Gió Nam Và Hoa Hồng

Chương 5-4: Mê cung



Editor: Đào Sindy

Gần cửa trường học có tiệm Pizza Hut.

Làm ăn rất tốt.

Ngồi trong tiệm nhìn ra ngoài cửa sổ, hộp đèn biển quảng cáo bên lề đường có một tấm áp phích cực lớn, hai ba người ăn mặc kiểu văn phòng tụ lại cùng ăn pizza, hiện ra thịt muối và rau quả bóng loáng phủ kín mặt ngoài, phô mai có thể kéo dài ra.

Tạ Nghiêu Đình đi xếp hàng gọi ba phần. Đúng lúc phòng trực ban bệnh viện có điện thoại gọi đến.

Trong phòng phần lớn là người trẻ tuổi, khí thế nhao nhao ngất trời. Trong không khí khắp nơi tràn ngập mùi sữa và mùi thơm của thịt.

Tạ Nghiêu Đình ra ngoài nghe, trở về liền thấy Trương Việt Tây lột tay áo, đĩa trước mặt đều đã trống không, ly Cocacola lớn trong tay chỉ còn lại đá.

Tạ Nghiêu Đình cười hỏi bọn cậu: “Đủ ăn không, có cần gọi  thêm món?”

Có lẽ vì đáy lòng kiêng kị tiềm ẩn thế gian, Trần Nhứ biết mình chưa có năng lực miêu tả kế hoạch tương lai tốt đẹp, cho nên luôn xem Tạ Nghiêu Đình như bí mật không thể cho ai biết, thận trọng bảo vệ chôn sâu. Ở trước mặt người khác, thậm chí cô sẽ cố gắng tiếp xúc ánh mắt cùng anh.

Tuổi tác và đạo đức, trơ trọi tan nát gia đình, cằn cỗi thiếu thốn sinh hoạt, khoảng cách hiện thực vắt ngang hai người như vực sâu, khó mà vượt qua.

Trần Nhứ há hốc mồm, trong cổ họng còn chưa nói “Không cần” ra miệng, Trương Việt Tây đã vui vẻ nhảy cẫng chỉ hộp đèn phía ngoài, đọc biển quảng cáo trầm bổng du dương “Được được. Cháu muốn ăn loại pizza mới ra. Thịt là sức mạnh, phô mai là tín ngưỡng.”

Những thiếu niên tuổi dậy thì là lúc trổ mã nhổ giò, ngay cả ăn cũng rất có sức sống.

Tạ Nghiêu Đình lại xoay người đi gọi thêm hai cái Seafood Supreme Pizza.

Trương Việt Tây chắp tay trước ngực mang ơn: “Cảm ơn chú út.”

Tạ Nghiêu Đình cười rộ lên: “Đừng khách sáo.”

Anh ngồi xuống vị trí, ánh mắt vô tình hay cố ý rơi vào trên người Trần Nhứ đang an tĩnh một bên. Ánh mắt của cô cũng vừa lúc quét tới, cặp mắt sáng lấp lánh, tựa như dòng sông đêm trăng mùa xuân lập lòe đom đóm. Trên người cô luôn có mâu thuẫn không thể giải, quật cường mà yếu ớt, lực hấp dẫn độc nhất vô nhị.

Hai người đối mặt một lát, chỗ giao nhau cứ như bị nước sôi đun đến bỏng, vội vã rời mắt đi.

Đương nhiên Giang Tư Mạc đã nhìn ra. Cậu đã ăn xong, để nhân viên phục vụ dọn bàn, không yên lòng giật mình lo lắng xuất thần.

Trương Việt Tây gặm một cái cánh gà nướng Orléans, miệng dính dầu sáng loáng. Cậu hỏi Giang Tư Mạc: “Sao cậu giống mất hồn thế… À cho tớ mượn tập ghi chép trên lớp của cậu đi, ngày mai trả lại cho cậu.”

Nói xong, dùng khăn lau tay, sau đó một tay lấy cặp sách của Giang Tư Mạc treo trên ghế.

Giang Tư Mạc cũng không để ý, đứng lên nói: “Tớ đi toilet.”

Trương Việt Tây từ trong cặp sách móc ra một cuốn sổ da, kẹp trong cuốn số học. Cậu tò mò mở ra, lật ra từng từ một, nguyên một bài thơ tình viết tay. Trang thứ nhất là câu thơ tình trong 《 Ngũ đảo vãn bưu 》của Mộc Tâm:

Lúc em chưa xuất hiện, số phận của anh luôn yên ả, hiên ngang sải bước mà đi, động một tí là liệu sự như thần.

Bây giờ hoảng loạn, nhát gan, giống như băng tan xuân đến, chảy về phía em, lại không biết em ở nơi nào.

Trương Việt Tây quái dị đọc thành tiếng, nói: “Trần Nhứ, cậu mau xem đây là gì!”

Trần Nhứ theo bản năng cảm thấy không ổn, giương mắt nhìn Tạ Nghiêu Đình. Anh nhíu mày, thấp giọng giải thích: “Đây là bài văn mà Mạc Mạc đã trích ra. Nhanh nhận lấy đi.”

Nhưng vẫn chậm một bước.

Giang Tư Mạc đã trở về, nhất thời sắc mặt đỏ bừng, ba bước chỉ đi hai bước tiến lên cướp sổ, nắm chặt nắm đấm quát: “Cậu…làm cái quái gì thế!”

Trương Việt Tây bị đẩy một cái lảo đảo, tuổi trẻ khinh cuồng không chỗ phát tiết, ha ha hai tiếng, giễu cợt cậu: “Có gì đặc biệt hơn người… Không phải là thư tình à, người còn ngồi tại đây, thế mà cậu không cho người ta xem.”

Ánh mắt của cậu nấn ná giữ im lặng trên người Trần Nhứ.

Giang Tư Mạc nhìn Tạ Nghiêu Đình luôn nhẹ tựa mây trôi, một lần nữa kéo ghế ngồi xuống, nét mặt thản nhiên, trực tiếp hờn dỗi như thừa nhận: “Nhất định phải đưa cho Trần Nhứ à.”

Trần Nhứ không phản bác được.

Thấy cậu như thế, Trương Việt Tây biết đã chọc cậu giận, cụp đầu, triệt để ỉu xìu.

Nửa ngày, Tạ Nghiêu Đình gật đầu, nói: “… À.”

Mắt Giang Tư Mạc đỏ bừng, giọng tràn ngập oán hận: “Chú cứ như không kinh ngạc tí nào.”

Trần Nhứ đứng ngồi không yên, vẫn không nói chuyện như cũ.

Giang Tư Mạc phối hợp nói: “Chẳng lẽ chú không cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu sao? Không phải chú cũng thích…”

Tạ Nghiêu Đình khó khi lớn giọng, bất mãn chặn lại nói: “Mạc Mạc —— “

Anh thở dài, đứng lên từ vị trí, chỉnh đốn tàn cuộc: “Muộn rồi. Các cháu nhanh đi về, ngày mai còn phải đi học đấy.”

Kẻ cầm đầu Trương Việt Tây đang không biết kết thúc như thế nào, giờ phút này  ước gì tranh thủ thời gian chuồn đi. Trần Nhứ cũng đứng lên, Tạ Nghiêu Đình nhìn thấy nét mặt cô lo sợ không yên, trấn an khẽ cười.

Giang Tư Mạc vẫn ngồi tại chỗ như cũ không chịu động đậy.

Tạ Nghiêu Đình bất đắc dĩ, thấp giọng khuyên một câu: “Mạc Mạc, có lời gì trở về rồi hãy nói.”

Đêm cuối xuân, bầu trời thành phố là ánh đèn phồn thịnh. Ánh sáng từ cửa sổ cao ốc hắt ra, cứ như từ dây chuyền sản xuất, chân trời và ngôi sao dung hội, phồn hoa và hư ảo trùng điệp.

Giang Tư Mạc mua một gói thuốc lá ở cửa hàng giá rẻ trước cửa tiểu khu.

Hai người ngồi trên ghế dài lộ thiên trong chốc lát. Đèn đường mờ nhạt, Giang Tư Mạc đưa cho Tạ Nghiêu Đình một điếu, thuần thục đốt bật lửa, lần lượt đốt thuốc. Cậu để bên môi, hít một hơi, mùi ni cô tin trong thuốc lá làm người ta cảm thấy hoà hoãn hơn.

Tạ Nghiêu Đình trầm mặc một hồi: “Khi nào thì học được hút thuốc?”

Giang Tư Mạc hừ một tiếng: “Chỉ có ba mẹ cháu mới có thể nghĩ cháu sẽ luôn chạy theo lộ trình họ vạch ra, mãi mãi không lệch quỹ đạo đoàn tàu.”

Tạ Nghiêu Đình nhíu mày: “Bọn họ sắp xếp không tốt sao?”

Giang Tư Mạc hút thuốc, không chịu nói.

“Nhanh thi tốt nghiệp trung học, thi xong thì ghi kê khai nguyện vọng. Cháu… Không muốn học y khoa, đúng không?” Anh đổi phương thức khác.

Ánh mắt Giang Tư Mạc tiếp tục nhìn qua nơi khác: “… Cháu không muốn làm bác sĩ tý nào.”

“Vậy sau này cháu muốn làm gì?”

Người thiếu niên không trực tiếp trả lời, mà nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi anh: “Chú có thích Trần Nhứ không?”

Tạ Nghiêu Đình tiện tay bóp tắt điếu thuốc, đau đầu đưa tay nhấn xuống thái dương, không lập tức lên tiếng.

Giang Tư Mạc rủ mắt xuống: “Giống như chú vậy, cháy cảm thấy cuộc sống bây giờ rất ngột ngạt, cứ như bị bỏ gác xó, hoặc như một hòn đảo hoang. Bọn họ vĩnh viễn tự cho là đúng chưa thật lòng hỏi cháu muốn gì. Cháu rất muốn làm chuyện mà mình không được làm, ví như —— cậu thích Trần Nhứ vậy.”

Người ba hoa, giống như mở nắp đồng hồ cát, một khi nới lỏng, làm sao cũng không ngăn nổi.

Giang Tư Mạc thao thao bất tuyệt, từ khi còn bé bị xem như thần đồng mà bồi dưỡng, thân ở gia đình danh giá sớm đã bị quyết định quỹ đạo cuộc đời, nói tới hai năm trước vì trầm mê học phật, Phụng Lý Thúc là thần tượng, một lần cậu muốn bắt chước pháp sư Hoằng Nhất. Có một khoảng thời gian mỗi đêm trốn trong chăn chơi trốn tìm, tự học rất nhiều sách về lập trình.

Cậu kiềm chế cảm xúc đã lâu cứ như núi lửa dâng trào, một phát không thể vãn hồi.

Tạ Nghiêu Đình hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau nữa… Cháu không chơi game, vứt hết sách.”

“Vì sao?”

Giang Tư Mạc trầm mặc thật lâu, chán nản nói: “Cháu không muốn ba mẹ thất vọng.”

Tạ Nghiêu Đình nhẹ nhàng vỗ bờ vai cậu, không nói tiếp.

Giang Tư Mạc: “Chuyện liên quan tới Trần Nhứ. Cháu không biết là cháu nhất thời nghĩa khí muốn làm chuyện không thể làm, hay là gì khác. Cháu không xác định, nhưng mà cháu sẽ cho mình thời gian. Chú cũng biết, thi đại học quan trọng với cô ấy bao nhiêu, đừng quấy rầy cô ấy.”

Tạ Nghiêu Đình nhìn mặt mũi cậu đầy nghiêm túc cảnh cáo, bất đắc dĩ cười nói: “Thằng nhóc này.”

Giang Tư Mạc vẫn nghiêm mặt nhìn cậu.

Tạ Nghiêu Đình: “Ít quan tâm chuyện khác đi. Thi đại học cũng quan trọng với cháu thế đấy.”

Giang Tư Mạc cúi đầu nhặt lên đầu mẩu thuốc lá dưới lòng bàn chân, đứng dậy ném vào thùng rác bên cạnh, hững hờ phất tay, nói: “Chờ thi đại học xong, chúng ta dựa vào bản lĩnh của mình, chú út à.”

Kim đồng hồ như đã mọc cánh, thời gian trôi nhanh.

Qua ngày nghỉ mồng một tháng năm, lớp chọn triệt để vào giai đoạn nhảy vọt, trường học cưỡng chế biến thời gian nghỉ ngơi chiều Chủ nhật thành tự học. Thi đại học là chiến dịch, thành bại chỉ trong lần này.

Bệnh tình của Trần Đồng dần dần ổn định lại, cuối cùng thấy được hy vọng chữa khỏi. Chỉ là tiền chữa trị vẫn là lỗ hổng to lớn, Trần Chi Nhận đã sớm nghèo rớt mồng tơi, như rơi vào đường cùng.

Thần kinh Trần Nhứ căng thẳng vô cùng.

Cô ngẩng đầu từ sách tham khảo chất thành núi, nhìn số đếm ngược trên góc bảng đen không ngừng đổi mới, mặc dù thái độ bình thường vẫn tiêu cực, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể sinh ra chút sục sôi đấu chí.

Cuộc đời chưa từng có kỳ tích và đường tắt, kiên trì một chút, kiên trì một chút nữa. Tất cả sẽ khá hơn.

Ngày hè nóng rực lửa.

Ngày sáu tháng sáu, thi đại học mỗi năm một lần oanh oanh liệt liệt sắp mở màn. Hành trình vượt biển cuối cùng cũng phải lên đường.

Bởi vì trường Trần Nhứ học ở khu vực hạn chế, không bị chọn làm địa điểm thi.

Ký túc xá trống rỗng, tất cả học sinh Bản Thành về nhà rồi, nơi khác cũng có phụ huynh chạy đến gần trường thuê phòng, gia nhập lực lượng bồi thi. Trần Nhứ bò lên giường thật sớm, lật qua lật lại không ngủ được.

Điện thoại đinh một tiếng, cô nhanh chóng xoay người, mở màn hình ra.

Cứ như tâm ý tương thông, cái tên mong đợi chợt hiện ra: “Tôi ở dưới kí túc xá đợi cô.”

Trần Nhứ dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, một đường chạy chậm xông ra hành lang.

Trường Bồi Gia đã xây được sáu mươi năm, bãi tập biến thành rừng đào. Thân cây tráng kiện, cành lá rậm rạp, kết đầy quả xanh, như ẩn như hiện trong màn đêm.

Tạ Nghiêu Đình dạo bước dưới ánh đèn vàng, ánh đèn kéo bóng dáng anh dài vô cùng.

Nghe thấy tiếng động, anh xoay người.

Trần Nhứ giống một viên đạn nhỏ, vọt thẳng đụng vào ngực anh. Cô thở hổn hển, tóc dài buộc lên, chải thành bím tóc đuôi ngựa, trên mũi đang thở có mồ hôi sáng lấp lánh, khóe môi nở rộ một nụ cười: “… Sao anh lại tới đây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.