[Cao Gia Phong Vân] Lãnh Quân Tình Ái

Chương 4



Từ sau hôm đó, khi Cao Dật Hiên dạy Vệ Ưởng đọc sách viết chữ, nói chuyện không hề lạnh băng, mang ý châm chọc mà Vệ Ưởng cũng không phản nghịch như trước, tìm hắn gây phiền toái, ngược lại nhìn tới Cao Dật Hiên thì trở nên đặc biệt trầm mặc, luôn suy nghĩ sâu xa, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

Với tình hình như vậy, Cao Dật Hiên muốn nói nhưng lại thôi, chính là hắn cũng nhìn Vệ Ưởng bằng ánh mắt càng thêm phát nhiệt so với trước kia, hoặc như là vật vã khống chế chính mình.

Vệ Ưởng dưới cái nhìn chăm chăm của y, luôn cảm thấy toàn thân khó chịu.

Mà cái người muốn hại Cao Dật Hiên là Đàm Thiên Diễn lại vẫn còn ở lại Cao gia, hắn thường xuyên tìm Vệ Ưởng nói chuyện. Bất quá Vệ Ưởng cũng không để ý tới hắn, thấy hắn là tức giận, trực giác hắn bảo muốn hại Cao Dật Hiên đều là người xấu, mà chưa từng nghĩ tới nếu là Đàm Thiên Diễn làm thương tổn Cao Dật Hiên, vậy chính hắn khỏi phải tốn sức báo thù.

Đàm Thiên Diễn liên tiếp mai phục gặp mặt Vệ Ưởng nhiều lần, song chính hắn không buông tha, nói bóng nói gió biết được Vệ Ưởng đang ở học võ công, hắn lấy lòng nói: “Ta dạy cho ngươi mấy chiêu được không?”

“Không!”Vệ Ưởng cự tuyệt, hắn chán ghét người này, tuy rằng hắn không có chọc tới mình, nhưng hắn chán ghét chính là muốn làm hại Cao Dật Hiên.

“Như thế nào, ngươi chỉ hy vọng Cao Dật Hiên dạy ngươi, những người khác đều không cần sao?” Đàm Thiên Diễn có ý nói: “Nghĩ lại, Cao Dật Hiên cũng thật là quái, biết rõ ngươi muốn giết hắn, hắn còn đem ngươi dưỡng lại bên người, hơn nữa dạy võ công cho ngươi, chẳng phải là nuôi hổ làm hoạn sao?”

Kỳ thật Vệ Ưởng cũng đã sớm cảm thấy Cao Dật Hiên làm như vậy rất kỳ quái, nhưng là hắn là không muốn thừa nhận với Đàm Thiên Diễn- người muốn làm hại Cao Dật Hiên, hắn tức giận nói: “Mắc mớ gì tới ngươi, ngươi cút đi! Ta muốn học bài.”

“Ta với ngươi cùng đọc!”

“Không cần, Cao Dật Hiên sẽ giúp ta đọc!”

Đàm Thiên Diễn phe phẩy cây quạt nở nụ cười, “Hôm nay Cao Dật Hiên sẽ không cùng ngươi đọc sách đâu, bởi vì hắn — ha ha –”

Tiếng cười của hắn nghe có chút quỷ dị, Vệ Ưởng không khỏi trợn mắt nhìn hắn, không hiểu được hắn nói bậy bạ gì, hắn quay đầu đi, không để ý tới hắn, thẳng hướng phòng mà đi.

Đàm Thiên Diễn ở phía sau hắn nói: “Tóm lại, Cao Dật Hiên tối nay sẽ không cùng ngươi học bài, nếu là ngươi muốn biết hắn đi đâu, hãy tới tìm ta ta ở hoa viên ngắm hoa, ngắm trăng, ngươi muốn tìm ta, tới đó tức khắc tìm được ta.”

Vệ Ưởng không để ý tới hắn, hắn nói tất cả đều là nói bậy.

Đến tối, Cao Dật Tĩnh đẩy cửa phòng Vệ Ưởng đi vào, tay cầm sách, xem ra, là muốn đến dạy hắn.

Vệ Ưởng trong lòng cực kỳ không vui, không nghĩ tới Đàm Thiên Diễn kia cũng không phải nói bậy, hắn nhịn không được hỏi: “Cao Dật Hiên đâu?”

Cao Dật Tĩnh trầm tĩnh cười nhẹ nói: “Ta dạy cũng như nhau, không phải sao?”

Hắn nói đúng, nhưng là…… Hắn chính là không thích người khác dạy ngoài Cao Dật Hiên, hắn nắm chặt tay áo, đá chân, do dự mới miệng hỏi:”Hắn…… Hắn đi nơi nào? Ta ở Cao gia một năm, hắn ngay cả lễ mừng năm mới đều đến dạy ta, hôm nay vì sao lại không dạy ta? Hắn đi ra ngoài sao?”

Cao Dật Tĩnh tựa hồ đang lo lắng nên trả lời hắn như thế nào, cuối cùng hắn nói: “Ngươi chỉ cần biết rằng hắn quan tâm đến ngươi là được rồi, thật ra đêm nay hắn không thoải mái, bất quá hắn cũng đã đến cực điểm, hắn chỉ là đi ra ngoài hít thở không khí.”

“Hít thở không khí?”Vệ Ưởng không biết đáp án này rốt cuộc là có ý gì, hắn cau mày, bất thần sa vào trong suy nghĩ.

Cứ như vậy, Cao Dật Tĩnh dạy hắn cả đêm, Vệ Ưởng cơ hồ toàn bộ không để lọt lổ tai, chờ Cao Dật Tĩnh dạy xong mới rời khỏi phòng, lập tức chạy tới hoa viên.

“Này!”

“Gọi ta là Đàm Thiên Diễn.” Đàm Thiên Diễn chính là rất thong dong nằm ở trên ghế đá uống rượu, ngắm trăng.

“Đàm Thiên Diễn!” Vệ Ưởng miễn cưỡng gọi một tiếng.

Đàm Thiên Diễn cũng không ngồi dậy, vẻ mặt cười cười, đã biết rõ nhưng vẫn cố ý nói: “Dục, đây không phải là Vệ Ưởng sao? Tìm ta có chuyện gì sao?”

“Ngươi nói ngươi biết Cao Dật Hiên đi đâu? Cao Dật Hiên cuối cùng là đi đâu?”

Lúc này, Đàm Thiên Diễn mới ngồi dậy, đôi mắt chăm chú nhìn Vệ Ưởng, “Tiểu hài tử, ngươi biết hắn đi nơi đâu để làm gì? Hắn chẳng qua là đêm nay không dạy ngươi học bài mà thôi, không phải sao? Qua một đêm, hắn sẽ lại trở lại.”

“Ngươi quản ta, ta chỉ là muốn hỏi, tối nay hắn đi đâu?”

Đàm Thiên Diễn bỗng nhiên nở nụ cười, làm cho Vệ Ưởng cảm thấy được rất khó chịu, bởi vì hắn cười thực *** tà.

Đàm Thiên Diễn phe phẩy ngón tay, “Hắn tới một nơi, không phải tiểu hài tử ngươi tới được.”

Vì cái gì Đàm Thiên Diễn cùng Cao Dật Hiên đều nói hắn là tiểu hài tử, nghe làm người ta rất khó chịu, cũng rất không vui. Vệ Ưởng cả giận nói:”Ta không còn nhỏ mà, ta đã mười bảy tuổi, có thể lấy lão bà.”

Đàm Thiên Diễn cố ý nói đùa với hắn: “Vậy ngươi biết sinh con như thế nào không?”

Rất đơn giản, hắn như thế nào lại không biết, bọn họ thấy hắn rất ngu sao? Ngay cả Đàm Thiên Diễn hỏi hắn vấn đề này.

Vệ Ưởng tức giận hét lớn:”Ngươi cho ta là ngốc a! Ta đương nhiên biết, một người nam nhân cùng một nữ nhân ngủ ở trên giường, tay nắm tay, đến tối tống tử hạc sẽ đưa tiểu hài tử đến trong bụng nữ nhân, sau đó nữ nhân sẽ sinh hạ tiểu hài tử.”

(Lại “bài giảng lý thuyết” về vấn đề sinh con của pé Ưởng, ôh, ai nghe xong đều choáng váng… =..=)

Nghe như thế, Đàm Thiên Diễn hơi sửng sốt, nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Ưởng, xác định hắn không phải là nói giỡn, hắn bỗng nhiên chợt bật cười, cười đến ôm bụng, cười đến nước mắt đều chảy ra. “Ngươi nghiêm túc, đúng không? Vệ Ưởng, ngươi nói lời này là hoàn toàn thật, trách không được Cao Dật Hiên, hắn thật đúng là mệnh khổ, nhìn được, mà ăn không được, còn không phải như thế. Thật sự là bi thảm đến cùng cực, hắn tuy có tài cao thiên phú dị bẩm về buôn bán! Nhưng về tình cảm, đúng là si ngốc mà, trách không được đắc tội với tỷ tỷ ta.”

“Ngươi cười cái gì, có cái gì buồn cười chứ!”

Vệ Ưởng nhìn hắn cười cực kỳ khó chịu, một cái nắm tay đánh qua, Đàm Thiên Diễn lập tức vừa cười vừa hỏi.

“Không có gì, ta không cười, có thể đi! Bất quá ta rốt cục có thể hiểu vì sao Cao Dật Hiên lại khó chịu đựng như vậy, khó chịu đến mức phải đến nơi đó, hắn thật là ngu ngốc.”

“Đến nơi đó?”Vệ Ưởng hỏi lại.

Đàm Thiên Diễn vừa cười đến quái dị, “Ngươi muốn tìm Cao Dật Hiên sao? Vệ Ưởng, chỉ là ngươi đến nơi kia không cần ồn ào ác, ta đây liền mang ngươi đi được không?”

Bởi vì Đàm Thiên Diễn cười đến quái dị, Vệ Ưởng nhếch môi nhướng mày, rống lên “Không phải ngươi lại hại hắn, đúng không? Ngươi đem hắn nhốt ở đâu?”

Đàm Thiên Diễn lại được một trận cười sằng sặc, hắn nói: “Ta như thế nào lại giam người, cũng sẽ không đem người nhốt trong noãn ngọc ôn hương ôn nhu hương.”

Vệ Ưởng không hiểu được mấy chữ, một năm nay dù Cao Dật Hiên cố dạy, lực học của hắn cũng chỉ có hạn, hắn nghe không hiểu những lời ‘noãn ngọc ôn hương’ này, cũng nghe không hiểu ‘ôn nhu hương’ có ý gì, hắn chỉ nghĩ đến Đàm Thiên Diễn đem Cao Dật Hiên nhốt tại một nơi tên là ‘ôn nhu hương’, hắn rống to: ”Ngươi mau dẫn ta đi tìm hắn, ngươi không được hại hắn nữa, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi, đánh ngươi như đánh cẩu bò trên đất.”

Đàm Thiên Diễn mặt mày nhất ẩm, còn cố ý nói: “Ngươi đối hắn rất có tình nha, Vệ Ưởng, nói hắn là cừu nhân của ngươi, nhưng ngươi lại bảo hộ hắn, còn bảo hộ như…… Nên hình dung như thế nào nhỉ? Không bằng nói hắn là người quan trọng nhất trong lòng ngươi. Vệ Ưởng, ngươi đối cừu gia thật đúng là kỳ quái a!”

Vệ Ưởng ngây ngốc, Cao Dật Hiên là cừu gia của hắn không sai, nhưng là hắn vì sao yêu cầu Đàm Thiên Diễn không được hại Cao Dật Hiên, loại tâm tình này ngay cả chính hắn cũng không thể hiểu, hiện tại bị Đàm Thiên Diễn nhắc tới, hắn cũng nghi hoặc không thôi.

Hắn khó hiểu nhìn Đàm Thiên Diễn.

Đàm Thiên Diễn mỉm cười nói: “Hắn là có thù của ngươi gia, ta phụng mệnh của tỷ tỷ đến làm cho hắn khó chịu, Vệ Ưởng, không bằng chúng ta cùng hợp tác, được không?”

“Hợp tác?”Vệ Ưởng càng ngu người.

Đàm Thiên Diễn tiếp tục nói: “Ta với hắn cũng không có cừu hận gì, tỷ tỷ của ta tuy rằng hận hắn! Bất quá vẫn là hy vọng hắn còn sống trên đời, chỉ là khiến hắn sống được không vui vẻ, không hạnh phúc mà thôi nhưng là Cao Dật Hiên võ công cao cường, tiền vắt đầy người, hơn nữa danh lợi song thu, trên thế gian còn cái gì không như ý, duy chỉ có tình cảm, là rất khó cưỡng cầu, đúng hay không?”

“Tình cảm?”Vệ Ưởng thì thào lặp lại.

Đàm Thiên Diễn càng cố gắng thuyết phục hắn:”Đúng vậy, tình cảm. Tỷ tỷ của ta là mỹ nữ khó gặp trong chốn võ lâm, nàng yêu Cao Dật Hiên, Cao Dật Hiên này cố tình lạnh băng hờ hững với nàng, tỷ tỷ của ta trong cơn tức giận, đã lấy người khác nhưng là trong lòng nàng luôn đối Cao Dật Hiên thật sự tức giận, nàng chỉ là hy vọng Cao Dật Hiên sống không được vui vẻ, mà nếu Cao Dật Hiên với ngươi có thù giết cha mẹ, không bằng chúng ta cùng hợp tác, khiến trong lòng hắn không thoải mái, được không?”

Vệ Ưởng nghiêng đầu, tựa hồ như suy nghĩ, một lúc sau, hiển nhiên đã có quyết định, hắn lắc đầu quầy quậy, “Không, không muốn, Cao Dật Hiên không phải người xấu, hắn tuy rằng thích nhìn trừng mắt lạnh, nhưng là ta biết hắn là người tốt, hắn cũng bị ta giết chết cũng thực đáng thương, ta vì cái gì còn muốn làm cho hắn sống không hạnh phúc hơn nữa Cao Dật Hiên tốt như thế mà không hạnh phúc, ta không cần!”

Đàm Thiên Diễn thở dài, “Suy nghĩ của ngươi thật là đơn thuần a! Vệ Ưởng! Làm cho một người không hạnh phúc có phương pháp rất nhiều, làm cho người ta vui vẻ thì rất ít, ngươi là hài tử đơn thuần như thế, hiển nhiên sẽ không biết ta nói cái gì là độc kế, lợi dụng ngươi mặc dù có chút không phải với ngươi, nếu ngươi đối Cao Dật Hiên chỉ là muốn báo thù mà thôi, ta đây coi như là giúp ngươi một cái đại ân, hay không?”

Vệ Ưởng nghe không hiểu hắn đang nói gì, trừng mắt nhìn hắn.

Đàm Thiên Diễn vẫn là khẽ cười nói: “Ngươi không hiểu cũng không sao, nhưng là chỉ cần ta đạt được mục đích là được.”Hắn chuyển sang chuyện khác: “Ngươi muốn cùng ta đi tìm Cao Dật Hiên sao!”

Vệ Ưởng nghe hắn nhắc tới Cao Dật Hiên, lập tức gật đầu.

Đàm Thiên Diễn phẩy phẩy quạt, “Ta có thể đưa ngươi đi, nếu là bị Cao Dật Hiên biết, ta chịu không nổi ánh mắt lạnh như băng của hắn thế này tốt lắm, ta mang ngươi đi, nhưng là ngươi không được nói là ta đưa ngươi đến. Cao Dật Hiên nếu phát hiện ra ngươi, ngươi nói là ngươi theo dõi hắn, nếu ngươi đồng ý, ta liền đưa ngươi đi tìm hắn.”

Vệ Ưởng gật gật cái đầu, “Được, ta sẽ không nói là ngươi đưa ta đến.”

Đàm Thiên Diễn khóe miệng hơi hơi đích giương lên, cười như không cười, nhưng có chút âm tà.

Vệ Ưởng vốn là nông dân thuần phác, vì ám sát Cao Dật Hiên không thành, bị hắn mang về Cao gia. Ai ngờ hắn bị mang về Cao gia, Cao Dật Hiên một lòng dạy hắn đọc sách tập võ, đến nỗi rất ít dẫn hắn ra ngoài dạo chơi. Cho nên hắn tuy rằng ở tại Tô Châu, lại không biết Tô Châu lại náo nhiệt phồn hoa như thế.

Vệ Ưởng đi ở trên đường, cảnh tưởng đập vào mắt hắn khiến hắn choáng váng, hắn há mồm, tựa như nông dân đi vào đại thành, trố mắt nhìn cảnh tượng nhộn nhịp trến đường phố, hắn không nghĩ phố đêm lại náo nhiệt như thế, tiếng người ồn ào, cùng hắn trước kia chỗ ở quả thực không thể so sánh.

Đàm Thiên Diễn sợ hắn đi lạc, vẫn kéo hắn, vòng qua vài cái khúc ngoặt, vừa tới một ngõ nhỏ.

Bỗng, một trận gió từ trong ngõ hẻm thổi tới, gió mang theo một mùi hương đặc thù, cái mũi Vệ Ưởng ngứa ngứa hắc xì vài cái, hắn vò vò cái mũi, hỏi: “Đây là mùi gì a? Thơm quá nồng quá ác!”

“Là mùi hương son phấn.”

“Hương phấn son là cái gì a?”Vệ Ưởng nghe không hiểu, hắn lại hỏi.

Đàm Thiên Diễn cười khẽ, “Đơn thuần như ngươi rất ít, Vệ Ưởng, đó là đồ dùng của nữ nhân.”

Vệ Ưởng nhìn cô nương trang điểm lộng lẫy, lưng trần, hắn nhìn trừng mắt, xoay đầu lại nhìn Đàm Thiên Diễn, lớn tiếng hỏi: “Các nàng đang làm gì đó?”

Đàm Thiên Diễn tựa hồ như tự hỏi nên trả lời như thế nào, cuối cùng hắn đưa ra mọt câu trả lời lấp lửng, nói: “Các nàng làm cho nam nhân hạnh phúc.”

(Cái này mới đáng sợ, anh Diễn làm bẩn đầu óc non trẻ =)))))))

Vệ Ưởng hoàn toàn không hiểu. (Mít đặc =..=)

Đàm Thiên Diễn nhìn phía trước, sau đó hỏi lại: “Ngươi nhìn các nàng không cảm thấy mặt đỏ tim đập sao? Vệ Ưởng.”

“Vì cái gì mà mặt đỏ tim đập? Các nàng có làm chuyện kỳ quái sao?”Vệ Ưởng càng cảm thấy quái đản mới hỏi lại.

Nghe hắn nói ngây ngô như thế, Đàm Thiên Diễn nhịn không được bật cười, “Vệ Ưởng, ngươi thật sự chính là tiểu hài tử mà thôi, trách không được Cao Dật Hiên chịu khó chờ ngươi như thế. Lại đây, nếu ta không đoán sai, Cao Dật Hiên hẳn ở tại thanh lâu này, bởi vì đây là thanh lâu nổi danh nhất, sạch sẽ nhất Tô Châu.”

Kéo tay Vệ Ưởng, Đàm Thiên Diễn đưa hắn trong vào thanh lâu.

Vừa vào thanh lâu, bao nhiêu mùi xông vào mũi, nam nhân đến nơi này vốn là tìm sung sướng, cho nên cử chỉ tự nhiên sẽ không trang trọng.

Vệ Ưởng nhìn một người nam nhân bỏ tay vào ngực của một nữ nhân nhìn không ra tuổi, kéo thấp xiêm y của nàng xuống, sau đó…… Hắn nhìn trợn mắt há hốc mồm, cả người đều giật mình sửng sốt, đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ là căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đàm Thiên Diễn mới đi vào, người hắn thân hình cao lớn, mặt mày tuấn đĩnh, ăn mặc lại phi phàm, vừa thấy là biết phi phú tức quý (không giàu thì quý), tú bà thanh lâu lập tức lại nói hàn huyên: “Vị đại gia này, ngươi là là ngườivùng khác tới sao? Sao có thể sinh ra được khuôn mặt như thế này?”

Đàm Thiên Diễn nở nụ cười, “Ta là từ nơi khác tới, bất quá đến nơi này tìm bằng hữu của ta, hắn nói hắn đêm nay tới trước, ta muộn một chút mới đến, xin hỏi hắn đã tới chưa?”

Tú bà vội nói: “Không biết bằng hữu đại gia gọi là gì?”

“Cao Dật Hiên!”

Tú bà vừa nghe đến tên này, sắc mặt khẩn trương, nịnh bợ cười nói: “Hóa ra ngươi là bằng hữu của Cao nhị thiếu gia, mời ngồi, Cao nhị thiếu gia hôm nay đích xác có đến, hắn hiếm khi mới đến một lần, phóng bạc thật sự hào phóng.” Mặt mày vui cười nói tiếp: “Mà hắn đang ở trên lầu đấy.”

“Không biết hắn tìm cô nương là ai?”

Tú bà cười nói: “Là hồng bài Tiểu Hồng cô nương hoa khôi nơi này, Tiểu Hồng cô nương người nào cũng không tiếp khách, cũng chỉ bồi Cao nhị thiếu gia, bọn họ hàn huyên trong chốc lát, hiện tại vừa mới đi lên phòng mà thôi.”

Đàm Thiên Diễn vẫn là khẽ nhếch cười, “Chúng ta đi lên lầu chờ đi!”

Tú bà ngây người một chút, “Này……”

“Không sao, chúng ta chỉ là ở trong tiểu thính (phòng nhỏ) chờ, cũng không muốn cùng nhau chen chúc trên giường, ngươi yên tâm đi.”

Tú bà lúc này mới yên tâm nở nụ cười, bà nhìn thiếu niên bên cạnh hắn, không biết thiếu niên trẻ tuổi này là ai, nàng cẩn thận bồi cười hỏi:”Vậy vị tiểu thiếu gia này –”

“Hắn cùng ta chờ.”

“Được rồi, ta đưa bọn ngươi đi lên, Cao nhị thiếu gia mỗi lần đến đều nghỉ ngơi một đêm mới trở về, hôm nay chạng vạng đã tới rồi, đặc biệt tới sớm.” Vệ Ưởng nghe khẩu khí của tú bà, như Cao Dật Hiên thường đến lắm, hắn nhịn không được mới hỏi: “Hắn thường tới sao?”

Tú bà phất phất tay khăn thêu trong tay, giả ý cười.

“Tiểu Hồng cô nương xinh đẹp danh ai mà không biết, Cao nhi thiếu gia một hai tháng mới đến một lần, rất ít mà! Huống hồ Tiểu Hồng cô nương chúng tôi thân chỉ cho hắn, Cao nhị thiếu gia chính xác có diễm phúc không cạn!”

Đàm Thiên Diễn cũng nói: “Quả nhiên là diễm phúc không cạn, trách không được Cao Dật Hiên lưu luyến không về, ngay cả dạy học cũng quên mà! Dạy học khô táo nhàm chán như thế sao so được ôm mỹ nữ trong ta!”

Vệ Ưởng mày rậm mắt to, nghe Đàm Thiên Diễn nói như thế, cả thảy khó coi rối rắm cùng một chỗ, hắn có chút tức giận, vẫn cứ không biết mình phát cáu vì cái gì, chỉ là trong lòng bỗng dưng dâng lên một ngọn lửa, bởi vì Cao Dật Hiên không dạy hắn đọc sách, dĩ nhiên là chạy đến nơi này, hơn nữa nghe nữ nhân bà bà này nói có ý, như trước kia Cao Dật Hiên thường đến, chẳng qua là dạy hắn xong mới đến. Hắn càng nghĩ càng không đúng tư vị, trong lòng cơn giận dữ nổi lên.

Đàm Thiên Diễn đi tới cửa, sợ âm thanh của tú bà làm cho Cao Dật Hiên biết bọn hắn tới đây, vì thế cố ý cười nói với tú bà: “Được rồi, đến đây bọn ta biết, ta cùng với Cao Dật Hiên có chuyện quan trọng cần nói, Cao nhị thiếu gia không thích người khác ở đây, cho nên ta cùng tiểu thiếu gia này chờ ở chỗ này là được rồi.”

Tú bà không nghi ngờ hắn! Biết có một số khách nhân thích ở thanh lâu nói chuyện làm ăn, bà cười gật đầu, đi xuống lầu.

Đàm Thiên Diễn thấy bà đi xuống, mới nói khẽ với Vệ Ưởng: “Cao Dật Hiên ở bên trong, ta không nên vào, nếu như làm hắn biết là ta đưa ngươi tới, mạng ta chỉ sợ khó giữ được. Tự ngươi đi vào, hồng bài của hoa khôi đều có một cái tiểu thính, để cho khách nhân uống rượu thưởng thức trà, ta tin tưởng phòng này có. Ngươi sau khi đi vào chính là tiểu thính, ngươi cứ ngồi ở đó chờ, Cao Dật Hiên ở trên giường ở mặt sau gian phòng, chỉ cần ngươi không gọi, không hô to, không phát ra âm thanh, Cao Dật Hiên đang vui thú, cũng không có tâm tư đi nghe bên ngoài có người hay không, ngươi hiểu chưa? Vệ Ưởng.”

Vệ Ưởng cái hiểu cái không, nhưng hắn vẫn gật đầu, “Vậy còn ngươi?”

“Ta đi trước, chỉ cần ngươi nhớ rõ, khi Cao Dật Hiên phát hiện ngươi, ngươi không được khai tên ta là được, đã hiểu chưa? Vệ Ưởng.”Thấy Vệ Ưởng lại gật gật đầu, Đàm Thiên Diễn mới cười tà rời đi.

Vệ Ưởng nhẹ nhàng chậm chạp đẩy cửa phòng, cửa cũng không có khóa, hắn dễ dàng đẩy một khe nhỏ, sau đó lắc mình đi vào. Bên trong quả nhiên như lời Đàm Thiên Diễn, có một tiểu thính, tiểu thính bài trí lịch sự tao nhã, mà Vệ Ưởng tính tình chất phác, nhìn không ra nhã hay không nhã, hắn chỉ nhìn đến cạnh tiểu thính có một cổng vòm nho nhỏ hình tròn, tựa hồ là thông đến bên trong.

Hắn không nhìn thấy Cao Dật Hiên, cho rằng Đàm Thiên Diễn gạt người, Cao Dật Hiên căn bản là không ở nơi này, hắn xoay người định rời đi chợt nghe một tràng thở dốc truyền đến, thanh âm kia thật kỳ lạ, như là có người sắp chết phát ra tiếng kêu, nhưng tiếp theo lại một tiếng một tiếng rên rỉ, trong lòng hắn cả kinh.

Bởi vì thanh âm kia từ bên trong truyền ra, hơn nữa là tiếng rên của nữ nhân, hù dọa Vệ Ưởng, cho là có sự tình gì không tốt phát sinh, đang muốn chạy vào xem cái gì, bỗng nhiên tiếng kêu thở dốc kia lại khẽ gọi: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia!”

Ngay cả ba tiếng gọi Nhị thiếu gia, mỗi một lần kêu to đều một trận thở dốc dồn dập, thanh âm kia tựa hồ vừa đau khổ, lại sung sướng.

Vệ Ưởng không nghĩ giọng người như thế lại có thể bao hàm thống khổ cùng thống khoái, hắn sửng sốt đứng trân tại chỗ! Không biết nên như thế nào cho phải, hắn nghe được một thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Đó là âm thanh trầm thấp khàn khàn, run nhè nhẹ, giống như đang trong tình cảnh đặc biệt, âm thanh kia đã tới điểm hạn, tiếng kêu kia tràn ngập sắc dục, phiến tình hỏa nhiệt, làm cho Vệ Ưởng khiếp sợ không thể nhúc nhích.

Bởi vì đó là âm thanh trầm thấp của Cao Dật Hiên, chẳng qua mang theo nhiệt ý thở dốc, hơn nữa còn phi thường kích động.

Vệ Ưởng cứng người, hắn nghe ra tiếng thở dồn dập Cao Dật Hiên, như là chịu đựng một sự chấn động cực lớn.

Âm thanh kia quá mức kỳ dị, Vệ Ưởng chẳng biết tại sao lại mặt đỏ, toàn thân hắn không thoải mái nghễnh tai lắng nghe, bỗng nhiên hạ thân nóng rực thẳng lên! Chân run rẩy, mềm nhũn, giống như Cao Dật Hiên ngay trước mắt hắn thở hổn hển, mặt của hắn chẳng những đỏ lên, ngay cả tim đập cũng nhanh cấp tốc.

Hắn rất không thoải mái, như thế nào lại mặt đỏ tim đập? Chẳng qua là nghe được âm thanh Cao Dật Hiên không giống bình thường mà thôi, hắn vì cái gì lại toàn thân nóng lên.

Cái biểu tượng nam tính không bị khống chế cứ bành trướng đứng lên, làm hắn nhảy dựng lên, sau lại lui hai bước, bất cẩn đụng phải bàn, cái chén ở trên bàn phát ra âm thanh va chạm, thanh âm kia không lớn, nhưng đủ để bừng tỉnh người ở bên trong.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.