Editor: Cam. (bonglantrungmuoi3)
Beta: Esther.
– —-
Hôm sau là thứ năm, Dịch Nhiễm vẫn đi làm như thường ngày. Hôm nay Cảnh Dập Xán không có tiết, nên ở nhà một mình gọi video nói chuyện với ba mẹ.
Lúc gia đình ba người gặp nhau qua màn hình điện thoại, cũng là lúc Cảnh Dập Xán bắt đầu kế hoạch của mình.
Sau một vài câu hỏi thăm ân cần, Cảnh Dập Xán như bị ảnh đế nhập vào người, nhập vai trong vòng một nốt nhạc, vô cùng tự nhiên mà bắt chuyện: “Ba mẹ, thật ra con có chuyện muốn nói với hai người. Hôm qua ở trường xảy ra một chuyện, vốn dĩ con nghĩ chuyện này không cần thiết phải nói với ba mẹ, nhưng tối qua con đã suy nghĩ rất lâu, và quyết định vẫn nên nói ra. Hừm, dù cho con đã lớn đến chừng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên con gặp chuyện này, nhờ ba mẹ phân tích giúp con sẽ tốt hơn, dù gì chúng ta cũng là người một nhà nên không có bí mật đúng không?”
Nghe xong mấy lời này, Cảnh Chí Thắng cùng Du Lị trên màn hình đều thu lại vẻ mặt vui tươi hớn hở khi nãy, thay vào đó là bộ dáng “nói chuyện đại sự”, cực kỳ có tướng phu thê.
Du Lị: “Con trai, ở trường con gặp chuyện gì? Có phải bị bạn học nước ngoài bắt nạt không?”
Cảnh Dập Xán vội vàng lắc đầu: “Không có không có.”
Cảnh Chí Thắng ở bên cạnh Du Lị cũng nói thêm: “Đúng đó, ai có thể bắt nạt được con trai chúng ta chứ, thằng bé này từ cấp hai đến giờ chưa bị bạn học khi dễ lần nào, nó cũng lanh lợi mà.”
Du Lị trừng mắt nhìn Cảnh Chí Thắng một cái, “Chuyện gì cũng có thể xảy ra, môi trường ở nước ngoài còn phức tạp hơn nhiều. Mấy người nước ngoài đều cao to vạm vỡ, hơn nữa không phải ai cũng thân thiện với du học sinh, ngộ nhỡ có chuyện kỳ thị hay gay hấn thì phải biết làm sao?”
Cảnh Dập Xán có chút dở khóc dở cười: “Mẹ, thật sự không có ai bắt nạt con đâu.”
Du Lị: “Vậy có chuyện gì, mau nói cho ba mẹ biết thì mới giúp con được.”
Cảnh Dập Xán cố tình đưa tay gãi gãi sau ót, làm bộ ngượng ngùng, chậm chạp nói: “Chuyện là… Ngày hôm qua ở trường có một bạn nam người Úc thổ lộ với con, còn muốn trao đổi thông tin liên lạc với con.”
Du Lị kinh ngạc: “Bạn, bạn nam? Cái này…” Sau đó quay đầu nhìn Cảnh Chí Thắng bên cạnh.
Vẻ mặt Cảnh Chí Thắng lờ mờ, cứng họng, sắc mặt biểu hiện loại chuyện này thật sự vượt quá phạm vi kinh nghiệm sống của ông.
Cảnh Dập Xán nói tiếp: “Con đã lớn tới chừng này rồi nhưng lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy. Trước kia ở trường học theo đuổi con chỉ có các bạn nữ, tuy rằng con cũng không qua lại với ai, nhưng lần này lại là một bạn nam… Cảm giác đó một lời thật khó diễn tả hết.”
Du Lị: “Con trai, vậy lúc đó con trả lời người ta như thế nào?”
Cảnh Dập Xán: “Đương nhiên là con cương quyết từ chối, con còn nói với cậu ta là nếu đổi lại lời cậu ta nói là của một bạn nữ khác, con có thể sẽ suy nghĩ lại. Sau đó bạn nam đó khẽ mỉm cười nói với con, đừng quá dứt khoát trong mọi chuyện, mọi người thường không biết mình thích gì cho đến khi gặp được đúng người. Tóm lại ý cậu ấy là sẽ không dễ dàng từ bỏ, con thật sự hết chỗ nói rồi, đây là cái dạng không bình thường gì vậy chứ.”
Kỹ năng diễn xuất của Cảnh Dập Xán quả thực rất tốt, không chút sơ hở, thu phóng tự nhiên, khơi dậy cảm xúc của ba mẹ mình mà không chịu chút áp lực nào, mọi thứ hết thảy đều như hắn dự tính.
Cảnh Chí Thắng vẫn không biết nói gì cho tốt, liếc nhìn con trai trên màn hình rồi nhìn đến người vợ đang ngồi bên cạnh, không còn cách nào khác đành để vợ nói chuyện với con trai.
Du Lị: “Con trai à… Không sao đâu, được bạn học yêu thích vẫn tốt hơn là bị ghét, có lẽ tư tưởng và văn hóa ở nơi người ta tương đối cởi mở hơn. Chúng ta nên từ từ mà nói với họ, đừng tức giận cũng đừng động tay động chân.”
Cảnh Dập Xán cười cười: “Mẹ yên tâm đi, con biết nên làm gì mà. Bây giờ con đang ở nước của người ta, con mới là người nước ngoài, nào dám đỏ mặt tía tai gân cổ lên với người ta chứ. Nhưng thành thật mà nói thì dáng dấp cậu ta cũng không tệ lắm, tóc vàng mắt xanh, thân cao chân dài, da trắng, thoạt nhìn cũng có nét giống minh tinh…”
Du Lị: “Minh tinh nào?”
Cảnh Dập Xán: “Chính là Jack trong The Titanic.”
Hắn nói như vậy là bởi vì ba mẹ chỉ mới xem mỗi bộ phim nước ngoài này thôi.
Cảnh Chí Thắng rốt cuộc cũng tìm được cơ hội tham dự rồi, ông vội nói: “Cái này ba biết, ba với mẹ con đã xem qua bộ phim điện ảnh này rồi.”
Trong mắt Du Lị hiện lên một tia kinh ngạc, “Thật không? Bạn nam đó đẹp trai như vậy sao?”
Cảnh Dập Xán: “Dạ, gần giống. Bây giờ mỗi ngày con đều thấy người nước ngoài, đôi lúc còn cảm thấy họ lớn lên giống nhau, ba mẹ nói thử xem điều kiện cậu ta tốt như vậy, sao lại nhìn trúng con chứ? Huống hồ gì ngoài hình của con và cậu ta chênh lệch không chỉ là một ít đậ.”
Du Lị: “Con trai, đừng nói vậy chứ, con cũng không kém cạnh gì đâu, dù gì trước đây ở trường con cũng từng là giáo thảo(*) mấy năm liền.”
*Giáo thảo (校草): từ ngữ chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường.
Cảnh Dập Xán gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ mỗi nước đều có quan niệm khác nhau về cái đẹp.”
Một nhà ba người trò chuyện thêm vài phút, bởi vì “Quán mì Thắng Lị” của Cảnh Chí Thắng và Du Lị sắp mở cửa, nên bọn họ liền kết thúc cuộc gọi video.
Cảnh Dập Xán nằm dài trên ghế, trên khuôn mặt hiện lên bốn chữ “việc lớn sắp thành” nở một nụ cười vui vẻ.
Một tuần sau Cảnh Dập Xán lại gọi video với ba mẹ.
“Ba mẹ, hôm nay ở trường có một bạn nữ tới tìm con…”
Hai mắt Du Lị sáng ngời, cười nói: “Rốt cuộc cũng có bạn nữ thổ lộ với con rồi à?”
Cảnh Dập Xán lắc đầu, méo miệng nói: “Lúc đầu con cũng nghĩ vậy, cho đến khi cô ấy hí hửng hỏi con có phải đang yêu đương với Patrick không, Patrick là bạn nam người Úc lần trước thổ lộ với con.”
Du Lị có chút hụt hẫng: “Vậy cô gái đó có ý gì? Tại sao cô ấy lại quan tâm đến việc con và “cây đấm lưng” có phải là một cặp không…”
*’cây đấm lưng’ (拍捶克) có pinyin là Pāi chuí kè đọc gần giống từ Patrick.
Cảnh Dập Xán: “Đúng vậy, lúc đầu con cũng không hiểu tại sao. Sau đó cô ấy nói cô ấy là hủ nữ, có nghĩa là cổ rất thích nhìn những chàng trai yêu nhau, cổ cũng là bạn của Patrick. Mấy ngày nay cô ấy nghe nói Patrick đang theo đuổi một sinh viên nước ngoài, rất đẹp trai, chính là con. Ôi trời, chuyện gì vậy chứ, con đã vỗ bàn cương quyết từ chối rồi, cái cây đấm lưng kia sao vẫn chưa bỏ cuộc vậy chứ, giờ con phải làm sao bây giờ?”
Du Lị: “Vậy…Vậy cô gái ấy nói gì?”
Cảnh Dập Xán thở dài: “Cô ấy nói rằng dường như Patrick đang tìm cách bẻ cong con, tức là làm con từ thích con gái sang thích con trai đó, sau đó hợp tình hợp lý mà ở bên cạnh Patrick.”
Du Lị nhất thời há hốc mồm: “Cái này cái này cái này…”
Cảnh Dập Xán: “Không có chuyện gì đâu, mẹ đừng lo lắng, lúc đó con cũng nói thẳng rồi. Haha, mơ cũng đừng mơ, không có cửa đâu, ngay thẳng không sợ bóng đè, trai thẳng cũng không bao giờ bị bẻ cong! Con còn nói cô ấy về nói với Patrick là nên biết khó mà lui đi, chắc giờ đã chết tâm rồi.”
Du Lị: “Vậy cô gái kia nói sao?”
Vẻ mặt Cảnh Dập Xán không nói nên lời: “Cô ấy che miệng cười rất vui vẻ, còn kể rằng rất nhiều chàng trai trước khi bị bẻ cong luôn có những lời thề sắt son như vậy, nhưng cuối cùng cũng bị vả mặt.”
Du Lị: “…”
Vẻ mặt hơi phức tạp.
Cảnh Dập Xán: “Lùi mười ngàn bước mà nói, dù con có cong đi nữa, con cũng không thể nào thích kiểu người như Patrick, lớn lên đẹp trai thì có ích gì? Không cùng ngôn ngữ, lại khác biệt về văn hóa, cậu ta không thể nào sống hòa hợp với chúng ta, con cũng không thể hòa nhập với gia đình của cậu ta được, đúng không mẹ?”
Du Lị liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Cảnh Dập Xán: “Điều quan trọng nhất là, cậu ta không hiểu con, con cũng không hiểu hết con người cậu ta, quen biết nhau chưa lâu, làm sao biết được có thích hợp nhau hay không? Tính cách, tính tình, nhân phẩm, thói quen sinh hoạt, quan hệ quan bè, những điều này đều rất quan trọng.”
Du Lị ngồi bên cạnh Cảnh Chí Thắng giơ ngón tay cái lên: “Đúng vậy, con trai, con nói đúng lắm!”
Du Lị rất tán thành, còn nói với Cảnh Chí Thắng quan niệm của con trai rất đúng đắn, rất giống với hai vợ chồng bọn họ.
Cảnh Dập Xán: “Ba mẹ đừng lo lắng, con sẽ giải quyết tốt chuyện ở trường, bây giờ con đã trưởng thành rồi. Hơn nữa, còn có anh Nhiễm, anh ấy sẽ luôn ở bên cạnh con.”
Du Lị và Cảnh Chí Thắng nhất trí bày tỏ sự yên tâm, dặn dò Cảnh Dập Xán nên học tập kinh nghiệm đối nhân xử thế của Dịch Nhiễm, nhưng cũng đừng làm ảnh hưởng đến công việc của Dịch Nhiễm.
Cuộc gọi rất nhanh đã kết thúc.
Cảnh Dập Xán thở phào một hơi, kế hoạch tiến triển tới bước này rồi, nhân vật chính là Dịch Nhiễm cuối cùng ra sân.