Không gian tĩnh mịch bị phá nát bởi tiếng tù và như sấm dậy. Cả lán trại của Trường Thạch bừng tỉnh, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Hàng chục con người mắt nhắm mắt mở, tròng vội quần áo vào người, chia nhau tìm kiếm khắp nơi, ánh đuốc sáng bừng cả một góc rừng.
Thế nhưng họ quần thảo mãi cả một buổi sáng mà không hề thấy dấu tích của ba xe hàng gốm của Trường Thạch ở đâu. Nhiều người bắt đầu cho rằng chắc chắn phải có bàn tay trêu ngươi của ma quỷ thì ba xe hàng gốm của Trường Thạch mới có thể bốc hơi không ai biết như thế.
Trần Anh Khoa sốt ruột đi tới đi lui, cứ mỗi khắc trôi qua, hắn lại càng trở nên tức giận. Hắn trở lại lòng suối cạn nơi ba chiếc xe đỗ lại đêm qua, tỉ mẩn quan sát kĩ. Không một vệt bánh xe, không một dấu vết bò ngựa kéo, chỉ đơn giản là ba chiếc xe chở đầy hàng gốm sứ biến mất không vết tích.
Hắn đã đi qua đi lại chỗ này từ sáng tới giờ không biết bao nhiêu lần. Lần nào cũng cảm thấy thất vọng với sự gọn gàng tới khó tin của hiện trường, cứ như thể một cơn bão đã đi qua xóa sạch mọi dấu vết.
Nghĩ tới đây hắn thoáng giật mình. Có một thứ hắn đã không để ý những lần trước, đó là một vài vũng nước đọng nhỏ trong vài hốc đá gần bờ suối. Sương đêm trong rừng rất dày, tất cả mọi vật vì thế mà đều trở nên ẩm ướt, nhưng cũng không thể tạo ra những vũng nước đọng rõ ràng như vậy được. Trừ khi nước đã thực sự dâng lên tới bờ.
Chột dạ, hắn vội ra lệnh cho người tìm kiếm xuôi theo dòng nước. Quả nhiên cách đó chừng hơn chục thước, phát hiện ra thứ gì đó rất giống phần còn lại của một mảnh ván gỗ đóng chặt vào một cành lớn, mắc kẹt trong một hốc đá.
Trần Anh Khoa nghiến răng, lập tức cho tập trung mọi người.
Giờ thì hắn đã hiểu thủ đoạn của kẻ đang giả ma giả quỷ ăn cắp ba xe hàng của Trường Thạch. Câu trả lời chính là nước.
Có kẻ bí ẩn nào đó đã dựng một cơ quan để chặn đứng dòng chảy giữa con suối, gần nơi Trường Thạch đóng trại. Với lưu lượng như hiện tại thì có lẽ là sau vài canh giờ, dòng nước bị chặn lại sẽ dâng lên tới vị trí của ba xe hàng. Vì trời rất tối, nên người đứng canh xe hàng có lẽ cũng không nhận ra được sự thay đổi của mực nước cho tới tận khi đã ngập. Lúc này kẻ đó chỉ cần thổi phồng các túi khí đã được trang bị sẵn để giữ cho xe nổi, rồi nhẹ nhàng đẩy ra giữa dòng. Sau đó chúng mở cơ quan bí mật để dòng nước chảy đi, lợi dụng sức nước đang bị dồn nén mà đưa các xe hàng biến mất trong chốc lát. Việc còn lại chỉ là loại bỏ dấu vết của cơ quan bí mật chúng dùng để chặn dòng suối. Và công việc của ma quỷ đơn giản đã được hoàn thành như thế.
Thế nhưng để hoàn thành trót lọt một kế hoạch như thế, kẻ giấu mặt này phải sắp xếp cơ chế chặn dòng từ trước để tránh bị phát hiện. Tức là chúng biết chắc chắn vị trí đóng trại của Trường Thạch, biết chắc việc Trường Thạch sẽ đi qua đoạn suối này lúc trời sập tối. Để hiểu rõ tất cả những thứ đó mà không có nội gián thì chẳng phải quá vô lý rồi sao?
Trần Anh Khoa quắc mắt, gọi hai tên đồ đệ cuối cùng được cắt cử canh gác khi ba chiếc xe hàng biến mất lên tra hỏi. Sáng nay khi hắn phát hiện ra sự việc, cả hai tên này đều đã bị đánh thuốc mê mà bất tỉnh nhân sự. Thế nhưng có một điều khiến hắn cảm thấy kì lạ, mà giờ mới chợt hiểu ra. Nếu cả hai bọn chúng đều bị đánh thuốc mê mà lăn ra bất tỉnh trong lúc nước ngập quá bánh xe, vì sao chỉ có một trong hai là bị ướt toàn thân, trong khi kẻ còn lại chỉ ướt một nửa thân dưới. Cứ như thể khi nước rút đi rồi hắn mới nằm lăn ra đó bất tỉnh vậy.
Không do dự, Trần Anh Khoa tiến tới túm lấy cổ áo tên đồ đệ Trường Thạch đáng ngờ, quát: “Nói! Đồng bọn của mày là ai? Vì sao lại cướp hàng của Trường Thạch?”
Tên này tái mét, lắp bắp: “Anh… Anh Khoa, anh nói gì… lạ… lạ thế? Tôi đâu có… đâu có biết gì…”
Trần Anh Khoa thở hắt ra, ném tên này xuống đất. Đoạn quay mặt ra bốn phía xung quanh, nói lớn: “Kẻ chính nhân quân tử thì không chơi trò ném đá giấu tay. Có gan thì mau ra đây?”
“Nể anh khen tôi là chính nhân quân tử nên tôi mới ra mặt đấy nhé!” Từ sau bụi cây lớn, một bóng đen bịt mặt bước ra. Người này tướng tá cao lớn vạm vỡ, mái tóc cắt gần sát đầu. Hắn thản nhiên cởi bỏ khăn bịt mặt, nở nụ cười hấp háy bông đùa.
“Phạm Thức?” Trần Anh Khoa ngạc nhiên thốt lên, những tiếng xôn xao cũng lập tức vang lên phía sau. Hắn lập tức quay lại nhìn tên đồ đệ Trường Thạch đã giúp sức cho Phạm Thức. Nhưng Đặng Văn Thành lúc này cũng giương mắt nhìn hắn, không chút sợ hãi. Mới sực nhận ra chính y cũng là kẻ đã lên tiếng đầu tiên làm nhụt chí đoàn hộ tống khi Trần Anh Khoa động viên tất cả đi tiếp.
Trần Anh Khoa nghiến răng, bàn tay siết chặt vào nhau. Đặng Văn Thành là bạn chí cốt của Phạm Thức trong Trường Thạch. Sao hắn có thể không nhận ra.
Quay sang nhìn Phạm Thức, hắn gằn giọng: “Anh Thức, anh định giải thích việc này thế nào?”
“Anh Khoa đừng quá nóng giận,” Phạm Thức vẫn cười giả lả. “Thức tới đây để thương lượng thôi.”
“Thương lượng mà phải tìm đủ mọi cách để làm chậm chân ta từ hôm qua tới giờ? Vụ lở đất trên đường chính chắn chắn cũng là do anh gây ra,” Trần Anh Khoa vẫn nghiến từng từ. “Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ anh đang cố ý gây cản trở cho công việc của Trường Thạch đấy.”
“Anh nặng lời rồi,” Phạm Thức nhăn mặt, xua tay. “Anh Khoa, thực sự tôi cũng không muốn phải làm tới nước này. Nhưng chuyến hàng này… chúng ta không thể giao tới Thiên Trường được…”
“Chuyến hàng quan trọng của Trường Thạch, không thể để anh tự quyền quyết định có giao hay không,” Trần Anh Khoa lắc đầu, nghiêm giọng. “Một là anh đưa lệnh của thầy, hai là trả lại hàng cho chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ. Đây không phải chỗ cho anh đùa cợt.”
“Anh bình tĩnh nghe tôi. Trong chuyện này có quá nhiều điều khó nói… nếu có thể thuyết phục được thầy thì tôi đã không phải tới đây để nhờ cậy anh…”
“Nhờ cậy mà lại liên kết nội bộ chiếm đoạt ba xe hàng của Trường Thạch. Là anh đang uy hiếp hay nhờ cậy, tôi còn chưa tỏ đấy?”
Phạm Thức cười nhạt: “Đúng là làm sao qua mắt được anh Khoa. Quả thật tôi cũng có một chút ý muốn khiến anh phải miễn cưỡng. Nhưng chắc chắn không hề có ý ép buộc…”
Phạm Thức còn chưa dứt lời, Trần Anh Khoa đã lạnh lùng rút kiếm kề sát họng hắn. Phạm Thức hơi giật mình, nhưng không hề phản kháng. Hai người đứng nhìn nhau như thế hồi lâu, trước khi Trần Anh Khoa lên tiếng: “Anh không sợ sao?”
Phạm Thức đáp, đôi mắt chim ưng như sáng lên đầy cương nghị: “Nếu sợ bị trừng phạt thì tôi lại dám làm tới nước này sao?”
“Khảng khái lắm,” Trần Anh Khoa cười mỉa mai. “Anh Thức, ai cũng biết con người anh xưa nay ngay thẳng chính trực. Tôi thật không ngờ người như anh lại có ngày trước mặt thì đồng ý cho qua, sau lưng lại ngấm ngầm gây cản trở…”
Phạm Thức lập tức sầm mặt, hắn quả nhiên đã quá ngây thơ khi nghĩ sự việc trong thư phòng Lý võ sư sáng hôm ấy chỉ có hai người biết. Giọng nói cất lên đầy thất vọng: “Tôi đã hi vọng anh không liên lụy gì trong sự việc này…”
Trần Anh Khoa dửng dưng. Tất nhiên hắn biết hết mọi chuyện. Từ cái ngày Lý Quốc gọi hắn tới để bàn bạc về thương vụ này mấy tháng trước, hắn biết chắc đây là cơ hội của mình. Chỉ cần có thể trót lọt một chuyến hàng này, uy tín của hắn trong Trường Thạch sẽ vượt trội hơn hẳn tất cả các đồ đệ khác. Hơn cả cái tên Phạm Thức lúc nào cũng là cái gai trong mắt hắn. Hắn đã dày công móc nối, nghiên cứu hiện vật để có thể làm ra những sản phẩm gốm giả tinh xảo nhất cho chuyến hàng lần này. Lại càng chẳng thể để cho Phạm Thức phá đám vào lúc này.
Nghĩ tới đây, hắn siết chặt tay vào đốc kiếm, gằn giọng: “Thầy làm gì ắt có lí do của thầy. Không tới lượt anh hay tôi lên tiếng. Hôm nay nhiệm vụ của tôi là hộ tống chuyến hàng này tới Thiên Trường. Là anh hay thậm chí là ông trời cũng không cản được tôi. Nếu anh không nói, tôi chẳng còn cách nào khác…”
Dứt lời, hắn thu kiếm lại, nhanh tay lia một đường vào thẳng bả vai của Đặng Văn Thành, lúc này đang quỳ phục dưới đất. Máu bắn ra theo tiếng kêu đau đớn bất ngờ. Trần Anh Khoa đưa kiếm kề sát cổ Đặng Văn Thành, nói: “Tôi cho anh cơ hội cuối cùng. Anh có thể không sợ chết, nhưng anh có sợ người đồng môn tri kỷ của anh phải đầu lìa khỏi cổ chính tại đây không?”
“Dừng tay,” người lên tiếng là Độc Giác. “Anh Khoa, cậu bình tĩnh lại đi. Huynh đệ trong Trường Thạch sao có thể tương tàn lẫn nhau?”
“Huynh đệ?” Trần Anh Khoa hừ giọng. “Hắn phản bội lại Trường Thạch, trắng trợn cướp xe hàng của Trường Thạch. Làm hỏng việc lớn của ta. Anh nói xem kẻ như vậy có thể xứng đáng làm đồ đệ của Trường Thạch nữa hay không?”
Phạm Thức nghiến răng, hai hàm hắn bạnh ra và mồ hôi cũng đã bắt đầu chảy xuống từ hai bên thái dương. Nhìn Đặng Văn Thành ôm vết thương vẫn cố gắng ra hiệu cho hắn đừng từ bỏ, cảm giác tội lỗi lập tức nổi lên.
Hắn thở hắt ra, nhìn Trần Anh Khoa và các vị môn đệ khác của Trường Thạch, nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ dẫn đường.”
***
Phạm Thức và Đặng Văn Thành đều bị trói lại đặt lên ngựa, khi cả đoàn xe tiếp tục theo đường lớn mà xuôi về Thiên Trường.
Mờ sáng hôm sau thì tới nơi.
Cổng thông quan phủ Thiên Trường đông đúc hơn hẳn ngày thường. Từng đoàn xe xếp hàng dài rồng rắn chờ đợi. Tới lượt đoàn xe của Trường Thạch, Trần Anh Khoa cười nhã nhặn giao thiệp với lính canh cổng, còn mở hé một vài kiện hàng như thủ tục thường thấy.
“Gốm à?” Một tay lính canh liếc nhìn mấy chiếc bình trong xe, thản nhiên đáp: “Gốm là trong danh mục hàng cần kiểm tra kĩ hơn, cho thỉnh Trương vệ úy[26].”
Trần Anh Khoa tái mặt, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh lính cho tôi mạo muội hỏi, xưa nay Trường Thạch thông quan cũng đã nhiều lần chưa bao giờ thấy Trương vệ úy đích thân tới khám xét. Không hiểu hôm nay có chuyện gì?”
“Theo lệnh quan phủ Thiên Trường, để phục vụ điều tra hành vi buôn lậu hàng cấm, các xe hàng thủ công như gốm sứ, tơ lụa, đều phải được Trương vệ úy thông quan… dạ con lạy quan…” đang nói, hắn cúi người, kính cẩn gập người. Người đàn ông chừng bốn mươi, bốn lăm tuổi với bộ râu quai nón từ đâu đường bệ bước tới. Ngó thấy xe hàng của Trường Thạch, ông ta ra lệnh: “Mở hết các xe mang mỗi xe mười món hàng ra cho ta xem nào.”
Trần Anh Khoa siết chặt hai tay vào nhau. Hắn đang bàng hoàng tới mức không biết phải phản ứng như thế nào. Cái khoảnh khắc sáu chữ “Đại Minh Chính Đức niên chế” dưới mỗi chiếc bát, cái bình trong xe hàng đó lộ ra, cũng sẽ là lúc danh tiếng bao năm của Trường Thạch Hội hoàn toàn sụp đổ. Nhất là trước mặt hàng trăm con mắt tò mò của giang hồ tứ xứ lúc này. Tiếng nhơ đến bao giờ mới có thể rửa sạch?
“Gì thế này?” Giọng nói ngạc nhiên của vị quan vang lên. “Đây không phải là gốm tam sắc nhà Đường à?” Rồi quay sang Trần Anh Khoa, hỏi: “Kĩ thuật vẽ tinh xảo thế này, không phải là hàng gốm Tàu sao?”
Trần Anh Khoa cắn môi, lần đầu tiên người ta thấy hắn lắp bắp không nói nên lời: “Bẩm… bẩm quan…”
“Ấy chết! Ngài nói thế thì oan cho chúng tôi quá!” Giọng thanh niên bông phèng từ đâu vang lên cắt đứt mớ âm thanh lí nhí hỗn độn chưa thể thoát khỏi miệng Trần Anh Khoa.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Phạm Thức đã xuất hiện từ lúc nào. Dĩ nhiên vài sợi dây trói ấy sao có thể giữ chân một trong tam đại đồ đệ của Trường Thạch. Phạm Thức đặt tay lên vai Trần Anh Khoa, khẽ nháy mắt với hắn, trước khi giở giọng giả lả nói chuyện với vị quan coi thành: “Trương vệ úy! Vệ úy quả là có con mắt tinh đời, đây đúng là một trong những sản phẩm đạt đến đỉnh cao của sự tinh xảo của gốm Đại Việt đó thưa đại nhân. Giới thiệu với ngài, đây là sản phẩm gốm tam thái của huyện Thanh Lâm, phủ Nam Sách. Nhìn thoáng qua có thể nghĩ là gốm tam sắc nhà Đường, nhưng thực chất lại vô cùng khác biệt đấy thưa ngài. Hiểu biết về gốm như ngài, hẳn rõ gốm tam sắc nhà Đường chỉ có ba màu chủ đạo là vàng, xanh lục và trắng được nung hai lần cho bền màu. Còn gốm tam thái của ta lại có thêm màu đỏ tía, màu sắc được vẽ trực tiếp sau khi nung nên vừa sắc sảo, vừa rực rỡ. Hoa lá chim muông vừa sống động như thật, vừa gần gũi với cuộc sống. Có món còn được dát vàng thật như chiếc bát này nữa. Vệ úy nhìn xem, con cá vàng trên bát có phải như đang quẫy đuôi nhảy múa chăng?”
Giọng nói ngọt như mía lùi cùng biểu cảm kịch tính của Phạm Thức dường như đã thôi miên được vị quan coi thành. Ông ta xoay tới xoay lui chiếc bát hoa Phạm Thức đưa cho, gật đầu nức nở: “Tài tình quá! Thực là tài tình quá!”
“Còn bên tay phải ngài đang cầm là chiếc bát bằng gốm hoa lam nức tiếng của Thanh Lâm,” giọng nói thứ hai của Đặng Văn Thành cũng mang màu sắc tuồng chèo không kém. “Hoa văn uốn lượn như rồng bay phượng múa, uyển chuyển bao dung. Ấy chính là nét bút của những nghệ nhân Đại Việt. Chưa kể đến chiếc chén phía tay trái của ngài, gốm men ngọc trong veo như nước hồ mùa thu. Nếu như gốm men ngọc của nhà Minh có tiếng kêu thanh thoát như tiếng khánh, thì gốm men ngọc của ta lại có âm thanh trầm đục ấm áp như tiếng chuông. Một thứ âm thanh của trời, một thứ âm thanh của đất. Vô cùng khác biệt nhưng lại có nét đẹp rất riêng không thể phủ nhận, thưa ngài.”
Màn quảng cáo hết sức khoa trương của Phạm Thức và Đặng Văn Thành đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Những tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt, kèm với không ít những lời trầm trồ ngợi khen. Đám đông ở cổng thành bỗng chốc bâu lại như kiến để nghe ngóng, chỉ trỏ và chiêm ngưỡng xe hàng của Trường Thạch.
“Đấy là còn chưa kể, mời ngài nhìn vào đây,” Phạm Thức tiếp tục sấn vào phụ họa. “Trước giờ, điểm khác biệt lớn nhất của gốm ta với gốm nhà Minh chính là phần men tràn đáy, gốm ta phần đáy thường để đất mộc. Riêng các làng gốm ở Thanh Lâm lại còn có đặc trưng là phần đáy được quét một lớp son màu nâu để bảo vệ. Am hiểu gốm sứ như ngài ắt hẳn cũng đã từng thấy qua. Mời ngài xem!”
Nói rồi, hắn lật phần đáy của các món hàng lên cho Trương vệ úy xem trước con mắt kinh ngạc của Trần Anh Khoa. Từ lúc nào, gốm trong ba xe hàng đều đã được phủ một lớp son nâu còn nguyên dấu bút, đúng như đặc trưng của các làng gốm ở Thanh Lâm như Đặng Xá, Chu Đậu.
Xem ra Phạm Thức cất công ăn trộm cả ba xe hàng không đơn thuần chỉ để gây sức ép.
Hiểu ra vấn đề, Trần Anh Khoa lập tức lên tiếng: “Bẩm quan, các món hàng trong xe lần này đều là tinh hoa của gốm Đại Việt, đường nét tinh xảo, chỉn chu, lại học hỏi nhiều kĩ thuật làm gốm của nhà Minh với những cải tiến riêng. Chất lượng gốm như vậy, chẳng trách quan lớn đây lại có sự nhầm lẫn. Nhưng xin đảm bảo với đại nhân, những sản phẩm này đều từ bàn tay điêu luyện của các nghệ nhân gốm hàng đầu Thanh Lâm làm ra.”
Tới đây, vị quan coi thành cũng gật gù: “Quả thật ta không biết gốm Thanh Lâm đã đạt tới trình độ cao như vậy, không thua kém hàng Tàu chút nào. Ngươi nói chuyến hàng này là cho nhà họ Ngô phải không? Không ngờ thương gia như ông ta lại có con mắt nhìn nghệ thuật như vậy. Ta còn phải học hỏi thêm nhiều.”
Dứt lời, ra lệnh thông quan. Xe hàng đi rồi, đám đông vẫn còn bàn tán xôn xao không ngớt.
[26] Một chức quan võ nhỏ