Sau khi rời khỏi thung lũng được tầm năm trăm mét thì Thiên Ân dừng bước, y đặt những người khác xuống đất. Rồi y ngã lăn xuống in ra một hình người trên nền tuyết trắng, Thiên Ân nằm ngửa nhìn lên trời cao quang đãng, tuyết đã sớm ngừng rơi.
“Tại sao mình lại cứu họ nhỉ? Rốt cuộc là vì cái gì?” Trong lòng Thiên Ân có chút khó chịu mà lầm bầm.
Nghĩ rồi lại nghĩ mãi y vẫn không hiểu ra được lý do là gì. “Thôi chẳng thèm nghĩ nữa!” và đó là kết luận sau một hồi suy tư của Thiên Ân.
Thiên Ân lại nhìn lên bầu trời trong xanh, lúc sau y lại nhìn đến nhóm người của Nguyên Khôi, vẫn bất tỉnh.
Y nhàm chán bắt đầu quạt cánh tay và chân khiến cho tuyết ở xung quanh bị đẩy ra tạo thành một cái hố tròn tròn. Thiên Ân nằm giữa cái hố nhỏ ấy lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, y lại nhìn đến mười một người kia, hơi… vẫn chưa tỉnh.
“Quỷ hút máu cô độc” lại tiếp tục nhìn mây trời trên cao, mây nhìn trắng ghê, bầu trời xanh quá, chán quá đi!
Bỗng nhiên Thiên Ân đứng dậy bước nhanh đến chỗ của Nguyên Khôi ở cách đó không xa. Sau đó, dùng chân giẫm lên mông của hắn. Y vừa giẫm vừa hét lên: “Mau tỉnh lại. Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại,… tôi, đói rồi.” thế nhưng dù đã gọi rất nhiều lần nhưng lại chẳng có lấy một lời hồi đáp.
Nhìn đến những người khác vẫn không có động tỉnh gì Thiên Ân gục đầu thở dài rồi ngồi bệt xuống tuyết, “bao giờ các người tỉnh lại? Tôi đói rồi. Còn tiếp tục ở lại nơi này thì các người sẽ chết chắc, tôi cạn ma tố rồi, không giúp các người được nữa đâu.”
Tự lẩm bẩm một mình xong y lấy ra tấm chăn lúc trước của mình và tự quấn bản thân vào trong đó rồi ngồi kế bên Nguyên Khôi ngẩn ngơ nhìn trời, lâu lâu lại dùng chân “đụng nhẹ” hắn một cái, song lại hừ một tiếng nho nhỏ rồi tiếp tục cuộn tròn thành một quả cầu.
***
Trong tiềm thức lúc này của Nguyên Khôi.
Nguyên Khôi đang ngồi trên phi thuyền, hắn đang trên đường về lại thủ đô. Từ khi bước vào thung lũng có cỏ Hồ Điệp Thủy Tinh đến bây giờ hắn đều có cảm giác không chân thực. Trực giác nói cho Nguyên Khôi biết là chắc chắn hắn đã bỏ lỡ thứ gì đó. Tâm trạng thực tệ quá.
Hắn nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ: “nếu có Lion ở đây thì tôt biết mấy, Tên đó chắc hẳn sẽ biết rõ chuyện gì đang diễn ra.”
Không lâu sau trên ra đa hiển thị có một phi thuyền đang tiến đến gần phi thuyề của hắn.
“tít tít tít. “
“tít tít tít. ” Tiếng thông báo của phi thuyền khi có người liên lạc đến bằng cổng nội bộ vang lên.
Sau khi được tự động kết nối thì một giọng nói ôn nhu vang lên ở đầu bên kia: “Nguyên Khôi tên nhóc nhà cậu. Lâu rồi không gặp.”
“Lion?” Nguyên Khôi bất ngờ nói.
“Là tôi đây anh bạn à.” Lion cười cười đáp lại.
Nguyên Khôi: “Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải đang làm nhiệm vụ sao?”
Lion: “Đúng vậy, nhưng đã làm xong rồi. Tôi cố tình ghé qua xem tên nhóc cậu làm việc đến đâu rồi. Sao hả? Thấy tôi cậu không vui sao?”
Nguyên Khôi lặng lẽ kéo khóe môi lên thành một nụ cười, nhưng chỉ trong chớp mắt gương mặt của hắn lại trở về như thường lệ.
“Hừ, làm sao lại không vui được, là rất vui mới đúng. Sự xuất hiện của cậu đã khiến tôi chắc chắn một điều.” Giọng nói của Nuyên Khôi mạnh mẻ và vững vàng từng chữ.
“Là cái gì?” Lion tỏ vẻ tò mò hỏi.
“Đây chỉ là ảo giác.” Từng chữ được Nguyên Khôi gằng ra một cách rõ ràng
Lion bên kia đường truyền tín hiệu đã im lặng trong giây lát như thể đang có chút hoảng hốt, rồi hắn trầm giọng, vờ như bình tĩnh nói: “Cậu điên rồi sao? Gì mà ảo giác chứ.” Nói xong hắn lại cười cợt Nguyên Khôi.
Nguyên Khôi chỉ im lặng chẳng nói lời nào, trên gương mặt chỉ còn sự chắc chắn không chút suy xuyển.
Tiếng cười cợt bỗng im bặt đi.
“Làm sao mày biết được!” Một giọng nói như ma âm vang vọng khắp nơi, nếu ai có tinh thần không ổn định thì nhất định sẽ bị nó làm cho điên loạn.
Thì ra cỏ Hồ Điệp Thủy Tinh là thực vật biến dị ăn thịt cấp cao, cũng đã biết nói chuyện luôn rồi. Cũng có lẻ nó đã sống rất lâu ở Bắc Cực rồi. Còn biết truềng âm vào ý thức của người khác để nói chuyện và mê hoặc nữa. Tuy nhiên…
Giờ đến lượt Nguyên Khôi cười nhạo nó: “Rất đơn giản. Vì Lion sẽ không bao giờ đến đây, hiện tại tên đó không hề biết tao đang làm nhiệm vụ này. Chỉ khi sau ba ngày tức là tròn hai tuần nữa bọn tao chưa về được thì thông báo đi làm nhiệm vụ mới được gửi đi, chỉ có như vậy thì tên đó mới biết bọn tao đang ở Bắc Cực. Nhưng hiện tại chưa qua hai tuần, còn ba ngày nữa mới tròn hai tuần.”
“Hơn nữa tên đó cũng không hề đi làm nhiệm vụ, còn có nếu có gặp nhau thì câu đầu tiên gã nói sẽ là “Chưa chết sao anh bạn, tôi đến hốt xác cậu đây!”, ha.” Nguyên Khôi thầm nghĩ trong lòng.
“…”
“Không chỉ như vậy. Còn một việc nữa, là kể từ khi lên phi thuyền đến giờ ta chưa nghe thấy ai nói chuyện bao giờ. Bọn họ chưa cbao giờ có một phút ngừng nói chuyện ngoài lúc ngủ ra.”
“…”
“Á a a a! Mày vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi nơi đây được đâu! Bọn mày sẽ trở thành nguồn dinh dưỡng cho tao và các con của tao. Toàn bộ nơi này đã được tao bao phủ hết cả rồi. Chúng mày không thoát được đâu! A ha ha ha ha!” cỏ Hồ Điệp Thủy Tinh điên cuồng nói.
“Chậc!” Nguyên Khôi không để lời nói của nó vào tai, khinh thường tặc lưỡi.
Tuy là một cái cây biến dị cấp cao, nhưng dù cho có thông minh đến mấy cũng không thể nào vượt qua được trí tuệ của con người. Cũng chỉ là một cái cây mà thôi!
Sau tiếng tặc lưỡi không chút che dấu của hắn thì ý thức của cái cây biến dị ấy càng trở nên điên cuồng hơn trước.
Tiếng thét đinh tai nhứt óc không ngừng vang lên. Cả không giang liên tục bị bóp méo, xoắn lại rồi lại giãn ra, khiến cho Nguyên Khôi không nhịn được có chút choáng váng, hơi thở của hắn như bị tắc nghẽn lại.
Nguyên Khôi hít một hơi thật sâu, hắn vừa cố gắng điều hòa hơi thở, vừa nhắm mắt lại để giữ bình tĩnh. Nguyên Khôi nhắm mắt giữ cho tâm bình lặng, sau khi đã thấy hơi thở của mình trở nên ổn định hơn thì hắn bắt đầu vận dụng năng lượng dị năng trong cơ thể, hắn muốn phá vỡ cái ảo cảnh ngu ngốc này.
Còn có những người quan trọng đang đợi hắn, hắn không thể thua ở đây được!