Nửa đêm Lâm Mặc gọi điện cho Thiếu Triết, hai người dời khỏi Trung Quốc trong đêm, họ bay đến một hòn đảo nhỏ phía tây Philippin, nơi đó họ tự lập lại đế quốc và phát triển sự nghiệp của mình. Vẫn còn quản lý liền lúc ba công ty lớn nhỏ của Lâm Thị, chỉ là không còn hé mặt tại Trung Quốc nữa thôi.
Hai năm chờ đợi không bằng một khắc tương tư.
Dương Lỗi mải mê đóng phim nên ra trường muộn hai năm. Cậu không phải học lại, mà tâm trạng không tốt, đâm đầu mải miết vào công việc khiến cho khuôn mặt chỉ còn lại nết chỉnh chu nam tính. Cậu đã xin hoãn tốt nghiệp hai năm chỉ để mong chờ cô ấy có thể cùng cậu chụp chung một bức ảnh trong ngày lễ vui vẻ này. Năm nào cũng vậy trước đấy một tuần cậu đều gửi email, đều nhắn tin cho cô nhưng không thấy hồi đáp. Đến năm nay cậu không thể trì hoãn nữa rồi, cậu đành một mình mặc lên chiếc áo cử nhân của Học việc Bắc Ảnh, lúc này cậu quả thật chững chạc quá khác xa với quãng thoải gian của ba năm trước. Ngày cậu bé tốt nghiệp, chỉ có bạn bè đến dự, nhưng lần này lại lạ thay, có một em bé gái nhỏ bé xinh xắn ôm đến cho cậu một con gấu bông và một bó hoa tulip màu tím, mặc một chiếc váy màu hồng nhẹ nhàng như công chúa, đến kéo chiếc vạt áo cứ nhân của anh tặng anh rồi nhất định ôm lấy anh không chịu bỏ ra.
Bạn bè thấy vậy liên tục chêu chọc anh mang con đi dự lễ tốt nghiệp, nhưng đối diện với đứa bé như này anh chỉ có thể biết cười. Mà ở chiếc xe ô tô màu đen đỗ ở một nơi xa, một người phụ nữ với khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhìn anh bế đứa trẻ mà hạnh phúc mỉm cười. Bỗng một tiếng nói non nớt bên cạnh lên tiếng:
– Mẹ, mẹ vui rồi đúng không? Sao mẹ chỉ cho em gái đi đến đó mà không có con đi, thực tình con cũng muốn đến đó đánh cho người đàn ông đó một trận.
Lúc này Thiếu Triết ngồi ở vị trí lái xe cũng phải bật cười thành tiếng:
– Con đến đó sao, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, con nhìn xem con có khác ông ta tý nào không? Tất cả tại con nên ba năm mẹ con vẫn còn nhớ lại người đó đó.
– Vậy thì về đi, còn bày đặt bỏ nhà ra đi cái gì?
– Này Dương Thịnh, ta nói cho con nghe, mẹ con hơn người đó sáu tuổi, khi mẹ con sinh con ra người đó mới hai mươi hai tuổi, hiện tại mới hai mươi năm tuổi, cứ cho là làm lụng vất vả cũng sẽ miễn cưỡng nuôi được bốn miệng ăn, nhưng con có thấy hai anh em con ăn quá nhiều không?
– Chú Triết ăn ít sao, mỗi lần ngồi xuống bàn ăn chú ăn liền lúc bốn đến năm bát cơm, chưa kể thức ăn, hơn nữa ăn xong không chịu rửa bát. Không phải nể tình chú chăm sóc mẹ con nhiều năm con sớm khuyên mẹ đuổi chú rồi.
Lâm Mặc vừa nhìn về hướng xa xôi vừa nhẹ nhàng cười nghe đoạn nói chuyện của hai người đàn ông một lớn một nhỏ. Mà ở phía xa kia, đứa bé gái nhất định không chịu theo ai khác chỉ ôm lấy cổ Dương Lỗi không chịu buông tay. Nhưng kì lạ một điều nơi này không hề có người lạ nào dẫn đứa bé đến, nên tất cả mọi người đều không biết được đứa bé là con nhà ai.
Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp xong, mọi người liền nhanh chóng dời đi, chỉ còn lại mình Dương Lỗi bế trên tay đứa bé, ánh mắt tròn to linh động luôn nhìn về phía anh, mỗi lần anh nhìn đến con bé lại cười típ mắt, cuối cùng sau nửa ngày trời cũng cất tiếng gọi anh:
– Pa pa.
Lúc này cả anh và người trợ lý cả kinh, anh vốn dĩ mấy năm nay không hề qua lại với phụ nữ, làm sao có thể mọc thêm ra một đứa con cơ chứ.
– Tiểu bảo bảo ngoan, nói cho chú biết ba mẹ con ở đâu, chú đưa con về nhà được không?
– Pa pa không nuôi con sao?
– Chú là pa pa của con sao?
– Đúng ạ, con thấy mẹ con một con gấu to thật to, có hình pa pa luôn, vậy chắc chắn pa pa là pa pa của con rồi.
– Vậy ban nãy ai đưa con đến đây.
Dương Vy nhìn khuôn mặt Dương Lỗi, liền nhớ lại lời dặn của mẹ, nhất định không được nói mẹ đưa đến đây, mà phải nói con tự đến tìm pa pa, cũng nhất định không được nói đến anh trai, chỉ được nói pa pa là pa pa của con.
Con bé đưa mắt nhìn lên sau đó liền nói tiếp:
– Pa pa độc ác thật, pa pa không muốn nuôi con, trước không muốn nuôi mẹ, giờ lại không muốn nuôi con, quá là tra nam.
Sau đấy đẩy anh ra muốn tụt xuống đất, sau đó dùng công phu ăn vạ ngồi bệt xuống đất khóc rống lên, nước mắt chảy dài theo hai thành má, khuôn mặt non nớt chảy đầy nước mắt, đúng là một diễn viên nhí đầy thực lực mà.
Đến Lâm Mặc là mẹ con bé còn không ngờ con bé dùng đến chiêu này, chỉ có thể giật giật mắt rồi không biết nên nói gì. Cô từ xa không nghe được những lời anh và con bé nói, nhưng chắc chắn phải có chuyện gì thì con bé mới tung chiêu ăn vạ. Dương Thịnh ngồi trong xe lại nói, em gái chỉ được cái tài ăn vạ.
Sau cho cùng đến khi trên sân trường vắng lặng chẳng còn anh anh vẫn phải nhẹ nhàng ôm lấy con bé đưa về nhà mình. Ngồi trên ghế sô pha nhìn ngó bốn phía sau đó lại chạy lon ton theo bước chân anh. Trợ lý bên cạnh thì lại không ngừng hỏi anh có nên báo cảnh sát không, nhưng anh đã thử tìm trên áo và balo của đứa nhỏ thì hoàn toàn không có thông tin liên lạc, chả có lẽ lại là một fan hâm mộ nào đưa con mình đến cửa nhà anh nhận cha. Nhưng đứa trẻ nay lại khác, anh càng nhìn lại càng không đoán ra mẹ nó là người như nào mà phải để con bé đến tận nơi đó tìm anh.
Đồ đạc mang theo đầy đủ, cũng có bản ghi chép đầy đủ những thứ không được cho con bé ăn giống như thể được dặn sẵn trước, chuẩn bị đến nhà người thân gửi trẻ. Hơn nữa bộ quần áo con bé mặc ngày hôm nay rất đẹp, cũng là của một hãng thời trang giành cho trẻ em có tiếng trong nước. Còn những bộ quần áo được con bé mang theo cũng là những bộ quần áo tốt, có chất vải mềm nhẹ cho da em bé chính tỏ con bé là người được bảo vệ chu toàn, chỉ có điều sao lại cứ liên tục gọi anh là pa pa cơ chứ.
– Tiểu Bảo Bảo, chú hỏi con nhé, con tên là gì?
– Mẹ gọi con là Tiểu Niệm, còn chú lại gọi con là Tiểu Vy, con nhớ có lần mẹ lớn tiếng quát con là Dương Vy, chắc là Tiểu Vy.
Dương Lỗi nhìn đứa trẻ bên cạnh, cũng đã lấy họ anh đặt tên cho con rồi, lại còn có thể như vậy nữa sao. Rốt cuộc anh đã làm nên chuyện tốt đẹp gì như này, huống hồ anh không động vào phụ nữ. Khoan đã, ai nói anh không động vào phụ nữ chứ.
Nhìn lại cô bé con, lại nhìn lại khuôn mặt và đôi mắt của con bé, anh vò đầu tóc rối bù, xong lại nở nụ cười thật lớn, bộ dạng này, giống đến vậy. Vậy mà anh mất hẳn nửa ngày mới có thể nhận ra, bảo sao cô ấy lại nhất định không trả lời lại anh. Cũng có nghĩa là tất cả tin nhắn của anh cô đều nhận được, anh là đáng trách mà.
Anh mỉm cười thật tươi nhìn lại con bé đến gần rồi bế lên nâng niu như viên ngọc quý, liên tục nói chuyện cùng con bé, lại hỏi mấy năm nay hai mẹ con sống như nào, nhưng con bé lắc đầu nhất định không nói, cả buổi cùng không nhận được đáp án gì, cuối cùng anh cũng phải chào thua. Nhưng Lâm Mặc kia cũng là kẻ độc ác, anh có gọi điện đến trăm cuộc cô cũng không nhấc máy, vốn muốn tìm chút ít thông tin từ con bé cũng không được. Nhìn sắc trời đã muộn, anh nhẹ nhàng ôm con bé đến chỗ nữ trợ lý nhờ cô ấy tắm rửa thay quần áo cho con bé.
Trên miệng mang ý cười không thể khép lại được liền nhanh chóng tiến đến phía phòng bếp thành thục nấu ăn, mong rằng con bé sẽ được ăn những món ăn ngon do chính tay mình nấu. Năm đó anh còn nhớ cô từng nói, cô không muốn làm bảo mẫu thêm một đứa trẻ, yêu mấy người ít tuổi không được chiều chuộng chăm sóc nên cô chỉ thích những anh già, khiến cho anh trong ba năm nay đã thay đổi.