Yêu Đương Ngọt Ngào Không Thuộc Về Tôi

Chương 3



Convert: Luoihoc (TTV)

Editor: nkunqjie

Ngày hôm sau lúc Chu Lý đến lớp vào sáng sớm cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô đặt nhẹ cặp xuống vừa quay đầu định nói chuyện với Trần Nghiễn Hiển thì thấy Phương Chí Hào ở phía sau bỗng đứng lên nhìn cô, đôi môi đỏ ửng khẽ mấp máy.

“Chu Lý.” Trần Nghiễn Hiển bỗng dưng lên tiếng làm gián đoạn bầu không khí khó hiểu này.

“Thầy Lý bảo cậu đến văn phòng một chuyến.” Mắt anh trở nên sâu thẳm. Chu Lý mấp máy môi.

“À?”

“Nhanh lên.” Trần Nghiễn Hiển trầm mắt xuống, lạnh giọng thúc giục. Cô gãi đầu, nghĩ thầm chắc là do chuyện ngày hôm qua liền ngay lập tức “ồ” lên, lôi ra bản kiểm điểm từ trong cặp rồi quay người ra ngoài.

Tới khi bóng dáng của Chu Lý biến mất sau cách cửa phòng học, Phương Chí Hào quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Nghiễn Hiển. Nhưng rất nhanh sau đó sự can đảm và quyết tâm của cậu ta biến mất không một dấu vết vì một lý do nào đó.

“Tôi sẽ không từ bỏ!” Cậu ta ấp úng mấy lần, cuối cùng chỉ ném ra một cậu nhạt nhẽo, đáy mắt Trần Nghiễn Hiển xẹt qua tia khinh thường nhưng khuôn mặt anh lại căng thẳng.

Chu Lý trở về từ văn phòng của Lý thanh thiên, không thể tin được thế mà mình còn được khen. Lý thanh thiên khen cô có thái độ tốt và tính tự giác cao, sáng sớm đã biết chủ động mang bản kiểm điểm đi nộp.

Cô lơ ngơ, đoán xem liệu gần đây học sinh có hay náo không mà khiến Lý thanh thiên thần kinh có chút khác thường luôn rồi.

Chu Lý ngay lập tức mang vấn đề này nói với Trần Nghiễn Hiển khi cô trở về, chỉ tiếc anh dường như không quan tâm, lại còn sẵn tiện lờ đi cô cả buổi sáng. Cũng không biết uống nhầm thuốc gì.

Sau khi ăn trưa xong xuôi, Chu Lý đang chuẩn bị nằm sấp trên bàn nghỉ trưa một lúc thì đột nhiên một bóng người dừng trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu, thấy Phương Chí Hào đang cười rạng rỡ, tay còn mang theo một túi trái cây lớn để lên bàn cô.

“Chu Lý, không phải cậu thích ăn quýt sao? Cho cậu này!”

“Không cần đâu! Làm sao bỗng nhiên cậu lại mua quýt cho tôi…” Chu Lý kinh ngạc, vội vàng từ chối nhưng tiếc là Phương Chí Hào không để cho cô làm vậy. Cậu ta đặt đồ vào trong vòng tay cô rồi đưa nhóm anh em của mình đi thẳng ra ngoài, ra đến cửa vẫn không quên quay lại nhìn cô rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Cô:???

Chu Lý nhìn chằm chằm vào túi quýt trước mặt. Toàn là những quả quýt rất to, mỗi quả đều vàng óng mà sáng loáng, đầy một túi như này đủ để cô ăn trong một tuần.

Chu Lý đang bất lực chờ Phương Chí Hào quay lại để trả cho cậu ta, đã thấy Tưởng Bố Cốc xuất hiện ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ mở cái túi, nhanh chóng lấy quýt ra bóc vỏ rồi bỏ vào trong miệng.

“Ngọt đó!” Cô nàng nheo mắt thỏa mãn.

“………”

“Đây là đồ tớ phải trả lại cho Phương Chí Hào!” Chu Lý hạ giọng, có hơi tức giận.

“Cậu có nhầm không?” Tưởng Bố Cốc liếc nhìn cô, không thể tin được, “Cậu trả lại cho Phương Chí Hào như vậy ngộ nhỡ cậu ta đánh cậu thì sao?”

“A…” Chu Lý sợ hãi, cô lẩm bẩm, “Không đến mức đó…” Bình thường tiếp xúc thấy cậu ta có vẻ không phải là người như thế.

“Sao lại không đến mức đó, cậu không tin thì hỏi người khác đi.” Tưởng Bố Cốc tay tiếp tục bóc quýt ra bỏ vào miệng, gật đầu khen ngợi.

“Quýt này ngọt thật đấy!”

“Thật hả?” Chu Lý nửa tin nửa ngờ không nhịn được giơ tay ra chuẩn bị lấy một quả. Đang chuẩn bị ăn thì phía sau đột ngột truyền lên tiếng va chạm, cô quay đầu lại nhìn.

Trần Nghiễn Hiển ngồi đó nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt anh dường như ẩn giấu sự tức giận cùng lên án.

Trong một khoảnh khắc Chu Lý bỗng ngẩn ngơ, theo bản năng nhận thấy anh đang có tâm trạng không tốt. Khuôn mặt cô sững sờ, tiện tay lấy ra một quả quýt đưa tới trước mặt anh: “Này Trần Nghiễn Hiển, tâm tình cậu không tốt hả? Có muốn ăn quýt không, rất ngọt đó. ”

“…” Trần Nghiễn Hiển cắn răng, mặt trầm xuống.

“Không ăn.”

“Thời gian để ăn quýt chi bằng để làm thêm vài câu hỏi, lần trước thi toán chẳng phải cậu không làm được phần nào sao?”

Chu Lý hơi bị tổn thương bởi giọng điệu của anh, cô hạ mắt xuống, từ từ thu tay lại.

“Được rồi.” Cô thở dài, xoay người.

“Cậu cũng đừng ăn.”

Chu Lý và Tưởng Bố Cốc nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh nữa. Ngay khi cả hai muốn đặt túi quýt lên bàn, lại nghe thấy giọng nói không chút lưu tình vang lên từ phía sau.

“Cậu không được phép ăn.”

“?” Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt lên án.

Trần Nghiễn Hiển mặt không đổi sắc, “Không có gì mà bỗng nhiên trở nên chu đáo, không phải lừa lọc thì cũng là trộm cắp, ai biết Phương Chí Hào đang để ý đến cái gì chứ. Đợi chút nữa cậu ta quay về cậu mang trả lại đi.”

Chu Lý cắn môi một lúc lâu, cam chịu gật đầu.

“Ừ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên nghiêm túc, bắt đầu buộc rồi gọn gàng túi quýt lại rồi đặt lên bàn. Tưởng Bố Cốc nhìn vào nút thắt, lại nhìn vào những gì còn lại trong tay, lưu luyến mãi mới cho tép quýt cuối cùng vào miệng, lắc đầu thở dài.

Trước khi vào tiết của buổi chiều, Phương Chí Hào trở về, Chu Lý nâng túi quýt đi về phía cậu ta. Bởi vì áy náy, cô lúng túng giải thích một hồi. Hai người nói chuyện, Chu Lý đứng ở bàn hạ mắt xuống, chàng trai ngẩng đầu nhìn lên cô, trên mặt không che nổi mừng rỡ.

Tưởng Bố Cốc ngồi ở kia run như cầy sấy.

Cô nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay Trần Nghiễn Hiển.

“Nhấp, nhấp–“

Nam sinh rũ mắt xuống, vẻ mặt không xác định, ngón tay cái ấn bút bi hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng.

Chỉ nghe thấy một âm thanh “Boom” rõ ràng.

Cây bút bi trong tay anh gãy mất.

Vai Tưởng Bố Cốc vô thức run rẩy, ngước lên nhìn thấy Chu Lý đang tươi cười hoàn toàn không biết gì cả, cô nhanh chóng xoay người lại, thầm cầu nguyện trong lòng.

……

Chu Lý và Trần Nghiễn Hiển chiến tranh lạnh.

Những ba ngày, đây là lần đầu tiên hai người cãi nhau kể từ khi họ gặp nhau đồng thời cũng là lần đầu kéo dài lâu đến vậy.

Sự tình phát sinh không hiểu thấu.

Lý do là Trần Nghiễn Hiển, người luôn đáp ứng mọi việc từ trước tới giờ đột nhiên thay đổi thái độ, không nói gì với Chu Lý, đã thế còn đặc biệt cay nghiệt. Chu Lý bị đối xử như vậy mấy lần gần như không cầm được nước mắt thề sẽ không bao giờ nói lại với anh nữa.

Ngay sau đó cô thấy cuộc sống của mình gặp rắc rối.

Không có ai canh giáo viên lúc làm việc riêng vì thế đành phải ngồi nghiêm chỉnh ở phía dưới, không dám thả lỏng một lúc nào mà luôn nhìn chằm chằm vào bảng đen.

Không ai giúp cô tải phim xuống, câu chuyện kinh dị đang xem dở cứ thế mà dừng tại đó.

Giáo viên giao đề luyện tập nhưng cô không biết làm, chỉ có thể ngồi tại chỗ gãi đầu.

Vào giờ nghỉ cô thói quen quay đầu lại cùng anh nói chuyện phiếm nhưng cổ xoay đến một nửa nhớ ra hai người đang chiến tranh lạnh thế là lại xoay người lên, cô đơn nằm gục xuống bàn.

……

Việc như thế xảy ra vô số.

Chu Lý buồn rầu. Cô còn đãng trí không nhớ tới bài kiểm tra ngẫu nhiên của lớp, cho đến khi bài kiểm tra được đưa xuống, lúc cô cầm bút viết tên mới phát hiện ra bút bi của mình hết mực.

Tưởng Bố Cốc chỉ còn một cây bút, nhìn cô áy náy lắc đầu. Bạn học ngồi phía trước lại ra ngoài vẫn chưa quay lại, bạn học ngồi dãy bàn bên cạnh lại đang đắm mình trong đề thi.

Chu Lý lén nhìn Lý thanh thiên- người đứng trên bục thỉnh thoảng lại nhìn học sinh với vẻ mặt vô cảm, cảm thấy mình đang thật xui xẻo. Cô khẽ cắn môi, không cam lòng ngả người ra sau, hơi nghiêng mặt qua, nói nhỏ.

“Có thể cho tớ mượn một cây bút không?”

Nói xong, trong lòng cô thấp thỏm lo lắng mấy giây, không biết Trần Nghiễn Hiển có thừa cơ hội làm nhục cô không, nếu vậy Chu Lý nhất định sẽ tìm cách để cắt đứt mọi quan hệ với anh.

Trong một thời gian ngắn, một tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau, chẳng bao lâu sau một cây bút màu đen được đưa tới bên cạnh cô. Trần Nghiễn Hiển không nói gì, tay phải giơ cây bút nhưng mắt vẫn nhìn xuống và kiểm tra lại bài thi.

Chu Lý nhìn khuôn mặt kiên định của anh, bỗng dưng hốc mắt cô nóng lên.

Cãi nhau với bạn thân khó chịu thật đấy.

Tình bạn giữa Chu Lý và Trần Nghiễn Hiển bắt đầu từ sáu năm trước, khi hai người vừa chuyển từ tiểu học sang trung học cơ sở.

Lúc ấy công việc của bố Chu có thay đổi nên nhà Chu Lý chuyển đến một khu đô thị khác. Môi trường xa lạ, bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn bị tách ra, Chu Lý đến trường mới ngày đầu tiên ai cũng không quen. Cô ngồi đó một mình, xung quanh trống rỗng.

Trần Nghiễn Hiển đến vào lúc này, khi đó anh và Vệ Tu Kiệt chơi cùng nhau. Mặt trời vào cuối mùa hè hơi vàng vàng, hai người cùng nhau bước đi, vừa nói vừa cười đi qua Chu Lý. Cuối cùng kéo chiếc ghế ở sau lưng cô, thả nhẹ cặp sách đi học xuống.

Sau khi khai giảng chính là kì thi sát hạch.

Câu đầu tiên hai người nói là trong những tiếng soàn soạt của giấy tờ, một bàn tay vươn ra từ phía sau và vỗ nhẹ vào cánh tay cô. Những nam sinh thời ấy chưa trải qua giai đoạn vỡ giọng nên có giọng nói rõ ràng.

“Bạn học, bạn có thể cho tớ mượn bút không?”

……

Trần Nghiễn Hiển thời đó không giống như bây giờ.

Không cao, ngũ quan thanh tú sạch sẽ, mặc dù có chút lạnh nhạt kiệm lời nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc cô cảm thấy anh thực sự là một cậu bé hiền lành và vô hại.

Chu Lý ban đầu nghĩ anh chậm chạp, nhưng vì ở bàn trước bàn sau nên rất nhanh làm quen với anh. Trần Nghiễn Hiển nghiễm nhiên trở thành người bạn đầu tiên và duy nhất trong lớp của cô.

Vào thời điểm đó, nhờ Trần Nghiễn Hiển mà Chu Lý đã nhanh chóng thích nghi với trường học và bạn học một cách kỳ lạ. Trong một thời gian dài cả hai thường xuyên gặp nhau trên đường đến trường, Chu Lý cũng đặc biệt yêu cầu mẹ Chu làm thêm một phần ăn sáng để đưa cho anh.

Cũng bởi vì cái này giống như “chim non tình tiết” nên ngay cả sau khi đó Chu Lý có gặp gỡ thêm rất nhiều người mới thì cô luôn coi Trần Nghiễn Hiển là bạn thân của mình.

Lớp học yên tĩnh, cầm cây bút trên tay Chu Lý càng nghĩ càng buồn, cô quyết định làm gì đó để khôi phục tình bạn giữa hai người.

Ngay cả khi Trần Nghiễn Hiển có cố ý làm tổn thương cô thì cũng không thành vấn đề, cô có một tâm hồn rộng lớn để bao dung bạn bè.

Sau giờ học Chu Lý đến siêu thị của trường mua một cây bút, cô cố ý đứng chọn lựa một hồi lâu. Cuối cùng lấy một hộp kẹo nhỏ hình trái tim mang đến quầy thanh toán.

Khi trở về chỗ ngồi của mình, cô vô thức cúi đầu vuốt ve chiếc nơ nhỏ trên hộp, cắn cắn môi rồi cầm lấy cây bút anh đã cho mượn, xoay người lại.

“Trả cho cậu.” Cô thì thầm, trước khi Trần Nghiễn Hiển kịp phản ứng cô ngay lập tức đặt chiếc hộp nhỏ nãy trong tay lên trên bàn của anh.

“Đừng giận.” Cô dỗ dành.

Trước mặt im lặng một hồi lâu.

Chu Lý không nhịn được ngước mắt lên lén nhìn anh, Trần Nghiễn Hiển biểu cảm không rõ ràng, đôi mắt anh dán chặt vào chiếc hộp cô đặt xuống, khóe miệng mím chặt.

“Cậu có biết tại sao tớ giận không?” Vài giây sau, anh lên tiếng hỏi. Chu Lý hơi hé môi, lộ ra vẻ mờ mịt.

“À…?”

“Quên đi.” Sau một lúc lâu, Trần Nghiễn Hiển cười tự giễu, không nghĩ ra tại sao mình lại đi so đo với cô.

Cô rõ ràng không biết gì.

Trước giờ tự học buổi tối, Trần Nghiễn Hiển và Vệ Tu Kiệt có chơi bóng rổ, trên đường trở về họ vô tình đi qua quán trà sữa, thấy ngoài cửa treo lên một tờ quảng cáo về món mới hàng tuần, khoai môn caramel.

Anh dừng lại.

Trần Nghiễn Hiển đến lớp với một tách trà sữa, trong lớp người đã tới đông đủ chỉ có giáo viên chưa đến, một khoảng hỗn độn.

Anh tìm thấy bóng dáng của Chu Lý, đôi môi khẽ nhếch lên nhưng trước khi anh kịp bước tới anh đã thấy tách trà sữa trên bàn cô và nụ cười chướng mắt của Phương Chí Hào.

Vệ Tu Kiệt không nghĩ anh đột ngột dừng lại, suýt chút nữa va vào lưng Trần Nghiễn Hiển. Cậu ta buột miệng phàn nàn, lại thấy anh mang trà sữa trong tay ném vào thùng rác không chút luyến tiếc, mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ không chớp.

Tim anh đập mạnh, dự cảm sắp có chuyện xảy ra.

– —

Lời editor:

Xin chào xin chào, tớ là nkunqjie. Vì tớ mới làm editor với trong thời gian này tớ cũng phải làm khá nhiều bài tập nên xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu nha TvT.

Tớ vừa tậu được một em bìa siêu xinh xẻo cho truyện đó, trời ơi cưng xỉu aew

Cảm ơn mọi người đã theo dõi <3


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.