Nhan Vận nhớ tới một sự kiện, một sự kiện khắc sâu trong tâm trí cô.
Hồi cô vừa mới lên đại học, còn chưa ấp ủ giấc mơ cao xa như câu được ông chồng rùa vàng. Có đàn anh lớn hơn một khoá hẹn cô đi chơi, khi đó cô chỉ đơn thuần ham hố sắc đẹp, đương nhiên sẽ đồng ý. Đàn anh dẫn cô đến quán ăn nhỏ giá rẻ, nếu là sau khi cô đi làm, cô sẽ kéo ngay kẻ đưa cô tới quán ăn kiểu này vào sổ đen. Nhưng hồi đó cô mới vào đại học, chưa thực tế như bây giờ, một bữa cơm ăn khá vui vẻ, dù sao so với cơm căng tin hương vị hấp dẫn hơn nhiều.
Mãi cho tới tận bây giờ Nhan Vận vẫn nhớ như in, ngày đó mặt trời cao vời vợi, ánh nắng chói chang, nhiệt độ bên ngoài tối thiểu cũng phải rơi vào tầm 37-38 độ.
Cô tưởng rằng đàn anh sẽ đưa cô đi xem phim, hồi đó giá vé xem phim cũng chỉ có chín đồng chín. Nhưng không, cô mơ đẹp quá mà, đàn anh trực tiếp kéo cô cưỡi xe đạp, nói cho oai là đi hóng gió.
Đại khái do đàn anh thật sự không có kinh nghiệm yêu đương gì, anh ta không để ý cô đi giày da nhỏ, không để ý cô mặc váy liền thân, kiên quyết dứt khoát muốn cưỡi xe đạp, nói như vậy tốt cho cơ thể.
Hồi đó da mặt Nhan Vận rất mỏng, không có mặt mũi uyển chuyển từ chối, dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt cô cùng đàn anh “lãng mạn” này cưỡi xe đạp một tiếng đồng hồ. Phơi đen một độ đã đành, buổi tối về ký túc xá, cơ bắp da thịt khắp toàn thân cô đều đau đớn, không khoa trương chút nào khi nói: Cô đau phát khóc.
Sau vụ đó, đàn anh lại hẹn cô ra ngoài lần nữa, cô chỉ có thể xin miễn, thứ cho kẻ bất tài.
Quả nhiên không quen với người chưa từng yêu đương, sẽ không có nhiều lịch sự tệ hại như vậy. Còn phần Nhan Vận, kể từ đó về sau, cô tình nguyện hẹn hò với chàng trai có kinh nghiệm phong phú một chút, vừa bớt lo lại vừa vui vẻ.
Cô không đủ nhẫn nại cầm tay dạy một chàng trai nên yêu đương thế nào, như vậy quá mệt mỏi, mà cô thì luôn lười nhác. Loại nhiệm vụ yêu cầu độ khó cao, thật sự không thích hợp với cô.
Sau này, cô hiểu rõ bản thân mình muốn dạng bạn trai gì, dạng tương lai gì, nên số lần hẹn hò ít càng thêm ít.
Vốn Nhan Vận đã nghĩ kỹ, khi đến cửa công viên cô sẽ tìm cớ gì để bỏ của chạy lấy người. Cô thường xuyên viện cớ, tất nhiên là hạ bút thành văn. Chỉ tuyệt nhiên không ngờ tới, cô lại đi theo Thiệu Tự đến cửa trung tâm thương mại.
“Đây?” Nhan Vận buồn bực.
Thiệu Tự liếc cô một cái, vừa rồi biểu tình của cô như sắp chết tới nơi, anh tự nhiên xem ở trong mắt: “Hiện tại bên ngoài rất nóng, chúng ta tản bộ tiêu thực trong trung tâm thương mại nhé. Vừa vặn em ngắm xem có muốn mua gì hay không?”
Uầy?
Cây vạn tuế nở hoa, bầu trời hạ mưa hồng?
Thiệu Tự đột nhiên thông não?
Ý cười lập tức ngập tràn trên khuôn mặt Nhan Vận.
Thiệu Tự thầm thở dài, quả nhiên cô thích đi dạo trung tâm thương mại. Vậy vừa rồi bộ cô tưởng anh muốn dẫn cô đi đâu tản bộ?
“Được được được.” Nhan Vận liên tiếp nói ba từ “Được”, có thể tưởng tượng sắp xếp này khiến cô hài lòng bao nhiêu.
Trong trung tâm thương mại khá lạnh, nhưng nhiệt độ như vậy vào buổi tối, trái lại rất thoải mái. Sàn đá cẩm thạch bóng loáng, không khí thoang thoảng mùi hương thơm ngọt, khiến cả người Nhan Vận đều sảng khoái.
Đúng, chuẩn không cần chỉnh.
Sau khi ăn xong cô thích tản bộ kiểu này!
Phụ nữ tới trung tâm thương mại, tương đương với xông pha chiến trường, tinh thần hăng hái đột xuất. Thiệu Tự đi theo bên cạnh, cúi đầu liếc giày cao gót trên chân Nhan Vận, lại nhìn cô hứng trí bừng bừng đi lang thang khắp nơi. Anh đột nhiên phát hiện, mình thật sự không hiểu tí gì về phụ nữ.
Cùng là đi bộ, đi công viên hoặc đi chỗ khác, thì rất bất mãn. Đi trung tâm thương mại, liền vui vẻ phấn khởi, rốt cuộc đây là loại tư duy logic gì. Anh nghĩ cả đời này anh cũng đừng mong hiểu.
Thiệu Tự đi theo phía sau Nhan Vận, thuần túy là máy ATM hình người. Anh giác ngộ sẵn, nên vẫn luôn trầm mặc không bắt chuyện với Nhan Vận.
Anh nghĩ, bây giờ cô cũng chẳng có tâm trạng để ý anh.
Hiện vẫn đang là mùa hè, nhưng cửa hàng của các thương hiệu lớn đều đã trưng bày thời trang thu – đông. Trái lại Nhan Vận chẳng có hứng thú gì với điều này, còn như túi xách, trong phòng cất quần áo của cô đã đủ nhiều. Hơn nữa, túi xách nguyên nữ chính sở hữu về cơ bản đều là phiên bản giới hạn (limited), túi xách bày trong cửa hàng lúc này chỉ có thể gọi là theo xu hướng (hot trend). Tuy động lòng, nhưng Nhan Vận kịp thời nghĩ tới mình đã không còn là con đỗ nghèo khỉ nữa rồi, nên lập tức đánh mất ý niệm này.
Phiên bản giới hạn và trào lưu không giống nhau.
Trào lưu thì vào cửa hàng độc quyền nào cũng có thể mua được, phiên bản giới hạn thì chưa chắc.
Thiệu Tự thấy Nhan Vận rõ ràng hứng thú, nhưng vẫn từ trong cửa hàng đi ra. Anh rất nghi hoặc, không khỏi thắc mắc: “Tại sao em không mua?”
Nhan Vận cũng cảm thấy hết sức đáng tiếc, cô kín đáo nhìn Thiệu Tự: “Không phù hợp với khí chất của em.”
Thiệu Tự: “…”
Sau khi đi dạo một vòng, bây giờ Nhan Vận đã cảm nhận được đầy đủ cái gì gọi là khí chất từ trong xương cốt. Tuy hiện tại cô rất lắm tiền, nhưng cứ liếc thấy cửa hàng nào treo biểu quảng cáo giảm giá 50%, là không tránh khỏi động lòng muốn vọt vào càn quét sạch sẽ.
Đại tiểu thư hào môn và nhà giàu mới nổi bản chất đúng là khác nhau.
Thiệu Tự sắp mệt mỏi co quắp, anh chưa bao giờ nghĩ phụ nữ đi dạo phố sẽ phiền toái như vậy. Cuối cùng hai người tìm thấy một tiệm kem khá nổi tiếng trong trung tâm thương mại, liền đi vào.
Hôm nay Nhan Vận không gặt hái được bất kỳ chiến lợi phẩm nào, song cô vẫn cực kỳ vui vẻ. Đối với phụ nữ mà nói, chỉ cần đi dạo phố là sẽ lập tức vui vẻ ngay, nếu mua được món đồ gì đó, tất nhiên là đáng mừng vì vụ thu hoạch thắng lợi, không mua được cũng chẳng sao hết. Nhưng Thiệu Tự lại không nghĩ như vậy, anh cảm thấy Nhan Vận đúng là có tật xấu, anh cùng cô đi dạo gần một tiếng đồng hồ, ấy vậy mà cô KHÔNG! MUA! GÌ! CẢ!
Ý gì ư? Ý là anh lãng phí một tiếng đồng hồ vô ích.
Thiệu Tự nhẫn nại, thấp giọng hỏi: “Sao em không mua gì? Không hợp ý à?”
Nhan Vận lắc đầu, hợp ý thì không ít, nhưng cô không thể mua về.
Cô cần phải đặt giả thiết “Nếu là nguyên nữ chính” để suy xét, mặc dù tính cách hiện tại của cô chính là bug (lỗi kỹ thuật) lớn nhất…
Thiệu Tự là đàn ông, dĩ nhiên không hiểu nỗi băn khoăn trong lòng Nhan Vận. Với anh mà nói, nhãn hiệu là thứ rất mơ hồ, cái gì số lượng giới hạn với không giới hạn cũng chẳng khác gì nhau. Song, tất cả không làm cản trở việc anh giận chó đánh mèo với Nhan Vận.
Chân anh sắp mỏi nhừ, kết quả cô chẳng mua gì hết.
Đi vào trong tiệm nghỉ ngơi, tất nhiên là phải gọi vài thứ, Nhan Vận không chịu gọi, Thiệu Tự đành phải gọi món. Từ trong tiểu thuyết Nhan Vận biết được Thiệu Tự cực kỳ khoái đồ ngọt, nhưng vì làm màu, trước mặt người khác khẩu vị của anh lúc nào cũng thanh đạm, bằng không một tổng giám đốc tai to mặt lớn thích ăn bánh kem bơ, thích ăn kẹo mềm là cái quỷ gì?
Chờ người phục vụ bưng khay lên, đó là một set lẩu kem, không biết có phải do Nhan Vận gặp ảo giác hay không, cô cứ có cảm giác mắt Thiệu Tự bừng sáng hơn.
Thiệu Tự vẫn tính là rụt rè, biết đối diện còn người sống sờ sờ đang ngồi, liền nói với Nhan Vận: “Em ăn đi.”.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Nhan Vận thoáng liếc qua đồng hồ đeo tay, lắc đầu: “Em không ăn đâu.”
Giờ phút này tâm tư của Thiệu Tự chính là: Nếu cô không ăn, một mình anh ăn liệu có kỳ cục lắm không? Sao anh lại không biết xấu hổ mà ăn chứ?
“Tại sao?” Thiệu Tự hỏi, nội tâm anh hy vọng cô sẽ ăn, cứ vậy thuận nước đẩy thuyền, anh ăn ké mấy miếng cũng không có vẻ kỳ quái.
Đương nhiên Nhan Vận biết Thiệu Tự đang nghĩ gì, bèn đáp: “Bây giờ đã muộn rồi, nếu em ăn kem tầm này, đó chính là tự sát mãn tính. Lượng calo trong món này rất cao.”
Tự sát mãn tính?
“Em đã rất gầy rồi, còn sợ lượng calo cao sao?” Thiệu Tự hỏi một câu khiến tinh thần Nhan Vận vui phơi phới.
Khen một người phụ nữ giàu có, khen cô ấy gả vào chỗ tốt, khen cô ấy thành tích xuất sắc,…. đều không địch bằng khen cô ấy xinh đẹp, khen cô ấy gầy.
Ít nhất trong nháy mắt này, Nhan Vận cảm thấy Thiệu Tự không khiến người khác quá chán ghét.
“Tất nhiên.” Nhan Vận vén tóc, thưởng thức kính râm trong tay: “Dù sao lượng calo tiêu chuẩn hôm nay em đã dùng hết rồi, không thể ăn nữa. Anh ăn đi.”
Thiệu Tự nhìn lẩu kem trước mắt, cực kỳ gian nan đem tầm mắt dời đi: “Đây là gọi cho em.”
Ý tứ chính là cô không ăn, anh cũng không ăn.
Nhan Vận thầm cảm khái, Thiệu Tự đúng là giỏi diễn kịch, trông cứ y như thật. Nếu cô không biết anh điên cuồng và nhiệt tình yêu thương đồ ngọt, không chừng sẽ tin tưởng lời anh nói. Nhưng cô biết rõ trong lòng anh bây giờ chắc chắn đang khát vọng đâm đầu vào đống kem kia, lời anh nói thành ra có vẻ hơi hề hước.
“Em không thích người lãng phí.” Nhan Vận biết Thiệu Tự muốn ăn, nể tình hôm nay anh không kéo cô đi dạo công viên, cô quyết định mở miệng thỏa mãn nguyện vọng của anh.
Thiệu Tự nhìn cô, thái độ rất chi là chảnh. Trong lòng rõ ràng thèm thuồng muốn chết, nhưng biểu tình trên mặt lại kiểu: Vì em nói như vậy nên tôi mới miễn cưỡng ăn.
Đây đúng là cuộc sống rối rắm của một nam chính.
Nhan Vận chống cằm quan sát biểu tình của Thiệu Tự, đại khái Thiệu Tự cũng biết cô đang nhìn anh chằm chằm, nên sau khi nuốt xong miếng thứ nhất, anh cực lực che dấu không cho tâm tình sung sướng toát ra ngoài mặt.
Trong mắt đại chúng, dường như thích ăn đồ ngọt là độc quyền của phái nữ.
Nếu người đàn ông nào thích ăn bánh kem, thích ăn bơ, thích ăn kẹo mềm, chung quy sẽ khiến cho người ta cảm thấy không đủ nam tính.
Đây là thành kiến.
Thiệu Tự không hiểu tại sao mình lại thích ăn đồ ngọt tới vậy. Đại khái là… từ lúc anh còn rất rất nhỏ, cha luôn mua cho anh một loại kẹo sữa tên là kẹo Candy, đó là ký ức ngọt ngào nhất.
Bởi vì câu nói kia của Nhan Vận, Thiệu Tự không hề khách khí mà càn quét hết sạch chỗ lẩu kem.
Biết anh thích đồ ngọt là một chuyện, tận mắt chứng kiến anh chén hết sạch lại là một chuyện khác.
Nhan Vận rất muốn hỏi: Anh không cảm thấy ngấy ư?
Dáng người Thiệu Tự rất cân đối, không gầy cũng không béo, có thể coi là móc treo quần áo. Theo đạo lý, ăn uống như anh, đáng lẽ phải mập mạp to béo mới hợp lý. Quả nhiên là hào quang nam chính, khiến người ta hâm mộ ghen ghét. Nếu là ở trong tiểu thuyết khác, chắc cô cũng sẽ có hào quang nữ chính, đáng tiếc đây là một quyển tiểu thuyết nam chính báo thù…
Nhan Vận nhìn Thiệu Tự, cười tủm tỉm hỏi: “Ăn ngon không anh?”
Giọng điệu này làm Thiệu Tự bất mãn, cứ có cảm giác cô đang trêu chọc anh.
Khoang miệng Thiệu Tự vẫn còn tản ra hương vị thơm ngọt chưa tan, anh liếc cô một cái, biểu tình vô cùng đứng đắn: “Tạm được.”