Chiếc xe cảnh sát cứ lăn bánh trên đường lớn, trong khi đó tại hiện trường núi Tự Kiêm các công tố viên đang di dời các thi thể tới nơi khác để bảo toàn tính trạng đồng thời các cảnh sát chuyên nghiệp cũng đang tìm kiếm các manh mối còn sót lại hiện trường. Một vị cảnh sát nam có thân hình cao ráo, khuôn mặt sắc nét, đôi mắt của anh ta đang nhìn lên một thân cây thông cao lớn mà nhíu mày lại bởi các dấu vết kéo dài trên thân cây.
Trần Linh cùng mọi người bước xuống xe do tuyết rơi mấy hôm nay nên tuyết đã sắp phủ kín đường đi của xe nên cô cùng mọi người đành đi bộ một đoạn đến hiện trường vụ án xảy ra, lúc này đây các công tố viên vẫn đang làm việc cặm cụi vì thế Minh Thừa Trạch đành dẫn nhóm pháp y đi xung quanh xem xét hiện trường trước. Bỗng có một nam cảnh sát bước tới chào mọi người:
” Đội trưởng anh đến rồi, sau anh là nhóm pháp y cùng với đồng nghiệp mới à ”
” Đúng vậy, Trần Linh là người mới tới cậu nhớ nhường nhịn với chỉ bảo một chút nhé dù sao thì đây cũng là lần đầu của cô ấy ”
” Vâng ạ em biết rồi”
Nói xong Đỗ Hiển liền bước ra sau dơ bàn tay ra trước ngụ ý chào hỏi cô:
” Xin chào, lần đầu gặp mặt em, sau này có gì thắc mắc thì có thể hỏi anh ”
Từ lúc nhìn thấy người này cô liền theo thói quen mà nhìn vào ánh mắt của anh, vẫn là đôi mắt màu xanh như trời như biển, tự do phóng khoáng và sâu thẳm. Trong giây phút thoáng qua nhìn thấy cô, đáy mắt xanh sâu thẳm ấy lại có một ý niệm vấn vương nhưng lại nhanh chóng vụt tắt.
” Xin chào, lâu rồi không gặp cậu Đỗ Hiển sau này có gì chỉ bảo nhé! ” Trần Linh vừa nói vừa đưa tay ra bắt lấy tay anh như một lời chào thiện chí tới người quen
”Các em quen nhau à? ” Minh Thừa Trạch, Mã Ý An cùng Thẩm Điệp bất ngờ nói
” Vâng ạ, chúng em là bạn cùng lớp cấp ba ” Trần Linh đáp lại
” Đây là lần đầu tôi thấy một người bạn của Đỗ Hiển đó ” Mã Ý An kinh ngạc nói
” Đúng vậy cậu ấy cứ lủi thủi làm việc một mình đến ngày nghỉ cũng không ngơi tay mà vẫn làm việc, tôi còn tưởng cậu ấy cứ như vậy đến hết đời luôn đó, không ngờ là cậu cũng có một người bạn nha ” Thẩm Điệp đáp .
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
” Cậu quen Trần Linh sao mà không bảo tôi từ trước để hai người đỡ tốn thời gian làm quen ” Minh Thừa Trạch thắc mắc
Nhưng Đỗ Hiển chỉ đáp lại một câu: ” Lâu rồi không gặp mặt chắc là em quên mất cô ấy, xin lỗi mọi người ”
” Vậy thì cậu cũng quá vô tình rồi đó, cô ấy còn nhớ rõ cậu vậy mà. Tôi thấy cậu không có bạn bè chắc là do thực lực của bản thân chứ không phải do ai khác đâu ” Minh Thừa Trạch nói với anh
Rõ ràng chỉ là một lời biện minh cho sự sai sót này nhưng cô lại biết rằng anh ấy là cố tình nói như vậy bởi cô từng nói với anh một câu rằng ” Sau này anh gặp em thì cứ coi như là người xa lạ đi ”.
Anh ấy vẫn còn nhớ dai như vậy, đúng là… anh ấy vẫn như xưa không thay đổi tí nào, ‘cây kem nhỏ’ của cô vẫn như, thế tuy nó rất lạnh lẽo nhưng khi thử một lần là yêu thích mãi, yêu thích đến tận bây giờ. Hơn nữa sự lay động trong ánh mắt cũng như chút bối rối nhỏ khi đưa bàn tay ra của anh cũng bán đứng lời nói của anh rồi. Cô biết rằng bản thân mình lẫn cả anh ấy vẫn lưu luyến mối tình dang dở của hai người
Khi ấy hai người chia tay vì hoàn cảnh cũng do một phần là cô tự ti về bản thân kém cỏi không xúng đáng với anh, mặc dù anh đã níu kéo lại cô nhưng cô lại biết rằng nếu lúc ấy còn tiếp tục thì sẽ không tốt cho cả hai nên hai người đã chia tay trong sự khó chịu đến tột cùng.
Nhưng giờ đây khi nhìn thấy anh một lần nữa đã khiến cho sự khao khát trong cô trỗi dậy một lần nữa, cô muốn theo đuổi anh một lần nữa, cô muốn mối tình thuở niên thiếu kia có được một cái kết tốt đẹp như hai người đã từng nói.
Rời khỏi tâm trí của bản thân, cô cùng mọi người trò chuyện về vụ án lần này trước cái đã. Nói xong Đỗ Hiển liền nói cặn kẽ với mọi người về vụ án lần này.
” Thi thể của các nạn nhân được tìm thấy xung quanh núi tổng cộng có một người được phát hiện dưới chân núi, sáu người được phát hiện sau lưng núi còn lại ba người là ở đỉnh núi. Tất cả bọn họ được phát hiện dưới lớp tuyết dày do mấy ngày gần đây tuyết rơi rất nhiều cho nên xác được bảo toàn khá nguyên vẹn. Dựa vào tình huống trên chúng ta đã xác nhận danh tính của các nạn nhân, có lẽ điều này anh Trạch đã phổ biến cho mọi người rồi nhỉ. ”
”Ừm đội trưởng Trạch đã nói với chúng tôi khi đang trên xe rồi” Mã Ý An nói
” Vậy thì tôi sẽ nói tiếp, trên người các nạn nhân chúng tôi có tìm thấy các vật dụng cá nhân chứng minh thân phận đồng thời cũng qua điện thoại của các nạn nhân chúng tôi đã thông báo đến các gia đình của họ để tiến hành hợp tác điều tra…