Diệp Thần đã mở phòng phát sóng trực tiếp vào lúc này và sử dụng cơ hội duy nhất để giao lưu với khán giả, đương nhiên là cậu có lý do của mình.
Điều quan trọng nhất về phát trực tiếp là gì?
Phổ biến, phần thưởng, theo dõi và đăng ký!
Tại thời điểm này, mức độ nổi tiếng của cậu là cao nhất trong toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp, lên tới 500 người, nhưng phần thưởng và lượt đăng ký lại rất đáng thương.
Đặc biệt là phần sau, cho đến nay, chỉ có ba người xem thực sự nhấp vào đăng ký!
Trời thấy còn thương, chẳng sợ chỉ dựa vào khuôn mặt dễ nhìn của cậu để kiếm cơm, cũng không đến nỗi này a.
Nguyên nhân ở đâu, Diệp Thần rất rõ ràng. Xét đến cùng, vẫn là bởi vì thiết lập nhân vật rác rưởi, và sau khi cậu nhập kịch bản, cậu vẫn thỉnh thoảng cư xử kỳ lạ và hay tìm đường chết.
Mặc dù mọi người đều chú ý đến góc của cậu, nhưng đa số họ đều muốn xem cậu tìm đường chết như cách nào.
Diệp Thần có thể chịu đựng được không?
Dĩ nhiên là không!
Khác với những nhân vật của các người chơi khác, Diệp Thần lấn sân bằng gian lận và với tham vọng mạnh mẽ, tất nhiên, cậu sẽ không bằng lòng trở thành một vai phụ nhỏ bé và bị một nhóm khán giả ‘vô liêm sỉ’ bạch phiêu.
Không có thưởng? Không đăng ký?
Cái này sao được? Phải huy động khí thế và sự nhiệt tình của mọi người!
Về phần tại sao lại chọn thời điểm này, đương nhiên là bởi vì nhân cách phụ.
Nhân cách phụ vào kịch bản trước cậu một bước, rõ ràng là có thái độ thù địch. Cho đến khi xử lý xong mớ rắc rối lớn này, cậu còn không có thể bảo đảm an toàn cho mình, làm sao có thể chú ý tới phát sóng trực tiếp?
Bây giờ, Diệp Thần bước đầu đã giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn và đạt được sự hòa giải ngắn hạn với nhân cách phụ. Ít nhất thì nhân cách phụ sẽ không giết cậu cho đến khi bí mật Vùng đất lý tưởng được giải quyết. Cậu cũng có tâm sự để nói chuyện với ‘cha mẹ cơm ăn áo mặc’ thân yêu của mình.
“Không ngờ mọi người lại nhiệt tình như vậy. Với tư cách là một người chơi mới, tôi thực sự rất xúc động!”
Vươn tay đừng đánh mặt cười, cậu đối với họ lễ phép, khán giả làm sao có thể ngượng ngùng nói ‘Tôi xem cậu, chỉ là muốn xem cậu chết như thế nào’?
Cái gì là ‘người chơi đang làm việc chăm chỉ’, ‘mọi người đã có một khoảng thời gian tuyệt vời khi xem’, ‘trải nghiệm thật tuyệt vời’, v.v., từ một kiểu dối trá đến giả vờ khách khí.
“Đó là vinh dự của tôi khi mang đến cho các bạn trải nghiệm xem chất lượng cao như vậy.”
Diệp Thần nói mọi thứ theo trình tự, như thể cậu vẫn còn là một chàng trai ngây thơ, ngay thẳng, không vô tâm nhìn người khác chịu thiệt, thậm chí còn hỏi một cách ‘Ngượng ngùng’:
“Vì mọi người đều rất hài lòng, tại sao lại không đăng ký? Tôi nghe nói rằng điều này rất quan trọng.”
[Ah, cái này, cái này…]
[Haha, haha …]
[Aiya, đừng hỏi trắng như vậy chứ…]
[Khụ khụ, người chơi thực sự rất tốt, chỉ là…]
[Người chơi không nên cố ý hỏi……]
Dường như chỉ có 3 dấu chấm mới có thể biểu đạt được một lời khó nói hết của mọi người.
Sương mù trên đường càng ngày càng dày, Diệp Thần không có thời gian mà chế giễu, “Được rồi, tôi hiểu được. Mọi người có phải cho rằng thiết lập nhân vật của tôi, chắc chắn sẽ phải chết không?”
Đâu chỉ có thiết lập?
Chỉ trong vài giờ, sự ngu ngốc và hành vi tìm đường chết liên tiếp của Diệp Thần đều chứng tỏ khả năng gây chuyện của câu đã vượt xa giới hạn thiết lập nhân vật của nguyên chủ.
Nếu không nhờ khả năng phán đoán bình tĩnh và kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Diệp Thần khi đối mặt với lệnh truy nã, thì lúc này làn đạn tuyệt đối không thể ôn nhu như vậy, và sẽ không khách khí ‘chế nhạo hắn’.
“Được rồi, những gì mọi người thấy là sự thật. Còn tôi, tôi quả thực quá hiền lành, quá tốt bụng, quá chính trực, và quá vị tha. Hàn cảnh hỗn tạp ở đây thực sự không thích hợp với tôi.” Diệp Thần thở ngắn than dài cảm khái nói.
[…]
Làn đạn hiếm khi trầm mặc, trong lúc nhất thời lại có chút tẻ ngắt.
Cậu da mặt dày đến mức nào mới có thể lưu loát nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy?
Chà, ngay cả khi cậu đúng, cậu tốt bụng, hào phóng và vị tha, nhưng chẳng phải họ mới là những người nên nói những này sao? Nói từ chính miệng của cậu, cậu có thấy nó ổn không?
[Người chơi cậu, ừm, nói đúng. ]
[Ngón chân đau quá, tôi nên mau khấu trừ tam thất tam thính! ]
[Ôi, xấu hổ quá, người chơi hơi tự ái nha, ha, ha ha…]
“Tôi thích nói sự thật. Đây là tật xấu của trẻ em, nhưng tôi không thể thay đổi nó.”
Diệp Thần lại như không nghe thấy tiếng ‘bang bang đục tường’, tiếp tục nói: “Thật ra, tôi cũng rất đau khổ… Lòng tốt không nên được khuyến khích và khen ngợi sao? Mọi người như thế này, thật sự khiến trái tim tôi lạnh giá đó.”
[Người chơi à, đây là chương trình phát sóng trực tiếp kinh dị, bên trong không phải kẻ điên thì chính là biến thái. Thiết lập nhân vật của cậu… thực sự không phù hợp. ]
[Chính…chính là, người chơi cậu thiện tâm, chúng ta đều biết! Hãy nghe lời khuyên của tôi, suy nghĩ kỹ về những sơ hở trong thiết lập nhân vật, biết đâu vẫn có cơ hội xoay chuyển tình thế. ]
[Ngoài ra, người chơi à, cậu đã uống chai Vong Ưu Thủy thứ hai rồi, rời khỏi đó nhanh chóng hoặc sa đọa… Chào mừng bạn đến với phòng phát sóng trực tiếp. ]
Đề cập đến kịch bản, những từ sau sẽ bị chặn.
Tuy nhiên, Diệp Thần cũng hiểu rằng khi cậu lần nữa uống Vong Ưu Thủy, cậu đã cảm nhận được sa đọa ‘khủng bố’, và cậu hiểu lý do cho phản ứng kỳ lạ của Du Trạch và những người khác trước đó.
Nếu không phải có sự tồn tại của nhân cách phụ, khi cậu uống hết chai Vong Ưu Thủy thứ hai, thì sự ‘dị thường’ của cậu có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả Lý Từ Từ.
Trước sự ‘dạy dỗ tận tình’ của nhóm làn đạn, Diệp Thần chấp nhận mọi mệnh lệnh nhưng kiên quyết không thay đổi, “Tôi hiểu lòng tốt của mọi người, và tôi rất biết ơn. Tuy nhiên, tôi sẽ không bao giờ nhân nhượng.”
Diệp Thần đột nhiên trở nên rất kích động, bộ dáng xúc động phẫn nộ còn nhiều hơn so với Sử Triết.
“Chính nghĩa tuyệt không có thể thỏa hiệp, càng không thể bị đánh gãy! Lòng tốt cũng vậy! Trong mắt các người, tôi có thể cứng đầu, ngỗ ngược và thiếu linh hoạt. Tuy nhiên, tôi sẽ không vì mạng sống, mà thay đổi tín ngưỡng của chính mình!”
Điều này có liên quan gì đến tín ngưỡng không?
Khán giả bị Diệp Thần ‘ lời lẽ chính đáng ‘ giáo dục một hồi, làm đến có chút trở tay không kịp.
Cuối cùng họ cũng nhận ra Chu Thiến cảm thấy như thế nào trước đây, nếu bạn ích kỉ, thì khi đứng trước ‘Hào Quang Chính NGhĩa’ bạn sẽ cảm thấy không có chỗ dung thân!
[Khụ khụ… Đừng quên ý định ban đầu, nhớ kỹ nhiệm vụ, người chơi làm tốt lắm. ]
[Thiết lập nhân vật của cậu thật đáng ngưỡng mộ. ]
[Chao ôi, nói như thế nào ta, chúc cậu may mắn…]
“Mọi người không cần phải xấu hổ, dù sao mỗi người đều khác nhau, cho nên các người không cần so đo với tôi.” Diệp Thần lại lạnh giọng nói.
“Tại sao mọi người không thử đặt cược?”
Thấy sức nóng đã gần hết, Diệp Thần nói ra mục đích của mình, “Tôi hứa trong quá trình phát sóng trực tiếp, tôi không những sẽ không giết bất cứ ai, mà tôi sẽ dùng tình cẩm và lòng bao dung để ảnh hưởng đến tất cả những người tôi gặp, và loại bỏ sự bẩn thỉu trong trái tim của họ. “
“Nếu không thành công, liền xả thân chịu trách nhiệm!”
Diệp Thần vừa nói xong, phòng phát sóng trực tiếp yên tĩnh trong chốc lát, sau đó màn hình lập tức bị chấn động!
Cái gì mà ”Người chơi điên rồi” hay ”Đầu óc có vấn đề”, ”Lại bắt đầu tìm đường chết” v.v… Vô số lời chế giễu tràn ngập tầm nhìn của Diệp Thần.
Nói tóm lại, không ai lạc quan về cậu.
Cũng đúng, lời hứa của Diệp Thần, cho dù nhìn thế nào cũng có vẻ vô nghĩa, chỉ có kẻ ngu mới tin.
Cảm hóa người sa đọa?
Thật cho rằng bản thân là một siêu anh hùng a!
Chưa kể người chơi mới dù chẳng sợ trở thành 1 một trong đó, hay kể cả người chơi cấp cao hơn cũng không thể hoàn thành được.
Đương nhiên, châm chọc chính là châm chọc, dù có thừa nhận hay không thì trong lòng hầu hết khán giả đều dành một sự kính trọng cho Diệp Thần.
Cũng giống như Captain America*, bạn có thể cười nhạo anh ấy vì quá ngốc, nhưng bạn phải khâm phục tinh thần hy sinh của anh ấy.
(Là một siêu anh hùng, chắc mọi người cũng biết cả rồi -.-‘)
Lúc này, Diệp Thần có vẻ là người như vậy, mặc dù cậu so với Captain America chỉ như gà con.
“Các người cứ mở to mắt ra mà xem, khụ khụ, nếu tôi làm được, có phải các người cũng nên tỏ chút thành ý hay không?” Diệp Thần nhàn nhạt nói.
[Mặc dù tôi không tin, nhưng tôi rất ‘lạc quan’ về người chơi này. Không mất nhiều thời gian, chỉ cần có thể cảm hóa được 1 cái, tôi sẽ ngay lập tức đăng ký. ]
[Tôi không chỉ đăng ký, mà còn tặng thưởng! ]
[+1]
[+ 2]
[+ 3]
[+ 10086…]
Diệp Thần nhìn thời gian chuẩn bị kết thúc giao lưu, “Tốt lắm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trước khi đợi làn đạn nói lời tạm biết, cậu nghĩ đến điều gì đó, và nhanh chóng hỏi: “Chà, con đừng đi về đi như thế nào? Mọi người biết đấy, tôi có cái thiếp lập mù đường.”
Mù đường?
Nó chỉ là một thiết lập, không phải sao?
Hơn nữa, làm sao ai có thể hỏi ‘Thượng đế’ chỉ đường?
[Chào mừng đến với phòng phát sóng trực tiếp]
[Chào mừng đến với phòng phát sóng trực tiếp]
[Chào mừng đến với phòng phát sóng trực tiếp]…
“Ồ, không biết a, vậy thì mọi người biết người mù… hèm, Chó Đầu Người ở đâu không?” Diệp Thần lại hỏi.
[Chào mừng đến với phòng phát sóng trực tiếp]
[Chào mừng đến với phòng phát sóng trực tiếp]
[Chào mừng đến với phòng phát sóng trực tiếp]…
Cả những lời nói tô tục và đề cập đến kịch bản đều sẽ bị chặn lại.
[Diễn, tiếp tục diễn! ]
[Đã là lúc nào rồi, còn suy nghĩ về thiết lập nhân vật sao? Hãy nhanh chóng trở về khách sạn, nếu không sẽ quá muộn. ]
[Chào mừng đến với phòng trực tiếp]
Sau một vài giây, làn đạn hiện lên vẻ kinh sợ:
[Fuck, cậu ta thực sự đi theo số phận? ]
[Sử dụng một lần tung đồng xu để quyết định con đường đi? Người chơi điên rồi! ]
Diệp Thần có điên không?
Không, cậu chỉ đang ‘sắm vai’ nhân vật một cách hoàn hảo.
Dù ‘điểm đến’ là khách sạn, nhưng là mù đường, chỉ có thể đi theo cảm tính, trên đường đi gặp nạn hay phát sinh ‘chuyện ngoài ý muốn’ cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy, năm phút sau, dưới sự theo dõi của khán giả, Diệp Thần đã ‘đụng độ’ thành công Chó Đầu Người như cậu mong muốn…
“Đúng là không nghĩ tới, lạc đường còn có thể gặp được cẩu huynh. Chúng ta thực sự có duyên.”
Chó Đầu Người cũng giật mình khi nhìn thấy Diệp Thần.
Nó không cảm nhận được đối phương tìm nó có chủ ý, dù sao Diệp Thần trong mắt nó chính là một con gà yếu ớt. Hơn nữa, sự khác biệt giữa việc lang thang vào ban đêm ở Vùng Đất lý tưởng cùng tìm chết có cái gì khác nhau?
“Ác……”
Chó Đầu Người cất tiếng gầm gừ đe dọa, sẵn sàng đi.
Như không nhìn thấy, Diệp Thần tự nhủ: “Cẩu huynh, chúng ta không có thù hận sâu sắc phải không? Đánh nhau chém giết rất nhàm chán, sao không ngồi xuống nói chuyện, làm thế nào để kết bạn đi? “
Diệp Thần bị ám ảnh bởi việc ‘kết bạn’, mà khán giả thì cho rằng cậu thực sự muốn dùng ‘ý nghĩ tốt’ để tác động đến Chó Đầu Người, nên tất cả đều cười nhạo cậu vì quá tự cao tự đại.
“Tao sẽ xé nát mày!”
Khi màn đêm buông xuống, Chó Đầu Người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trước, Diệp Thần dựng tóc gáy vì sốc trước sát khí nguy hiểm của nó.
Diệp Thần không khỏi nuốt nước miếng, “Thật sự muốn như thế?”
“Uông ô!!!”
Chó Đầu Người trả lời bằng hành động.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, nó đã dừng lại!
“Mày…..”
Ảo giác sao?
Nó cảm thấy cảm giác kinh hãi quen thuộc đến từ Diệp Thần, chính sức mạnh khủng bố trong con hẻm khiến nó ‘tè ra quần’ kia.
Nhưng sức mạnh này lại biến mất trong nháy mắt — đó chỉ là ảo giác!
Chó Đầu Người nghi ngờ rằng sương mù đã bào mòn sự tỉnh táo của nó, phóng đại nỗi sợ hãi trong lòng, khi nó đang định lao lên, thì nghe thấy tiếng thở dài của Diệp Thần:
“Cách đây không lâu tôi đã hứa rằng cho dù kẻ thù có nguy hiểm đến đâu, thì tôi cũng sẽ dùng tình cảm và sự bao dung để cảm hóa nó. Cẩu huynh, tôi có thể nhìn thấy sự tốt bụng và chân thành trong sâu trái tim anh, mặc dù nó ẩn sâu một chút. Nhưng tin tôi đi, khi anh trút bỏ được cơn giận và đón nhận sự chân thành, thiện lương cùng sự tốt đẹp, thì anh sẽ mở ra một cuộc sống mới. “
“Thế giới tươi sáng và tương lai đã mở ra cánh cửa chờ đón anh, Cẩu huynh, anh vẫn còn bị ám ảnh sao?”
Diệp Thần một lần nữa mở rộng vòng tay về phía Chó Đầu Người, ánh mắt ôn nhu, trên mặt nở nụ cười từ ái, tư thái ‘phi hành’ giống như thiên sứ rơi vào thế phàm trần.
Chó Đầu Người có cảm động không?
Không cảm động, cũng không dám động.
Nó thậm chí còn lùi lại vài bước, trong đôi mắt đỏ đậm có một tia không xác định.
“Mày điên à?”
[Pfft… hahahahaha! ]
[Cười chết đi được, một kẻ điên thật cũng nghĩ người chơi điên rồi, người chơi làm tốt lắm! ]
“Ôi trời, thật bướng bỉnh!”
Chó Đầu Người trông có vẻ khó hiểu.
Diệp Tần không nói nữa, thay vào đó cậu chỉ đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tiêu Khi Ức: ‘Tôi không đồng ý. ‘
Diệp Thần: ‘Tại sao? Hơi tiếc nhưng đó là cách tốt nhất để thoát khỏi khó khăn. ‘
Tiêu Khi Ức: ‘… Cậu có thể giết nó. ‘
Diệp Thần: ‘Không, giết nó, chúng ta làm sao trở về? Nó là chó dẫn đường mà tôi lựa chọn! ‘
Tiêu Khi Ức: ‘…’
Sau một hồi cãi nhau, Nhân cách phụ miễn cưỡng đồng ý hợp tác với Diệp Thần một lần, nhưng chỉ lần này.
Diệp Thần khịt mũi, nóng lòng lấy điện thoại ra, “Cẩu huynh, anh thường có sở thích gì? Ví dụ như ca hát và nhảy múa.”
“…”
Chó Đầu Người từ từ lùi lại, nó chắc chắn rằng người đàn ông trước mặt nó đã bị biến chất bởi sương mù và hoàn toàn biến thành một kẻ mất trí.
“Không có? Ồ, cuộc sống của anh thật buồn tẻ làm sao. Không giống như tôi, tôi rất thích khiêu vũ, đặc biệt là xem người khác nhảy. Ví dụ như khiêu vũ của nhóm nhạc nữ, đó là thứ tôi thích nhất trong cuộc sống.”
Diệp Thần luyên thuyên không ngừng: “Cẩu huynh, nhảy cho tôi xem, được không?”
Không đợi Chó Đầu Người trả lời, Diệp Thần mở điện thoại lên, nhanh chóng chọn một bài nhảy.
Khi Chó Đầu Người chờ cậu nhìn chiếc điện thoại di động được hệ thống gán cho cậu và tên nhạc dance trong đó, cậu gần như không kìm được nữa mà kích động.
“Uh… vậy thì cứ ngẫu nhiên vậy!”
Bấm vào –
Trên bầu trời đêm, có một tiếng hét ‘thảm thương’ vang vọng, “Hãy đốt cháy calo của tôi đi!!”
Âm nhạc vang lên, Chó Đầu Người đông cứng cả người — giơ tay lên, đặt eo, nâng hông, nó nhảy theo điệu nhạc một cách vô thức, không, là vặn vẹo!
“Tạm biệt bánh ngọt donut, trà sữa trân châu cùng mì ăn liền…” ①
Âm nhạc không ngừng, vũ điệu không ngừng!
Diệp Thần cũng không mong đợi là bài hát này, chờ đến khi cậu thấy rõ Chó Đầu Người dáng người ‘ thướt tha quyến rũ ‘ khi múa, hận không thể chọc mù hai mắt của mình!
Tác giả có lời muốn nói:①Này là 1 câu trong bài hát Calorie của Hỏa tiễn Thiếu nữ 101(火箭少女101)
Editor có chuyện muốn nói: Nó sôi động kiểu gì ấy, nghe mà nghiện ;-;;. https://www.youtube.com/watch?v=NUIerM99K9c