Một Đóa Hoa Hồng Gai

Chương 10: Cuối cùng cũng tìm được em



* * *

Pol đứng trước cửa phòng, do dự một lúc, rồi đưa tay lên lên gõ vài cái, sao khi được sự cho phép liền đẩy cửa bước vào, chưa nói gì đã quỳ xuống, đợi đến khi Mạnh Cảnh Băng lên tiếng hỏi mới nhỏ giọng trả lời:

“Vài hôm trước thuộc hạ có cho người bắt Mạnh Cảnh Nhiên, nhưng người mai phục đưa tin trả về nói hơn nửa tháng nay không hề thấy ông ta, còn nói hình như cũng đang có người cũng đang nhắm vào Mạnh Cảnh Nhiên, nhưng vẫn chưa điều tra ra, chỉ biết một thế lực rất lớn vừa dời vào nơi này.”

Thiếu nữ ngồi trên ghế mây trong suốt, váy trắng tinh khiết, mái tóc xõa tung ra, xung quanh rất nhiều hoa cỏ quay quanh, nhìn thấy cảnh này trong đầu liền vang lên câu nói ‘nàng đẹp hơn hoa, hoa làm nền cho nàng’ khung cảnh vô cùng mê hoặc lòng người, môi hồng khẽ mở, mộng mộng ảo ảo hỏi:

“Không biết là ai sao?”

Pol vội hoàn hồn khỏi sắc đẹp, cung kính đáp:

“Tạm thời chưa biết, nhưng người yên tâm, rất nhanh sẽ điều tra ra.”

Thiếu nữ phất tay, nhàn nhã đọc sách uống trà, dặn dò:

“Nếu đã có người giúp ta làm thì không cần quan tâm nữa. Vương có căn dặn, dạo này cẩn thận một chút, kiểm tra lại người của mình, có nội gián.”

Pol nghe thế kinh hãi, người của mình đều đã ở chung hơn 10 năm qua, có nội gián thì có nghĩa 10 năm trước thông tin đều bị bại lộ rất nhiều. Biết được sự việc quan trọng liền nhanh chóng gật đầu:

“Dạ.” một tiếng rồi rời đi giải quyết tên nội gián kia.

* * *

Sáng hôm sau, dưới ánh nắng ấm áp, nàng Mạnh Cảnh Băng làm tổ ở trường sắp đóng mạn nhện rồi, vì bản thân quá nổi tiếng, nên trừ lúc vào lớp nàng đều ôm lấy phòng ký túc của mình, tuân theo quy luật của thời phong kiến, không bước ra cửa khi không có việc. Nhưng mà hôm nay điều kỳ tích đã xảy ra, học sinh toàn trường thấy bạn học Rose của chúng ta ra ngoài khi không trong giờ học aaa! Vì thế kênh diễn đàn đã lâu bình yên lại dậy sóng dữ dội.

Còn đương sự của chúng ta không thề hay biết gì, lôi kéo em trai Pol đi chung tâm mua sắm càn quét. Khoảng tầm 1 giờ đồng hồ sau, trên tay chàng trai đáng thương đã đầy túi lớn túi nhỏ, sắp không nhìn thấy mặt nữa rồi.

Khi đưa đồ cho vệ sĩ sắp xếp vào xe, tất cả đều nhìn thanh niên với ánh mắt thương xót, trên mặt đều viết thật to bốn chữ ‘đứa trẻ đáng thương’ vì mỗi khi công chúa nhàm chán đều muốn đi mua sắm, nhưng mỗi khi mua là không dừng lại được, vì trừ người luôn ở bên cạnh cô ấy nhiều nhất là cậu Pol thì cô ấy thường không cho ai đi bên cạnh cả, nên bạn Pol của chúng ta lần nào cũng phải xách đồ đến cánh tay tê cứng hết cả lên. Bạn hãy thử nghĩ xem, từ sáng tới giờ đã hơn 3 chiếc xe chở đồ về rồi. Đừng thắc mắc cô ấy có xài hết hay không, vì một nhà kho dùng để chứa những thứ đó chỉ dùng cho cô ấy quăng khi tức giận để phát tiếc mà thôi.

“Công.. Tiểu thư người xem, đã mua nhiều thế này rồi, chúng ta đi ăn trước đi có được không?” Bạn Pol dũng cảm lên tiếng cứu cánh tay của mình.

Thiếu nữ chóng cằm suy tư một lúc, rồi nhẹ giọng nói:

“Xử lý gọn một chút.”

Pol vừa nghe câu đó liền hiểu, nhìn chiếc xe từ sáng tới giờ vẫn chạy theo mình, kinh ngạc nói:

“Nhưng hôm nay đi ra ngoài chỉ có nội bộ chúng ta biết..”

Như nhớ được chuyện gì đó liền chuyển lời:

“Tiểu thư cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ giải quyết.”

Hắn đã rất cố gắng rồi, nhưng không cách nào tìm ra nội gián mà tiểu thư nói. Thiếu nữ cũng không quở trách chỉ nói tôi mệt rồi liền nhắm mắt lại.

* * *

“Thiếu gia, thiếu gia tôi vừa mới gặp một người rất giống Mạnh tiểu thư đi vào học viện quý tộc ạ!” Một tiểu trợ lý gấp gáp chạy vào.

Thiếu niên đang chăm chú phê giấy tờ đột ngột ngừng tay lại, giọng nói có phần run rẩy hỏi:

“Tìm thấy cô ấy rồi?”

Tiểu trợ lý vội nói:

“Nhìn rất giống ạ, anh A Dật đã đi điều tra.”

Tiểu trợ lý vừa nói xong cánh cửa phòng liền mở ra, A Dật từ bên ngoài bước vào, sau khi đóng cửa liền đặt một tấm ảnh lên bàn nói:

“Cậu chủ, gương mặt thì không sai, nhưng thân thế có vấn đề.”

Tấm ảnh trên bàn là một lúc thiếu nữ nói chuyện với hiệu trưởng, cả người đều toát lên vẻ dịu dàng, hình như cô tâm trạng rất tốt nên khoé miệng và mắt đều cong lên, xinh đẹp chói mắt. Thiếu nữ trong ảnh cùng tấm ảnh hai đứa bé trong vườn hoa, bé gái trong tấm ảnh so với thiếu nữ giống nhau như đúc.

Cung Tử Quân lạnh nhạt hỏi:

“Lai lịch thế nào?”

A Dật mở tập hồ sơ bên cạnh chậm rãi đọc lên:

“Họ tên: Elly Rose, tuổi là vừa tròn mười sáu, người Anh, con gái thứ hai của Vua nước Anh, vô cùng được yêu thương, cô ấy cũng rất có bản lĩnh, trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã được xếp vào người có tiếng nói lớn nhất chỉ sau Vua. Nhưng người ngoài bàn tán là cô ấy không phải con của Hoàng Hậu, mà là được vua đem bên ngoài về, không biết là ai sinh.”

Thiếu niên chăm chú nhìn thiếu nữ xinh đẹp trên hình, trong lòng đã có kết luận, nói:

“Cô ấy là Mạnh Cảnh Băng.”

A Dật hiểu ý, liền đáp:

“Tôi sẽ đi sắp xếp hẹn cô ấy.” rồi cùng trợ lý ra khỏi phòng.

Trong căn phòng vắng nhẹ vang lên tiếng nỉ non: “Nha đầu, cuối cùng cũng tìm được em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.