Phong Loan cứng đờ hồi lâu, mới quay đầu nhìn về phía Diệp Dương, miễn cưỡng mở miệng hỏi: “Ngươi…”
Chuyện đã phát triển đến nông nỗi đáng sợ như này, Diệp Dương hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt, cậu chỉ có thể liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ cơ thể mình rất tốt, không cần loại an ủi tâm hồn kỳ quái gì đó một chút nào.
Nhưng Vãn Quyên vẫn đang giương mắt ngóng nhìn bọn họ.
Phong Loan không khỏi lại nhìn về phía Vãn Quyên: “Vậy ngươi…”
Vãn Quyên nhanh chóng đứng dậy, nói: “Vâng! Hoàng thượng! Nô tỳ cáo lui trước!”
Diệp Dương lặng lẽ nhìn nàng bước đi một cách đắc ý, chỉ cảm thấy bó tay toàn tập.
Vãn Quyên đã chuồn mất, còn cậu phải làm răng để giải thích với Phong Loan đây?
Diệp Dương bất chấp khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía Phong Loan, miễn cưỡng nhếch khóe miệng một cái, nói: “Tiểu nha đầu nói hươu nói vượn…”
“Kẻ hầu thì theo tính chủ.” Phong Loan hơi hơi nhướng mày, có chút không vui: “Tiểu cung nữ mà thôi, không nên to gan ăn nói xằng bậy như vậy.”
[Thiện cảm của Phong Loan -5, độ thiện cảm hiện tại: 32]
Diệp Dương: “…”
Diệp Dương cảm thấy bản thân hình như hiểu được chút gì.
Người Phong Loan này, chủ động dâng tới cửa thì hắn không thích, quyến rũ mê hoặc hắn liền tụt thiện cảm, nhưng nếu là vô ý làm thứ gì đó cho hắn, bày tỏ bản thân để ý hắn, độ thiện cảm của hắn trái lại tăng cực nhanh.
Có chút nói một đường nghĩ một nẻo, quả thực y như mấy đứa nam sinh đáng ghét tuổi dậy thì.
Diệp Dương dò hỏi: “Ngươi…Hoàng thượng hôm nay sao lại tới?”
Phong Loan hình như đã không còn tính khí tốt trước đó, hơi hơi nhíu mày, nói: “Trẫm ghé thăm xem vết thương của ngươi một chút.”
Diệp Dương không nói lời nào.
Phong Loan không khỏi nhướng mày, nói: “Xem ra Vân thị quân không có chuyện gì, trẫm liền đi trước.”
Diệp Dương vô cùng vui vẻ nói: “Cung tiễn hoàng thượng!”
Phong Loan: “…”
Phong Loan lập tức quay đầu lại, đi đến ghế dựa ngồi xuống, cao giọng nói: “Khang Ninh! Đưa sổ con trẫm chưa xem xong đến nơi này, tối nay trẫm muốn nghỉ ở chỗ này.”
Quả nhiên như zậy.
Ôi, nam sinh nhỏ.
Diệp Dương vẫn đang thử thăm dò điểm thiện cảm của Phong Loan: “Hoàng thượng, chính sự quan trọng hơn, ta bị thương nhưng không nặng, ngài suốt ngày ngồi chán ngán ở chỗ của ta…”
Phong Loan: “Vân thị quân muốn nói cái gì.”
“Đương nhiên là…” Diệp Dương hạ giọng: “Khuyên ngài đối, xử, công, bằng.”
Phong Loan: “…”
Sắc mặt Phong Loan dần dần âm trầm, Khang Ninh mang sổ con vào không ngừng nháy mắt với Diệp Dương, bảo cậu đừng nên nói nữa.
Sau khi Diệp Dương tự mình cứu Phong Loan, thiện cảm của y với Diệp Dương tăng vọt, hiển nhiên không thể nhìn Diệp Dương phạm lỗi ngu ngốc ở nơi này, y thấy Diệp Dương nhìn không hiểu ánh mắt ra hiệu của y, vội vàng ho khan một cái, khom lưng nói với Phong Loan: “Hoàng thượng, Vân thị quân bị thương, Vân tướng quân hôm nay trình sổ con, muốn vào cung thăm…”
Phong Loan đã sớm ở trên bờ tức giận, Khang Ninh nói một câu này trái lại nhắc hắn nhớ tới chuyện
Dường như hắn cực kỳ tức tối, cầm bút son, múa bút thành văn trên tấu chương, Diệp Dương lặng lẽ duỗi thẳng cổ sang liếc, thấy Phong Loan đang vẽ một mảng tròn tròn chấm chấm lớn trên tấu chương, một bên tức giận mà phê.
“Lỗi sai hết bài này đến bài khác, nói năng lung tung, thám hoa là thi cử như vậy sao? Bác bỏ, về chép
([1] Mông cầu: sách giáo khoa dạy chữ cho trẻ em do Lý Hán đời Đường biên soạn. Toàn bộ sách sử dụng các câu thơ bốn ký tự, cứ bốn ký tự là một câu ngắn có cấu trúc chủ ngữ – vị ngữ, câu trên và câu dưới trở thành một đối ngẫu, mỗi câu một câu chuyện, tổng cộng 2484 ký tự.)
([2] bản tử: một công cụ tra tấn ngày xưa, là những tấm ván bằng tre hoặc gỗ dùng để trừng phạt thân thể.)
Diệp Dương: “…”
Xin lỗi, vị thám hoa lang nào đó.
Liên lụy ngươi rồi.
Nhưng cậu muốn thử thăm dò tốc độ tăng thiện cảm của Phong Loan, lời vẫn phải nói tiếp.
Diệp Dương ho khan một cái, cố ý nói: “Hoàng thượng, sao người không cho ta gặp anh ta?”
Phong Loan: “Trẫm nói không cho chính là không cho!”
Diệp Dương: “Hoàng thượng, đó là anh ruột ta, ngài ghen cái gì zậy.”
Phong Loan: “…”
Phong Loan: “…Trẫm không có.”
Vừa dứt lời, Diệp Dương liền thấy một dòng chữ đỏ +1 bay ra từ người Phong Loan.
Quả zậy!
Đây chính là nam sinh nhỏ cấp ba đáng ghét tsundere!!
Diệp Dương cảm thấy mình hình như đã nắm chắc điểm mấu chốt tăng giảm thiện cảm của Phong Loan, cậu lên tinh thần trong nháy mắt, quyết định thừa thắng xông lên, ít nhất phải duy trì độ thiện cảm của Phong Loan trên dưới 50, như zậy Phong Loan sẽ không yêu cậu, cậu cũng có thể sống vô tư trong cung.
Diệp Dương: “Ni là bình dấm chua nhà ai bị lật zầy, sao mà cay con mắt sặc cả mũi zậy, cái mùi ni bá đạo quá đi.”
Phong Loan: “Trẫm không có!”
[Thiện cảm của Phong Loan +1, độ thiện cảm hiện tại: 34]
Diệp Dương: “Zậy thì răng mà chua như zầy.”
Phong Loan vỗ một cái lên giấy bút trên bàn: “Không có!”
Diệp Dương rút ra kết luận cuối cùng: “Ngươi chính là ghen tị.”
Phong Loan: “…”
Phong Loan hình như cuối cùng cũng ý thức được hành động cãi lại vừa nãy của mình vô cùng ngây thơ, hắn cứng ngắc quay đầu lại, nhìn Khang Ninh bên người một cái, thấy Khang Ninh đang bụm mặt, giống như không đành lòng nhìn nữa.
Diệp Dương vừa lúc hả hê đắc ý phun ra một câu: “Ngươi chua thì ngươi nhận thôi mà, cũng không phải chuyện lớn chọc thủng trời gì…”
Ting.
[Thiện cảm của Phong Loan -1, độ thiện cảm hiện tại: 33]
Diệp Dương: “…”
Hở???
Chuyện gì xảy ra zậy? Thiện cảm răng mà đột nhiên tụt rồi?
Diệp Dương nhìn về phía Phong Loan, thấy sắc mặt của Phong Loan lại khó coi thêm vài phần, vội vã muốn bợ đít thả rắm cầu vồng cho Phong Loan, lập tức sửa lời nói: “Ta sai rồi, hoàng thượng ngài đương nhiên không có nổi máu ghen! Ngài khoan hồng độ lượng, đại nhân đại nghĩa, thông tình đạt lý, mỹ nhân hậu cung như mây, răng có thể vì một Thị quân nho nhỏ như thần mà nổi máu ghen ni!”
Phong Loan: “…”
[Thiện cảm của Phong Loan -1, độ thiện cảm hiện tại: 32]
Diệp Dương: “…”
Lắm lời nhiều lỗi, Diệp Dương quyết định câm miệng.
Phong Loan lạnh mặt nhìn sổ con một hồi, đợi đến khi Dung thái y thay thuốc cho Diệp Dương, thấy Diệp Dương tay bưng chén thuốc qua một lúc lâu mới uống được một nửa, không khỏi nhiều lời, nói: “Thị quân, thuốc này dùng khi ấm, nếu như lạnh mất, dược hiệu sẽ giảm.”
Diệp Dương nhíu chặt lông mày, nhấp thêm một ngụm thuốc.
Thật sự không trách cậu uống chậm được, lúc cậu ở kiếp trước, khi bị bệnh phần lớn đều là uống thuốc viên, nhắm mắt nuốt một ngụm nước liền xuống, nhưng vào trong sách này, uống đều là thuốc nước, cậu có chút sợ đắng, nắm lỗ mũi cũng không rót xuống được, uống hai ngụm liền buồn nôn, dằn vặt hơn nửa canh giờ, cũng chỉ uống được nửa bát nhỏ như vầy.
Phong Loan vẫn ngồi ở một bên, ánh mắt chưa rời khỏi sổ con, giọng điệu vẫn lạnh như băng, lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi nếu muốn gặp người nhà ngươi, đợi đến khi bệnh của ngươi khá hơn một chút, trẫm sẽ cho phép cha mẹ với đại ca của ngươi cùng tiến cung.
Diệp Dương đâu còn dám nói nhảm, đương nhiên gật đầu không ngừng, nói: “Tạ ơn hoàng thượng ân điển.”
Nghe thấy cậu trả lời, Phong Loan lúc này mới hơi giương mắt, chuyển từ trên sổ con qua người cậu, nói: “Vậy ngươi còn không uống thuốc.”
Diệp Dương không khỏi ngẩn ra, Phong Loan rõ ràng là đang quan tâm cậu, lại cứ muốn cùng loại giọng điệu này nói ra, cậu nhịn không được hơi hơi cong môi, còn chưa mở miệng, chợt thấy Phong Loan lại tăng thêm hai điểm thiện cảm.
Diệp Dương: “…”
Cậu để ý thấy, tên bạo quân này hình như là một “chó háo sắc”, cậu nhờ vào khuôn mặt có giá trị nhan sắc cực cao này của Vân Dương nên thực dễ nói chuyện, rất dễ làm tăng độ thiện cảm của Phong Loan.
Cậu cuối cùng cũng thăm dò được một ít tính nết của Phong Loan, nhất thời tâm tình rất tốt, nhìn bát thuốc còn hơn phân nửa trước mắt, vẫn căng da đầu uống hết thuốc, quay đầu giương mắt nhìn về phía Phong Loan, thấy Phong Loan hơi hơi mím môi, dòng chữ nhỏ thiện cảm bay ra từ trên người hắn.
[Thiện cảm của Phong Loan +5, độ thiện cảm hiện tại: 40]
…
Màn đêm buông xuống, Phong Loan vẫn qua đêm ở chỗ này, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã thức dậy thượng triều như trước, còn Diệp Dương vẫn ôm chăn ngủ đến mơ mơ màng màng, thậm chí nhịn không được miên man suy nghĩ trong lòng.
Ni không phải là bạo quân mà, thằng nhóc kia mỗi ngày chăm chăm chỉ chỉ thượng triều, thời gian sau khi bãi triều tám chín phần mười là xem sổ con, cảm động lòng người,, quả thực khiến người khác phải xúc động.
Cậu chẳng hề xấu hổ ngủ một mạch đến khi ông mặt trời lên cao mới thức dậy, vốn nghĩ hôm nay cũng như mọi ngày, làm cá mắm nằm ườn liền qua một ngày, lại không ngờ tới mới sau giờ ngọ, đã có cung nhân lên bẩm báo, nói là thái hậu bên kia truyền tin qua đây, mời thị quân đi tới cung Từ Ninh.
Vãn Quyên đã căng thẳng đến nhảy dựng lên, hận không thẻ nhào tới trước mặt Diệp Dương, một bên nhỏ giọng nói với cậu: “Tiểu công tử! Thái hậu như này là muốn ra oai phủ đầu ngài đó!”
Diệp Dương: “…Ra oai phủ đầu?”
Cậu đã làm gì chớ? Răng phải ra oai chủ đầu cậu?
Vãn Quyên: “Hoàng thượng ở lại nơi này vài đêm liên tiếp, ngài đã được thịnh sủng rồi.”
Diệp Dương: “…”
Ủa???
Như ni là được thịnh sủng rồi? Thịnh sủng tới dễ như zầy hả?
“Hoàng thượng trước đây ít lui tới hậu cung, cũng ít qua đêm ở hậu cung.” Vãn Quyên nghiêm túc nói: “Ngài đây đã là được thịnh sủng độc nhất tại hậu cung rồi.”
Diệp Dương không khỏi thở dài thật sâu.
Theo như tình tiết trong sách cậu còn nhớ, thái hậu cũng không phải mẹ đẻ của Phong Loan, quanh năm ăn chay niệm phật nơi thâm cung, suất diễn không được tính là nhiều, sau hơn nửa tình tiết truyện vốn vì bệnh mà mất, nhưng với một ít miêu tả được nhắc đến không đáng kể khi nàng cùng xuất hiện với Phong Loan, Diệp Dương luôn cảm thấy, Phong Loan hình như có chút sợ nàng.
Đây cũng giống như nói, thái hậu mới là đỉnh của chuỗi thức ăn ở hậu cung này, nếu cậu muốn sinh hoạt trong hậu cung tốt hơn, chí ít cậu tuyệt đối không thể đắc tội thái hậu, thái hậu triệu kiến, dù cho cậu biết thái hậu muốn làm khó mình, cậu cũng chỉ có thể căng da đầu mà đến.
Diệp Dương chỉ có thể chuẩn bị sơ qua, đi đến cung Từ Ninh bái kiến thái hậu.
Lúc bấy giờ, thái hậu đang lễ phật, Diệp Dương đứng chờ trong điện, cậu bị thương trên người, trong cung Từ Ninh này lại chẳng thấy một cái ghế, đám cung nhân đều làm như cậu không tồn tại, hiển nhiên là thái hậu đã có nhắc nhở, hôm nay chắc chắn cho cậu xem một màn ra oai phủ đầu.
Cậu đứng mà bắp chân sưng ê ẩm, lại phong hàn chưa lành, tránh không được ho khan vài tiếng, thái hậu lại chậm chạp không đến, mà Vãn Quyên thì chờ ở ngoài điện, trong lòng khẩn trương không ngớt, chỉ lo Diệp Dương bị ức hiếp, nhưng nàng cũng không có kinh nghiệm ứng đối những chuyện này, thực sự không biết nên làm sao mới tốt, nghĩ tới nghĩ lui, đành phải tìm một nơi sơ hở, chuồn êm chạy đi tìm Lý ma ma.
Diệp Dương đứng ở trong điện chờ hơn nửa canh giờ, thái hậu vẫn chưa từng xuất hiện, trái lại thấy một người phụ nữ tuổi còn trẻ ăn mặc nam trang nhảy vào trong điện, thấy cậu ở chỗ này, không khỏi mỉm cười với cậu, quay đầu liền bảo cung nữ bên cạnh: “Vân thị quân có bệnh trong người, các ngươi sao không tìm cho Vân thị quân cái ghế thế?”
Lời còn chưa dứt, Diệp Dương đã thấy một dòng chữ nhỏ bay ra từ trên người nàng.
[Thiện cảm của Minh Nghiễn +5, độ thiện cảm hiện tại: 35]
Minh Nghiễn?
Diệp Dương không khỏi sốc một trận.
Ni chính là cháu gái ruột thái hậu cưng chiều nhất trong sách, một trong ba bá chủ cung đấu, Hiền phi nương nương tương lai ế!
Nhưng thiện cảm ban đầu mà Minh Nghiễn dành cho cậu…Sao lại cao như zậy?
Cậu tràn đầy nghi hoặc trong lòng, dù sao thì những cung nữ kia cũng đã đưa ghế dựa đến cho cậu, nhưng cậu vừa mới ngồi xuống, thái hậu đã xuất hiện.
Diệp Dương đành phải đứng lên, hành lễ xong, thái hậu quan sát cậu vài lần từ trên xuống dưới, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Vân thị quân gần đây được thụ sủng, cũng nên khuyên hoàng thượng nhiều chút, đừng có chuyên sủng một người.”
Diệp Dương dùng sức gật đầu không ngừng: “Đúng đúng đúng, thái hậu ngài nói đúng, là đối xử công bằng.”
Minh Nghiễn ho khan hai tiếng, dùng sức chớp chớp mắt với cậu.
Thái hậu hình như không ngờ cậu lại đồng ý dứt khoát như vậy, giật mình chốc lát, chỉ có thể tiếp tục nói: “Hoàng thượng đã tuổi này, lại chưa có con nối dòng, ai gia luôn luôn rất lo lắng.”
Diệp Dương vô cùng tán thành: “Thái hậu yên tâm, thần trở về sẽ khuyên hoàng thượng, thường thường đi đến nơi của Sở phi cùng Thẩm phi nhiều hơn, tranh thủ sớm ngày kéo dài hương khói cho hoàng gia, khai chi tán diệp [3], sinh cho hắn mười bảy mười tám hoàng tử!”
([3] khai chi tán diệp: nghĩa gốc là cây non sau khi được trồng sẽ phát triển mạnh và phát triển thành cây cao chót vót, thường được sử dụng như một phép ẩn dụ cho sự sinh sản của con người, truyền lại dòng máu của tổ tiên.)
Cậu nói đến chỗ này, còn có chút kích động, chợt vung tay lên, tay áo dài kia vung về phía sau, quăng trúng lên mặt Phong Loan chẳng biết xuất hiện ở đằng sau từ lúc nào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình hình bỗng có chút xấu hổ.
Diệp Dương nhếch khóe miệng một cái: “Hoàng…hoàng thượng…”
Phong Loan: “…”
Thái hậu cười tủm tỉm nói: “Hoàng đế à, ngươi tới đúng lúc, nghe khuyên bảo một chút, Vân thị quân rộng lượng hiền lương như vậy, Vân thừa tướng trái lại thật sự dạy được một đứa trẻ tốt.”
Phong Loan nghiến răng nhìn về phía Diệp Dương.
“Trẫm tới chậm, chưa được nghe lời Vân thị quân nói muốn khuyên trẫm như thế nào.” Trên mặt hắn mang nụ cười, lại nhấn mạnh mỗi câu mỗi chữ nói với Diệp Dương: “Vân thị quân, không bằng ngươi…nói, một, lần, nữa?”
Diệp Dương: “…”