn bị hàn khí phản phệ cũng không hẳn là một kiếm giết chết Diêu Liệt kia, mà là loại tiên pháp cấp cao ngoài sự hiểu biết của cậu.

Là vì Sở Cận Lâu…

Tiêu Dịch rũ mắt, không biết vì cái gì, cậu không những không cảm thấy nhẹ nhõm, mà thậm chí còn có chút mất mát.

“Vết thương lúc ngươi phong ấn kẽ nứt vốn chưa lành đúng không?” – Giọng Thanh Ly nghiêm túc, không phải vẻ đùa giỡn chòng ghẹo thường ngày, “Bế quan hai trăm năm vẫn chưa chữa khỏi hẳn, lại vội vàng xuất quan vì Tiêu Dịch, ngươi nói cho ta biết, ngươi có định chữa trị vết thương này nữa không?”

Tiêu Dịch nghe vậy lập tức ngẩng đầu, nghe thấy Giang Nguyệt Hoàn nói: “Chữa không được. Kim Đan của ta đã đông cứng quá nửa, trong hai trăm năm qua ta đã thử vô số lần đều không thể làm thứ băng đó tan chảy. Đây là quá trình không thể đảo ngược.”

Thanh Ly: “Nếu bị đông cứng hoàn toàn thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

“À,” – Giang Nguyệt Hoàn gật gật đầu, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ, “Đại khái là không khác lắm với trạng thái lúc chết của Diêu Liệt. Ngươi có thể chọn cách đặt xác chết của ta đứng trên quảng trường dưới chân núi, vạn năm không thối rữa hư hại, đảm bảo rất có lực uy hiếp, còn có thể giảm bớt chi phí làm một bức tượng điêu khắc.”

Tinh thần Tiêu Dịch chấn động, cậu không ngờ rằng vết thương của sư tôn lại nghiêm trọng đến như vậy, sư tôn vì Tu Chân Giới mà trả giá quá nhiều, cậu lại tính toán chi li việc sư tôn thiên vị ai, đột nhiên cảm thấy hổ thẹn và chua xót: “Sư tôn…”

Giang Nguyệt Hoàn đưa tay với cậu, ý bảo không cần phải nói: “Chỉ cần phong ấn kẽ nứt không bị phá vỡ, ta sẽ không sao.”

“Cho nên, xin ngươi đừng dễ dàng dùng tiên pháp cao cấp hệ băng nữa, có được không?” – Thanh Ly yên lặng nhìn y, “Sư huynh, ngươi không cảm thấy hành vi của mình hôm nay có hơi quá khích sao? Nếu ngươi muốn bắt Sở Cận Lâu về thì cứ tới xách trực tiếp không được à? E rằng ngươi đã quên, dưới sự che chở của tiên pháp của ngươi, trong mắt người thường nó chỉ là một đệ tử phái Phù Quang bình thường. Núi Phù Quang nằm ở trung tâm phạm vi ngươi che chở, đối mặt mấy chục người tu sĩ bình thường có tu vi cao nhất cũng không quá hậu kỳ Hóa Thần, thì nguy cơ thân phận của nó bị lộ là bao nhiêu? Gần như bằng không.”

Có vẻ là vì tức giận nên ngữ khí của hắn cũng không ôn hòa như ngày thường, hơi có chút trách móc: “Là bởi vì một phần triệu thậm chí một phần tỷ khả năng xảy ra này mà ngươi sử dụng tiên pháp vốn không nên sử dụng, bị thương vốn không nên bị, ngươi biết này gọi là gì không? Là quan tâm thì sẽ loạn.”

Cái từ này làm cho Giang Nguyệt Hoàn sững sờ.

“Còn nữa,” – Thanh Ly thở ra một hơi, cố gắng hết sức làm mình bình tĩnh trở lại, “Việc này nói trắng ra là do ta. Ta bảo Cận Lâu đi tạo dựng quan hệ tốt với Tiêu Dịch, tuy rằng ta không bảo nó đi giết người, nhưng cũng quên mất nó là rồng, tư duy vốn không giống người thường. Ta không chỉ dẫn nó, nó lại hiểu lầm nên mới tạo ra sai lầm này. Nếu ngươi muốn phạt nó thì phạt cả ta đi.”

Giang Nguyệt Hoàn ngước mắt nhìn hắn, giữa đôi mày hiện lên sự bất đắc dĩ.

Y nâng một tay đỡ trán, đầu ngón tay gõ gõ lên thái dương: “Nếu không phải hai trăm năm nay ngươi để nó hoạt động tự do, nuông chiều vô độ, có lẽ nó cũng không có tính tình như bây giờ.”

Thanh Ly nhướng mày, cảm thấy việc này đổ trên đầu mình thật sự oan ức.

Sở Cận Lâu là ai chứ, nam chính truyện Tấn Giang nha, rất dễ hắc hóa, hở ra chút là điên cuồng, hơn nữa còn mang hào quang vai chính, khi hắc hóa sẽ đi kèm với tu vi tăng đột biến, một lời không hợp sẽ giết khắp thiên hạ chôn cùng sư tôn. Một cái quả bom hẹn giờ như thế, không nuông chiều thì làm gì đây?

Hắn chỉ là một con hồ ly nhu nhược tay trói gà không chặt thôi à.

Thêm nữa, cơ thể nhóc rồng lúc còn nhỏ không khỏe mạnh cường tráng, nếu phạt nó, lỡ phạt hỏng rồi thì ai bảo đảm đời sống sinh hoạt lứa đôi sau này của sư huynh?

Có được kịch bản thì có ưu điểm của nó, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm nhận được nhược điểm.

Thanh Ly im lặng một hồi lâu, Giang Nguyệt Hoàn rốt cuộc nhượng bộ: “Thôi được rồi, không cần phạt ngươi. Ngươi đi thông báo với nó, ba tháng đổi thành một tháng, trong một tháng này phải nghiêm túc tu luyện ở động U Đàm. Tốc độ tu luyện của long tộc vượt xa người thường, qua hai trăm năm vẫn còn dừng lại ở sơ kỳ Nguyên Anh thì thật sự không nên.”

Thanh Ly đáp một tiếng, rồi quay người đi.

Giang Nguyệt Hoàn quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Dịch còn đang chọc chọc cánh cửa: “Ngươi cũng về đi.”

*

Thanh Ly rời khỏi Hàm Lộ Cư, đi thẳng đến động U Đàm.

Đúng là hắn đến để thông báo cho Sở Cận Lâu biết hình phạt đã giảm bớt, nhưng mục đích chủ yếu không phải như vậy.

Động U Đàm đúng như tên gọi là một hang động, tọa lạc ở phía sau núi Phù quang, trong động có một cái đầm sâu thăm thẳm không thấy đáy, nên có tên là “U Đàm”.

Nhờ những cây hải đường cộng sinh với Giang Nguyệt Hoàn, tất cả những mạch nước trong ngoài núi Phù Quang đều có linh khí, động U Đàm là nơi có linh khí dồi dào nhất. Nơi này đối với người thường thì quá ẩm ướt, nhưng phù hợp với người có thủy linh căn. Động U Đàm cũng từng là nơi Giang Nguyệt Hoàn dùng để tu luyện thường xuyên nhất.

Rồng ưa nước, cũng sẽ thích nơi này.

Cho nên chỉ cần Sở Cận Lâu nỗ lực, lần “bị nhốt” này ngược lại sẽ có ích nhiều hơn.

Nhưng Thanh Ly biết rõ, tính tình của Cận Lâu vốn dĩ sẽ không nỗ lực, bởi vậy, khi hắn bước vào động U Đàm, nhìn thấy nhóc rồng thực sự ngồi trên đệm hương bồ nghiêm túc đả tọa tu luyện, chỉ cảm thấy mặt trời mọc từ hướng tây.

Linh khí cuồn cuộn không ngừng trào ra từ giữa đầm nước, nồng đậm đến mức hình thành khí trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Những linh khí này rót vào cơ thể của Sở Cận Lâu, xua tan chút tái nhợt còn sót lại trên mặt hắn.

Thanh Ly đứng bên cạnh nhìn một lúc, vốn hơi không đành lòng chen ngang, nhưng nơi này quá mức ẩm ướt, hắn vốn mang hỏa linh căn nên vô cùng khó chịu, lông cáo đều ướt cả rồi, vẫn là không thể không mở miệng nói: “Sư tôn ngươi bảo ta tới thông báo, thời gian cấm túc giảm còn một tháng, ngươi ở chỗ này chăm chỉ tu luyện.”

“Sao lại đột nhiên đại phát từ bi thương xót ta rồi?” – Sở Cận Lâu chưa mở mắt, trên môi xuất hiện nụ cười khẩy, “Ta là con rồng nhép không nghe lời, sư đệ Tiêu Dịch ngoan ngoãn đáng yêu, sao phải thương xót ta.”

Thanh Ly lười phản bác, lắc lắc cái đuôi bị dính sương, lại run run tai, nói thẳng: “Ngươi bị thương.”

Sở Cận Lâu mở mắt.

Hắn ngừng một chút, lại chuẩn bị nhắm mắt lại: “Không có.”

“Ngươi gạt được người khác, không lừa được ta. Phản ứng của ngươi khi ngã trên mặt đất ta thấy hết rồi.” – Thanh Ly cũng lấy một cái đệm hương bồ rồi ngồi xuống trước mặt hắn, “Bị thương ở đâu?”

Sở Cận Lâu dùng đôi mắt vàng kim nhìn thẳng vào hắn, không nói một lời.

“Không nói đúng không?” – Thanh Ly cũng không nóng nảy, lòng bàn tay nắm lại, tạo ra một đám lửa hồ ly có chữ trên lửa đỏ, “Vậy ta liền nói cho sư huynh rằng ngươi bị thương, không biết là ai làm, cũng không biết có đổ máu hay không, rất có thể là không phải đệ tử phái Phù Quang chúng ta…”

“Khoan đã!” – Sở Cận Lâu đột nhiên chồm ra đè tay hắn lại, mạnh mẽ bóp tắt lửa hồ ly, trầy trật nuốt khan một tiếng, “…Ta nói, là tự ta làm mình bị thương.”

Thanh Ly ngước mắt nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Đôi khi Sở Cận Lâu cảm thấy vị sư thúc hồ ly này còn khó đối phó hơn sư tôn mình, đành phải cắn răng cởi bỏ quần áo.

Thanh Ly đảo mắt lướt qua lồng ngực của hắn, trong đầu lóe lên ý nghĩ “con rồng nhép này có dáng người không tồi, hai nốt kia cũng rất đáng yêu, có lẽ sư huynh sẽ thích”, ngay sau đó dừng tầm mắt trên xương sườn của hắn.

Cơ bắp trên người Sở Cận Lâu khá mỏng, có thể nhìn thấy dấu vết phía dưới xương sườn là miệng vết thương do hắn tự cắt ra đã khép lại, chỉ còn lại chút sẹo nhạt, qua hai ngày nữa sẽ hoàn toàn biến mất.

Nhưng Thanh Ly nhìn thấy rõ ràng phía xương sườn bên phải có chút lõm vào, không đối xứng với phía bên trái.

“Ngươi tự lấy xương sườn của mình ra?” – Thanh Ly nhíu mày, “Ngươi có phải là Adam tạo ra Eve đâu?”

Hiển nhiên Sở Cận Lâu không hiểu ý hắn, cũng không định tìm hiểu, mặc lại quần áo rồi lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái lọ: “Đưa thứ này cho y.”

Thanh Ly nghi ngờ nhìn hắn, vươn tay nhận lấy, tháo nút lọ ra ngửi ngửi, sắc mặt thay đổi: “Yêu cốt Hồi Nguyên Đan? Không phải…”

Lại liên tưởng đến chiếc xương sườn thiếu của Sở Cận Lâu, hắn lập tức hiểu rõ: “Long cốt Hồi Nguyên Đan?!”

Hắn không khỏi hít một hơi sâu, vội vàng đóng nút lọ lại: “Ngươi điên rồi sao? Hơn nữa, làm sao ngươi biết được phương thức phối ra Hồi Nguyên Đan, thứ này đã thành cấm dược ở Tu Chân Giới, chỉ lưu hành ở chợ đen ở Yêu Giới, hai trăm năm nay ngươi vẫn luôn ở phái Phù Quang, đi Yêu Giới lúc nào?”

“Ta không đi,” – Sở Cận Lâu nói, có hơi chột dạ, “Phương thức phối đan là do vào phòng ngươi… lấy trộm.”

Biểu cảm trên mặt Thanh Ly xuất hiện một vết nứt.

Sao hắn lại không biết khi nào Sở Cận Lâu ghé thăm tiên… không, yêu phủ của hắn, còn trộm đồ mang đi?

Vất đồ lung tung thật sự không phải là thói quen tốt, nhưng đây cũng không phải là lý do thu hút trộm cắp.

Hắn hít sâu một hơi, lại có xúc động truyền tin cho sư huynh.

“Đừng nói với y,” – Sở Cận Lâu nói, “Ngươi nghĩ cách đưa thuốc này cho y, đừng nói là ta đưa cho ngươi, tốt nhất là có thể nhìn thấy rõ ràng y ăn thuốc này.”

Xưa nay Tu Chân Giới có sử dụng nội đan của yêu thú để luyện chế Hồi Nguyên Đan truyền thống, sau khi dùng có thể tăng tu vi, nhưng yêu đan không dễ có được, số lượng ít ỏi, bởi vậy sản lượng của đan dược loại này vẫn luôn không nhiều.

Mà sở dĩ yêu cốt Hồi Nguyên Đan phổ biến một thời vào mấy trăm năm trước là bởi vì dùng yêu cốt dễ dàng lấy được thay thế cho yêu đan, một bộ yêu cốt có thể luyện ra mấy trăm viên đan dược, hiệu quả cũng ổn, trong khoảng thời gian ngắn nó được công nhận rộng rãi và săn đón.

Nhưng mà ngày vui chẳng được bao lâu, chưa tới trăm năm, mọi người đã phát hiện loại đan dược ăn bớt ăn xén nguyên liệu này có một khuyết điểm trí mạng: bởi vì người dùng đan dược không thể tránh khỏi việc ăn yêu cốt, mà yêu khí trong yếu cốt khó loại bỏ, sẽ lưu lại chồng chất trong kinh mạch, nếu dùng quá nhiều, người ta sẽ dần bị yêu hóa, cũng chính là phát điên.

Đan dược luyện chế từ yêu đan cũng có khuyết điểm tương tự, nhưng linh lực của yêu đan thuần khiết hơn, hơn nữa không thể dùng một lượng lớn, nên khuyết điểm này vẫn luôn không bị phát hiện, cho đến khi yêu cốt Hồi Nguyên Đan ra đời, hiện tượng phát điên ở Tu Chân Giới bùng nổ.

Từ đó về sau, loại đan dược này bị liệt vào hàng thuốc cấm.

Thanh Ly nhìn lọ thuốc trong tay.

Vốn là yêu tộc, hắn biết thứ mà đa phần người tu chân không biết, về bí mật của yêu cốt Hồi Nguyên Đan.

Không phải lúc nào dùng loại đan này cũng sẽ phát điên, nguyên nhân phát điên chính là yêu cốt được dùng để luyện chế Hồi Nguyên Đan có cấp bậc không đủ cao.

Trừ rồng, thì toàn bộ các loài yêu khác đều là “cấp bậc không đủ cao”.

Nói cách khác, đan dược luyện chế từ long cốt, không có bất cứ tác dụng phụ nào.

Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Sở Cận Lâu, vẻ mặt có ý tứ không rõ: “Ngươi muốn ta giải thích với y như thế nào về việc ta làm ra được một lọ yêu cốt Hồi Nguyên Đan không có tác dụng phụ?”

“Ta có bỏ thêm một chút xương cá,” – Sở Cận Lâu chỉ cái lọ nhỏ trong tay hắn, “Có thể bắt chước cảm giác bị yêu khí nhập thể. Linh căn của sư tôn hệ thủy, ở mức độ nhất định có thể hóa giải yêu khí của yêu thú trong nước, với tu vi của y thì dùng cỡ một trăm viên Hồi Nguyên Đan đều sẽ không sao. Ngươi chỉ cần gạt y đây là ngư cốt Hồi Nguyên Đan là được.”

Thanh Ly: “…”

Thảo nào vừa rồi hắn ngửi được mùi cá từ đan dược này, nhóc rồng vì giấu trời gạt biển mà cố gắng đủ đường.

“Một khúc xương sườn của ta ước chừng có thể khôi phục được nửa phần tu vi của y,” – Sở Cận Lâu đứng dậy, “Một lọ thuốc này chỉ làm từ nửa khúc, ba tháng sau ta sẽ luyện nửa khúc còn lại thành đan dược, ngươi nhớ dặn y dùng.”

Thanh Ly nghe xong, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: “Từ từ, luyện Hồi Nguyên Đan không chỉ cần yêu cốt mà còn cần tiên thảo để bổ trợ. Loại tiên thảo có thể dùng với long cốt để làm thuốc đúng là có ghi trên công thức, nhưng nếu ta nhớ không lầm, những loại tiên thảo đó cực kỳ khó có được, một vài thứ chỉ mọc ở Yêu Giới, ngươi chưa bao giờ rời đi phái Phù Quang thì tìm ở nơi nào?”

Sở Cận Lâu hấp háy môi, còn kém tự tin hơn so với lúc nãy: “Sư thúc Thanh Trần thích thu thập các loại hạt giống tiên thảo hiếm lạ…”

Thanh Ly kinh ngạc: “Ngươi tìm nàng xin hạt giống, nàng cho ngươi mà không nói cho sư tôn ngươi biết à?”

Sở Cận Lâu: “…Ta trộm.”

Mí mắt Thanh Ly giật mạnh, suýt chút nữa hắn đã bóp nát cái lọ trong tay.

Con rồng nhép này đúng là càng ngày càng lộng hành, quang minh chính đại mà trộm cắp trong môn phái, đều là do thứ tiên pháp che giấu hơi thở mà sư huynh thi triển lên người nó, nếu không cố tình lưu dấu thì sẽ không thể phát hiện ra.

Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, rồi chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt lại thay đổi: “Không đúng, những loại tiên thảo đó có chu kỳ sinh trưởng cực kỳ dài, ngươi gieo hạt giống, vốn dĩ không thể thu hoạch trong vòng hai trăm năm, ngươi đã làm cái gì?”

Sở Cận Lâu giống như không muốn trả lời, quay người đi.

“Máu rồng có thể thúc đẩy tiên thảo trưởng thành, nhưng lấy máu hay rút xương đều sẽ làm thiệt hại tu vi của ngươi.” – Ánh mắt của Thanh Ly dần dần lạnh xuống, hắn nhớ tới câu Giang Nguyệt Hoàn đã nói lúc trước khi hắn đến đây…

“Tốc độ tu luyện của long tộc vượt xa người thường, qua hai trăm năm vẫn còn dừng lại ở sơ kỳ Nguyên Anh thì thật sự không nên.”

“Vậy là,” – Hắn nhìn bóng lưng Sở Cận Lâu, “Cảnh giới của ngươi vẫn luôn dậm chân tại chỗ, vốn dĩ không phải do ngươi lười tu luyện, mà là do ngươi lấy hết tu vi của mình đem đi luyện thuốc cho sư tôn ngươi sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tưởng tượng của rồng nhỏ: Nhốt sư tôn vào phòng tối

Hiện thực: Bị sư tôn nhốt vào phòng tối

Thanh Trần chính là sư muội y tu của Giang Nguyệt Hoàn đã nhắc đến lúc trước, là vị đã cung cấp hạt giống hoa sinh lưỡi chữa trị giọng nói của nhóc rồng, là nữ nhưng cũng được gọi là sư thúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.