Bạch Chung cũng không ham chiến, anh không cho Vụ Dã có cơ hội phản công mà trực tiếp ra một cú đá xoay người để kết thúc trận đấu.
Vụ Dã bị đá bay ra khỏi vạch giới hạn, từ lúc cánh tay của cơ giáp bị chặt đứt tới giờ thì hắn vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh mà vẫn còn đang hoang mang.
Không chỉ hắn mà toàn bộ quần chúng đang xem trận đấu này cũng chưa ai có thể bình tĩnh lại, sau khoảng 3 giây tĩnh lặng thì số comment tăng lên chóng mặt.
– – Đây là thần đúng không…..
– – Mạnh như vậy hả, đánh bại cả Vụ Dã sao, tôi nghĩ chắc chỉ có ngài nguyên soái Tịch Án mới có thể đánh với Chung được.
– – Vừa xảy ra cái gì vậy, mới bắt đầu mà đã kết thúc rồi hả?
– – Anh ta dùng cơ giáp của hệ thống thiệt luôn đó hả?
Bạch Chung không rảnh để quan tâm tới mấy bình luận này, anh không có nhiều thời gian nên đã lập tức chọn khiêu chiến với một con trùng khác trong top 100.
Bạch Chung đang dùng cơ thể của chính mình nên chắc chắn không cần bận tâm đến vấn đề thể lực. Anh luôn duy trì việc rèn luyện ở cường độ cao nên các chỉ số cơ thể đều vượt trội hơn so với người thường. Huống chi anh còn từng là vua xác sống.
Nhưng mà nếu phải kể đến thứ mạnh nhất của anh thì phải nói đến dị năng hệ không gian. Ở giai đoạn đầu thì dị năng này có vẻ khá vô dụng nhưng nếu luyện được đến trình độ như Bạch Chung thì có thể thoải mái sử dụng vết cắt không gian, xé rách không gian hay thậm chí là trao đổi không gian. Dù cho đối thủ của anh có là con trùng mạnh nhất Đế quốc như Tịch Án thì chắc chắn cũng sẽ chẳng thể chạy thoát số phận bị giết chết trong vòng 1 giây.
Dù sao thì việc thắng quá dễ dàng cũng chẳng có gì vui nên trong lúc chiến đấu Bạch Chung luôn giữ lại một phần sức chứ không dùng hết sức mình.
Chỉ trong một buổi trưa mà Bạch Chung đã liên tục đánh bại hết trùng này đến trùng khác trong top 100 nên cái tên “Chung” nãy đã nhanh chóng nổi tiếng khắp cả Tinh Võng.
Khi sắp hết thời gian sử dụng khoang trò chơi thực tế ảo thì Bạch Chung đã tự giác chui ra, anh thu các sợi tinh thần lực đang ở ngoài lại.
Đã lâu rồi anh không được chiến đấu thoải mái đến vậy, cho dù đối thủ hơi yếu nhưng dù sao thì bây giờ tâm trạng của anh vẫn rất tốt. Anh nở một nụ cười nhẹ làm mấy con trùng vừa đi ngang qua nhìn đến ngơ ngẩn. Tất cả họ đều có chung một suy nghĩ “ở Đế quốc này có hùng tử nào xinh đẹp đến vậy sao?”
– –
Tịch Án đã không vào trò chơi thực tế ảo từ rất lâu rồi và y cũng không quá quan tâm đến các chủ đề bàn luận trên Tinh Võng nên chắc chắn sẽ không biết việc này. Y còn đang bận rộn chuẩn bị cho lần gặp mặt chính thức với trùng đực vào ngày mai kìa.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ vào mặt bàn, sau khi nhìn mấy cách hẹn hò mà Tinh Võng đề cử thì y thấy chẳng có cái nào phù hợp cả.
Lúc này y đã lạnh mặt làm trùng khác không biết y đang nghĩ gì, một lúc sau y mới hỏi Thân Đặc: “Nếu hẹn hò với hùng tử thì nên đi đâu?”
“Nguyên soái, tôi… tôi cũng chưa từng hẹn hò với hùng tử bao giờ.” Thân Đặc bày ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nói. Thì ra từ nãy đến giờ nguyên soái đang nghĩ chuyện này, ai không biết còn tưởng y đang nghĩ về chuyện hệ trọng liên quan đến an ninh của Đế quốc đó. “Sao tự nhiên ngài lại muốn hẹn hò với hùng tử?”
Thân là trùng mạnh nhất Đế quốc, còn là vị nguyên soái trùng cái trẻ nhất trong lịch sử thì chắc chắn có rất nhiều trùng đực đồng ý giao vị trí thư quân nhà mình cho Tịch Án. Nhưng thật ra khi ở trong quân đội thì Tịch Án lại là một vị nguyên soái mặt lạnh khiến không ít trùng đực vừa nhìn đã sợ. Đặc biệt là kỳ mẫn cảm của trùng cái cấp S càng khiến cho các trùng đực kia chẳng dám mơ ước gì với y.
Cho dù có trùng đực nào đủ to gan thì cũng chưa chắc Tịch Án chịu để ý đến trùng ta. Tuy rằng ở Trùng tộc thì trùng đực có địa vị rất cao nhưng Tịch Án không nằm trong số trùng bị “quy định” này khống chế. Có thể nói, y không có chút gì gọi là kính sợ hoặc tôn trọng trùng đực.
Đương nhiên là ngoại trừ Bạch Chung rồi. Từ lúc gặp được Bạch Chung, dường như Tịch Án đã hiểu tại sao những con trùng cái kia lại tôn sùng trùng đực đến vậy. Tất nhiên có thể có được sự tôn kính và cam tâm hầu hạ của y thì chỉ có duy nhất mình Bạch Chung mà thôi.
Vừa nghĩ đến Bạch Chung thì khuôn mặt của Tịch Án đã thả lỏng trong vô thức, y cũng tốt bụng mà giải thích thêm: “Hùng chủ tương lai của tôi.”
“!” Hai chữ khiếp sợ cũng không đủ để diễn tả vẻ mặt của Thân Đặc lúc này. Chưa bao giờ hắn nghĩ rằng vị nguyên soái chẳng xem trùng đực ra gì này lại có ngày sẽ lập khế ước với hùng tử.
Cũng may là hắn đã trải qua nhiều khóa huấn luyện chuyên nghiệp nên mới có thể nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn bắt đầu bày mưu tính kế cho Tịch Án: “Nghe nói là trùng đực rất thích mấy đồ có màu hồng nhạt cũng như các loại thú bông có lông xù xù, thích đi công viên giải trí, thích đi dạo phố mua quần áo mới…có lẽ ngài có thể chuẩn bị mấy thứ liên quan đến những điều này.”
Tịch Án gật đầu, cách của Thân Đặc cũng không khác cách trên Tinh Võng chỉ là mấy.
Thừa dịp hai trùng còn chưa lập khế ước, y còn có quyền tự do sử dụng tài sản nên Tịch Án đã lên Tinh Võng mua cho Bạch Chung rất nhiều quà.
Đương nhiên, y thật lòng rất muốn nộp hết tài sản cho hùng chủ của mình nhưng nhiều năm qua y không chỉ hoạt động trong quân đội mà còn dấn thân vào thương trường, tài sản mà y có hiện nay thì dù cho có mười trùng như Bạch Chung cũng không thể nào tiêu xài hết được cho nên trước khi lập khế ước y có tiêu một chút cũng chẳng đáng là bao.
– –
Bạch Chung cho rằng hôm nay bọn họ ra ngoài cùng lắm là tìm một chỗ để ngồi lại cùng bàn bạc về vấn đề lập khế ước. Họ đã hẹn vào buổi trưa để vừa lúc ăn trưa cùng nhau.
Cho nên lúc sáng sớm khi anh mở cửa nhà ra chuẩn bị đi tập thể dục thì đã nhìn thấy Tịch Án đang đứng cạnh chiếc xe bay nhìn về phía bên này. Nói thật khi nhìn thấy vậy anh cũng khá kinh ngạc.
Tịch Án đã đứng ở đây suốt hai tiếng đồng hồ. Sự chờ mong đối với cuộc hẹn hò này làm y phấn khích đến không ngủ được. Dù sao thì chuyện mười ngày nửa tháng không ngủ không nghỉ đối với trùng cái cũng là chuyện bình thường. Nên khi trời còn chưa kịp sáng, y đã có mặt trước cửa nhà trùng đực. Chỉ cần tưởng tượng đến việc trùng đực đang say giấc nồng trong ngôi nhà trước mặt này đã đủ khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Vốn dĩ y nghĩ rằng hùng tử sẽ dậy rất trễ nên tưởng rằng mình phải chờ thêm chút nữa. Ai ngờ mới sáng sớm mà anh đã ra ngoài hơn nữa…… Tịch Án nhìn xuống phía dưới, lúc này Bạch Chung đang mặc áo trắng ngắn tay cùng quần thể thao làm lộ ra đôi chân dài thon thả trắng nõn, mắt cá chân nhô lên cực kỳ thu hút tầm mắt trùng. Tịch Án bất giác đưa tay che lỗ mũi, cánh tay y cũng đã bắt đầu xuất hiện các hoa văn trùng tộc nhạt màu nhưng y đã nhanh chóng kiềm chế lại được, may mà không bị trùng khác phát hiện.
“Sao lại tới sớm như vậy?” Bạch Chung đi từ trong nhà ra rồi dừng lại trước mặt Tịch Án.
“Tôi muốn gặp ngài nên đã tới, có làm phiền đến ngài không?”
“Không có.”
“Ngài đang định đi tập thể dục sao?” Tịch Án hỏi.
Bạch Chung gật đầu, xoay người đi ra ngoài: ” Có thể vào phòng để chờ tôi.”
Thật hiếm thấy trùng đực nào lại có thói quen thể dục buổi sáng. Khi thấy anh cho phép y vào phòng thì thật ra Tịch Án thích lắm nhưng vẫn mở miệng nói, “Tôi đi thể dục cùng ngài nha.”
Bạch Chung nghiêng đầu nhìn vào mắt Tịch Án, dù đối phương đang mặc quân phục làm y trông có vẻ càng thêm đẹp trai khỏe mạnh nhưng hiển nhiên là đồ này cũng không phù hợp với việc thể dục.
Nhưng anh cũng không từ chối: “Sao cũng được.”
Bạch Chung chạy bộ vòng quanh khu nhà. Đương nhiên không phải là kiểu chạy chậm rì rì như người thường tập thể dục vào buổi sáng mà là kiểu chạy nhanh trong một khoảng chạy dài. Đây cũng là lần đầu tiên Tịch Án thấy cách huấn luyện này. Tuy rằng ở trong quân đội có yêu cầu tốc độ và khoảng cách chạy nhưng lại không yêu cầu chạy nhanh như vậy, đối với y thì cái này cũng không khó lắm.
Sau khi hoàn thành xong một loạt các bài tập thì dù mạnh mẽ như Tịch Án cũng không thể không khâm phục Bạch Chung. Thể lực của vị trùng đực này có thể sánh ngang với một số trùng cái cấp cao ở quân đội.
Tuyến mồ hôi của trùng tộc cũng không phát triển mạnh nên dù cả hai có hoạt động ở cường độ cao cũng không đổ một giọt mồ hôi nào nhưng Bạch Chung vẫn giữ thói quen như ở Trái Đất. Vì không đủ thời gian để tắm rửa nên anh chỉ có thể miễn cưỡng dùng máy tắm rửa công nghệ cao ở đây, chỉ tốn 2 phút là toàn bộ cơ thể đã sạch sẽ thơm tho.
Đương nhiên, anh cũng bảo Tịch Án đi tắm rửa một chút.
“Đi thôi.” Bạch Chung thay đồ rồi nói với Tịch Án đang đứng ngại ngùng ở một bên.
Khi Bạch Chung vừa lên xe, Tịch Án đã lấy một bó hoa từ ghế sau ra tặng cho anh cũng không biết y làm cách nào mà đến giờ bó hoa vẫn còn tươi. Hoa này cũng là loại mà Trái Đất không có, từng bông hoa nhỏ xếp chồng lên nhau, cánh hoa trong suốt lấp lánh như những vì sao. Bạch Chung không đặc biệt yêu thích hoa, chỉ vì chưa nhìn thấy loại này bao giờ nên anh mới nhìn thêm vài lần. Sau khi dùng tay nghịch nó một chút thì anh đã để nó sang một bên.
Tịch Án khởi động xe nhưng mắt lúc nào cũng nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của trùng đực. Khi thấy thế thì y lộ ra vẻ xin lỗi: “Ngài không thích sao?”
“Cũng được.”
Bạch Chung nói rất ít, sau khi trả lời xong thì anh không nói gì nữa. Vì muốn nói thêm mấy câu với anh mà Tịch Án đã vắt óc suy nghĩ để tìm chủ đề mãi cho đến khi đến nơi thì cuộc nói chuyện này vẫn chưa từng dừng lại. Dù đa số chỉ có một mình y nói còn Bạch Chung thường chỉ trả lời một hai chữ nhưng điều này cũng đã đủ để khiến Tịch Án vô cùng vui vẻ vì y có thể hiểu nhiều hơn về Bạch Chung.
Đích đến của bọn họ là công viên giải trí lớn nhất hành tinh này. Bạch Chung nhìn nơi tràn ngập hơi thở thanh xuân này, không thể nói là thích hay không nhưng cả hai đời anh đều chưa đến đây bao giờ.
Đôi mắt hai màu của Tịch Án quá nổi bật nên khi ra ngoài y đã đeo một cái kính có gọng bằng vàng có công dụng đổi màu mắt. Nhìn từ bên ngoài thì mắt của y đã biến thành màu nâu, khí thế của quân thư cũng đã được thu lại, nhìn y lúc này khá giống một doanh trùng thành công.
Lúc vào công viên, Bạch Chung nhìn xung quanh, có rất nhiều trùng cái cùng trùng đực tới đây chơi, cũng có trùng đực dẫn theo rất nhiều trùng cái mà trùng đực lúc nào cũng được che chở cẩn thận. Bạch Chung xoay người nhìn về phía trùng cái cao hơn anh một cái đầu kia, y cũng đứng ở phía sau anh, cánh tay y hơi nâng lên làm một tư thế bảo vệ, ngăn không cho mọi người chen chúc tới đây.
Thấy anh xoay người nhìn qua, Tịch Án nghiêng người: “Có chuyện gì sao?”
Bạch Chung lắc đầu rồi xoay người sang chỗ khác.
Ở góc khuất mà anh nhìn không thấy, Tịch Án đang thả sự uy hiếp của mình ra, ánh mắt sắc bén đảo qua đám trùng đang trộm nhìn hoặc là nhìn một cách công khai trùng đực của y. Y lại đến gần Bạch Chung thêm một chút rồi dùng thân thể cao lớn của mình che vị trùng đực quá xinh đẹp kia lại.
Vừa vào công viên là Tịch Án đã dẫn Bạch Chung đến cửa hàng. Y đã từng nghe nói trùng đực nào cũng thích cài tai thỏ, y muốn đeo cái cài tai thỏ này lên đầu anh, Bạch Chung nhíu mày, thân là một người đàn ông đến từ Trái Đất anh cũng cạn lời với sở thích này của trùng đực, anh giơ tay nắm cánh tay của Tịch Án để ngăn y lại: “Tôi không thích.”
Toàn bộ tâm trí của Tịch Án lúc này đều tập trung vào chỗ được trùng đực chạm vào. Thậm chí y còn quên xin lỗi về hành vi lỗ mãng của mình vì muốn đeo cài tai thỏ cho trùng đực.
Y chỉ lẩm bẩm nói theo phản xạ có điều kiện: “Xin lỗi ngài, vậy thì không đeo.”
Chờ Bạch Chung buông tay ra, Tịch Án liền nhanh chóng giấu tay ra phía sau rồi lén lút lấy một bàn tay khác nắm vào chỗ vừa được trùng đực chạm vào.
Có lẽ là vì y muốn che giấu hoa văn của Trùng tộc hiện lên do y quá hưng phấn nhưng cũng có lẽ là vì y muốn giữ lại chút hơi ấm của trùng đực trên da thịt mình.
Thực ra công viên giải trí cũng khá hấp dẫn, ít nhất là khi chơi các trò chơi cảm giác mạnh thì Bạch Chung có vẻ khá hưng phấn. Tịch Án cũng đã hiểu hùng tử trước mặt mình không yếu ớt nhu nhược như các con trùng đực bình thường vì thế y đã dẫn anh đi chơi rất nhiều trò chơi cảm giác mạnh khác.