Trái tim, bỗng bị đè nặng bởi một vật gì đó nóng bỏng.
Sở Phất có chút hoảng loạn, nàng không dám nhìn khuôn mặt tươi cười của Yến Anh nữa, quay mặt chỗ khác, trầm giọng cảnh cáo, “Quận chúa, mấy ngày sau không dễ chịu đâu, nếu ngươi không nghỉ ngơi cho tốt, là không thể vượt qua đấy.”
Yến Anh co lại ngón tay, cào nhẹ vào lòng bàn tay Sở Phất.
Sở Phất cho rằng Yến Anh nghe lời phải ngoan ngoãn rụt tay về, nào biết —
Yến Anh dùng ngón út đan lấy ngón út Sở Phất, suy yếu mà ngoéo một cái.
“…”
“Có… Ngươi…”
Yến Anh mỉm cười, không chớp mắt nhìn Sở Phất, dù không thể thấy, nhưng nàng vẫn biết Sở Phất đang ở phương hướng đó.
Biết rõ tiểu quận chúa không nhìn thấy, nhưng bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, nỗi lòng Sở Phất phức tạp, vội đặt tay tiểu quận chúa về lại dưới chăn, đứng dậy nói: “Cố gắng nghỉ ngơi.”
“Khụ khụ.” Yến Anh nhíu mày ho nhẹ hai tiếng.
Sở Phất quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mày Yến Anh vừa giãn, mỉm cười nhắm mắt, vâng lời nằm ngủ.
Cố ý sao?
Sở Phất đâu thể hỏi nàng, bằng không mở lời nói chuyện, cũng không biết tiểu quận chúa này khi nào mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ? Nàng lắc lắc đầu, ngẩng đầu lên thì trông thấy Hồng Nhiễm và Lục Lan giúp nàng cầm hành lý bước vô.
Nàng nhớ hồi nãy giao con chim cho Hồng Nhiễm.
“Hồng Nhiễm cô nương.” Sở Phất đi qua, “Con chim…”
Hồng Nhiễm cười khổ lấy Oanh Oanh từ trong tay áo ra, chán ghét trả về, “Ít cho nó ăn chút, hôm nay ta phải thay bộ thứ hai rồi.”
Sở Phất tiếp nhận Oanh Oanh, nói vậy Oanh Oanh lại đi ngoài. Nàng áy náy gật đầu, “Cảm ơn Hồng Nhiễm cô nương.”
“Mỗi người một lần.” Hồng Nhiễm vốn định nói “Huề nhau”, nhưng nàng cẩn thận ngẫm lại, hôm nay vốn là bản thân lắm lời, tiểu quận chúa bực nàng cũng là phải, “Cảm ơn thì không cần phải nói.”
“Cũng được.” Sở Phất mỉm cười hiểu ý.
Lục Lan lặng lẽ khẽ kéo góc áo Sở Phất, nhỏ giọng nói: “Hay là tìm cái lồng cho con chim đi.”
Vây nó một đời sao?
Sở Phất thản nhiên cười, “Kệ nó đi.” Nói đoạn, nàng sờ vào đầu con chim, “Như vậy, nó muốn khi nào bay đi, thì có thể khi đó bay đi.”
Lỗ tai Yến Anh nhẹ nhàng khẽ động, mi tâm cau lại, mãi một lúc sau vẫn chưa thấy giãn ra.
Đây là ngày đầu tiên tiểu quận chúa ho ra máu, Sở Phất biết đây chỉ là bắt đầu, ba ngày sau mới là chân chính khó khăn nhất, bắt đầu từ ngày thứ tư, triệu chứng ho ra máu của tiểu quận chúa sẽ ngày một giảm.
Khi nào không còn ho ra máu, thì khi đó chặt đứt cơn nghiện. Chờ sau khi chặt đứt cơn nghiện, Sở Phất mới có thể chuyên tâm trị liệu đôi mắt cho tiểu quận chúa.
Bất kể muốn mười ngày, hay là muốn một tháng, chỉ cần có thể cai nghiện, tiểu quận chúa nhất định có thể sống qua sinh thần mười tám tuổi.
Trận mưa xuân rơi tí tách hai ngày, đến đêm thứ ba Sở Phất tới【 Mưa Xuân Gian 】thì lặng lẽ ngừng lại.
Lác đác vài áng mây khói nhẹ dường như chồng lên nhau che khuất vầng trăng sáng, ánh trăng mênh mông soi vào ngói vụn phủ đầy rêu xanh trong【 Mưa Xuân Gian 】, chiếu sáng những giọt nước trong suốt còn sót lại trên đó.
Những giọt nước ngẫu nhiên rơi xuống từ góc mái hiên, đánh vỡ đá vụn dưới mái hiên, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Lục Lan vươn tay ra ngoài mái hiên rồi sau đó thu tay về, nàng cảm khái, nói: “Cuối cùng cũng có thể nắng.”
“Suỵt…” Hồng Nhiễm ra hiệu bằng tay với nàng, tức thì chỉ vào bên trong.
Lục Lan le lưỡi, ngó về giường của tiểu quận chúa phía xa xa.
Tần Vương và Tần Vương phi đều đến thăm Yến Anh mỗi ngày, Sở Phất cũng sẽ bẩm báo bệnh tình của tiểu quận chúa mỗi ngày với hai người — từ ho ra máu ba lần một ngày, đến hôm nay chỉ còn ho ra một lần, tổng thể cho thấy bệnh tình của quận chúa đã có tiến triển tốt.
Nếu không cần thiết, Sở Phất cũng không rời Yến Anh một bước. Đã hai ngày nay, nàng gần như không chợp mắt.
Oanh Oanh là một con chim rất ngoan, hai ngày này Sở Phất ở đấy, đã lấy một cái giỏ tre nhỏ thả nó vào đó rồi mang theo bên cạnh, nó không huyên náo không ồn ào, chỉ lẳng lặng ở bên, thi thoảng nghiêng đầu nhìn nhìn Sở Phất.
Sở Phất dựa vào mép giường của tiểu quận chúa đã hồi lâu vẫn không nhúc nhích, có lẽ là quá mức mệt mỏi, nàng vốn định híp mắt nghỉ ngơi một lát, nào ngờ lại ngủ thiếp đi.
Ánh trăng chiếu rọi xuyên qua ô cửa, hòa quyện ánh sáng nhạt mờ của ngọn đèn dầu, làm nổi bật lên khuôn mặt Sở Phất, trên khoé mắt phải còn có một nốt ruồi son cực nhỏ.
Đôi mắt nàng nhắm lại, bớt đi vẻ lạnh thường ngày, bấy giờ có thêm ba phần thanh nhã.
Hồng Nhiễm đè thấp tiếng bước chân, cầm một chiếc áo khoác tới, vốn định khoác nhẹ lên cho Sở Phất. Nhưng nàng còn chưa đến gần Sở Phất, đã thấy tiểu quận chúa lồm cồm ngồi dậy, vẫy tay giữa không trung, rồi làm động tác “Suỵt”.
Hồng Nhiễm ôm áo khoác rón ra rón rén đã đi tới, tiểu quận chúa sờ lên cánh tay Hồng Nhiễm, theo thế sờ vào áo khoác Hồng Nhiễm đang cầm.
Nàng nhếch miệng cười, chỉ chỉ Sở Phất ở mép giường. Yến Anh nhớ rõ, tiếng hô hấp của Sở Phất ngay hướng bên ấy.
Hồng Nhiễm gật đầu, vô cùng nhẹ nhàng đem áo khoác choàng lên người Sở Phất.
Yến Anh sợ Hồng Nhiễm khoác vào không tốt, dọc theo cánh tay Hồng Nhiễm sờ xuống, sờ đến cổ áo áo khoác, nàng thuận thế vén sợi dây, tay kia lơ lửng giữa không trung, dường như muốn nắm lấy sợi dây khác.
Hồng Nhiễm đưa sợi dây còn lại tới trong tay Yến Anh, Yến Anh theo đó thắt chặt hai đầu sợi dây, đang định buông tay ra, thì bị một bàn tay ấm áp quen thuộc nắm giữ.
“Phất nhi, ta chỉ mới thức thôi.” Yến Anh vội vàng giải thích.
Sở Phất nghiêng mặt nhìn áo khoác trên người mình, lại nhìn thoáng qua Hồng Nhiễm đang quỳ bên cạnh, không ngờ đôi chủ tớ này lại lo lắng nàng sẽ bị cảm lạnh.
Trong nháy mắt, Sở Phất cảm nhận được tâm ấm.
Nàng thản nhiên cười, buông tay ra, cởi chiếc áo khoác trên người xuống, khoác lên trên người Yến Anh, nghiêm giọng nói: “Mấy ngày nay kỵ lạnh nhất, tỉnh rồi cũng phải nằm ở trên giường.”
Yến Anh bỗng nắm tay nàng, lắc đầu nói: “Lỡ như Phất nhi vì chữa cho ta mà ngã bệnh, thì phải làm sao bây giờ?”
Sở Phất nhíu mày: “Ta là y giả, ta sẽ tự chữa.”
“Bệnh gì cũng có thể tự chữa sao?” Yến Anh lại hỏi.
“…” Sở Phất không biết nên đáp lại nàng thế nào, nếu thật sự bệnh gì cũng có thể tự chữa, thì nàng đã chẳng rời xa cố hương để đến đây.
Yến Anh không nghe thấy nàng lên tiếng hồi đáp, ôn nhu nói: “Nếu không thể, vậy Phất nhi nghe ta…”
Sở Phất không cho nàng cơ hội nói tiếp, “Bệnh nhân phải nghe lời đại phu, bồi dưỡng cho tốt đi.”
“Vậy…” Yến Anh nghe ra vẻ lạnh lẽo trong giọng nói Sở Phất, tay kia của nàng sờ sờ, Sở Phất theo bản năng rụt rụt tay lại, né tránh tay Yến Anh.
Sở Phất muốn thu lại bàn tay bị Yến Anh nắm lấy, nào ngờ Yến Anh ghì siết hai tay, nắm chặt tay nàng hơn.
Tiểu quận chúa dưỡng hai ngày, khí lực cũng trở về không ít. Sở Phất không dám dùng quá sức, cũng không dám quá mức hung dữ với Yến Anh, tránh cho nàng kích động, liên lụy tâm mạch, máu huyết lưu thông kém, lại phải ho ra máu.
Yến Anh cười dịu dàng, “Nếu ta nghe Phất nhi, liệu Phất nhi có nguyện ý nghe ta?”
Sở Phất ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt ngây thơ của Yến Anh, nhạt giọng nói: “Quận chúa căn dặn, dân nữ tự nhiên vâng theo.”
Nụ cười trên môi Yến Anh hơi cứng đờ, nhưng chỉ giây sau đã đậm lên.
Lúc này, tiểu quận chúa cười như tiểu hồ ly, Sở Phất có chút bất an không hiểu sao, bèn lạnh giọng thêm một câu, “Dân nữ chỉ là y giả.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ “Chỉ là”, nàng biết Yến Anh có thể hiểu là ý gì?
“Hồng Nhiễm.” Yến Anh không nói với Sở Phất nữa.
Hồng Nhiễm cúi đầu, “Có nô tỳ.”
“Lấy thêm chiếc áo khoác tới.” Yến Anh cười nói.
“Vâng.” Hồng Nhiễm lĩnh mệnh lui ra.
Sở Phất nhíu mày, nói: “Quận chúa, dân nữ thật sự không cần.”
Yến Anh ra vẻ nghiêm túc, thu liễm ý cười, “Là ta cảm thấy một chiếc còn lạnh…” Lời nàng còn chưa nói hết, đột nhiên chuyển sang câu khác, “Nếu Phất nhi không tin, có thể sờ trán ta, ta cảm thấy hơi lạnh.” Sợ Sở Phất không chiều theo, Yến Anh lại nói, “Ngươi là y giả, ta nhớ rõ, ngươi không thể vô lại.” Nói xong, buông hai tay ra, duỗi cổ về phía trước.
Sở Phất than nhẹ một tiếng rồi đưa tay phải sờ lên vầng trán Yến Anh — tuy có chút mồ hôi mỏng, nhưng trán thì vẫn rất ấm.
“Hết thảy như thường.” Sở Phất rụt tay lại.
“Khụ khụ.” Yến Anh đột nhiên ho hai tiếng.
Sở Phất kéo bàn tay Yến Anh đặt lên đầu gối mình, cẩn thận bắt mạch — mạch đập vẫn suy yếu, nhưng đâu phải mạch tượng khi tích hàn phát tán.
Rất nhanh, nàng ý thức được gì đó, Sở Phất buông tay ra, nghiêm mặt nói: “Dạ thưa quận chúa, quận chúa hết thảy mạnh khỏe, nếu như không tin, có thể gọi thái y đến khám lại.”
“Phất nhi nói, ta tin.” Yến Anh tỏ vẻ thích thú, nàng lại hỏi: “Oanh Oanh đâu?”
“Oanh…” Sở Phất nhịn xuống lời nói, suýt nữa thì trúng bẫy. Nàng dường như tức giận, “Quận chúa, một vừa hai phải thôi, nếu muốn khoẻ lại, làm ơn nghe lời nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Yến Anh bỗng nhiên nghiêm túc: “Nếu【 Mưa Xuân Gian 】là chiếc lồng, giam cũng chỉ mỗi ta…”
Sở Phất sửng sờ, không ngờ Yến Anh lại nói ra câu này.
Cánh môi Yến Anh ngọ nguậy, thấp giọng nói: “Ngay cả con khỉ ta cũng chưa từng gặp, thì làm sao lại đùa giỡn coi người như khỉ chứ?”
Trước khi là một người mù, nàng chính là một người bệnh liên tục ốm triền miên, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, nàng chưa hề bước ra khỏi tiểu viện của mình. Hoa điểu trùng ngư xuất hiện trong thi văn, cũng chỉ là dáng vẻ trong thi văn, nàng còn chưa kịp tận mắt nhìn một lần, thì đột nhiên chẳng thể nhìn thấy gì nữa.
Thời gian mười bảy năm, trong thế giới của nàng chỉ có vài người, rất nhiều lúc tiểu quận chúa lẻ loi một mình chìm trong đêm tối. Bất ngờ có thêm một người lạ, tiểu quận chúa nhiệt tình một chút cũng là bình thường, vì sao nàng phải coi tiểu quận chúa như kẻ gian mà đề phòng chứ?
Kinh sợ phát hiện hốc mắt Yến Anh hơi ửng đỏ, trong lòng Sở Phất mềm nhũn không rõ lý do, ngữ khí cũng mềm bảy phần, “Quận chúa…” Nhưng khi thốt ra lời này, lại không biết phải nói gì tiếp?
Hồng Nhiễm ôm một chiếc áo khoác khác tới, “Quận chúa.”
“Khoác thêm cho Phất nhi.” Yến Anh nói dứt khoát.
Hồng Nhiễm cũng khoác đến dứt khoát, rất nhanh phủ áo khoác lên người Sở Phất.
Sở Phất sửng sốt, “Không phải đã nói, ta…”
“Lúc nãy sưởi ấm cho ta, bây giờ ta không lạnh nữa.” Yến Anh không để Sở Phất nói tiếp, nàng ngã xuống giường, xoay người đưa lưng về phía Sở Phất, “Ta ngủ, đừng làm ồn ta.” Nói xong, nàng cuộn mình lại, tựa như một chú nhím con trong núi, cuộn mình thành một quả bóng.
Ai cũng không có thấy, khóe miệng nàng câu lên, lộ ra một nụ cười hài lòng.
Sở Phất lắc đầu, áo khoác trên người là bắt buộc không được cởi.
Hồng Nhiễm sợ Sở Phất chuyển áo khoác sang người mình, thấy Sở Phất đứng lên, liền lui lại mấy bước, “Khăn chắc khô rồi, ta đi lấy cho ngươi.”
Sở Phất gật đầu, vừa cúi đầu thấy Oanh Oanh trong giỏ tre nhỏ — nó nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn Sở Phất.
Biết rõ này “Oanh Oanh” không phải “Anh Anh”, nhưng không biết sao, càng nhìn con chim này càng giống tiểu quận chúa.
Con chim trong “Lồng” này, nàng nên làm gì với nàng cho phải đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Ta càng viết càng cảm thấy tiểu quận chúa phúc hắc!
Các vị tiểu thiên sứ ~ đoán xem, lần này ai ở trên? Hắc hắc hắc.