Tàn Dương Kiếm - Lãnh Nguyệt Đao

Chương 4: Trường đồ Chỉ bộ, Băng Tâm ngộ cố nhân Đại đảm khiêu chiến, Vĩnh Niệm nhận yếu quyết



Vĩnh Niệm ngồi bóp chân trên một phiến đá nhỏ ven bờ hồ. Ngâm bàn chân đỏ lựng, mỏi nhừ sau khi khinh công liên tục hơn trăm dặm cùng Băng Tâm xuống dòng nước lạnh tê chẳng những không làm cô đau tê dại mà ngược lại còn khiến cô như được hồi sinh lại. Vĩnh Niệm cười, nói với Băng Tâm đứng gần đó:

– Thái sư phụ, người không nghỉ chân chút sao? Chúng ta đã khinh công cả trăm dặm rồi, cũng chỉ còn cách Thành Đô chừng trăm dặm nữa thôi. Trời còn sớm mà, chúng ta nghỉ lâu lâu một chút nhé thái sư phụ.

Băng Tâm dường như không nghe thấy lời cô nói. Ông đang bận xem xét đám cây cối đổ rạp gần đó. Vĩnh Niệm thấy thái sư phụ không trả lời mình, tò mò đi lại gần, hỏi:

– Thái sư phụ đang xem gì đó?

Băng Tâm vẫn đăm chiêu nhìn từng gốc cây, có cây thân to bằng cả vòng tay người ôm, có thân chỉ nhỏ bằng đùi người lớn, nhưng tất cả đều bị đánh gãy ngang thân. Vĩnh Niệm cũng bắt chước thái sư phụ cúi xuống xem xét. Lúc sau cô nói:

– Những cây này chắc là bị cơn bão nào đó qua đây đốn gãy thôi. Vùng hồ này tuy rộng nhưng hai bên núi cao bao phủ, dễ tạo thành luồng gió lớn hút vào.

Băng Tâm lắc đầu, từ tốn nói:

– Đây không phải do cuồng phong, mà do chưởng lực của người đánh gãy.

Vĩnh Niệm sửng sốt, nhìn những thân cây cổ thụ to bằng hai người ôm, lại sờ những thớ gỗ cứng như thép nguội, nói:

– Không thể nào! Nội lực người đó cỡ nào mà có thể đánh gãy được những cây cổ thụ này chứ! Nếu có thật thì chắc cũng không phải là người, mà là quỷ thần!

Băng Tâm gật gù nói:

– Nội công đến cỡ này, thiên hạ quả nhiên không có nhiều người. Trương bá bá của con có thể đánh gãy nát cả một vạt rừng chứ từng này cây đã là gì. Tuy nhiên điều ta thấy khó hiểu, là ngoài chưởng lực làm gãy đám cây cối này, còn có một luồng kình lực sắc bén nữa. Chẳng những vậy, nội công của người này cũng rất cao thâm, trong lúc tỷ đấu cũng không chịu nhún phân nào.

Vĩnh Niệm nhún vai, không quan tâm lắm. Cô vốn quan tâm đến chuyện nghỉ ngơi bây giờ hơn. Đã nửa năm kể từ khi rời Nga My, cô mới thấm thía câu nói của thái sư phụ lúc đó, rằng chuyện theo người học võ công sẽ cực kỳ vất vả..

*********************

Nhớ ngay ngày đầu tiên mới rời Nga My, vừa xuống đến chân núi Băng Tâm đã nhún người, tà tà khinh công đi trước. Cô sững người một lúc rồi mới hoảng hốt khinh công đuổi theo. Trong các đệ tử Nga My, khinh công của Vĩnh Niệm cũng không phải tồi, nhưng cô cố gia tăng cước lực thế nào cũng không đuổi kịp Băng Tâm nhẹ bước đi trước. Ông cũng không bỏ đi xa quá, chỉ đi trước cô một đoạn, cô khinh công chậm lại, ông cũng thả bước chậm lại. Đến khi hai người đã khinh công được ba mươi dặm, chân Vĩnh Niệm đã mỏi nhừ, phồng rộp lên rồi. Cô ngồi bệt xuống bên đường, nhăn nhó xoa chân, ngỡ tưởng Băng Tâm sẽ dừng lại đợi mình, nhưng bóng Băng Tâm đã mất hút nơi đâu. Cô hốt hoảng la lớn:

– Thái sư phụ, người đợi con với!

Băng Tâm vẫn không giảm cước bộ, dùng Thiên Lý Truyền Âm nói vọng đến:

– Nếu hôm nay không khinh công được một trăm dặm, không đến được Tĩnh Gia Thôn thì đừng mong có nơi nghỉ chân.

Vĩnh Niệm nhìn xung quanh, thấy bên trên là trời xanh mênh mông, dưới đất xanh ngắt một đồng cỏ lớn, nhìn hút mắt chẳng thấy bóng dáng làng bản nào. Cô hậm hực nghĩ, bất quá thì dựng lều nghỉ ngay giữa thanh thiên này, chẳng phải cũng thú vị lắm sao. Trước đây, khi theo mẹ đi thăm viếng các môn phái khác, có không ít lần cô đã phải ở lều cùng các sư tỷ, cô thấy còn sung sướng hơn cả nằm trong chăn êm nệm ấm nữa. Ở lều cùng các sư tỷ tha hồ được nói chuyện rủ rỉ đến tận khuya, lại có thể lén lén ra ngoài ngắm trăng sao, thú vị vô cùng. Vĩnh Niệm quyết định không đi nữa, lẽ nào thái sư phụ lại không quay lại tìm cô. Nửa ngày trôi qua như bóng câu qua cửa, ánh dương tà mỗi lúc lại thêm đỏ màu đe dọa rồi khuất hẳn sau đường chân trời xa xa, để lại một màu trời xanh tím thẫm. Những vì sao dần dần lộ diện mỗi lúc một nhiều, tựa như bụi kim cương lấp lánh ai rắc lên màn lụa của trời đêm. Vĩnh Niệm đã dựng lều, nhóm lửa. Nhưng cô đi quanh cả chiều nay chẳng tìm thấy con thú nào để săn làm bữa tối. Lúc này trời đang tiết thu, tuy là mát mẻ nhưng gió về đêm mỗi lúc một lớn, mỗi lúc lại thêm lạnh. Vĩnh Niệm chẳng làm thế nào, đành cắn răng chịu rét, cố ngồi gần đống lửa cho khỏi lạnh. Bỗng trong bóng đêm lấp loáng hàng chục con mắt sáng rực tinh quang. Lũ chó hoang nghe có hơi người nên mò đến. Khi thường, đám chó hoang này chẳng bao giờ dám lại gần trại. Nhưng chúng rất nhạy với mùi của sợ hãi, thứ đang đầy trong không gian lúc này. Vĩnh Niệm thấy lũ chó hoang mỗi lúc một lại gần, trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn nhặt một thanh củi đang cháy quét về các phía, hòng bức lũ chó lùi lại. Lũ chó hoang thấy có lửa thì lùi lại nhưng rồi lại tản ra bao vây lấy cô. Vòng vây từ từ siết chặt lại. Đến lúc này Vĩnh Niệm mới hiểu rằng việc dựng lều ở ngay giữa đồng cỏ không nguy hiểm đến mức nào. Cô cất giọng run run:

– Lùi.. lùi lại! Lùi lại ngay!

Một con chó hoang đầu đàn thấy đã đến thời cơ, bèn tru một tiếng, ra hiệu cho bầy chó cùng lao đến. Vĩnh Niệm lấy củi cháy làm kiếm, thi triển bộ kiếm pháp Phong Vân Kiếm. Nên biết bộ kiếm pháp này mười hai thức kiếm đi nhẹ nhàng tựa nước chảy mây trôi, biến hóa như mây, ảo diệu như gió, công thủ toàn diện. Kiếm pháp vận dụng tối đa Kiếm Nhận và Kiếm Phong, nhưng trong lúc này trong tay Vĩnh Niệm là một thay củi cháy vừa to vừa dày nên cái tinh diệu của bộ kiếm pháp không thể phát huy được. Thanh củi vung qua, múa lại quá chậm khiến lũ chó hoang dễ dàng tránh né, luân phiên tấn công. Con đầu đàn lựa được thế, nhanh chóng chồm lên nhằm cổ Vĩnh Niệm mà cắn. Nhưng răng nó còn chưa kịp chạm vào làn da cổ trắng ngần của Vĩnh Niệm thì đã bị một hòn đá bắn xuyên đầu mà chết. Lũ chó hoang thấy đầu lĩnh đã bị hạ, lại thấy một luồng sát khí ẩn hiện từ xa tiến lại, không ham mồi nữa mà cụp đuôi rút thẳng. Vĩnh Niệm thấy lũ chó hoang chạy đi cả rồi, cô mới thở hắt ra, khuỵu chân ngã bệt xuống đất, trong tay vẫn giữ chặt thanh củi cháy. Đang lúc mất hồn mất vía, bỗng cô cảm thấy có một ai đó đang tiến đến từ phía sau, hoảng hồn vụt ngay thanh củi lại. Một luồng kình khí điểm đến huyệt Thiếu Xung ở ngón út khiến cô phải buông thanh củi rơi xuống. Băng Tâm nhanh tay bắt lấy thanh củi rồi ném lại vào bếp. Ông mỉm cười nhìn Vĩnh Niệm, nói:

– Con có đói không?

Vĩnh Niệm ngẩn người một thoáng. Khi thấy thái sư phụ, sợi cương lý trí đang trói chặt nỗi sợ hãi và tủi nhục của cô được nới lỏng, cô thấy nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao không kìm được nước mắt. Thiếu nữ đôi tám tối nay khóc như một đứa trẻ. Băng Tâm mỉm cười, xoa đầu cô, đoạn đỡ cô ngồi xuống gần bếp lửa. Ông lấy trong túi ra bánh ngô hãy còn nóng, một con gà nướng bọc trong lá sen, nói:

– Con ăn đi.

Mùi thơm của gà nướng và bánh ngô nóng đã tạm lau đi giọt lệ trên mặt Vĩnh Niệm. Cô cầm lấy bánh ngô, xé lấy một chiếc đùi gà, đặt trong lá sen rồi mời Băng Tâm:

– Thái sư phụ, con mời người dùng bữa.

Băng Tâm mỉm cười, nói:

– Ta ăn rồi, con cứ ăn đi.

Vĩnh Niệm lúc đó mới vui vẻ ăn bánh và gà. Trong lúc đó Băng Tâm chỉ từ tốn nhấp rượu trong một bầu rượu giắt cạnh người. Mùi quế cay nồng tỏa ra làm Vĩnh Niệm phải nhăn mặt, nói:

– Thái sư phụ uống gì mà mùi nồng quá vậy?

Băng Tâm nhìn lên bầu trời đầy sao, nói:

– Hồng Hồi Quế.

Vĩnh Niệm vẫn gặm gà, tò mò hỏi thêm:

– Xem ra thái sư phụ thích thứ rượu này lắm. Con thấy nó mùi gắt quá.

Băng Tâm lắc đầu, trầm ngâm:

– Ta cũng không thích uống loại rượu cay này.

Vĩnh Niệm thốt lên:

– Vậy tại sao?

Băng Tâm không nói gì, lặng lẽ uống thêm một ngụm nhỏ.. Vĩnh Niệm lúc đó cũng lờ mờ đoán ra được câu chuyện phía sau bầu rượu cay nồng đó. Chợt cô thấy có lẽ nước mắt cũng có mùi cay nồng như vậy..

**************

Vĩnh Niệm đang thoải mái nằm ngâm chân, miệng nhai mấy trái nho dại chin mọng cô hái lúc đi từ chỗ thái sư phụ về phiến đá, bỗng cô nghe văng vẳng đâu đó tiếng đàn ai chơi văng vẳng. Tiếng đàn bi thương, ai oán, réo rắt như tiếng nguyện hồn ai. Vĩnh Niệm bỗng thấy tay chân vô lực, nội lực như bị tiếng đàn phong bế. Cô thử chỏi tay ngồi dậy nhưng không được, định mở miệng kêu cứu và tiếng cứ như tắc nghẹn nơi cổ. Trong tiếng gió rì rào qua tán trúc lại nổi lên tiếng sáo vi vu khắp tầng không, Tiếng sáo như dòng cam lộ, cuồn cuộn truyền vào người Vĩnh Niệm một luồng nội lực bình ổn. Đoạn cô lại nghe tiếng thái sư phụ nói:

– Con cứ bình tĩnh, thả lỏng người, nhắm mặt lại, hít khí vào đưa Đan Điền, lại đưa khí đi qua hai đường Thiếu Âm, Thiếu Dương, Kinh Âm, Kinh Dương về Bách Hội. Sau đó thở ra từ từ, đưa khí về thinh không. Cứ làm như vậy cho ta.

Vĩnh Niệm từ từ làm theo, thấy quả nhiên dễ chịu. Cô đâu biết đây là tinh yếu nội lực của Cửu Âm Chân Kinh, chính là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, lấy số ít địch số nhiều. Thấy Vĩnh Niệm đã an toàn, Băng Tâm bèn thay đổi tiêu khúc. Tuy cùng là Bích Hải Triều Sinh Khúc nhưng trong lúc vận dụng, tùy cơ ứng biến theo nội công mà thêm “chữ” vào cho phù hợp. Khi nãy Băng Tâm thêm chữ Kính vào tiêu khúc, ngân đoạn Thủy Nhược Kính Bình, mượn nội lực của mình đưa vào nhạc phổ truyền cho Vĩnh Niệm, giúp cô có thể trong giây lát chống lại được cầm khúc kỳ lạ kia. Băng Tâm lại đổi chữ Ngộ, tiêu khúc chuyển nghe mơ màng như thực như ảo, bỗng vút lên những nốt cao kỳ lạ khiến người nghe như bị cưỡng chế khỏi giấc mộng đẹp, đầu đau như búa bổ, tinh thần hoang mang không biết mình đang mơ hay tỉnh. Bên kia hồ, tiếng đàn lại vang lên nhanh như tiếng mưa rào đổ rừng trúc, lúc trầm xuống như tiếng thủ thỉ của vong hồn bên tai, lúc lại rít lên tiếng thiên ma cào lên mặt Ngục Môn đòi tự do tự tác. Ma Tranh Cầm Khúc từ lâu đã không còn nghe trên giang hồ, hôm nay tỷ đấu cùng Bích Hải Triều Sinh khiến vạn vật điên loạn, thần trí tan nát, ngay cả khí huyết cũng bị xáo trộn. Chưa được bao lâu, mặt hồ đã trắng xóa cá nổi lên đớp bóng khí, rừng trúc cũng nghiêng ngả theo nhịp đàn, tiếng tiêu. Băng Tâm búng người, đạp nước giữa hồ, lướt sang bên kia, nói lớn:

– Nam Cung Thiết Tâm! Huynh dừng tay! Chúng ta tỷ đấu thêm chút nữa chắc hồ này không còn bóng cá mất.

Từ rừng trúc bên kia cũng vang lên tiếng cười lớn:

– Băng Tâm ngươi cũng thực biết điểm dừng. Nhà tranh của ta cũng sắp bị tiếng tiêu của ngươi đánh sập mất rồi.

Bước ra từ rừng trúc, một lão hán tóc đã bạc, lưng đeo đàn, quần áo tuy đơn giản nhưng sạch sẽ, thẳng thớm. Tuy đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn tinh anh, ánh hùng quang lấp lánh. Trải qua cuộc tỷ đấu nội công kinh người đến vậy mà nhịp thở vẫn đều đặn, không có điểm nào gấp gáp. Nhìn thấy lão hán, Băng Tâm ôm quyền nói:

– Thiết Tâm huynh! Lâu rồi không gặp. Ma Tranh Cầm Khúc của huynh mỗi năm lại thêm hoàn thiện, cao thâm khó lường.

Nam Cung Thiết Tâm cũng ôm quyền, cười đáp lại:

– Bích Hải Triều Sinh tuy không phải ngươi sáng tạo ra nhưng có công hoàn thiện thêm. Tiêu khúc cũng rất thâm trầm. Xem ra có có tuổi rồi, ngươi lại càng bớt đi cái vẻ cao ngạo năm nào.

Băng Tâm chỉ tay về bên kia hồ, nói:

– Chúng ta qua bên kia nói chuyện. Đệ có đi cùng với đồ tôn có chút việc.

Nói rồi Băng Tâm khinh công đi trước. Nam Cung Thiết Tâm thong thả chắp tay sau lưng, bước từng bước trên mặt nước đi theo sau. Qua bên kia bờ, Băng Tâm gọi Vĩnh Niệm:

– Đây là thái sư bá, họ Nam Cung, tên Thiết Tâm. Con mau ra bái kiến thái sư bá đi.

Vĩnh Niệm rón rén bước đến, ôm quyền, cúi đầu, thưa:

– Tiểu nữ Dương Vĩnh Niệm, bái kiến thái sư bá.

Nam Cung Thiết Tâm gật gù khen:

– Đồ tôn của Băng Tâm ngoan lắm. Chẳng bù với thằng nhóc Dương Thiên Chí hồi trước, nghịch ngợm như tiểu quỷ.

Vĩnh Niệm nghe nói đến tên cha mình, bèn hỏi:

– Thái sư bá biết cha con ạ?

Nam Cung Thiết Tâm ngồi xuống phiến đá, thoải mái nói:

– Ta biết chứ. Năm xưa khi Băng Tâm đến gia trang của ta, dẫn theo thằng nhóc Thiên Chí. Thằng nhóc mới đến trang mà nó đã đi khắp ngóc ngách, may mà không bị thương bởi cơ quan mật.

Băng Tâm cũng bồi hồi nhớ về ngày đó, nói:

– Thiên Chí, nó cũng kích hoạt mấy cái cơ quan trong gia trang rồi đó huynh. May mà nó nhanh nhẹn nên tránh né được cả.

Nam Cung Thiết Tâm chợt hỏi:

– Thằng nhóc đó giờ thế nào rồi? Có con lớn thế này rồi chắc nó giờ cũng đã là một trang nam tử tung hoành giang hồ rồi chứ?

Băng Tâm im lặng, nhìn sang Vĩnh Niệm đang quay mặt đi chỗ khác, cố nén nỗi buồn. Ông thở dài nói:

– Thiên Chí.. Nó yểu mạng, đã không may mất cách đây nhiều năm rồi.

Nam Cung Thiết Tâm thoáng sững người, gật đầu trong im lặng, không nói gì thêm. Lúc sau, ông nói:

– Thôi, hai ngươi đã đến đây rồi thì ghé vào tệ xá của ta một chút. Tối nay ở lại đây, mai rồi thích đi đâu thì đi.

Băng Tâm cười lớn nói:

– Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Đệ chính là muốn đến tìm huynh, có chút việc muốn nhờ cậy, mong huynh chiếu cố. Đang định lên Thành Đô tìm huynh thì không ngờ lại gặp nơi đây.

Nam Cung Thiết Tâm ngạc nhiên nói:

– Lão già này mà cũng có thể giúp gì được cho ngươi sao? Có gì ngươi cứ nói.

Băng Tâm kéo Vĩnh Niệm lại, nói:

– Thiên Chí qua đời, chỉ có một mụn con này. Đệ võ công hạn hẹp, nên mới muốn nhờ huynh truyền thụ võ công cho nó, để nó đủ bản lĩnh phát dương quang đại Dương gia.

Nam Cung Thiết Tâm nhíu mày, nhìn Vĩnh Niệm, rồi lại nhìn Băng Tâm, nghiêm mặt nói:

– Đệ biết ta không nhận đệ tử mà. Sao còn làm khó nhau đến vậy.

Băng Tâm từ tốn nói:

– Huynh nói vậy không đúng rồi. Trước kia huynh có nhận một đệ tử..

Nam Cung Thiết Tâm ngắt lời:

– Ngươi cũng biết chính tay ta đã giết nó rồi đúng không.

Băng Tâm lắc đầu, nói:

– Không phải huynh giết nó. Nó đã chết dưới trảo của đệ ở Võ Di Sơn.

Nam Cung Thiết Tâm đau xót nhắm mắt lại, nước mắt khẽ rơi trên gương mặt già nua của ông. Năm đó, đệ tử của ông cậy võ công cao cường, đã tập hợp một lũ đầu trộm đuôi cướp, gây nên bao nhiêu chuyện phi nhân loạn lý khắp nơi. Ông hay chuyện, bèn cùng Băng Tâm truy tìm. Qua nhiều tháng truy đuổi, cuối cùng hai người đã dồn được gã hung đồ đó lên Võ Di Sơn. Dưới kiếm của Nam Cung Thiết Tâm, gã hung đồ đã phải thúc thủ chịu chết. Nhưng Nam Cung Thiết Tâm trong lòng bất nhẫn, không thể xuống tay với gã đệ tử chân truyền của mình. Nhân lúc Nam Cung Thiết Tâm đang dùng dằng không dứt, gã hung đồ lợi dụng một khắc lơ là, tung kiếm định ám toán sư phụ. Không may cho gã, Băng Tâm đã kịp phát hiện, phất một chiêu Cửu Âm Thần Trảo đánh xuyên ngực hắn, kình lực chấn bay hắn xuống vực tuyết ở Võ Di Sơn. Tuy là Băng Tâm xuống tay, nhưng Nam Cung Thiết Tâm trong lòng vẫn luôn dằn vặt chuyện mình không quản thúc nghiêm đệ tử, khiến nó rơi vào ma đạo. Đã mấy chục năm trôi qua, không ngờ chuyện cũ vẫn chưa nguôi ngoai đi chút nào. Nam Cung Thiết Tâm thở dài, nhìn Vĩnh Niệm, hỏi:

– Ngươi đã học võ công ở đâu chưa?

Vĩnh Niệm lễ phép thưa:

– Tiểu nữ từ bé có theo học võ công của Nga My, cũng biết đôi chút về kiếm pháp.

Nam Cung Thiết Tâm gật đầu nói:

– Ngươi đi bộ kiếm pháp nào thành thạo nhất ta xem.

Vĩnh Niệm nhìn Băng Tâm, thấy ông khẽ gật đầu, mới ôm quyền nói:

– Tiểu nữ hôm nay ban môn lộng phủ, xin đi bộ Vân Long Kiếm của bản môn.

Bờ suối giờ này nắng vàng hanh nhẹ, gió thổi la đà khẽ trêu đùa, lay lay từ áo tím của Vĩnh Niệm. Cô hít một hơi, xuất kiếm. Đường kiếm xuất nhanh gọn, mũi kiếm hướng đất. Một tay đưa kiếm vào đường Chính Thủ Kiếm, một tay giữ ấn thủ, từ từ triển khai bộ kiếm pháp. Vân Long Kiếm pháp gồm ba mươi sáu chiêu Chính Thủ Kiếm, chia làm năm thế Loa – Kiềm – Điêu – Bát – Mãn, lại có mười hai chiêu Phản Thủ Kiếm, đi vào năm đường Luân – Vân – Xuyên – Quái – Tảo. Kiếm xuất ra công thủ liên hoàn, biến hóa bất ngờ tựa như rổng ẩn trong mây, vẫy vùng trong cơn cuồng phong bão tố, kiến long kiến thủ bất kiến vĩ. Kiếm đi đến đâu, kình khí phát ra đến đó, gió xoáy lại như một cơn lốc nhỏ. Nam Cung Thiết Tâm khẽ vận kình, một chưởng khẽ đánh vào cây mơ gần đó. Lá mơ lả tả theo gió bay vào vùng kiếm quang, bị cắt thành trăm mảnh, rơi xuống đất. Khi kết thúc bộ kiếm, mặt đất nơi Vĩnh Niệm đứng, lá trải như một tấm thảm xanh vàng. Nam Cung Thiết Tâm lại khẽ phất tay, đám lá dưới chân Vĩnh Niệm đều bị kình phong cuốn đi cả, chỉ còn lại những lá nguyên vẹn nằm lại. Băng Tâm gật gù tán thưởng:

– Chấn Thiên Cương Khí của Nam Cung huynh xem ra đã đến mức lư hỏa thuần thanh, thu phát tùy ý, khinh trọng tùy tâm. Đám lá còn lại trên mặt đất xem ra cũng còn nhiều.

Nam Cung Thiết Tâm gật đầu nói với Băng Tâm:

– Cô nhỏ này tuổi còn trẻ, nhưng luyện đến mức này cũng đã là khá lắm. Bộ Vân Long Kiếm này là khoái ý kiếm pháp của Quách nữ hiệp năm xưa, ai cũng có thể luyện, nhưng để đến mức tinh diệu lại tùy thiên tính. Người luyện kiếm, bên ngoài phải mềm dẻo nhưng trong phải cương cường. Cô nhỏ này xem ra chưa phù hợp lắm.

Vĩnh Niệm dù sao vẫn còn trẻ tuổi, hỏa tâm trong lòng còn lớn, nghe Nam Cung Thiết Tâm nhận xét vậy trong lòng không khỏi có chút bất mãn, không kìm được, buột miệng nói:

– Tiền bối võ công cao thâm, kiếm pháp Nam Cung Thế Gia cũng vang danh thiên hạ. Nhưng bộ Vân Long Kiếm này của Nga My tinh yếu hoàn toàn khác, không thể mang tiêu chuẩn của kiếm pháp Nam Cung ra so sánh. Phiền tiền bối thử đi lại bài Vân Long Kiếm xem lá rụng dưới đất còn bao nhiêu lá nguyên!

Băng Tâm nghe mấy lời này, liền quát lớn:

– Hỗn xược! Tiền bối nhận xét vậy là tốt cho ngươi, sao lại dám hỗn hào đến vậy! Mau quỳ xuống tạ lỗi với tiền bối!

Nam Cung Thiết Tâm cười lớn, xua tay nói:

– Ngươi đừng nóng. Cô nhỏ này xem ra cũng khá thú vị đấy. Được, bài kiếm pháp này tuy không phải kiếm pháp của Nam Cung nhưng ta xem qua cũng nhớ được đôi phần. Để ta thử đi lại xem sao.

Nhận lấy kiếm từ tay Vĩnh Niệm, ông khoan thai bước tới khoảng đất nơi cô vừa thi triển kiếm pháp, gạt hết lá dưới đất đi rồi từ từ vào thế. Kiếm đưa ra khoan thai, mũi hướng xuống đất, kình phong theo kiếm nhè nhẽ khẽ lay mấy cánh hoa dại gần đó. Bộ Vân Long Kiếm mà Nam Cung Thiết Tâm thi triển nhìn về chiêu thức, ấn thủ, bộ pháp đều chuẩn xác, nhưng xem ra khí lực lại không có vẻ uy mãnh như khi Vĩnh Niệm thi triển. Đường kiếm của ông đi từ tốn nhưng dứt khoát, kiếm khí không xoáy lại như bão mà thanh thoát tựa gió nhẹ thổi. Vĩnh Niệm gật gù, lẩm bẩm:

– Tiền bối quả đúng là cao thủ thâm tàng bất lộ. Chỉ nhìn một lần mà có thể đi chính xác bài thảo của bộ kiếm này đã là ghê gớm lắm rồi.

Băng Tâm tủm tỉm cười, nói:

– Ngươi không ra rải lá xem kết thúc bộ kiếm này còn bao nhiêu lá dưới đất.

Vĩnh Niệm lúc bấy giờ mới nhớ ra, bèn mau mắn chạy lại một gốc liễu gần đó. Nàng vận hết công lực, đánh ầm một cái vào gốc liễu làm lá rụng xuống như mưa. Những chiếc lá liễu thanh mảnh, chấp chới bay lướt qua vùng kiếm của Nam Cung Thiết Tâm, dường như chẳng có lá nào bị chém trúng, rơi đầy mặt đất. Vĩnh Niệm hí hửng ra mặt, bụng nhủ thầm:

– Tiền bối thì cũng vậy thôi. Kiếm chẳng chém trúng được lá nào mà chê ta không có thiên bẩm.

Kết thúc bài kiếm, Nam Cung Thiết Tâm đã thu kiếm lại đưa cho Vĩnh Niệm. Cô cười lớn, nói:

– Nam Cung tiền bối, bộ kiếm này người thi triển thực chuẩn xác. Nhưng xem ra lá đưới đất còn nguyên lành nhiều lắm.

Băng Tâm hắng giọng nói:

– Ngươi ra cầm một chiếc lá lên đây xem nào.

Vĩnh Niệm không hiểu gì nhưng cũng theo lời thái sư phụ, cúi xuống định nhặt một chiếc lá lên thì mới thấy nhìn tưởng chiếc lá còn nguyên, nhưng thực ra đã bị chém thành vụn rồi. Nàng kinh hãi quay đầu nhìn thái sư phụ nói:

– Chiếc lá liễu này..

Băng Tâm cười, tay nhả kình, phất một luồng chưởng khí qua mặt đất thì đám lá liễu còn dày như thảm đó đã hóa thành bụi, cuốn đi hết, mặt đất không còn bóng lá. Nam Cung Thiết Tâm cười, xoa đầu Vĩnh Niệm nói:

– Tuy ngươi không có thiên tư học kiếm pháp. Nhưng xem ra nội lực của ngươi không tồi. Ai đã truyền Cửu Âm Chân Kinh cho ngươi vậy?

Vĩnh Niệm ngớ người, hỏi lại:

– Cửu Âm Chân Kinh là gì cơ tiền bối?

Băng Tâm lúc đó động tâm cơ, à một tiếng nói:

– Ngươi còn không mau quỳ xuống bái tạ tiền bối đi. Nam Cung huynh, đứa nhỏ này sau này đệ sẽ đưa quay lại bái phỏng.

Nam Cung Thiết Tâm gật gù, nói:

– Cũng đã quá nửa ngày rồi. Các ngươi nếu không có gì vội thì ở lại đây chơi với ta một hôm. Ngày mai lên đường cũng không muộn. Ta có căn nhà tranh trong rừng kia, tuy không tiện nghi lắm, nhưng cũng đủ cho mấy người chúng ta nghỉ ngơi.

Băng Tâm liếc nhìn vùng cây bị đánh đổ, trong lòng thầm nghĩ nếu hỏi Nam Cung Thiết Tâm hẳn có chút ít manh mối gì chăng, bèn đồng ý:

– Nam Cung huynh đã có lời, chúng ta cũng nên nể mặt. Vĩnh Niệm, con lấy hành trang, rồi chúng ta vào thăm nhà tiền bối.

Căn nhà tranh đơn sơ của Nam Cung Thiết Tâm nằm giữa rừng mơ. Mùa này đã không còn hoa mơ nở trắng từng cụm như tuyết nữa, thay vào đó là những trái mơ xanh đang ôm lấy cái nắng thu vàng mà trở nên ửng vàng hồng nhè nhẹ. Vĩnh Niệm nhìn trên cây quả mơ chĩu chịt mà miệng chảy nước miếng, nghĩ đến tí nữa mình hái lấy mấy quả còn lớp lông tơ mềm mịn, cắn một miếng giòn tan mà cảm nhận cái chua chua, ngọt ngọt của mơ vừa chin thì thực còn thú nào hơn nữa. Vừa để hành trang xuống, Vĩnh Niệm đã vội xin phép đi ra ngoài chơi:

– Thái sư phụ, tiền bối, hai người cứ nghỉ ngơi, hàn huyên chuyện cũ. Con chạy ra ngoài kiếm chút rau tươi, quả chín về làm cơm chiều.

Băng Tâm nhướng mày:

– Hôm nay con lại chăm chỉ đột xuất thế sao? Không để thái sư phụ giục mà đã tự đi làm cơm rồi.

Vĩnh Niệm cười lỏn lẻn, nói:

– Con đi theo thái sư phụ lâu rồi, cũng tiến bộ lên chứ. Thôi con đi đây!

Nói đoạn, cô vụt chạy ra ngoài ngay. Nam Cung Thiết Tâm nói với theo:

– Đi trong rừng nhớ cẩn thận. Gần đây có một kẻ điên nguy hiểm lắm. Nếu thấy hắn thì phải ngay lập tức quay lại nghe chưa?

Chẳng biết Vĩnh Niệm có để tai vào không, chỉ thấy cô vẫy vẫy tay rồi thoắt cái đã mất hút sau rặng trúc trước nhà. Chỉ còn hai người, Nam Cung Thiết Tâm lấy ra một vò rượu Ô Trình, xem ra đã hạ thổ lâu lắm, nước sánh vàng như mật, chỉ khẽ hé miệng vò đã thấy hương dìu dịu, càng ngửi càng thấy nồng nàn dễ chịu. Nam Cung Thiết Tâm cười, ngâm một khúc:

Khúc thủy tam xuân lộng thái hào

Chương đình bát nguyệt hựu quan đào

Kim lôi kỷ túy Ô Trình tửu

Hạc hàng nhàn ngâm bả giải ngao

Dịch:

Sông Khúc tháng ba rượu hòa thơ

Chương đình tháng tám sóng xô bờ

Chén vàng say sưa Ô Trình Tửu

Thuyền nhỏ, thơ nhàn, bắt nghêu trai

Băng Tâm gật gù nói:

– Vò Ô Trình Tửu này của huynh cũng phải đến hơn ba mươi năm rồi, chẳng cần chén vàng cũng thấy quý, chẳng cần uống cũng đã say. Nhưng thứ lỗi cho đệ, hôm nay đệ dùng rượu riêng mang theo đây rồi.

Nam Cung Thiết Tâm vẫn rót Ô Trình ra hai bát, lắc đầu nói:

– Cái thứ rượu kia của ngươi ta ngửi mùi đã thấy cay gắt, hay ho gì mà uống. Nếu có chuyện không thể ép, thì nể mặt ta uống một bát Ô Trình này rồi chúng ta rượu ai người nấy uống.

Chẳng chối được, Băng Tâm đành nâng bát Ô Trình, mời:

– Bát này mừng cho tình bạn vong niên giữa chúng ta. Nhớ ngày đó ở Vong Nhân Cốc, chúng ta loạn đấu ba ngày mới nhận huynh đệ. Đến nay tóc đã bạc nhưng tình này không bạc. Mời huynh!

Nam Cung Thiết Tâm gật đầu rồi cả hai người cùng uống cạn thực sảng khoái. Nam Cung Thiết Tâm tự châm rượu cho mình, nói:

– Năm đó ta tự phụ rằng không kiếm pháp nào trong thiên hạ không rõ, không võ công nào trong thiên hạ không thể đả bại. Ngỡ tưởng đã là thiên hạ vô địch, độc cô cầu bại. Không ngờ thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, lại có thể gặp được đám kỳ nhân các ngươi, bị đả bại tâm phục khẩu phục.

Băng Tâm xua tay, uống một ngụm Hồng Hồi Quế nói:

– Nam Cung huynh nói quá rồi. Ngày đó chúng ta tính ra là bất phân thắng bại. Đệ chẳng qua có chút may mắn hơn mọi người thôi. Nam Cung Tàn Dương Kiếm của huynh năm đó uy dũng vô cùng, nếu chẳng phải lão Hồ sử Lãnh Nguyệt Đao Pháp cản lại thì chắc đệ đã trúng một kiếm rồi.

Nam Cung Thiết Tâm nhíu mày nói:

– Đến tận giờ ta vẫn không hiểu, lúc đó chẳng phải ngươi vẫn đang so chiêu với Đoàn Trường Lạc đó sao? Sao vẫn có thể quan sát sau lưng mà điểm chỉ khí đến trúng mũi chân ta được.

Băng Tâm cười lớn, chỉ vào ngực nói:

– Huynh không nhớ là Vô Minh Vương ở trên ngực có một tấm kính hộ tâm sao? Nhờ ảnh của huynh lọt vào tấm kính đó nên đệ mới thừa cơ điểm một chiêu Xung Chỉ Kích Kỹ được.

Nam Cung Thiết Tâm lúc đó mới ồ lên:

– Ra vậy! Vậy thua đúng là tâm phục khẩu phục rồi. Đang lúc loạn đấu vậy mà ngươi vẫn có thể quan sát được vậy, thực hiếm có.

Băng Tâm cười cười, không nói nữa. Ông nhìn ra ngoài cửa nói:

– Nãy huynh nói, ở đây có một gã điên nguy hiểm lắm sao? Sao huynh không ra tay bắt gã đó lại, để hắn tự tại ngoài kia chẳng phải nguy cho bá tính lắm sao?

Nam Cung Thiết tâm thở dài nói:

– Kẻ điên đó, ta đã giao chiêu với hắn. Hắn võ công cũng thuộc hàng tuyệt thế. Nếu không phải hắn tâm loạn, tuyệt ta không thể chiếm ưu thế được. Vốn ta cũng định bắt giữ hắn, nhưng thấy kẻ này trong người vẫn còn lý tính, có thể tự kiềm chế tâm ma, nên ta không đành.

Băng Tâm nhíu mày, hỏi gấp:

– Người này có thể giao chiêu ngang ngửa với huynh, thiên hạ đâu có mấy người. Ngoại hình hắn thế nào?

Nam Cung Thiết Tâm thủng thẳng đáp:

– Dựa vào võ công mà nói, chín phần hắn là Trương Vô Kỵ, giáo chủ Minh Giáo.

Băng Tâm nghe đến tên Vô Kỵ, trong lòng như lửa đốt, vội hỏi:

– Nam Cung huynh! Vậy hắn đang ở đâu rồi? Đệ nhất định phải tìm được hắn!

Nam Cung Thiết Tâm lắc đầu nói:

– Chuyện xảy ra cũng đã có đến hơn ba tháng rồi. Ta cũng không rõ tung tích của hắn nữa. Vô Kỵ này có quan hệ gì đến ngươi?

Băng Tâm thở dài, uống một ngụm lớn Hồng Hồi Quế. Hơi rượu cay gắt đến mức Nam Cung Thiết Tâm cũng phải nhíu mày. Băng Tâm trầm giọng nói:

– Chẳng giấu gì huynh, Vô Kỵ là nghĩa tế của đệ. Là phu quân của nghĩa nữ Triệu Mẫn. Cách đây tám năm, gia đình nghĩa nữ gặp nguy biến, toàn gia ly tán. Đệ từ ngày đó bôn tẩu khắp nơi, mong tìm được chút tin tức của Trương gia mà quả thực là biệt vô âm tín. Hôm nay hữu duyên gặp huynh, lại có chút ít manh mối của Vô Kỵ. Ngỡ tưởng có thể lần theo mà đã hơn ba tháng rồi thì cũng không biết đã trôi dạt về nơi nào nữa.

Nam Cung Thiết Tâm thở dài, nói:

– Không ngờ Trương Vô Kỵ võ công cao đến vậy mà gia đình cũng không thoát khỏi tai kiếp. Phàm nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, một khi đã bước chân vào nơi loạn lạc này thì cũng tựa như tay nhúng chàm, dù kim bồn cũng khó có thể tẩy thủ được.

Băng Tâm lặng im, nhìn bếp lửa nhè nhẹ cháy, bỗng nghĩ ra ý gì, bèn hỏi:

– Nam Cung huynh, huynh nói Vô Kỵ bây giờ là một kẻ bị loạn trí phải không?

Nam Cung Thiết Tâm gật đầu nói:

– Nghe đệ kể chuyện như vậy, xem ra không phải là loạn trí mà đã nhập ma rồi. Chiêu thức của hắn tuy loạn đấy nhưng rất tàn độc. Chiêu nào cũng là sát chiêu cả.

Băng Tâm nhịp nhịp tay xuống mặt bàn, nói:

– Đệ đi lại trên giang hồ gần đây, nghe tin Cự Kình Bang bị cường nhân sát hại liên tục mấy chi phái. Vốn nghĩ bang này trên giang hồ gây thù cũng nhiều, việc thanh trừng lẫn nhau cũng chỉ là chuyện bình thường. Nhưng lại nghe người nói là lâu lắm rồi Cự Kình Bang không tranh đoạt với ai, hơn nữa các chi phái đều bị thảm sát rất tàn khốc. Không nghĩ ra là Vô Kỵ, nhưng nghe huynh nói, xem ra ngoài nó không ai có khả năng này.

Nam Cung Thiết Tâm chỉ khẽ gật đầu đồng ý. Nếu lần này Vô Kỵ nhập ma, lại nhập ma lâu đến vậy thì con đường trở lại chính tâm là vô cùng mong manh, nói không chừng là vô phương cứu chữa. Ông ái ngại nhìn sang Băng Tâm, nói:

– Băng Tâm, Vô Kỵ giờ đã nhập ma, hồi đầu nan lộ. Nếu ngươi gặp hắn, không thể khuyên giải thì phải..

Băng Tâm gật đầu, thở dài nói:

– Nếu không thể đưa nghĩa tế trở lại chính tâm, thì đành phải hóa kiếp cho hắn, tránh thiên hạ rơi vào một huyết hải cốt sơn. Huynh lại nhớ về gã hung đồ đó chăng?

Nam Cung Thiết Tâm nghiêm mặt, gật đầu nói:

– Năm đó ta không đủ nhẫn tâm xuống tay với nó, suýt nữa đã phạm một sai lầm lớn. Đệ tuyệt đối không được mắc lại lỗi đó của ta.

Không khí bất giác chùng xuống, chỉ còn lại tiếng củi cháy lép bép trong bếp lửa, tiếng thở dài khe khẽ xen lẫn tiếng gió thổi qua chái nhà ảm đạm. Trong cái không khí nặng nề đó, tiếng cười của Vĩnh Niệm như một cơn gió xuân tràn đến, mang theo sức sống vô tư của tuổi mười sáu, cái sức sống khiến hai người đang chìm trong nỗi suy tư buồn bã cũng phải bất giác mỉm cười. Cô xách theo hai giỏ đầy mơ và rau, nấm rừng khoe:

– Trong rừng nơi đây đúng thật nhiều đồ ngon. Đúng mùa mơ, con hái về một ít làm mơ ngâm cho thái sư phụ và tiền bối thưởng thức nhé. Tuy con không khéo tay như Vĩnh Tình nhưng riêng mơ ngâm và rượu mơ con làm thì tuyệt luôn đó.

Nam Cung Thiết Tâm bỗng bật cười nói:

– Nhân chi sơ, tính bản thiện. Có lẽ không phải chúng ta mất hi vọng với đám đệ tử, nghĩa tế mà chúng ta mất hi vọng với chính bản thân rồi chăng? Cô nhỏ này quả là một báu vật đấy. Một nụ cười của nó lại giúp ta thêm phần hi vọng.

Băng Tâm khẽ mỉm cười, nâng vò rượu Hồng Hồi Quế uống thêm một ngụm, bất giác không còn thấy rượu cay nữa..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.