“Ngài đã tới.” Tang Mạch bất chấp mảnh nhỏ trên mặt đất, vội vàng đứng lên nghênh đón bà, khẩu khí rất thân quen.
Lão phụ nắm lấy tay Tang Mạch chậm rãi đi vào. Tuy lưng bà đã còng,nhưng trong hành động lại biểu lộ sự quắc thước, ngoại sam thâm sắc thêu mây tía làm tôn lên mái đầu ngân tơ như sương như tuyết, gương mặt đầynếp nhăn lại càng thêm thần thanh khí sảng, hai mắt lấp lánh có thần“Con ta năm nay chắc sẽ tới chứ?”
“Năm ngoái tuyết ngưng hơi sớm, đợi lúc hắn tới, ngài đã đi. Năm nayxem ra tuyết lớn, Cận tướng quân nhất định có thể tới đúng hẹn. Chờ lúcngài hồi phủ, tử ngọc lan ở quý phủ vừa vặn nở hoa.” Tang Mạch một bêndẫn bà vào đông sương, một bên kính cẩn đáp “Gian phòng ngài từng ở đãchuẩn bị lò sưởi ổn thỏa, khí cụ bài biện vẫn là theo kiểu cũ…”
Không Hoa trầm mặc không lên tiếng nhìn một màn trước mặt, trong mắtcó điều suy nghĩ. Đợi Tang Mạch đưa lão phụ đi xong quay trở về, sau khi ngồi xuống, mới thản nhiên hỏi “Cận tướng quân?”
“Kiêu kỵ (dũng mãnh)tướng quân Cận Liệt.” Tang Mạch tự ý cầm lấy chén rượu trước mặt KhôngHoa, rót đầy uống “Cận thị lấy võ truyền gia, con cháu quá nửa trấn thủbiên cương, trong nhà anh liệt vô số, công huân lớn lao, nếu luận tới đệ nhất đại hộ giá thần trước mặt thiên tử, Cận gia không nói lời nào, aicũng không dám mở miệng.”
Không Hoa nhìn khoảng trống trước mặt một chút, ngón trỏ xẹt qua hưkhông, mảnh sứ trên mặt đất liền tiêu thất, trên bàn lại có thêm một cái chén nhỏ giống y như đúc, bên miệng chén còn lấp lánh chút rượu. TangMạch thấy y lấy tốc độ chậm rãi để xoay chén rượu, cố ý uống ở chỗ lúctrước mình in lại dấu môi, cuối cùng, không quên vươn đầu lưỡi liếm quamiệng chén. Thế này giống như là liếm chính môi hắn, tim nảy lên mộtcái, không khỏi dừng lời, đợi lúc Không Hoa dường như không hiểu màgiương mắt lên nhìn mình thì mới chậm rãi nói tiếp “Cận gia… vị Cận lãophu nhân này cả đời chỉ có ba người con trai, Cận Liệt là con út. Cậnlão tướng quân và trưởng tử, thứ tử đều lần lượt vì nước hy sinh, chỉ để lại một đôi cô nhi quả phụ sống nương tựa lẫn nhau.”
Không Hoa nhìn thẳng vào mặt hắn, trong tay còn nâng chén sứ, ngóntrỏ và ngón giữa chia ra đỡ lấy đằng sau và bên cạnh, ngón cái thì chạmvào chút rượu sót lại bên ngoài miệng chén, một đôi con ngươi đen, sángtới yêu dị, dường như thứ nắm trong tay không phải chung rượu, mà là cằm Tang Mạch “Vị Cận tướng quân này chưa từng tới?”
“Đúng.” Tang Mạch ép buộc mình nhìn đi chỗ khác, không đem đường nhìn dây dưa ở thứ trên tay y nữa, định thần đáp “Hàng năm khi tuyết rơi bàsẽ tới, tuyết ngừng lại đi.”
Ba trăm năm, bà chưa bao giờ lỡ hẹn, hàng năm đều mang đầy lòng hyvọng mà tới, nhưng ‘Cận Liệt con ta’ trong lời của bà lại chưa từng xuất hiện.
“Như vậy…” Không Hoa rốt cuộc buông chén rượu trong tay, chậm rãinhìn bộ mặt trấn định của Tang Mạch, như là muốn tìm ra chút manh mối từ trong gương mặt giả tinh xảo dùng thuật họa bì tô vẽ chi tiết “Vì saobà lại tới chỗ này?”
“Ta mời bà tới.” Dưới ánh mắt lợi hại của đối phương, Diễm quỷ vẫn ăn hạt hạch đào, ung dung tự tại đáp.
Không Hoa chỉ tỉ mỉ nghiên cứu khuôn mặt xinh đẹp của hắn, mâu quangtrầm trầm như nước dưới vực sâu “Bà cũng là cố nhân của ta?”
“Nếu tại Triều đình kinh hồng nhất miết (nhìn thoáng qua 1 cái) cũng gọi là quen biết, thì chính là cố nhân.” Tang Mạch để mặc ánh mắt y quan sát mình từ đầu tới chân một lần, lần này, Diễm quỷ đặc biệt thẳng thắn thành khẩn “Cận gia cả nhà trung liệt, chuyện lớn chuyện nhỏ nhiều vô số kể, ngươi nếu như nhàn quá, tìm một quán trà bên đường, Bình thưtiên sinh có thể kể cho ngươi nửa ngày.”
(Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ)
Rượu trong tửu hồ rốt cuộc uống hết, hỏa diễm đỏ rực trong tiểu noãnlô cũng không còn thịnh vượng như cũ, sau rèm cửa truyền đến một trậntiếng ho trầm trầm của lão phụ, Tang Mạch đứng lên khỏi ghế, lưu lại một bàn tàn canh lãnh chích. (canh thừa thịt nguội – chắc là chỉ tiệc tàn)
“Ba trăm năm… Lời thề trên trần thế cùng lắm thì kéo dài được ba năm, ba trăm năm sau bụi về với bụi, đất về với đất, chuyện xưa tiêu tanthành mây khói.” Chỉ nghe Không Hoa chậm rãi nói “Nếu như lần này, nhitử của bà vẫn không đến, ngươi sẽ làm sao?”
Chẳng biết y lại làm ra pháp thuật gì, rõ ràng bầu rượu trống rỗnglại rót đầy được hai chén rượu ngon, một chén đặt cạnh nơi Tang Mạch vừa ngồi giờ chỉ còn là khoảng không, một chén bị y nâng trong tay. Nươngtheo ánh nến mông lung nhìn tới, chén rượu nhỏ sứ trắng, thông thấutrong vắt, thậm chí có thể xuyên qua thành chén nhìn vào thanh dịch (chất lỏng trong vắt) gợn ra lớp lớp sóng bên trong.
Tang Mạch nghe vậy ngừng bước chân đang rời đi, nhưng trước sau vẫn không chịu quay đầu lại “Sẽ chẳng làm sao cả.”
Phía sau, Không Hoa lần thứ hai thở dài “Phải như thế nào ngươi mới bằng lòng chân chính tin ta?”
Tang Mạch nói “Tin hay không có gì khác biệt?”
Rảnh rỗi không có việc gì, cầm lấy mấy quả hạch đào, lột vỏ, lấyruột, rồi tỉ mỉ bóp vỡ, trộn vào trong hơn nửa bát vừng đen, thêm vàithìa đường trắng, vài hạt ý dĩ, ngũ cốc hoa màu Hoài Sơn, đặt ở trên bếp lò chậm rãi đun nấu, không bao lâu liền thấy mùi thơm phác mũi, nướcmiếng đầy miệng.
Tang Mạch vừa trông lò lửa, vừa nói câu được câu mất với Cận gia lão phu nhân về chuyện cũ năm xưa.
Cận gia tam công tử Cận Liệt, cũng giống như mọi nam nhân Cận giatrước mặt người khác không nói nhiều, nhưng trên chiến trường anh dũngđi đầu, mỗi lần đều là người thứ nhất nhảy vào trận địa địch. Hắn quenmặc một thân bạch y ngân giáp, kế tục người cha đã mất của hắn. Binh khí dùng quen là một thanh hồng anh trường thương, đây là ngọn nguồn củagia học. Tướng quân tuổi trẻ lần đầu tiên ra trận mới không quá mười bốn tuổi, nhưng đã có đầy đủ khí chất của nam tử Cận gia, trầm ổn, cươngnghị, lại anh dũng can đảm. Hắn không giống những võ tướng bình thườngthô cuồng phóng túng, cũng có phương diện cẩn thận tỉ mỉ. Mùa đông hàngnăm sẽ nấu một chén chè vừng vì mẫu thân cao tuổi, cho đến tận mùa xuânnăm sau, khi trong viện nở tử ngọc lan.
“Ba trăm năm trước cũng là vị này.” Tang Mạch dâng một chén chè vừngmới nấu lên trước mặt Cận gia lão phu nhân, lão phu nhân mặt đầy nếpnhăn như cúc hoa xòe ra, gương mặt từng trải qua tang thương lộ ra vàiphần hiền từ “Tang đại nhân là người có tâm, tay nghề của con ta ngươihọc được cả mười thành.”
“Đó là lão phu nhân ngài dạy tốt.” Tang Mạch cũng lấy cho mình mộtchén, nhưng không vội nếm, mà dùng thìa vẽ quanh chén hết vòng này tớivòng khác “Chè vừng của Cận tướng quân còn có thêm một phần tâm của hiếu tử, hạ quan bất quá là y dạng họa hồ lô (bắt chước), còn kém xa lắm. Đây chỉ là treo tranh hổ vẽ mèo lười mà thôi, có thể giúp ngài thoải mái, hài lòng là quá đủ rồi.”
“Tang đại nhân vẫn nói như thế.” Lão phu nhân nghe xong, liên tục lắc đầu, cười nheo cả mắt “Con ta nếu có ba phần khẩu tài (khả năng ăn nói) của ngươi, hành sự cũng chu đáo như ngươi, không biết có thể tiết kiệm cho ta bao nhiêu lần nóng ruột nóng gan.”
Cũng là nữ tử xuất thân từ nhà tướng, suốt đời vũ đao lộng kiếm, vàosinh ra tử, cũng từng lên chiến trường, từng giết cường đạo, có thể tính là cương nghị. Một khi nhắc tới ấu tử, mặc dù hắn từ lâu không còn làhài đồng khóc oa oa nữa, vẫn không tránh được ruột mềm trăm mối, trànđầy sự sầu lo của từ mẫu bình thường, mọi chuyện đều không thể yên tâm.
Tang Mạch kéo noãn lô tới gần bà một chút, lại săn sóc mà đem thủ lô* đã ủ ấm vào vào trong lòng bà “Ta đâu thể so sánh với Cận tướng quân?Hắn là trung thần cương trực. Đại trượng phu hỉ nộ bất động, tính tìnhnhư ngọc đá, vai vững như bàn thạch, đứng đắn là bản sắc. Ta bất quá làmột sàm thần (thần tử hay nói lời gièm pha), đầu lưỡi chỉ dùng để bàn lộng thị phi mà thôi.”
“Không thể nói như vậy.” Lão phu nhân nếm một thìa chè vừng, thản nhiên nói “Lúc đầu ta cũng nghĩ về ngươi như thế…”
“Ngài nếu không nghĩ thế về ta mới là lạ đó.” Tang Mạch cười ngắt lời bà, dưới ánh mắt đạm nhiên như như thủy của lão nhân, Diễm quỷ bất giác thùy hạ mắt.
“Sau đó vào ở Tấn vương phủ, ta mới phát giác, lúc trước ta nghĩ saivề ngươi.” Hai mắt bà nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, trên mặt đầy vẻ từái, như đang giáo huấn cháu chắt bướng bỉnh nhà mình “Những kẻ xấu xalừa lọc ta thấy nhiều rồi, nhưng không thấy ngươi như vậy. Nói là vìdanh, bất quá được một ác danh; nói là vì lợi, Tang đại nhân là có tiếng nhất vô sở hảo (không có gì yêu thích), chưa từng nghe người ta nói ngươi thích cái gì, nhưng thật ra những ham mê của người khác, lại bị ngươi nắm rõ.”
Tang Mạch múc chè vừng trong bát lên rồi lại trút xuống, ngượng ngùng nói “Ta có thích quyền thế mà.”
“Ha ha ha ha…” Lão phu nhân cười lên ha ha, chấn động tuyết đọng trên cành cây ngoài cửa sổ khiến chúng tuôn rơi “Cũng không phải ta khoekhoang, con ta vừa mới vào triều quan hàm còn cao hơn ngươi một cấp.”
Chả trách năm xưa bà thân là nữ tử lại có thể lập uy trong quân, trên chiến trường bài binh bố trận sát phạt quyết đoán, chúng chiến tướngkhông ai không cúi đầu nghe lệnh, không dám mảy mảy làm trái. Ngoại trừmột thân gan dạ sáng suốt hơn người còn vì đôi mắt quan sát tỉ mỉ này,một điểm che giấu ở trước mắt bà cũng không nơi ẩn trốn.
“Tang đại nhân, ngươi rốt cuộc là mưu cầu gì?” Bà dùng ngữ khí nhàn đạm ôn hòa, đến khóe mắt cũng chưa từng lướt qua Tang Mạch.
Tang Mạch cúi đầu nhìn thứ đen đặc dính dính chậm rãi rơi vào trongbát, nấu quá đặc, khuấy cũng không thấy nửa điểm rung động “Không vìdanh, không vì lợi, không vì quyền thế, trừ những thứ đó ra, ta còn cóthể vì cái gì?”
Lão phụ bên cạnh sáng tỏ không mở miệng nữa. Tuyết ngoài cửa sổ vẫnliên tục rơi không ngừng, đem vạn vật trên đời vùi vào trong màu trắngđơn điệu, hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ dừng lại, trái lại càng rơicàng lớn dần, phát ra tử khí mù mịt nặng nề.
“Nếu như một ngày nào đó không cầu những thứ đó nữa, thì hãy tới Cậngia đi. Làm sai thì chung quy sẽ phải chịu chút khiển trách, đó là cótrốn cũng không thoát. Có điều có Cận gia ta đứng ra bảo trợ, chắc chắnsẽ không làm khó ngươi quá mức.” Bát trong tay còn bốc lên từng sợi khói nhè nhẹ, bà quay sang, cách một lớp khói sương mờ ảo, gương mặt đầy nếp nhăn hơi cười, mâu quang nghiêm khắc nhưng không mất vẻ từ ái “Lão bàtử ta đây đã lớn tuổi, muốn tìm người trò chuyện.”
Tang Mạch gắt gao mím môi, nhưng làm thế nào cũng không khắc chế được mình hướng về phía trước nhếch lên khóe miệng “Lời này, ba trăm nămtrước ngài cũng từng nói.”
Việc đã cách ba trăm năm, mỗi lần nghe bà nói vậy, đáy lòng đã khônggợn chút sợ hãi lại nổi lên sóng gió động trời, khiến cả người đều run,viền mắt chua xót tới mức phải cúi đầu thật sâu, đem mặt vùi vào trướcngực mới có thể che giấu sự thất thố của mình. Chưa bao giờ nghĩ tới cónơi nào sẽ lưu lại mình, một thân mạ danh (bị nguyền rủa), hai tay tội nghiệt. Xưa nay thần tử luôn luôn chẳng có kết cục tốt,lăng trì, chém ngang eo, ngũ xa phanh thây… Từ lâu hắn đã chuẩn bị sẵnsàng. Không tới mức rơi vào kết quả như vậy, nhưng sao có thể làm nhữngkhung sắt kêu rổn rảng trong Tấn vương phủ thất vọng được? Thế nhưng,lão phụ nhân trước mắt lại còn nói muốn che chở hắn, đó là Cận gia, Cậngia một nhà trung liệt, đệ nhất đại hộ giá thần trước mặt thiên tử.
Tuyết còn đang tuôn rơi, bị gió thổi ‘vù vù’ xoay chuyển trong khôngtrung. Xuyên qua cửa sổ mở hé nhìn ra ngoài, cây cối đều đã trụi lá, chỉ còn lại cành cây đen thẫm, quấn vào với nhau biến thành hình dáng lởmchởm quái dị. Ở trên đầu tuyết đọng dày kín, trắng và đen thành hai mảng đối lập rõ nét, phân biệt rõ ràng tới mức làm cho người ta thấy khôngthực. Sau khi khô mộc cầu chi (chắc là cây cối héo quắt) chính là lúc đóng chặt cửa sân, tam cửu ngày giá lạnh, có lẽ ngoài cửa trên đường cũng rất ít người qua lại.
(Về ‘cửu’ đã được nói ở chương 6,‘tam cửu’ là chỉ ‘cửu’ thứ ba sau Đông chí, tức là ngày thứ mười chíntới ngày thứ hai mươi bảy sau Đông chí. Vào thời kỳ ‘tam cửu’ là lúcnhiệt độ không khí thấp nhất)
Tang Mạch thu hồi đường nhìn, muốn đứng dậy đóng cửa sổ lại, đã thấylão phụ bỗng nhiên run lên, suýt chút nữa thì không cầm nổi bát trongtay.
Cửa sân đóng chặt bị mở ra, cạnh cửa có một người ngân giáp bạch ynhư thần binh từ trên trời giáng xuống, thanh hồng anh trường thương ởgiữa tuyết trắng đặc biệt chói mắt “Mẫu thân, hài nhi bất hiếu, đã tớichậm.
Băng vỡ tuyết tan, bóng cây rung động, người nọ thân giáp y lân lónglánh, nhoáng cái đã tới gần trước mắt “Mẫu thân, hài nhi khiến mẫu thânphải chờ lâu…”
(áo giáp ngày xưa thường hay có hoa văn vẩy cá, chắc vì thế nên gọi là ‘lân’)
Hắn quỳ rạp xuống cạnh cửa lê đầu gối đi tới, giống như kiểu hiếu tửmà mọi người trong thiên hạ vẫn thường ca ngợi vậy, người phía trước cósừng sững bất động thế nào, ở trước mặt lão mẫu, tiếng áo giáp va đập‘lách cách’ rung động không át được tiếng nghẹn ngào đè nén trong cổhọng của hắn “Mẫu thân, mẫu thân… Hài nhi tới chậm…”
Lão phụ thần sắc cũng kích động run rẩy vươn tay ra chạm vào gươngmặt góc cạnh của hắn, trong mắt đã ẩm ướt “Vị tướng quân này tướng mạođường đường, cực kỳ giống con ta.”
Bà nắm chặt tay hắn, nửa đứng lên, vươn người tới trước mặt hắn tỉ mỉ quan sát “Con ta lông mi cũng thô như thế, vừa dày vừa đen, từ lúc rađời hình dáng đã là như thế này. Bên trái trên mặt nó cũng có một vếtsẹo, là khi còn bé ngã từ trên cây xuống. Nó sợ cha nó, đau đến đâu cũng không dám khóc. Còn có áo giáp này, cây ngân thương này… Con ta kỳ thực thích sử dụng kiếm, nói là như thế càng hiển lộ hiệp khí hơn. Nhưngthương pháp Cận gia truyền từ đời này sang đời khác, sau khi cha nó vàhai ca ca qua đời, nó liền đổi sang dùng trường thương gia truyền…”
Lệ nóng bên trong đã theo khóe mắt liên tục trườn xuống, bà hơi hípmắt tìm tòi ra những vết tích của ái tử mình từ trên người thanh niêntướng quân trước mắt “Vị tướng quân này, ta thấy ngươi một đường phongtrần mệt mỏi, có phải là từ Tây ải biên cương đến? Có phải là dướitrướng Cận tướng quân không? Nó có khỏe không? Chiến sự ra sao rồi? Cótừng vào thành Chiêu Tây chưa? Thành Chiêu Tây chính là vùng binh giagiao tranh, đoạt được Chiêu Tây thì sẽ đoạt được Tây cương. Nếu ngươithấy nó, liền chuyển lời giúp ta, rằng trận địa địch trước mặt, Cận giachưa bao giờ để lọt khỏi tay, phụ thân và anh cả nó đều từng tự tay đemchiến kỳ của Cận gia cắm lên đầu tường của địch quân, lần này nếu nókhông hạ được Chiêu Tây, liền không xem như là binh sĩ tốt của Cận gia.”
“Con đã dẹp xong Chiêu Tây từ lâu rồi, mẫu thân?” Phát hiện ra lờinói của bà có điểm khác thường, nam nhân quỳ trên mặt đất cuống quýt đỡlấy cánh tay bà, đứng thẳng dậy đưa mặt tới gần hơn “Mẫu Thân, là contam nhi Cận Liệt của người đây! Cha con và đại ca đã mai cốt (chôn thây) ở Bắc vực, nhị ca chết trận tại Nam đô, con là vào năm Long Khánh thứ năm xuất chinh… Người không nhớ rõ sao?”
“Ngươi không phải. Ngươi có dung mạo của con ta.” Lão phụ giơ tay lau đi lệ ngân trên mặt, ngửa mặt lên dựa lưng vào ghế, sắc mặt trấn định,chỉ có vành mắt vẫn hồng hồng như trước “Ngươi dùng hình dạng này lừađược hai mươi vạn đại quân dưới cờ nó, thế nhưng không lừa được ngườilàm mẹ là ta đâu.”
“Tang đại nhân, ngươi nói thế nào?”
Bà quay đầu lại hỏi Tang Mạch, Tang Mạch nhìn thoáng qua hắc y namnhân không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở cạnh cửa, nhẹ giọng nói “Mẫutử liên tâm, thuật gian dối tinh diệu tới mức nào cũng không qua đượcmắt ngài.”
Không Hoa cạnh cửa âm thầm thùy hạ mắt.
Nam nhân cải trang thành dáng dấp Cận Liệt vẫn tiếp tục quỳ, sắc mặthắn ngừng ở cái khoảnh khắc ngạc nhiên nghi ngờ đó. Cận gia lão phu nhân cúi đầu nhìn hắn một cách từ ái, như một mẫu thân lớn tuổi bình thườngnhìn ấu tử rời nhà đã lâu “Ta sao lại không hy vọng đây là sự thực chứ?Chỉ trách đôi mắt này, cả đời cũng không thể dung nạp một nửa hạt cát.”
Tuyết, im lặng rơi, dấu chân trước cửa trong chốc lát đã không thấytăm hơi vết tích, trên cành cây rất nhanh lại nổi lên tuyết đọng lầnnữa, dường như chưa từng có người nào bước vào đây, quấy nhiễu sự vắngvẻ của nơi này.
“Tang đại nhân, ta muốn ngắm tuyết một mình.” Lão phụ cố chấp quaymặt đi không cho người khác thấy biểu tình trên mặt bà, Tang Mạch chothêm chút than vào lò, lại đưa một chén chè vừng đặt lên bàn trà bêncạnh bà, xoay người ra khỏi cửa. Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, namnhân bạch y ngân giáp trong phòng tiêu thất không tiếng động, hiện ramột tờ giấy lảo đảo bay nhẹ ra khỏi khe cửa. Tựa hồ là ảo giác, TangMạch mơ hồ thấy, bên má đã lau khô nước mắt của lão phụ có một vệt trong suốt.
Cạnh cửa, Không Hoa trầm mặc mà đem tờ giấy thu vào trong tay áo,Diễm quỷ bưng bát chè vừng đã lạnh từ lâu của hắn đi về phía trước không quay đầu lại “Biện pháp này ta cũng đã từng thử qua, không đâu lạikhiến bà thương tâm.”
“Bà sẽ không tới tìm ngươi hàng năm một cách không có cơ sở.” KhôngHoa vươn tay cản đường hắn, khẩu khí vì ngờ vực vô căn cứ mà trở nênnặng nề “Ngươi đã hứa hẹn gì với bà?”
“Không có.” Tang Mạch nghiêng người tránh khỏi y, kiên trì phủ định sự ngờ vực vô căn cứ đó.
Buổi tối, tuyết vẫn rơi liên tục. Đến những hài tử lúc đầu liên tụchoan hô, nhảy nhót vui vẻ vì rốt cuộc có thể đắp người tuyết cũng chánngán với trận đại tuyết bay lả tả như lông ngỗng này, bị người lớn nhốttrong phòng còn liên tục ầm ĩ đòi ra ngoài. Nghe những người giỏi xemthiên tượng (hiện tượng thay đổi trong không trung) nói thì, đợt tuyết này có thể sẽ còn duy trì lâu.
Nhà Trương viên ngoại phái gia đinh tới báo tin, nói là trời tuyếtthế này xuất môn có nhiều bất tiện, muốn lưu Nam Phong ở lại nhà bọn họvài ngày. Tang Mạch nghe như không nghe chỉ đáp có lệ một tiếng, nhíumày nhìn dạ nha đen sẫm bay ra bay vào đầy trời. Không thể nói là chánghét, chính là nhìn cái cảnh tượng bận rộn kín trời kia, nghe tiếng cánh vỗ phịch phịch, trong lòng dường như lại có một thứ gì đó không đượcyên tĩnh tiến vào, quấy nhiễu từng chút từng chút một, đứng không được,ngồi cũng không xong. Dứt khoát đi qua đi lại hai bước, mỗi bước lạigiẫm lên vỏ hạch đào trên mặt đất, dưới chân có tiếng ‘răng rắc’ khóchịu, liếc mắt lại nhìn thấy trên bàn có đĩa hạch đào mới bóc, vì vậylại buồn bực thêm một tầng nữa, tới mức tâm phiền ý loạn.
Tiểu tư Trương gia là người trần mắt thịt không nhìn thấy đám dạ nhabay đi bay lại, chỉ nhìn thấy vị ‘biểu ca của Sở tiên sinh’ ở trước mặtnày từ đầu tới chân đều lộ ra vẻ yêu dị, vốn vẻ mặt đang rất tốt, lạisốt ruột đi đi lại lại trong phòng, sau đó ‘sưu ────” một tiếng, cửa mở, chẳng thấy người đâu nữa, trước mắt chỉ có một cái bóng trắng lơ lửngđung a đưa a…
“Má ơi ── quỷ a!!!”
Tiếng kêu sợ hãi thê lương chọc thẳng vào bầu trời đêm nặng nề bị dạnha bao phủ, Không Hoa ngẩng đầu lên từ quyển sách ố vàng trong tay,thấy Diễm quỷ ở cạnh cửa vẻ mặt giận dữ “Có việc gì?”
“Rào rào ────” Lông vũ đen đều rơi xuống đất, đám dạ nha sống trênmấy cuộn tranh cũ kỹ nhu thuận đạp lên cửa sổ vỗ cánh bay đi, chỉ lưulại hai người bốn mắt nhìn nhau.
Không Hoa nói “Cạnh cửa gió lớn, có chuyện gì thì vào rồi nói.”
“Cận Liệt thì ta sẽ đi tìm, không nhọc Minh chủ ngài đại giá.” Diễmquỷ thình lình xuất hiện bỏ lại một câu rồi lại phất áo ra đi.
“Ngươi tìm ba trăm năm cũng có đầu mối gì đâu?” Không Hoa dù bận vẫnung dùng nhìn Tang Mạch tức khắc sau lại lộn trở lại, bên môi lộ ra nụcười khổ “Huống chi, người thực sự mắc nợ Cận gia là ta.”
“Tiểu thuyết diễn nghĩa không chính xác.” Liếc mắt thấy quyển sáchtrên tay y, Tang Mạch nói bằng giọng đều đều, lại muốn bỏ đi tiếp, nhưng Không Hoa đã chắn trước mặt.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, chỗ nào không chính xác? Người muốn hạthành Tây Chiêu không phải ta? Bức bách Cận Liệt xuất chinh cũng khôngphải ta? Giam lỏng Cận gia lão phu nhân làm con tin cũng không phải làta?” Trên mặt nam nhân vẫn là tư thái bình tĩnh không nhìn ra vui buồn,chỉ là ánh mắt phóng ra thì sắc nhọn dị thường tiến thẳng vào trong mắtTang Mạch, như thể muốn xuyên qua hắn để nhìn rõ thấy tất cả chân tướngnăm xưa.
“Người ra chủ ý cho ngươi là ta.” Nghênh đón đường nhìn của y, TangMạch chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, trong đồng tử màu xám phảnchiếu gương mặt kinh ngạc của nam nhân.
Bình sinh làm việc ác tội lỗi chồng chất, chỉ có một chuyện là chânchính xuất phát từ vô tâm, nhưng lại gây ra lỗi lầm muôn đời “Bất quáchỉ là một câu nói lúc tức giận, nhưng đã lấy đi hai mạng người, ba trăm năm đau khổ.”
Năm Long Khánh thứ năm, trải qua năm năm thanh túc nghiêm chỉnh, vuadân trên dưới đều là môn hạ của Tấn vương, khắp nơi đều là người hầu cận của Tấn vương. Lại chính (quan lại) nghiêm khắc, đến lén mật đàm cũng không dám nói một câu là Tấn vươngsai, nói một tiếng đối với Tấn vương căm hận. Cửu châu đại địa, Tấnvương Tắc Quân ngươi một tay che trời.
“Chỉ là trải qua năm năm giày vò lẫn nhau, giữa ngươi và ta từ lâu đã không còn như xưa nữa.” Tranh cuộn cũ kỹ chồng chất như núi, không biết bao nhiêu chuyện xưa như mây khói kể ra lại sinh động như thật, thếnhưng cuối cùng vẫn không bằng tự mình trải qua. Tang Mạch từ từ lậtquyển sách Không Hoa vừa xem “Ta cũng không phải là Tắc Hân, nhưng ngươi cứ luôn tìm bóng dáng của hắn ở trên người ta.”
Năm năm, trái tim bất quá chỉ bằng nắm tay, hết lần này tới lần khácbị cái câu ‘Vì sao ngươi không phải là hắn’ nhồi đầy, ta quyết khoét nóđi, ngươi lại kiên trì không ngừng khắc vào. Đúng, ta không phải là TắcHân, Tắc Hân thiện lương, Tắc Hân nhân từ, Tắc Hân đã cự tuyệt ngươi. Ta là Tang Mạch, ta tàn độc, ta lãnh khốc, ta tội ác chồng chất. Ta lấy sự tàn khốc ác độc của ta để giành lấy thiên hạ cho ngươi, nhưng ngươi lại quay đầu đem Tắc Hân thiện lương nhân từ ra để so sánh với ta. Có lẽnăm xưa ở lãnh cung, ta xác thực cũng từng có tấm lòng Bồ tát như vậy,thế nhưng đó là bao lâu trước rồi? Đã mờ mịt như là kiếp trước, còn cóthể tìm trở về sao? Sở Tắc Quân, ngươi quá ngây thơ.
“Ngươi bắt đầu chán ghét những việc ta làm, dần dần, đến nghe cũngkhông muốn nghe ta nói nữa. Ngươi muốn ta giống Tắc Hân, ta lại không.”Khoảng thời gian đó, luôn không thể kiềm chế được muốn kích động ngươi,miêu tả với ngươi về việc thẩm vấn bức cung trong quá khứ, cho ngươi xem những cáo trạng cung khai đầy huyết mạt này, bày ra cho ngươi xem những lễ vật mua chuộc quan viên… Mỗi khi thấy được một sợi một mảnh chánghét trong mắt ngươi, trong lòng ta lại nổi lên một trận sảng khoái khóhiểu. Ngươi tức giận, phẫn nộ, không để ý địa điểm đem ta áp đảo trênmặt đất tùy tiện lăng nhục, sau đó dùng Tắc Hân nhân từ thiện lương đểtrách cứ ta tà ác. Những cảnh giống y như nhau diễn ra năm lần bảy lượt, tuần hoàn lặp đi lặp lại như một cái nút chết không thể cởi ra được.Nếu nói trong quá khứ ngươi và ta từng có chút tình cảm bé nhỏ nào, thìlúc đấy, chỉ còn lại dằn vặt lẫn nhau.
Đối với Cận gia cũng chỉ là một câu nói lúc tức giận.
“Ngươi đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời đưa tới trước mặt Tắc Hân, nhưng hắn cho tới giờ chưa từng nhận tình.” (tức là tình cảm trong đó – đoán) Quyển sách trên tay đã lật tới cuối. Như tất cả những tấm gương trungcan nghĩa đảm khác, Cận gia cũng không thoát khỏi cái kết cục hết thịnhthì suy “Vừa vặn khi đó có lời truyền, Tây cương có dị bảo trước đâychưa từng gặp, người có được nó, đến thiên hạ cũng không cần nữa. Ngươibiết rồi, lại muốn đi đoạt về hiến cho Tắc Hân. Đáng tiếc vào lúc đó,trong triều không phải người người đều nghe lời ngươi.”
Vô cớ viễn chinh, trước tiên không nói tới là có lý do hay không,binh mã lương thảo còn phải tốn một khoản lớn. Huống chi, các tướng lĩnh không ai muốn nhận cái mạ danh vô lý này.
“Không phải nói rằng lòng trung thành của Cận gia có nhật nguyệtchứng giám sao? Cận gia vừa ra mặt, thiên hạ không ai có thể bì kịp. Cận Liệt là đại hiếu tử có tiếng, mời Cận lão phu nhân tới quý phủ ở haingày, đợi lúc đại quân chiến thắng trở lại sẽ để Cận tướng quân đón về,thế nào?” Mấy lời năm đó nói vẫn còn nhớ rõ ràng từng câu từng chữ, lúcđó, thấy ngươi phiền muộn, ta liền hân hoan, trong lúc đắc ý vênh váomuốn đổ thêm dầu vào lửa, đã nói ra những lời đó.
Quả nhiên, sắc mặt ngươi chưa bao giờ khó coi như vậy, trong mắt hậnkhông thể bắn ra hai lưỡi dao sắc bén xuyên thủng tâm can ta, khoái ýméo mó khiến ta sung sướng tràn trề mà say trọn một đêm. Lúc bình minh,trên triều đường nghe hồng y nội thị tuyên chiếu: Kiêu kỵ tướng quân Cận Liệt, ban thưởng chức nhị phẩm Trấn Tây đại tướng quân… lập tức xuất chinh đi Tây cương!
Từng chữ từng chữ như sấm sét giữa trời quang nổ ầm ầm bên tai, chấnđộng cái đầu say rượu ‘ong ong’ rung động. Ai ngờ, hạ triều xong, cònchưa tới gần cửa trước, đã thấy ngoài phủ xa mã như long. Ngươi ngẩngđầu từ trong đám người mỉm cười nhìn ta, đẩy ta, nắm cánh tay ta đi tớixốc lên kiệu liêm dày màu xanh lục. Bên trong là Cận gia lão phu nhânmặc trang phục cáo mệnh đang ngồi thẳng, một đôi mắt trong sáng, cảngười ta đều nhũn ra tới không thể đứng nổi nữa.
Ngươi vẫn chưa cam lòng, trước mặt mọi người nói rất đường hoàng “Cận tướng quân đã là hiền tài do Tang đại nhân tiến cử, Cận lão phu nhânđương nhiên cũng nên do Tang đại nhân chiếu cố mới phải.”
Một câu nói khiến ta đang ngã dưới đất cũng không thể đứng dậy nổi nữa.
“Ngươi chưa bao giờ để tâm đến những hồ ngôn loạn ngữ của ta, hết lần này tới lần khác, chỉ có lần đó… rõ ràng là muốn cho ta một bài học.”Tang Mạch ngồi trên ghế, đem Cận gia diễn nghĩa đặt ở trên đầu gối, cốgắng vuốt thẳng nếp gấp “Ngươi thực tàn nhẫn.”
Không Hoa nhìn hắn qua ánh sáng nến, nhưng hắn thì toàn tâm toàn ýnhìn trang sách khô vàng “Cũng may Cận lão phu nhân đối tốt với ta.” Một nửa mặt ẩn trong bóng tối.
Nữ tử nửa cuộc đời chinh chiến sa trường này có thiên tính kiêncường, quân công chồng chất mang đến cho bà bộ lễ phục cáo mệnh ánh vàng rực rỡ, cũng mang đi trượng phu và hai nhi tử của bà. Âu tử còn lại –Cật Liệt chính là chỗ dựa cuối cùng của bà. Bà luôn ngồi ở trước cửa sổ, một bên nhìn cánh cửa viện không biết tới bao giờ mới mở ra, một bênnói lan man về con trai bà, mong muốn hắn thành tài, như bậc cha chú tổtông của hắn, danh chấn sa trường làm rạng rỡ Cận gia; hy vọng hắn bìnhan trở về, ngoan ngoãn mà lấy một người vợ hiền lương, sinh một đám cháu trắng trẻo mũm mĩm kéo dài hương hỏa Cận gia; hy vọng hắn có thể trở về lúc đầu xuân, khi đó, chính là kỳ hoa tử ngọc lan trong Cận phủ nở, bàmuốn vừa ngắm hoa vừa ăn bát chè vừng đích thân hắn làm.
Bà luôn nói bình thản như vậy, nói đi nói lại, không ngừng khôngnghỉ, khiến người ngồi nghe một bên vì có dính dáng tới mà cảm thấy xấuhổ vô cùng, đó là sự nghiêm phạt ngươi dành cho ta vì tội đại bất kính.Bà thấy, vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh như vậy, nói “Nếu như mộtngày nào đó không cầu những thứ đó nữa, thì hãy tới Cận gia đi. Làm saithì chung quy sẽ phải chịu chút khiển trách, đó là có trốn cũng khôngthoát. Có điều có Cận gia ta đứng ra bảo trợ, chắc chắn sẽ không làm khó ngươi quá mức.”
Trong nháy mắt, người ngồi đối diện tựa như là thân sinh mẫu thân mà mình từ lâu đã không còn nhớ rõ mặt.
“Chiến sự rất thuận lợi, không lâu sau thì nhận được tin đã hạ đượcthành Chiêu Tây, không hổ là Cận gia.” Tang Mạch rốt cuộc ngẩng đầu lên, toàn bộ gương mặt tái nhợt đều lộ ra dưới ánh sáng nến, nhưng Không Hoa vào lúc đó lại chuyển đường nhìn đi nơi khác, không muốn thấy vẻ mặtcủa hắn “Đại quân chiến thắng trở về thì, chỉ mang theo trường thươngcủa Cận Liệt.”
Tướng quân bách chiến bách thắng trúng phải tên độc của đối phương,thương thế trầm trọng. Hắn cũng không quản an nguy của thân mình, đêmtối vẫn liều mình đi gấp muốn trở lại kinh thành đón mẫu thân hồi phủ.Đường xa, xe ngựa chòng chành, vết thương lại toác ra, mãi cũng khôngkhép lại, còn thêm thể hư nhiễm bệnh, cuối cùng độc phát mà chết.
Thanh niên tướng quân còn chưa tới năm nhi lập (30 tuổi), chưa tới cửa kinh thành, chưa gặp được mẹ già mà nói một câu ‘nhi tửbất hiếu’, đã chôn thây nơi đất khách. Chỉ vì một lần nghĩ sai của SởTắc Quân ngươi, chỉ vì một lần lỡ lời của Tang Mạch ta.
Chiết tử chỉ có vài câu ngắn gọn, đọc đi đọc lại, nhưng làm thế nàocũng không thay đổi được hiện thực trước mắt. Nữ tử kiên cường bình tĩnh dường như bình thản tiếp nhận sự thực, nhưng khi hắn xoay người thì,kim trâm trên đầu rút xuống đâm vào yết hầu. Đầu tiên là trượng phu, sau đó là trưởng tử, thứ tử, ấu tử, bà đã trải qua quá nhiều đau xót rồi,có thêm bao nhiêu kiên cường thiên tính nữa cũng không thể giúp bà chống đỡ, một mình đối mặt với tương lai.
(Chiết tử, mình nghĩ đoạn này là nói về một quyển sổ nhỏ ghi chép lại về việc chiến tranh hoặc là cái chết của con bà)
Khi đó, cũng là lúc vào đông tuyết bay lả tả, tại Cận phủ trong một đêm tử ngọc lan nở khắp nơi.
“Những chuyện khác bà cũng đã quên gần hết, đến ngươi và Nam Phongcũng không nhận ra.” Hết năm này qua năm khác, lão phụ lo lắng cho nhỉtử mình luôn luôn vào đêm tuyết rơi thì tới gõ đại môn Tấn vương phủ, bà không nhớ rõ thời gian đã trôi qua, triều đại đã thay đổi, đến chuyệncũ năm xưa cũng đã quên quá nửa, ai là ai đối với bà không hề quantrọng, điều duy nhất bà quan tâm là lời hứa trước khi nhi tử xuất chinhlà sẽ quay lại đón bà về nhà. Nhưng tuyết rơi hết trận này tới trậnkhác, đợi chờ ba trăm năm, còn cửa viện luôn đóng chặt lại cự tuyệtkhông mở. Ba trăm năm đã qua, tất cả những lời thề non hẹn biển đềuthành tro bụi, dù có kiên trì, chấp nhất tới đâu thì cũng theo thời gian mà tiêu tan thành mây khói, thật sự là không cam lòng, “Cận Liệt chưabao giờ tới. Ta tìm khắp nhân gian, nhưng không tìm được hắn, trong quỷchúng cũng không có tin tức của hắn.”
“Đáng tiếc chính là, Cận gia vừa sụp đổ, ngày Sở thị vong quốc càngthêm gần.” Tang Mạch mạch thả quyển sách vào tay Không Hoa, thần sắc mệt mỏi rã rời “Trong chốn u u minh minh, quả nhiên tất cả đều là trờiđịnh.”
“Ngươi đáp ứng với bà, nhất định sẽ để bà nhìn thấy Cận Liệt?” Dựatheo tính cách của hắn, nhất định đã hứa một điều gì đó rất quan trọngđể bù đắp cho Cận gia lão phu nhân. Không Hoa thấy hắn bỏ đi, vội vàngtruy vấn “Ngươi rốt cuộc hứa với bà điều gì?”
Diễm quỷ biến mất ở ngoài cửa trước sau vẫn không trả lời.
Tuyết rơi liên tục bốn ngày, miền nam ấm áp nhiều mưa chưa từng baogiờ có khí trời giá lạnh như vậy, tuyết dày như bông đọng trên cây épcong cả cành, nửa đêm chưa ngủ, bên tai toàn là tiếng cành cây gãy‘phách phách ba ba’. Diễm quỷ khí chất âm hàn cũng không chịu nổi khílạnh tàn khốc trăm năm khó gặp này nữa, cuộn mình trằn trọc trong ổ chăn không có một chút ấm áp nào, vì vậy động tĩnh nhỏ xíu ở ngoài phòngcũng bị khuếch đại thêm vô số lấn, nhất nhất tiến vào lỗ tai, tiếng dạnha vỗ cánh trong không trung, tiếng nam nhân thì thào, thậm chí là cảtiếng nến cháy ‘lép bép’ trong căn phòng bận rộn…
(‘căn phòng bận rộn’ là căn phòng có bạn Không Hoa và đám dạ nha đang ‘bận rộn’ ý)
Nỗ lực nhắm mắt lại, mãi tới bình minh Tang mạch vẫn chưa chợp mắtđược một khắc nào. Cái người quấy rối giấc ngủ của hắn kia thì lại tinhthần sáng láng, sáng sớm đã thần thái phi dương xuất hiện trước mặt Cậnlão phu nhân “Ta tới vẫn an lão phu nhân.”
Y nói, lúc trước y là con dân Sở thị, ngưỡng mộ Cận gia cao thượng đã lâu, lại càng ngưỡng mộ uy danh của Cận lão tướng quân, cũng từng dốcsức phục vụ dưới trướng Cận Liệt, được thấy phong thái danh tướng trongchiến trận.
Cận lão phu nhân nói “Đó có tính là gì đâu, bất quá là tận trung vìnước mà thôi.” Nếp nhăn bên khóe mắt lại chồng lên, trả lời người lạkia, khách sáo mà lễ độ.
Vì vậy Không Hoa càng nói càng gắng sức, nói về cuộc chiến ở TrườngChâu của Cận lão tướng quân, khí thế bao la hùng vĩ, kinh thiên địakhiếp quỷ thần; về chiến dịch ở Quế Lăng phụ tử Cận gia cùng ra trận,không mất người nào, cường đạo nghe tin cả kinh đã sợ mất mật bỏ thànhmà chạy, có thể nói là giai thoại nhân gian; còn có Cận lão phu nhân,trên sa trường phụ tá cho hôn phu tròn mười hai năm, mỗi khi ông xuấtchinh, bà sẽ ở bên hỗ trợ, mỗi lần trống trận gióng lên thì đất rung núi chuyển sĩ khí như hồng…
Những chuyện đó đều là mấy đoạn trong tiểu thuyết diễn nghĩa, thổiphồng khoa trương, nửa thật nửa giả. Lại còn được y nói rất nghiêmtrang, khom lưng đứng ở bên cạnh Cận lão phu nhân, khoa tay múa chân,ngôn từ rõ ràng, dường như mỗi câu mỗi chữ đều là do y tận mắt nhìn thấy tự tai nghe thấy.
Lão phụ trước giờ mặt vẫn lộ vẻ ưu sầu rốt cuộc dời ánh mắt từ cảnh sắc nhất thành bất biến(đã hình thành thì không thay đổi) ngoài cửa sổ sang người y, nghe lời y kể, sắc mặt đầu tiên là hoảnghốt, sau đó, nở nụ cười “Việc này, ta cũng sắp quên mất rồi.”
“Nhưng luôn có người nhớ.” Không Hoa khom nguời cúi đầu xuống bên tai bà, thần sắc kính cẩn mà tinh tế thuật lại chuyện năm xưa cho bà “Hômqua trong quán trà dưới thiên kiều vẫn còn nói chuyện Cận Liệt tướngquân đánh hạ thành Chiêu Tây…”
(Thiên kiều là ‘cầu vượt’ @__@ k tưởng tượng nổi ‘cầu vượt’ ngày xưa nó thế nào)
Tang Mạch đứng ngoài cửa, lẳng lặng xem một màn đó, nam nhân đứngtrước cửa sổ, khung cảnh tuyết trắng đằng sau làm nổi bật một thân đennhư mực của y, bên cạnh có một cành hồng mai nhô ra, đóa hoa nở ngay tại đầu vai y, tôn lên hắc quan cao cao, tôn lên khuôn mặt oai hùng bừngbừng, tựa như một bức tranh, mê huyễn tới mức khiến người ta muốn thuvào trong tủ cất dấu mãi mãi.
Không Hoa nửa quỳ dưới đất, y ngẩng đầu lên, cười tha thiết “Lòng tađối với lão phu nhân không thua Tang đại nhân, vô luận là hắn hứa vớingài cái gì, ta cũng có thể làm được. Cứ đem chuyện hắn đáp ứng với ngài giao cho ta làm đi? Nếu làm mà có một tơ nửa hào không chu toàn, bất kể hắn hứa gì, ta sẽ chịu trách nhiệm hết.”
Hóa ra nói cho cùng y vẫn dây dưa với sự ngờ vực vô căn cứ của mìnhkhông chịu buông tha. Cận lão phu nhân quay sang nhìn Tang Mạch, TangMạch ngẩn ra, quay đầu đi.
Phía sau, có người hỏi “Chuyện hắn đáp ứng với ta là việc giữa ta và hắn, ngươi tới chen ngang như vậy, coi thế nào được?”
Người nọ nói “Bởi vì ta đã từng nói với hắn, không muốn để hắn coi thường bản thân nữa.”
Những lời khác đều không nghe thấy nữa, trong đầu mơ hồ thấy đaunhức, chỉ cảm thấy thân thể lảo đảo, dưới chân phù phiếm như thể bất cứlúc nào cũng có thể ngã nhào. Cho dù mở lớn con mắt, cũng không thể thấy sự vật phía trước, chỉ có gương mặt đã khắc sâu trong đáy mắt, ba trămnăm, nhìn quen thương tâm phẫn nộ và nụ cười nhạt âm hàn thấu xương,tình thâm nghĩa trọng, không oán không hối hận tới mức khiến cả một ýchí sắt đá cũng hơi lộ vẻ cảm động.
Từ sau lần đó, Không Hoa liền biết mất, không lưu lại lời nào. Dạ nha trên bầu trời Tấn vương phủ tiêu thất trong vòng một đêm, Tang Mạchquấn cái chăn bông lạnh lẽo, vẫn trằn trọc như cũ. Diễm quỷ ép buộc mình không được lưu ý động tĩnh ngoài cửa phòng, mãi đến khi ánh nến đã cháy hết nhưng vẫn tỉnh táo như trước làm cho tâm tự dưng thấy phiền muộn.Thời gian ba trăm năm vẫn như cũ không để lại chút vết tích nào, chỉ cóba ngày ngắn ngủi này mà dài dằng dặc trôi qua chậm rãi như thể trămnăm.
Cận lão phu nhân nói đầy hàm ý sâu xa “Hắn nói cho ta biết, sẽ mang con ta tới đón ta.”
Tang Mạch ngồi ở bên cạnh, hạ từng dược xử một đem hạch đào nghiềnnát thành một chén bột “Chuyện hắn đã đáp ứng, không có chuyện nào không làm được.”
(Dược xử cũng là một loại chày nhưng chuyên để giã dược liệu, bé thôi)
Hắn biết cả đêm y khu sử tất thảy dạ nha đi tìm kiếm, nhồi đầy đầucác loại sách cổ ghi chép. Thế nhưng ba trăm năm qua, thế sự xoay vần,trong biển người mêng mang muốn tìm một u hồn thì như đáy biển mò kim,dù cho y có là người đứng đầu Minh phủ điều khiển quỷ chúng trong thiênhạ, muốn dò hỏi cũng phải có chút hao tâm tốn sức. Chỉ là không biết gần đây có được tin tức gì mà lại có thể khiến y đích thân đi một chuyến.
“Ha hả…” Bà cười khẽ, đường nhìn đảo quanh gương mặt thất thần củaTang Mạch “Nhưng ngươi lại không rõ, hắn là vì ta, hay là vì ngươi?”
“Vô luận vì ai, kết quả đều như nhau.” Tang Mạch đem bột hạch đào cho vào trong vừng, dùng đũa chậm rãi quấy “Tuyết sắp ngừng rồi, chỉ sợ đây là lần cuối ta được hầu hạ ngài.”
“Trước khi tuyết ngừng hắn nhất định sẽ trở về.” Lão phụ không chịuđổi trọng tâm câu chuyện, nheo mắt bình thản nhìn hắn “Vậy nên ngươikhông cần quan tâm.”
Tang Mạch thu mắt lại nói “Lão phu nhân nói đùa rồi.”
Bà nhận chén chè vừng, trầm ngâm hồi lâu mới nói “Giải quyết xong chuyện của ta, ngươi còn có bao nhiêu việc phải lo lắng?”
“Ba chuyện.”
“Sau đó nữa?”
“…” Gió đột nhiên nổi lên, tuyết bay loạn sạ, Tang Mạch chưa kịp trảlời, quay đầu lại trông thấy trong mênh mang tuyết trắng một đạo bóngđen từ trên trời giáng xuống. Bầy quạ vờn quanh, phong tẩu tuyết vũ (k lẽ lại dịch là gió đi tuyết múa? : )) ), mặt hắn trầm như nước, tay áo phiêu diêu. Màu đỏ tươi văng khắp nơi, bỉ ngạn hoa nở rộ tràn lan dưới chân hắn, cành nhánh quấn quýt, mỗi bướclà A Tì địa ngục, mỗi bước là Tu La huyết trì (hồ máu), lầm lẫm không ai bì nổi. Nhất thời, lời muốn ra khỏi miệng lại nghẹn ởhọng, Tang Mạch hơi ngẩng lên, đối diện với đôi mắt màu mực sâu khôngthấy đáy của nam nhân.
“Ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi gánh chịu một mình.” Hắn cầm hộpdài trong tay đặt trước mặt lão phụ, đường nhìn lại không rời Tang Mạchmột giây nào “Ta không biết ngươi hứa với bà cái gì, nhưng ta không muốn lại thấy ngươi chịu khổ.”
Cổ họng chua xót, há miệng muốn nói nhưng lại không nặn ra được nửachữ, Tang Mạch nghĩ, mình lại một lần nữa chết chìm trong ánh mắt nhưvực sâu của hắn.
“Đây là…” Nắp hộp bị mở, không thấy kim quang tận trời, mây mù lượnlờ gì cả, chỉ có một cái đầu thương đầy rỉ sét nằm yên lặng bên trong.Cận lão phu nhân kinh ngạc đứng lên, không ngừng lắc đầu “Trường thươnggia truyền Cận gia.”