Liễu Vũ Tịch Nhan

Chương 2



Một khoảng thời gian rất dài, Liễu Vũ chỉ muốn nói với Trương Tịch Nhan ba chữ, đó chính là — ĐMM! (chửi bậy đó)

Anh của cô bị trúng tà phải làm pháp sự, kêu khóc om sòm, cô và mẹ cô sợ run lập cập, ba cô ngồi chồm hổm ở góc tường hút thuốc, sốt ruột đến nỗi mồ hôi đầy đầu. Vị này, Trương Thập Tam, mặc đồng phục học sinh của trường Trung học nổi danh nhất thành phố, làm như bên cạnh không có ai mà gặm bộ đề ‘năm ba’*, ‘năm ba’ đó, năm năm thi tốt nghiệp Trung học ba năm mô phỏng, nàng một học sinh Trung học, đọc đến say sưa.

(*) tra google mãi không ra bộ đề đó, không biết edit đúng không nữa 😂😂

Đạo sĩ trong nhà, buổi chiều làm pháp sự, xuất hiện một nữ quỷ treo cổ, hoặc là anh của cô mô phỏng dáng vẻ con hồ ly gào bò khắp nơi, đều không ảnh hưởng Trương Tịch Nhan mặc đồng phục học sinh ngồi ở đó làm bài, suýt nữa cô tưởng rằng mình đã gặp ma.

Sau đó, anh của cô không sao, ba mẹ cô dẫn theo anh của cô đến nhà Trương đại sư cảm ơn, về nhà lập tức mua cho cô một bộ ‘năm ba’.

Cô không hẳn là học tra*, nhưng mà…

(*) học tra: đại khái là học dở, nó đối lập với học bá (học giỏi)

Ha ha, nếu cô không phải là người văn minh, cô sẽ ctrl+C và ctrl+V một vạn lần từ “ĐMM” tặng cho Trương Tịch Nhan.

Cô nhớ lại những ngày tháng bị thầy cô dạy thêm thay phiên oanh tạc, và lời tha thiết mà mẹ cô nói mãi: “Con nhìn xem con nhà Trương đại sư có thể học được như vậy, tại sao con không thể chứ? Con bớt chơi đi, đọc sách nhiều chút.”

Bi thảm nhất chính là, mẹ của cô cho rằng, cô không đọc sách là bởi vì họ thiếu quan tâm cô giống như vợ chồng Trương đại sư đối với con họ, thế là, rút kinh nghiệm xương máu, quyết định để cho mẹ của cô trở thành một người mẹ xứng đáng chức danh hỗ trợ học tập, kèm một hồi, kèm đến lúc cô tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

Cô, Liễu Vũ, toàn bộ cuộc đời đi học, khắc ba chữ thật sâu trên trán: mẹ bảo nữ.

Ngay cả chuyên ngành Đại học của cô do mẹ cô chọn cũng dựa theo chuyên ngành của Trương Tịch Nhan. Chịu đủ cổ hủ độc hại chính là vợ chồng Liễu Sĩ Tắc sâu sắc cho rằng, đi theo bước chân của nhà đại sư gần như không sai. Cô còn lặng lẽ vượt qua nhà Trương đại sư, đọc bản sách nhiều hơn Trương Tịch Nhan đọc hai năm. Một lần nữa cô lại một vạn lần ctrl+C và ctrl+V “ĐMM” để cảm ơn Trương Tịch Nhan.

Cuộc sống từng trải của cô nói cho cô biết, tuyệt đối không nên giải thích và có ý đồ thuyết phục bà chủ gia đình cố gắng và cố chấp, lại càng không nên ở trước mặt phủ nhận thần tượng của nhà giàu mới nổi rất tin vào phong thủy thay đổi vận mệnh, nhất là khi có ví dụ thành công trước mặt.

Điều khiến cô cảm thấy vui nhất chính là, mười năm gian khổ học hành cũng không thể đổi lấy gió nổi nước lên, đến sau khi tốt nghiệp, còn phải dựa ba.

Trương Tịch Nhan mỗi ngày tăng ca đến khuya, bận đến nỗi không có thời gian nói chuyện yêu đương, làm cho cô cảm thấy rất an ủi.

Nếu hôm nay cô không bị chia chân, mà là ngọt ngọt ngào ngào nói lời yêu đương, lại còn gặp Trương Tịch Nhan, rắc một bãi cẩu lương, vậy thì càng tốt.

Có điều, so với cẩu độc thân Trương Thập Tam, ít ra cô còn có yêu còn có mất. Nhưng mà, khi đối tượng làm mình thất tình là bad boy, cô không biết mình nên vui mừng hay nên đau buồn.

***************

Trong mắt Liễu Vũ, từ trước đến nay Trương Tịch Nhan có thể giả bộ.

Nhiều năm như vậy, Liễu Vũ cô đã không còn là cô gái mới lớn ngày hôm qua, so giả bộ, hiện tại cô hơn Trương Tịch Nhan một bậc.

Liễu Vũ lựa chọn nhìn Trương Tịch Nhan không chớp mắt, về phần Trương Tịch Nhan sẽ hiểu như thế nào, liên quan gì đến cô, hiểu sai là tốt nhất.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh quỷ dị.

Trương Tịch Nhan thấy Liễu Vũ không nói lời nào, bèn nói:

– Vậy… trời mưa rồi, hôm nay rất khó bắt xe, nếu không chê… – Nàng chuyển lời, nói:

– Nhà… nhà của tôi không có ma quỷ.

Trong tâm Liễu Vũ nói: Nói xàm, cũng không nhìn xem người nhà cô làm nghề gì. Cô bình tĩnh nói:

– Tôi không tin trên đời có ma quỷ.

Trương Tịch Nhan nói:

– Nếu cô không chê, có thể đến chỗ của tôi ở.

Liễu Vũ tuyệt đối không nghĩ tới Trương Tịch Nhan sẽ mời mình đi nhà nàng, vẫn đang là ngày lễ Tình nhân, lại còn đúng lúc mình vừa mới thất tình. Cô bất ngờ, hoài nghi Trương Tịch Nhan xuất phát từ mục đích gì. Ý đồ xấu? Lòng dạ khó lường? Cẩu độc thân thương hại cẩu thất tình? Liễu Vũ không nắm chắc, nhưng có thể xem chỗ ở của Trương Thập Tam là kiểu gì, nghĩ nghĩ cũng hơi kích động.

Chỗ ở của một người thường có thể nói lên nội tâm chân thật nhất của họ. Ví dụ như trong nhà của người luôn ru rú trong nhà khẳng định sẽ có một đống đồ thời 2.0, trong nhà học bá thật sự chắc chắn không thể thiếu sách cũ, trong nhà của công chúa tâm chú không thể thiếu sự tồn tại của màu hồng.

************

Trương Tịch Nhan làm việc hai năm, Liễu Vũ là đồng nghiệp đầu tiên bước vào nhà nàng.

Lúc Trương Tịch Nhan mở cửa, thấy lá bùa dán trên cửa, nhớ đến đồng nghiệp trong công ty đồn đãi mình ở nhà ma, mới giải thích câu:

– Ba mẹ tôi khá mê tín, dán lá bùa cầu tâm an.

Liễu Vũ cười đúng mực, trong lòng lại khinh bỉ nhổ nước bọt: Đâu chỉ mê tín, thật sự là đạo mẫu, vô số fanboy fangirl. Ngài Liễu Sĩ Tắc chính là bột gạo thâm niên của đại sư Trương Trường Thọ, công ty mà hai nàng đi làm, từ địa chỉ đến tầng lầu đều là thầy Trương Trường Thọ chọn, nói là tài vị thịng vượng, thậm chí Thần tài trong công ty cũng thỉnh từ chỗ thầy Trương Trường Thọ. Ngành Tài chính thờ Thần tài, hợp lý.

Liễu Vũ cho rằng trong nhà Trương Tịch Nhan cũng có một đống dụng cụ pháp khí các loại, kết quả cả gian nhà chỉ có lá bùa trên trần nhà, vật dụng đồ trang trí thông dụng, không hề đặc sắc, nếu phải tìm điểm đặc biệt, có lẽ chính là màu sắc thiên về hài hòa trang nhã, muốn chọn điểm màu sắc ấm áp trong hệ màu trang nhã này, đại khái chỉ có bóng đèn trên bàn làm việc thôi.

Trương Tịch Nhan dặn Liễu Vũ:

– Cứ tự nhiên, trong tủ lạnh có đồ uống và nước lọc, uống gì tự lấy.

Nàng thấy quần áo của Liễu Vũ hơi ướt, lại chỉ vào móc treo sấy quần áo, nói:

– Có thể treo đồ ở đó sấy khô.

Liễu Vũ cởi áo khoác, treo lên, kéo rèm cửa sổ ra, nhìn xuống thành phố đèn đuốc, đứng trong nhà Trương Tịch Nhan có thể thấy rõ bảng hiệu của tòa công ty. Thật ra Liễu Vũ rất muốn biết lúc Uông Dương biết ba cô là Chủ tịch, anh cô là Tổng giám đốc, thì anh ta sẽ có phản ứng gì. Có điều ngẫm lại, dùng mấy thứ đó để khoe khoang hay làm xấu mặt người khác, rất ấu trĩ yếu kém. Trương Tịch Nhan có một người ba kiêu ngạo như vậy, nhưng có thể không đỏ mặt không thở mạnh nói “Ba mẹ tôi khá cổ hủ”, đó mới là tấm gương khiêm tốn, là Trương Thập Tam mẫu mực.

Liễu Vũ đối với Uông Dương, nếu nói tình cảm sâu đậm, không hẳn, phần nhiều là tức giận, và hận bản thân mắt mù. Uông Dương theo đuổi cô nửa năm, sau đó dứt khoát vứt đi giống như giẻ lau, thậm chí không một câu chia tay và giải thích, chỉ chia chân, ở trước mặt cô. Toàn bộ những việc này còn để cho Trương Tịch Nhan nhìn thấy. Cô vốn muốn kích thích cẩu độc thân Trương Tịch Nhan, kết quả, chính mình lại bị cẩu độc thân thương hại.

Ngọn cỏ thiên cẩu trong lòng Liễu Vũ đung đưa gào thét trong cuồng phong: ĐM ĐM ĐM ĐM…

Mười năm, từ lúc mười bốn tuổi đến lúc hai mươi bốn tuổi, khi mà những người khác đi chơi yêu đương đủ kiểu, thì toàn bộ thời gian của cô phải noi theo gương con của người khác.

Liễu Vũ bị đồ đê tiện bad boy Uông Dương bóc phát, thật muốn theo đuổi Trương Tịch Nhan để rồi hung hăng vứt bỏ nàng, nhằm trả mối thù mười năm bị bắt bóc. Thế nhưng cô chỉ có thể tưởng tượng cảnh mình tra Trương Tịch Nhan, chứ không thể dùng nhân phẩm của mình đi tra người khác. Hơn nữa, cô không thể trêu vào, ba của cô chỉ có tiền, ba của Trương Tịch Nhan mới thật sự là ngưu bức*.

(*) ngưu bức: đỉnh, lợi hại, có năng lực (hay còn gọi là trâu bò)

Liễu Vũ càng nghĩ càng tức, nhưng chỉ có thể âm thầm chua xót, trong bụng mắng chửi vài câu thô tục.

Trương Tịch Nhan thấy tâm tình Liễu Vũ thật sự không tốt, đưa khăn giấy cho Liễu Vũ:

– Muốn khóc cứ khóc đi, có điều đừng đứng trước cửa sổ, tôi sợ. – Nhà nàng không có lắp cửa sổ chống trộm. Nàng an ủi:

– Biết đối phương là người như thế nào sớm một chút, thì bớt đau khổ sớm một chút, rất tốt mà, đúng không?

Trong lòng Liễu Vũ nói: Nếu cô không biết an ủi người khác, thì câm miệng. Cô nhận khăn giấy, nói:

– Tôi cảm ơn cô nha.

Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ không chơi chung, cho nên cũng không tiện nói thêm về chuyện này, chỉ có thể nói:

– Ngày mai còn phải đi làm, nghỉ sớm chút. – Nàng lấy ra đồ dùng rửa mặt nhét vội cho Liễu Vũ.

Liễu Vũ nhận được đồ dùng rửa mặt mà Trương Tịch Nhan nhét vội cho cô, thoáng hoảng hốt: Trương Tịch Nhan gấp gáp để cô đi rửa mặt như vậy, chẳng lẽ có ý đồ khác?

Cô cho rằng Trương Tịch Nhan bệnh tâm thần, nghĩ mãi không ra, còn lo lắng không yên.

Liễu Vũ lờ mờ bước vào nhà WC, khóa WC lại, mở vòi xả nước, sau đó bò lên bò xuống, lục lọi một hồi, xác định Trương Thập Tam bệnh tâm thần không có gắn camera trong WC, lúc này mới cởi đồ đi tắm.

********************

Trương Tịch Nhan nhìn chăm chú cửa phòng WC, nghe tiếng nước chảy bên trong, nghĩ đến đầu mình bị sốt rồi, vậy mà lại đưa đồng nghiệp vào nhà ở, cũng hơi lờ mờ.

Nàng ngồi hai phút, lòng nói: Thôi kệ, coi như làm việc thiện.

Nàng thấy Liễu Vũ không giống người định đi tìm cái chết chỉ vì đánh mất tình yêu, cũng trở về phòng ngủ của mình mà tắm rửa.

Nàng tắm xong, phát hiện Liễu Vũ vẫn đang tắm, liền gõ cửa phòng tắm, nói:

– Liễu Vũ, tôi ngủ trước, cô nghỉ ngơi sớm chút. Nếu có chuyện gì, cô gọi tôi.

Liễu Vũ trả lời:

– Được. Ngủ ngon.

Lòng cô nói: Cô đừng trèo lên giường của tôi lúc nửa đêm, tôi liền cảm ơn trời đất.

Có điều nói đi nói lại, nếu như Trương Tịch Nhan có ý với cô thì sao? Nếu như nửa đêm Trương Tịch Nhan bò lên giường của cô thì sao? Đương nhiên là phải đạp xuống đất, sau đó nhân cơ hội hung hăng chà đạp, sau đó báo thù cho mối thù mười năm bị bắt cóc của cô!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.