Tôi Không Làm Nữ Chính

Chương 10



Thiệu Tự đồng cảm sâu sắc với Nhan Vận, bởi vì anh hoàn toàn có thể dự đoán được, lấy tính cách đê tiện vô sỉ của Nhan Trung Chính, ông ta tuyệt đối không cho phép một thằng nhãi khố rách áo ôm làm con rể. Nên nếu Nhan Vận và thanh niên kia mà yêu nhau, Nhan Trung Chính nhất định sẽ tìm mọi biện pháp chia rẽ khiến hai người tan đàn xẻ nghé. Thực tế, ông ta chắc chắn đã làm vậy rồi.

Tới bây giờ Nhan Vận còn đến tiệm mì gia đình kia, hẳn là do tình cũ khó quên, nhọ nỗi thanh niên nhà người ta đã có bạn gái. Không phải Thiệu Tự không hứng thú với chuyện tình cảm của Nhan Vận, mà vì anh biết, nếu tư liệu hiện tại của Nhan Vận bày ra trước mặt anh sạch sẽ nhường này, thì khẳng định anh sẽ không tra được gì, do đã bị Nhan Trung Chính xoá sạch bách.

Kỳ thực nếu loại sự tình này đặt ở trên người người khác, Thiệu Tự có thể thấu hiểu, môn đăng hộ đối là nhân tố cực kỳ quan trọng trong các cuộc hôn nhân của giới nhà giàu. Nhưng nếu đặt trên người Nhan Vận, anh không khỏi dùng tiêu chuẩn kép cảm thấy Nhan Trung Chính quá mức vật chất dối trá vô sỉ.

Đương nhiên, anh còn phải cảm ơn Nhan Trung Chính, bằng không bây giờ anh làm gì có cửa tán Nhan Vận, làm gì có cơ hội triển khai kế hoạch báo thù của mình chứ?

Song, bởi vì Thiệu Tự tự ảo tưởng ra một loạt yêu hận tình thù, mà anh trở nên khoan dung hơn với một vài hành động khiến anh không hài lòng của Nhan Vận. Cô biến thành dạng người này là do có nguyên nhân.

Nhan Vận về nhà, sau khi ăn xong bữa tối phong phú thì trở về phòng ngủ tiếp tục cày phim. Cô vốn là người bạc tình, bây giờ trông thấy người bạn thân duy nhất mình nhớ mong trôi qua ngày tháng không tồi, cô chẳng còn nhớ nhung gì với cái thế giới nguyên bản kia nữa. Từ nay về sau, sẽ không bao giờ tồn tại bất kỳ giao thoa nào nữa.

Thiệu Tự là người cực kỳ có nguyên tắc, anh nói thêm ba ngày không liên lạc là chốt đúng ba ngày.

Gần nửa tháng, Thiệu Tự không lảng vảng trong cuộc sống của Nhan Vận, điều này khiến cô tạm thời cảm thấy thả lỏng. Chẳng qua chỉ tạm thời thôi, cô biết tên này nếu không đạt được mục đích thì sẽ nhất quyết không chịu bỏ qua, không khéo bây giờ trong lòng đang nghẹn gần chết ấy chứ.

Nhan Trung Chính cũng biết chuyện một thời gian dài Thiệu Tự chưa hẹn hò với Nhan Vận. Vào bữa sáng, ông do dự chốc lát, rồi an ủi con gái: “Vận Vận, Thiệu Tự mới về nước chưa bao lâu, công việc rất bận rộn. Đợi thêm một thời gian ngắn nữa sẽ rảnh hơn.”

Thực tế, đứng ở góc độ đàn ông, ông khá thông cảm cho Thiệu Tự, gì thì gì với đàn ông, sự nghiệp luôn cực kỳ quan trọng. Song, đứng ở góc độ người cha, ông lại có ý kiến không lớn không nhỏ đối với Thiệu Tự, sự nghiệp quan trọng, cũng không thể vắng vẻ con gái ông.

Nhan Vận đang vui thích ăn bánh bao súp nhỏ hấp, nghe vậy, trái lại còn an ủi Nhan Trung Chính: “Cha, con biết, hiện tại bọn con vẫn chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Nom thái độ con gái không hề để ý, Nhan Trung Chính không biết mình nên gấp gáp hay nên vui mừng.

Kỳ thực cuộc sống của Nhan Vận rất phong phú, có điều sau khi tham gia vài buổi tụ hội nhạt nhẽo, nhàm chán, cô dứt khoát mở hình thức trạch. Ăn sáng xong, cô chuẩn bị ra ngoài lượn một vòng, bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

Người gọi điện là Lưu Thi Trạch, sắp tới cô ta định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật. Vốn đã mời Nhan Vận từ tận một, hai tháng trước rồi, bây giờ gần đến ngày, lại gọi nhắc nhở một tiếng.

Tuy Lưu Thi Trạch có tâm thông đồng với Thiệu Tự, nhưng cô ta và Nhan Vận không thù không oán, mọi người đều ở trong giới, nói không chừng về sau hai nhà còn có cơ hội hợp tác, ngoài mặt vẫn phải duy trì quan hệ tốt.

Mặc dù Nhan Vận không biết Lưu Thi Trạch là ai, song người ta đã thành tâm thành ý gọi điện thoại tới mời, cô tất nhiên sẽ sảng khoái đồng ý.

Cô muốn mở rộng tầm mắt xem kẻ có tiền tổ chức sinh nhật kiểu gì. Bữa tiệc sinh nhật Lưu Thi Trạch theo lịch là tổ chức vào tối ngày kia, buổi tối nhiều tiết mục, Lưu gia bao nguyên cả một hội trường. Nhan Vận biết mình ngũ quan xuất chúng, nhưng dù sao cũng là bữa tiệc sinh nhật người khác, cô không nên đoạt mất nổi bật, sống thì phải biết điều. Thế nên cô chỉ lựa chọn một bộ váy liền thân màu trắng, búi tóc kiểu nửa đầu chuẩn mốt năm nay, trang điểm nhạt rồi lái xe ra cửa.

Tất nhiên, tham dự tiệc sinh nhật người khác, nhất định phải chuẩn bị quà. Trước một ngày, Nhan Vận cố ý đi dạo một vòng, tiểu thư nhà giàu khẳng định không thiếu túi xách trang sức, cô đơn giản chọn mua một bộ đồ trang điểm cao cấp, trên đường đến hội trường đi ngang qua cửa hàng bán hoa, lại tạt té vào mua một bó. Nhan Vận cảm thấy quà của mình xem như trông lên thì chẳng bằng ai, cúi xuống thì cũng chẳng ai bằng mình, đúng quy đúng củ không sai phát nào.

Nhan Vận dừng xe xong, mở WeChat ra, tìm giao diện tin nhắn tên Lưu Thi Trạch, cân nhắc, chuyển khoản 8888 qua.

Trước kia xem phim truyền hình, dự sinh nhật kẻ có tiền luôn tặng gì mà xe thể thao này, túi xách này. Bộ đồ trang điểm cô mua tuy rằng rất đắt, nhưng cô sợ nhìn qua trông mình có vẻ keo kiệt, hơn nữa chuyển khoản bất luận như thế nào đều sẽ không sai.

Nhan Vận biết mật mã tài khoản của nguyên chủ, cũng nhờ công tác giả. Trong tiểu thuyết từng đề cập, sau khi thích Thiệu Tự, nội tâm cô thiếu nữ khó che dấu, vụng trộm đổi hết tất cả các loại mật khẩu thành sinh nhật Thiệu Tự.

Sinh nhật Thiệu Tự cực kỳ dễ nhớ, anh sinh đúng vào ngày lễ quốc khánh năm 1988.

Lưu Thi Trạch nhận chuyển khoản, lập tức gửi mấy icon hôn hôn ??.

Nhan Vận biết, trong giới nhà giàu các cô, gần chín nghìn căn bản chỉ tính là tiền lẻ, mặc dù thời điểm gửi đi thịt cô rất đau…

Nên Lưu Thi Trạch mới có thể thản nhiên nhận chuyển khoản như vậy. Chứ nếu đặt trên người cô ở quá khứ, bạn bè quan hệ không thân lắm chuyển khoản cho cô tầm hai trăm, cô cũng ngại chẳng dám nhận.

Nhan Vận còn chưa xuống xe, đã có một cô gái đi tới. Cô nhận ra đây là cô em gái ở buổi tụ hội lần trước, từng cùng cô tán gẫu mấy câu.

Hai người kết bạn đi vào hội trường dự sinh nhật Lưu Thi Trạch.

Người trình diện đông như kiến cỏ, thời điểm Nhan Vận tiến vào không ít người tới chào hỏi cô. Lưu Thi Trạch bị mấy khuê mật vây quanh, cười đặc biệt vui vẻ, lúc nhận được hoa của Nhan Vận, còn hơi kinh ngạc: “Cảm ơn bạn.”

Trước kia cô ta cũng mời Nhan Vận tham dự tiệc sinh nhật, nhưng mời năm lần, có lẽ chỉ có một, hai lần là Nhan Vận đến.

Quà mọi lần cũng không khác những người khác lắm, nhưng món quà lần này lại là một bộ đồ trang điểm kèm theo một bó hoa. Đúng là đừng nhắc, Lưu Thi Trạch cảm thấy so với túi xách năm ngoái thì món quà lần này hợp khẩu vị của cô ta hơn.

Nhan Vận mỉm cười: “Chúc mừng sinh nhật vui vẻ! Hôm nay náo nhiệt quá.”

Tiệc sinh nhật kẻ có tiền quả nhiên khác người bình thường. Ai không biết, ngắm khung cảnh này chắc còn tưởng rằng Lưu Thi Trạch muốn kết hôn, nhoáng cái đã bốc hơi mất số tiền siêu to khủng lồ.

Thiệu Tự tan tầm, định đích thân đến Nhan gia. Khoảng thời gian này anh sủi bọt mất tăm, về tình về lý đều nên giải thích. Về phần tại sao chọn ngay lúc tan tầm, làm thế anh lấy cớ công việc bận rộn nghe có vẻ càng thêm đáng tin.

Trợ lý thấy anh không cần tài xế, bèn hỏi dò: “Thiệu tổng, bây giờ ngài đi tìm Nhan tiểu thư sao?”

Thiệu Tự gật đầu.

Trợ lý vội vàng nói: “Nhan tiểu thư đến tham dự tiệc sinh nhật tiểu thư Lưu gia rồi ạ.”

Sở dĩ cậu ta quan tâm tới hành trình Nhan Vận an bài, thuần tuý vì cảm thấy thân là một trợ lý toàn năng, biết sếp muốn cua Nhan Vận, vậy cậu ta tự nhiên phải vì sếp phân ưu giải nạn.

Thiệu Tự ngẩn ra: “Tiệc sinh nhật?”

Trợ lý suy đoán, chắc hẳn Thiệu Tự đã quên khuấy mất sự tình phát sinh trong bữa tiệc hôm nọ, nên tốt bụng nhắc nhở: “Mấy ngày trước lúc chúng ta tham gia bữa tiệc do Vương tổng tổ chức, có gặp tiểu thư Lưu gia.”

Lúc này Thiệu Tự mới hồi tưởng lại, Nhan Vận tham dự tiệc sinh nhật của người phụ nữ hôm nọ à?

Người phụ nữ xuất hiện ngay sau đó chắc cũng tới chứ hả? Thiệu Tự là thẳng nam, còn nhận ra người phụ nữ kia không có ý tốt với Nhan Vận. Bữa tiệc sinh nhật lần này, sẽ không phát sinh chuyện gì chứ? Vẻ mặt anh nghiêm lại, nói với trợ lý: “Cậu đi tra thử xem người phụ nữ xuất hiện ngay sau đó có tham gia bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay không?”

Trợ lý hiểu ý, ra ngoài gọi điện thoại. Sau đó trở về văn phòng, báo: “Thiệu tổng, tôi nghe tin Chu tiểu thư cũng sẽ tham gia.”

Thẳng thắn mà nói, ân ân oán oán giữa hai người phụ nữ, anh lười trộn lẫn. Nhưng nhỡ may Nhan Vận ở bữa tiệc sinh nhật cùng người khác ồn ào không thoải mái thì sao? Nếu anh ở đó, giúp cô lấy lại danh dự, có phải sẽ tăng thêm ấn tượng không?

“Cậu ra ngoài trước một lát.”

Lời Thiệu Tự vừa ra lệnh, trợ lý không dám trì hoãn, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Chờ cửa đóng chặt lại, anh mới gọi điện thoại cho cố vấn tình yêu.

Về phần cố vấn tình yêu thì sao? Thời điểm nhận điện thoại của Thiệu Tự, hắn còn vô cùng kinh ngạc. Dù gì đã gần nửa tháng không liên hệ, loại tình huống kiểu này hoặc là phát triển thuận lợi, hoặc là thất bại tràn trề. May mà Thiệu Tự đã đưa thù lao trước, nên giữa bọn họ sẽ không có tranh chấp về quyền lợi lao động.

“Chào anh, hiện tại có chuyện gì sao?”

Hắn hỏi dò.

Thiệu Tự đứng trước cửa sổ sát đất, cân nhắc rồi mới nói: “Cô ấy tham dự tiệc sinh nhật một người bạn, một người phụ nữ khác TỪNG thân với cô ấy cũng sẽ tham gia.”

Cố vấn tình yêu đã trơ với phong cách chỉ nói một nửa của Thiệu Tự, hắn biết là anh đang hỏi: Nên qua đó hay không.

“Nếu hiện tại anh không có việc gì, tôi kiến nghị anh nên qua đó.” Về phương diện này, cố vấn tình yêu rất tâm đắc: “Phụ nữ khắc khẩu tuy nhỏ mà lớn, hơi không chú ý cái là sẽ nghiêm trọng ngay. Nếu anh ở đó, hơn nữa còn bảo vệ cô ấy, tôi tin tưởng đây tuyệt đối là một cú ôm cua (bước ngoặt) siêu nét.”

Thiệu Tự chỉ cần một đáp án thôi, chứ bản thân anh đã hạ quyết tâm muốn qua đó rồi.

Bất kể thời đại nào, chiêu anh hùng cứu mỹ nhân sẽ không bao giờ lỗi mốt. Dù anh chẳng hề hứng thú với sự phân tranh giữa đám phụ nữ. Nhưng nếu bởi vậy mà Nhan Vận có cảm giác khang khác với anh, đối với anh mà nói, dĩ nhiên là chuyện trăm lợi không có một hại.

Tại sao anh lại không làm anh hùng một phen.

Nghĩ tới đây, Thiệu Tự đứng dậy, cầm di động và chìa khóa xe bước ra khỏi văn phòng, đi ngang qua trợ lý đang chờ ở bên ngoài, anh nói: “Cậu tan tầm sớm đi.”

Bây giờ anh muốn học theo Lôi Phong làm việc tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.