Ngọc Phách

Chương 10



Linh Hồ mang theo Lan Xuyên tìm được Nhạc Du, nằm xuống đất ngưỡng nhìn trời cao, máu nóng nhuộm đỏ tuyết trắng.

Ngọc Phách cùng Bảo Hỉ đều bị Đông Thủy mang đi. “Lan Xuyên,” Nhạc Du hỏi, “Ta nên lấy lý do gì để đi tìm Đường Đình ca ca?”

Hắn biết tự mình làm sai, vốn định lấy linh Thạch Ngọc Phách hướng Đường Đình bồi tội.

Xích hồng Linh Hồ rúc vào Nhạc Du bên cạnh thân nghẹn ngào, Lan Xuyên vẫn không thể nào hung ác chất vấn hắn vì sao lừa hắn. Thiên địa bất nhân, vốn liền thất tình lục dục, ngay cả thiên quân cũng chạy không thoát. Không khỏi may mắn Ma hậu sớm đem tình yêu của mình một khiếu phong kín, có thân hữu, người vô tình, sẽ không phải khổ sở như vậy.

Đông Thủy mang Bảo Hỉ trở về phương thôn nhỏ vô danh ở phía nam kia.

Hai người đã từng ở trên núi trước khi kim hoa trà nở. Bảo Hỉ trong ngực Đông Thủy lãnh tĩnh nhìn, kể cho hắn nghe đủ loại quá khứ. Nói một câu, liền hỏi lại một lần, “Tiều Thạch Đầu còn nhớ không?”

Phần lớn nhớ kỹ, chỉ là có chút không bằng Đông Thủy nhớ đến cẩn thận như vậy. Đường đường kim tôn càng đem những này vụn vặt chuyện bình thường đặt vào tâm, ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc.

Bảo Hỉ thật không có cảm giác, chỉ là ngắm nhìn ngoài cửa sổ hoa. Nếu không phải thỉnh thoảng chớp mắt, người bên ngoài còn tưởng rằng hắn đã nhập định thành tượng đá.

Bầu trời như uống say, toàn bộ ửng đỏ.

Đông Thủy tự nói cho đến đêm khuya, tịch trong bóng tối hắn ôm chặt Bảo Hỉ, nói khẽ: “Tiểu thạch đầu, ta muốn ngươi.”

Kỳ thật không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy, Bảo Hỉ bây giờ đối với bất cứ chuyện gì cũng không dao động. Đông Thủy vẫn còn vọng tưởng rằng hắn sẽ xấu hổ, sẽ sợ, sẽ muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Hồi ức hoàn toàn hoang phế, Đông Thủy đã cùng đường, cuối cùng chỉ còn cách lấy nhục dục, dẫn dắt gợi nhớ cho hắn dù cho chỉ là một chút tình cảm. Nhưng chỉ là tốn công vô ích.

Sau khi cao triều hắn cùng hắn mười ngón đan xen, “Tiểu thạch đầu, ngươi đã nói..”

Bảo Hỉ mỗi lần cùng Đông Thủy nắm tay đều nói đó là minh ước, y đều chưa hề coi là thật, bây giờ lại nhiều lần yêu cầu: “Thích ta, yêu ta, đời đời kiếp kiếp. Ngươi đã nói, ngươi đã thề.”

Bảo Hỉ trong dư vận thở phì phò, “Làm, ta không làm được.”

“Đông Thủy, ngươi quên ta đi.”

Ngày kế tiếp Bảo Hỉ tỉnh lại, đã không nhớ rõ mình là ai.

Một phương cột sáng chiếu vào khung cửa sổ, ở giữa bụi bặm loạn vũ.

Ám sắc bên trong có một người đàn ông xa lạ đang ngồi, mắt không chuyển mà nhìn vào mình.

Ngũ quan tinh xảo tuấn tú, giữa lông mày một hạt kim châu, tới gần phát hiện hắn còn có một đôi mắt vàng, một đôi môi mỏng lúc cười càng phong lưu: “Tảng đá có hình người.”

Bảo Hỉ không rên một tiếng, nhưng trong lòng đã hiểu rõ mình nguyên thân là tảng đá, từ trước mắt nam nhân này điểm hóa thành hình.

“Bổn quân chính là Đông Thủy, ngươi phải tôn ta một tiếng quân thượng.”

“Quân thượng.” Hô xong liền lại lâm vào trầm mặc.

Đông Thủy nói: “Tiểu thạch đầu, thụ ân huệ, cần phải đa tạ.”

Bảo Hỉ cánh môi lúc này mới hơi khép mở: “Đa tạ.”

Đông Thủy nói muốn đi Thiên Giới, thời điểm bước lên mây Bảo Hỉ ngoái nhìn kim hoa trà nhiều thêm một chút, mây liền lại rơi xuống. Đông Thủy bẻ gãy một nhánh trong rừng cây um tùm, cho Bảo Hỉ ôm nhánh hoa vàng óng ánh vào trong lòng.

Khai sáng thú chín đầu vấn danh, Đông Thủy rõ ràng châm chước chuẩn bị cả một đêm, lại đáp đến hững hờ: “Bảo Hỉ.”

Trước mặt các chư quân, hắn vẫn là một Đông Thủy khinh mạn, vì hắn sinh ra đã cường đại nên cao ngạo, loại nào tình huống nào cũng không chút hoang mang, cho dù có đối mặt với dã tâm của Yên Phần.

Đường Đình không ngừng khuyên hắn cùng đi tìm linh Thạch Ngọc Phách, hắn chỉ cảm thấy không kiên nhẫn.

Ai lại biết hắn đã âm thầm chấn hưng linh lực, bố trí kim tôn pháp trận, đem Ngọc Phách giấu vào thôn trang trên núi kia. Nhiều lần hạ phàm cũng không phải vì vui đùa, chỉ là canh giữ ở kia trong sân, nhìn mặt trời lên rồi lại lặn.

Không ai biết hắn bị trọng thương, từ đó sinh ra uy hiếp. Nhưng có một chỗ ai cũng không thể chạm vào, nhất là Bảo Hỉ.

Hắn thậm chí không thể chịu đựng được việc hắn ôn nhu mật ý, đối tầng tầng chuyện cũ rõ ràng thờ ơ, hà tất phải kể lại toàn bộ ký ức. Phong hạ một đạo kim ấn.

Mang cậu lên Thiên Giới, nhưng lại không muốn thấy nhiều.

Bảo Hỉ một đôi mắt màu xám không có chút gợn sóng nào, tùy ý liếc một cái, toàn thân xương cốt Đông Thủy đau nhứt khôn cùng.

Một lần kia thật sự vì say rượu loạn tính. Yêu giới đãi hỉ yến. Đông Thủy ngày thường đều cùng đám yêu thú lẫn lộn, cùng Bảo Hỉ du xuân quanh tửu hồ, tiệc rượu cũng do đích thân chi chủ mời, tất nhiên là phải đi.

Cả sảnh đường tiếng hoan hô vang lên, một đôi bích nhân đứng sóng vai, nhận lấy lời chúc phúc của mọi người. Đông Thủy kính bọn họ vĩnh kết đồng tâm, rượu thấm vào môi, trong lòng đau nhức một trận.

Khó có được ngày đại hỉ, các vị tân khách đều nói muốn uống đến say mèm. Nâng ly cạn chén, chưa phát giác sắc trời đã tới. Đông Thủy say nặng nề, ngã sấp trên bàn, tự dưng bật thốt hô lên một tiếng tiểu thạch đầu.

Một tiếng đã ra, đại mộng mới tỉnh, xoay đầu nhìn khắp phia, không biết đây là đâu, đang ở chỗ nào.

Chỉ biết lòng chỉ tràn đầy hình ảnh một đôi mắt kim xán, ngóng nhìn phương xa, chứa đầy thâm tình.

Trong mưa tuyết, trong cảnh xuân. Vô số đôi mắt nhấp nháy. Đầu ngón tay ngoắc ngoắc. Thịnh phóng kim hoa trà, khóe môi mỉm cười.

Cuối cùng lại đem hắn ấn lên giường, Đông Thủy điên cuồng một trận, tỉnh rượu về sau quên mất mình đã nói ra một câu hồ đồ, khiến Bảo Hỉ nghĩ lầm rằng hắn chỉ là người thế thân. Hắn nói “Không giống”, vốn là muốn nói Bảo Hỉ cười đến không giống khi lần đầu trông thấy kim hoa trà nở, khóe mắt đuôi lông mày đều là tình ý.

Đối vạn vật yêu thương xuất phát từ tâm khảm của Bảo Hỉ, cho dù đánh đa mất đi linh phách nhưng vẫn có có chút gì đó lưu lại. Bị tình dục tàn phá chà đạp, nhưng vẫn còn nhớ kỹ hoa của hắn.

Không sao cả, vẫn là của Đông Thủy hắn.

Mắt thấy hắn cúi thân xới đất, cẩn thận chu đáo, không khỏi ghen tị, “Ngươi ngược lại rất chịu khó.”

Bảo Hỉ cũng không trả lời, chỉ là từ từ phủi đi bùn đất trong tay, cúi người hành lễ.

Đông Thủy nhìn cái ót của hắn, nghĩ hắn không nên phục bái dưới chân mình, hắn dù gì cũng là Nữ Oa chi thạch. Liền cũng liền cúi thân xuống tới cùng Bảo Hỉ nhìn thẳng, nhưng không liệu được rằng hắn đột nhiên lại lui lại, một bộ dạng tránh né, Đông Thủy tự nhiên giận dỗi, “Ngươi tránh cái gì?”

“Quân thượng tôn quý..”

Tôn quý mới nên thân cận, tiên nô khác hận không thể suốt ngày lắc lư ở trước mặt hắn, tùy thời vì hắn phụng mệnh.

“Hôm qua.. Ngươi không có một tia oán hận?”

Cho dù là một chút oán hận, cũng coi như là có cảm tính.

Nhưng hắn ngay cả việc này cũng không cho hắn, ánh mắt cổ xưa vo sắc, như cổ họa ngàn năm. “Ta do quân thượng điểm hóa, tất nhiên là theo mong muốn của quân thượng.”

Sao lại không oán, sao lại không tức giận. Hắn im lặng không nói, mềm mại không xương phục bái trên mặt đất, làm ra tư thái mặc người chà đạp.

Hắn chính là thượng cổ linh thạch, vạn vật chi chủ, có thể nào làm loại sự tình này — “Cút! Ngươi cút cho ta!”

Ai ngờ oán giận này của hắn để cho người hữu tâm cầm đi lấy làm cớ, khiến hắn thương tích mình đầy.

Tiểu thạch đầu sao lại ngốc đến vậy, bị người khi dễ cũng chỉ biết nén giận. Hắn chỉ cần lộ ra chút vết thương, Đông Thủy chắc chắn sẽ ra mặt vì hắn, nhưng hắn đều giấu giếm, khiến Đông Thủy sống mù mờ lâu như vậy.

Nghĩ lại, đều là mình tự mình đa tình. Bảo Hỉ kì thực căn bản không thèm để ý hắn.

Vô tình vô dục, rơi xuống xem phàm đầm cũng không quan trọng.

Đông Thủy đứng lặng bên bờ phàm đầm, sửng sốt bất động.

Đường Đình đứng một bên nói: “Bảo Hỉ bị hàn khí phàm đầm xâm nhập, tặng hoa là muốn ta giúp hắn khu lạnh. Nước lạnh ẩm ướt, thấm vào tận xương, hắn tới tìm ta không chỉ một lần.”

“Hắn.. Hắn nhảy xuống?”

“Khai sáng thú trấn thủ Thiên Môn, chưa từng thấy qua bảo vui, lượt cung lại tìm hắn không được, chỉ có khả năng này.”

Đông Thủy liền cũng muốn nhảy theo, lại bị Đường Đình kéo về, “Ngươi mặc dù là thiên quân, sẽ không bị đánh về nguyên hình, nhưng ngàn trượng băng hàn –“

“Ta chịu được.”

“Coi như chịu được, ngươi biết hắn ngã xuống nơi nào sao?”

Giống như là muốn chứng thực lời Đường Đình, phàm đầm lại đổi một cảnh tượng khác.

“Đông quân, kỳ thật..” Đường Đình bỗng nhiên nói, “Yên Phần gấp gáp nhìn chằm chằm Thiên Giới nhất cử nhất động, phàm đầm cũng không ngoại lệ. Ngươi phong kim ấn nội thể Bảo Hỉ, Yên Phần cũng là kim tôn chi tử, hắn có thể cảm nhận được.”

Đông Thủy chưa nhảy xuống hàn đàm, toàn thân thế nhưng cũng lạnh thấu.

“Đừng hoảng sợ,” Đường Đình lại trấn an, “Bảo Hỉ đã mất Ngọc Phách, Yên Phần sẽ chỉ coi hắn là khối đá không rõ lai lịch mà thôi. Huống chi Ngọc Phách ngươi đã giấu, nó bất diệt, Bảo Hỉ liền sẽ không chết.”

“Nhưng Yên Phần có thể giải kim ấn của ta,” Đông Thủy nói, “sẽ rất đau.”

Giải được sợ là sớm đã giải, Bảo Hỉ hai ngày trước đã nhảy xuống, Đường Đình không khỏi thở dài. Còn tưởng rằng còn có thời gian chuẩn bị chiến đấu, thế nào biết tình thế đại biến, Ngọc Phách thì tìm được, nhưng Đông Thủy tuyệt sẽ không dùng, ai cũng không cho phép dùng.

Chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.

Bảo Hỉ bên trong đôi con ngươi xám tan rã một lần nữa tập hợp lai. Thạch nhũ tích thủy nhỏ leng keng, quỷ hỏa thanh lam, thâm cung sâu kín.

Yên Phần vỗ về chơi đùa đầu sói, “Nhớ ra rồi?”

Trầm mặc. Bảo Hỉ theo thói quen không đáp lại.

Yên Phần khoát tay, con sói kia liền nhe răng tiến lại gần, mười phần uy hiếp, nhưng Bảo Hỉ vẫn y nguyên bất vi sở động.

“Quả nhiên không biết sợ a.”

Yên Phần lại triệu hồi con sói kia, kỳ thật trước khi giải kim ấn trên người hắn, hắn đã phát giác Bảo Hỉ chỉ có cái xác rỗng, không có linh phách.

Không thể nào là vậy được, nếu do Đông Thủy điểm hóa thành hình, như thế nào cũng nên có kim tôn chi linh tồn bên trong, có như vậy thì khi nhảy vào phàm đầm mới bị tẩy hồn, nhưng hắn bên trong rõ ràng rỗng tuếch — hắn hẳn không phải là do Đông Thủy điểm hóa.

Một cái vỏ hình người này được tu dưỡng vô cùng tốt, từ phàm đầm xuyên qua cũng không bị tổn hao gì.

Đến tẫn linh tuệ.

Giống bộ dạng người trong lòng của Đông Thủy, Đông Thủy cao ngạo, ai có thể lọt vào hắn mắt?

Vòng vòng đan xen, rất nhiều manh mối, kì thực không khó suy đoán.

Yên Phần nắm cằm Bảo Hỉ, “Đúng không? — Nữ Oa chi thạch.”

Quản sự thân thể chấn động, mặt mũi tràn đầy không thể tin, lại xen vào đối thoại của hai người: “Nữ Oa chi thạch? Làm sao có thể! Hắn bất quá một khối đá vụn–“

Một tiếng sói hung lệ tru lên đánh gãy lời hắn nói, Linh thú hiểu ý chủ nhân, biết được Yên Phần giờ phút này cực phiền người bên ngoài nói nhảm.

Quả nhiên thấy hắn phất phất tay, “Thưởng cho ngươi.”

Hung lang mừng rỡ, Bảo Hỉ lặng lẽ nhìn quản sự bị kéo ra ngoài, tiếng kêu thảm cầu xin tha thứ bên tai không dứt, sau đó dần dần yên tĩnh, cho đến vô thanh vô tức.

Yên Phần tay nắm cằm Bảo Hỉ xoa lên bên mặt, đem ánh mắt hắn cản lại, “Dạng này cũng không sợ?”

Hắn biết rõ còn cố hỏi, Bảo Hỉ cũng không đáp lại, chỉ nói: “Hắn bội phản Đông quân chưa lâu, còn chưa tận lực vì ngươi, không cảm thấy lãng phí?”

“Bản vương không thu đồ do Đông Thủy bỏ, huống chi hắn tiên cốt đã bị rút, bây giờ chỉ là một kẻ phàm nhân.” Yên Phần cười lạnh, “Vốn là nghĩ giữ làm bữa ăn cho thú cưng thôi, đây coi như là báo thù cho ngươi, không tốt sao?”

“Ta không thù.”

“Đúng, ngươi đã vì Đông Thủy vứt đi thất tình lục dục, nhưng hắn lại đúng là chân ái đối với ngươi, chỉ sợ hắn cũng không nghĩ đến điều này.” Yên Phần rất có hào hứng, “Bản vương đích xác tàn bạo, yêu nhất là cất giấu các loại cực hình, nhiều như rừng, lại đều so ra kém ngươi một chiêu trí mạng này a.”

Bảo Hỉ nhìn hắn, một đôi mắt xám như nước đọng. Sắc mặt gần như trắng bệch, chịu chết thánh khiết, nhưng môi châu câu đến vành môi chập trùng dĩ lệ, cất giấu điều không muốn người khác biết muốn.

Yên Phần nuốt một ngụm, khép lại hai mắt Bảo Hỉ, “Nguyên bản là màu gì?”

“Trước khi Địa Vương giết người, còn quan tâm đến màu mắt của hắn a?”

“Ngươi có thể tra tấn Đông Thủy, chỉ riêng điểm này bản vương liền sẽ không giết ngươi. Cũng không giết được ngươi, Ngọc Phách không diệt ngươi liền bất tử.” Yên Phần lại hỏi một lần, “Màu gì.”

“Địa Vương đâu?”

Bảo Hỉ nhìn một mảnh đen kịt trước mắt, chỉ cảm thấy có khí tức âm lãnh đè xuống, gần ở bên tai, “Kim sắc, xứng với ngươi.”

Yên Phần cố ý mập mờ, bởi vì một giây sau hắn liền trở tay bổ ra một vệt kim quang, xiềng xích trên người Bảo Hỉ đều nát, cổ tay mắt cá chân một trận nóng rát.

Tập trung nhìn vào, kim quang kia chính giữa đủ để nhìn thấy bên cạnh một đầu cự mãng không biết đã ẩn mình từ bao lâu, thân rắn vặn vẹo, sáng lóe vào bên trong Bảo Hỉ thoáng nhìn ra một bóng người quen thuộc, sau đó liền bị Yên Phần ôm vào lòng.

Hắn cố ý mập mờ. Yên Phần là sói, mà Bảo Hỉ là hắn con mồi chiến lợi phẩm, bắt vào trong tay, đối thiên địch Đông Thủy diễu võ giương oai. Đông Thủy mắt lộ ra hung quang, khép lại nhị chỉ, hai tay chấp lại trước người, chậm rãi lôi ra một đạo kim ngọc trường kiếm.

Bảo Hỉ bị đẩy ra ngoài.

Yên Phần cùng Đông Thủy thân kiếm chạm vào nhau, keng một đạo tiếng vang quanh quẩn, trên vách động há khe hở chợt nứt ra như mạng nhện.

Đông Thủy đem Bảo Hỉ đoạt lại tung lên cao. Hắn nhắm chặt hai mắt, dự đoán mình sẽ bị ném hung hăng xuống mặt đất, trước bụng đột nhiên nhận một kích, lục phủ ngũ tạng lục phủ gần như muốn lệch vị trí.

Nhưng đau đớn cũng không đến như dự đoán, một đám mây mềm mại nâng hắn lên.

Bảo Hỉ chậm rãi mở mắt, trông thấy mình nằm sấp giữa không trung, phía dưới bụi bặm phiêu bồng, trong đại điện sát phạt nổi lên bốn phía.

Kia mấy ngàn cấp bậc thang do những cỗ hài cốt lót thành, lại như có ý thức, cùng trào lên mà cùng thiên binh quần đánh.

Một mảnh hỗn chiến, ánh lửa xanh liệt diễm bay lên không, đập vào mắt là huyết tinh bừa bộn.

Bảo Hỉ có chút mê mang, hắn tìm không thấy Đông Thủy. Chợt nghe thấy có người đang mắng: “Nương ngươi!” Theo tiếng kêu nhìn lại, Phù Ngọc đang cùng với một đám quân lính đơn độc chiến đấu, thân kiếm xuyên lấy mấy cỗ khô lâu, hai tay nắm chuôi tả hữu quét ngang muốn đem bọn chúng nghiền nát, máu me đầy mặt, giết đỏ cả mắt.

Chỗ tối bay tới một chi ám tiễn, trực chỉ Phù Ngọc không có chút nào phòng bị phía sau lưng.

May mà Đường Đình phản ứng kịp thời, một đạo linh lực đẩy ra, độc tiễn thay đổi tuyến đường đâm lệch về phía khác.

Đường quân..

Bảo Hỉ cơ hồ không nhận ra hắn, vạt áo chỉnh tề bị mở ra nửa bên, trường sam đàn sắc bị máu nhuộm đen một mảnh, giọt mồ hôi thấm vào sườn mặt.

Nhạc Du mới chạy tới cũng nhìn không ra Đường Đình. Nhạc Du từ sơ thai lớn lên rất nhanh, bây giờ đã là thiếu niên, cầm một thanh trọng kiếm, vượt mọi chông gai, tê tâm liệt phế, “Ca ca! Ngươi ở đâu?”

Bảo Hỉ ngồi sụp bên trong chiến hỏa, trời đất quay cuồng.

Đông Thủy đang ở đâu?

Hắn ngự mây lại không cho Bảo Hỉ thời gian, đem hắn nâng lên trực tiếp đẩy thẳng lên trời, lúc Bảo Hỉ bị đẩy đến khi thấy ánh sáng rạng rỡ, thì thấy mình đã trở lại thôn trang vo danh kia, tiểu viện trong núi.

Giống như là bàn giao: Tiểu thạch đầu, ngươi ở nhà chờ ta trở lại.

Đông Thủy lấy kim tôn linh lực bày trận ở tiểu viện, phong kín vật sống, chính là một con kiến cũng bò vào không được. Nhưng Bảo Hỉ Ngọc Phách đã mất, một cái xác không hồn, không phải vật sống.

Bước qua cánh cửa.

Trên bàn ở giữa gian phòng, giấu linh ấm, linh Thạch Ngọc Phách, sinh tử của hắn.

Ái dục của hắn.

Đã bị bóc ra gột rửa nhất tịnh, ngược lại thấy rõ muôn màu của nó nhiều như bụi. Hận, oán, phẫn, vui, si, ghen.. Quất lạc phức tạp hỗn hợp, lại tinh tế dễ đứt. Đương linh phách bị rút đi niết diệt, đương người chỉ còn một bộ xương khô, sao có thể đến chết cũng không đổi.

Hắn hận ái dục không lâu dài, nhưng lâu dài trong bản thân cũng không tồn tại, ngay cả thượng cổ linh thạch hắn thân ở bên ngoài lục giới, cũng có thể bị niết diệt.

Nho nhỏ một châu bạch quang, đưa tay bắt lấy đám khói lượn lờ ở lòng bàn tay.

Từng ui vẻ, từng dây dưa, từng đau khổ, từng lạnh lùng. Không phải một trận chém giết, một trận hỗn chiến, liệt hỏa phô thiên cái địa, mới có thể có kết cục cuối cùng.

Bảo Hỉ dùng lực khép lại năm ngón tay.

Ngọc Phách niết diệt, bạch quang tứ tán, hóa thành khói mờ hoạch xuyên lên vạn dặm trời cao.

Sinh tử của hắn ái dục quay về nơi bắt đầu.

Đông Thủy đang cùng Yên Phần giao phong, hai người mỗi đạo kiếm chiêu đều quán chú kim tôn chi linh, vung đánh ở giữa đều muốn khiến bốn phía tử thương một mảnh. Thi cốt càng chồng càng cao, một tòa núi xác đứng vững.

Nhạc Du rốt cuộc tìm được Đường Đình, thiếu niên gầy gò quật cường ngăn tại trước người hắn. Đường Đình kêu hắn rời đi, pháp lực của hắn chưa hoàn toàn khôi phục, cùng địa giới chi quân đấu pháp không khác nào tìm chết. Nhưng Nhạc Du chỉ ngậm một búng máu mỉm cười: “Nếu như ta chết rồi, ca ca có thể hay không tha thứ cho ta?”

Lan Xuyên rốt cục thuyết phục được Ma hậu, dẫn Ma Giới tinh nhuệ chạy đến. Chuông bạc ở mắt cá chân kêu len keng không ngừng, một roi đánh lên người đang muốn đánh lén Phù Ngọc. Phù Ngọc cũng không phát giác, đoạt lấy kiếm, song kiếm nơi tay, chém giết đến muốn điên dại.

Cho đến khi giữa không trung từng sợi khói trắng quay quanh, dần dần tụ thành một đạo bạch quang.

Nhạc Du ngăn anh thương đâm về phia Đường Đình, lúc này mới phát hiện Đường Đình đã ngơ ngẩn, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, kia bạch quang chầm chậm hạ xuống người Đông Thủy.

Ôm, vờn quanh, cuối cùng chui vào mi tâm Đông Thủy, giống như một nụ hôn kéo dài.

Hồi cuối

Khinh phía trước cửa sổ phồn hoa như gấm, một đám một đám chấp diễm, trĩu nặng khiến chạc cây buông xuống. Đường Đình thuần thục tu bổ lấy nhánh hoa um tùm, nghe Phù Ngọc ở trên ghế mây chi chi nha nha lắc lư, chân bắt chéo thoải mái nhàn nhã, “Có phải hay không đã một vạn năm rồi?”

Đường Đình ừ một tiếng, “Đúng.”

“Nhạc Du sắp trở về rồi đi?”

“Hôm nay.”

Phù Ngọc ranh mãnh cười một tiếng, “Đường Đình, ngươi nhớ kỹ thật nha.”

“Không phải ta nhớ được,” Đường Đình buông xuống cây kéo, mặt hướng ra ngoài nâng lên, “Là hắn đã trở về.”

Nhạc Du hạ phàm xong kiếp một trăm liền trở lại Thiên Giới, vạn năm dần đã qua, Diễm Mộc cung một viên ngói một viên gạch hay là bộ dáng lúc hắn rời đi, mảy may chưa từng thay đổi.

Hắn tiến thẳng về phía Đường Đình:

“Đường Đình ca ca!”

Một thanh gắt gao ôm lấy, “Ta rất nhớ ngươi, Đường Đình ca ca, ta nhớ ngươi đến sắp phát điên rồi.”

Phù Ngọc thoáng chốc nổi da gà đầy người, run rẩy không thôi.

“Ta rốt cuộc biết. Ca ca, nguyên lai ngươi trong một trăm lần luân hồi của ta..”

Đường Đình tằng hắng một cái ám chỉ hắn im ngay, nhưng Nhạc Du chính là muốn nói cho Phù Ngọc nghe: “Một vạn năm, một trăm lần luân hồi, ca ca ngươi một mực bồi ta, có đúng hay không? Dù là ta là một hồ ly nhỏ trong đám hồ ly, ngươi cũng đem ta xách ra nuôi!”

“…”

Phù Ngọc tốt ghét bỏ, “Đường Đình, ngươi đây là phạt hắn hạ phàm lịch kiếp một trăm đời, hay là chỉ để thỏa mãn thú nuôi vật của ngươi?”

Đường Đình nghẹn họng.

Nhạc Du dáng dấp rất cao, tay dài quấn lên người Đường Đình, giống một loại thực vật nào đó. Đường Đình bị trói đến sít sao, đẩy không ra, chỉ có thể giáo huấn hắn, “Còn ra cái thể thống gì!”

Tiểu hồ ly ủy ủy khuất khuất buông lỏng tay, “Ca ca rõ ràng là..”

Nhìn xem sắc mặt của Đường Đình, thức thời ngậm miệng.

Ca ca rõ ràng là thích, lúc ôm hắn còn trên tóc hắn hít sâu một hơi, giông như vô cùng nhung nhớ.

Nhạc Du nhìn về phía Đường Đình ánh mắt tràn đầy si mê. Đường Đình khẽ thở dài một cái, kỳ thật hắn khi còn bé cũng thích được ôm, là khi nào dẫ thay đổi ý vị, chính mình lại chưa hề phát giác.

Nếu như phát giác, có lẽ đã không phát sinh đủ loại chuyện sau đó.

Thế sự khó liệu, thường thường dắt một phát động toàn thân. ngôn tình ngược

Phù Ngọc duỗi lưng một cái, “Buồn ngủ, hồi cung đi ngủ, không có người để đánh thật là nhàm chán.”

Đường Đình nhớ tới một vạn năm trước trận kia thiên địa đại chiến, nếu không phải thời điểm cuối cùng Đông Thủy được Ngọc Phách gia thân, hiện tại không biết đã là khung cảnh gì, không khỏi nói: “Thời gian tương hòa khó mà có được, ngươi nên biết trân trọng đi.”

Phù Ngọc khoát tay áo, nhìn liền biết hắn không đem lời Đường Đình nghe vào tai, “Cái gì mà khó co được, Đông Thủy hiện tại đã là chủ của lục giới, kim ngọc chí tôn, ai dám quấy phá dưới mí mắt hắn chứ.”

Phù ngọc trên đường dọc đường cửa son đóng chặt Thương Ngọc cung. Nhạc Du đều đã viên kiếp trở về, thì ra trong bất tri bất giác, cung điện ngày xưa náo nhiệt nhất giờ đã hoang phế vạn năm, mà chủ nhân của cung điện ấy bây giờ lại sống một mình tại —

Tuyết Vực sơn.

Trăm lần luân hồi hợp nhất, đơn độc bồi dưỡng một đạo linh phách.

Thượng cổ linh thạch tu luyện vạn năm, lần nữa trong hư không xuất thế.

Ngũ thải tường quang trong mây mù lưu động, đỉnh núi bốc lên khói trắng, tường thụy dị triệu từng sợi khói trắng tỏa quanh, dần dần tụ một bóng người.

Hai mắt khép kín, ngửa đầu hướng lên trời. Tuyết tản bay loạn, bên trong hắn chậm rãi mở mắt, màu ánh kim đầy rực rỡ.

“Ở đâu ra tiểu bảo bối, ta thật là thích.”

Linh thạch theo tiếng nhìn về phía nam tử mặc áo vàng này, tỉnh tỉnh mê mê mặc hắn nâng tay mình lên, lòng bàn tay dán vào, mười ngón đan xen.

Đông Thủy cười nói:

“Vậy liền gọi ngươi là Bảo Hỉ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.