Edit & Beta: Lạc Thần
Mỹ Kỳ ngây người ba giây sau đó đột nhiên cười to: “Mày cũng thừa nhận được quá là dứt khoát rồi.”
“Vốn là, tao không tham gia chương trình du lịch giùm anh ta, anh ta gặp ai cũng nói Trình Khả Lương rất keo kiệt, mỗi tháng kiếm nhiều như vậy mà ngay cả mười ba ngàn cũng không nỡ lấy ra, nói ở Đồ Thư Quán (thư viện công cộng), nói ở đoàn thể xã hội, nhà ăn sinh viên cũng nói, anh ta chỉ kém không nói toàn bộ chuyện này trên radio của trường học, đúng là không có trình độ.”
Mỹ Kỳ gật gật đầu: “Chuyện này là anh ta không đúng.”
Bọn họ thay ca có chút ngốc nghếch lại yêu cầu sự thân thiết, cho rằng dùng phép khích tướng loại “keo kiệt” này có thể thúc đẩy để Khả Lương bị bạn học xa lánh, nhưng anh ta không nghĩ tới từ lúc bắt đầu nhập học thì Khả Lương đã một thân một mình rồi, đương nhiên cũng sẽ không để ý cách nói và nghĩ cách của người khác, ngược lại là chính anh ta để lại cho người ta ấn tượng xấu.
Bè phái học sinh bọn họ, không đến muộn, không về sớm, không gặp gỡ, trừ phi đi học được chia nhóm nếu không thì sẽ không giơ tay phát biểu, nhưng mà các thầy cô giáo thích nhất là chia tổ, lúc đó sẽ xảy ra tranh chấp.
“Vốn là anh ta không đúng, đừng nói tao không có mười ba ngàn, cho dù tao có, cũng không muốn lấy những số tiền này đi tham gia loại du lịch đó – – ngu ngốc mới có thể bỏ ra mười ba ngàn đi chứng minh chuyện không cần chứng minh.”
Kết quả là Mỹ Kỳ cũng không thuyết phục được cô, ngược lại là bị cô thuyết phục rồi.
Trình Khả Lương cô là dạng nữ sinh có phần kỳ quái, so với làm theo ý mình, thì việc càng tiếp cận với tinh túy sinh tồn trong quan hệ loài người quá rắc rối.
Người với người mà sống chung với nhau, nếu chỉ là vì sống phóng túng, thì cứ quyết định như vậy đi – – đây là cách nghĩ của cô, theo một mức độ nào đó mà nói, Mỹ Kỳ vẫn rất hâm mộ cô.
Lời người đáng sợ, nhưng Trình Khả Lương không sợ người ta nói, nói rằng: “Tao đây mới không rảnh quản những kẻ bụi đời này nghĩ như thế nào.”
Mỗi lần nghe được loại ngôn luận này, Mỹ Kỳ liền có loại xúc động muốn khen ngợi cô là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Cô thích nam tử hán này, cũng thưởng thức nam tử hán này.
Cho nên, khi bên cạnh nam tử hán bắt đầu xuất hiện một vị nữ nhân, thậm chí khi chính Khả Lương nhắc tới người nào đó liền vô ý thức khóe miệng mang theo ý cười, thân là bạn bè, Mỹ Kỳ cảm thấy chính mình có nghĩa vụ đi hỗ trợ xem xét một chút, người này là xấu hay tốt, thật sự mất trí nhớ hay là đùa giỡn.
Thứ bảy rất nhanh đã đến.
Mỹ Kỳ mang theo laptop cùng với hai bản ghi chép tài liệu học đến chỗ bảo vệ của chung cư.
Sau khi gửi tin nhắn cho Khả Lương, rất nhanh Khả Lương đã đi xuống đón cô.
Trong thang máy, Mỹ Kỳ vội vàng xác nhận: “Anh chàng mất trí nhớ có ở trong nhà không?”
“Có.”
“Vậy là tốt rồi.”
Trình Khả Lương cảm thấy buồn cười: “Mày là đến xem anh ta hay là tới làm báo cáo?”
“Đương nhiên là tới làm báo cáo, thuận tiện xem một chút người ru rú trong nhà mày lớn lên trông thế nào, dù gì cũng là bạn cùng phòng với bạn của tao mà.”
Vừa nói chuyện vừa ra khỏi thang máy, Trình Khả Lương lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Mỹ Kỳ liếc mắt một cái nhìn thấy Bảo Thạch vô cùng to lớn đang sáp đến.
Trình Khả Lương ôm nó lên, vuốt ve lông của nó dọc theo từ cổ xuống lưng, Mỹ Kỳ cũng sờ sờ nó: “Trình Bảo Thạch, sao mày lại béo lên nữa vậy?”
Bảo Thạch không thèm để ý, chỉ liếc cô một cái, tiếp theo tiếp tục kêu meo meo làm nũng với chủ nhân, hiển nhiên Khả Lương cực kỳ hưởng thụ, ôm nó cười không ngừng.
Mỹ Kỳ cười lại sờ soạng nó một chút: “Con mèo nịnh bợ.”
Tiếp theo, tầm mắt cô rất nhanh đảo qua căn phòng – – Nhà của Khả Lương rất nhỏ, nhỏ đến có thể liếc mắt một cái nhìn thấy tất cả mọi nơi.
Trên sofa có chăn và gối đầu, có thêm một cái tủ thấp, phía trên có để một vài cuốn sách vừa dày vừa nặng, và một vài vật nhỏ không đáng nói, căn bản mà nói, thay đổi cũng không lớn lắm.
Anh chàng mất trí nhớ… Chắc là ở ban công.
Nhanh đi vào đi, tôi muốn nhìn anh một chút…
Dường như là nghe được lời kêu gọi trong lòng của Mỹ Kỳ, cửa sổ sát đất chỗ ban công khẽ chuyển động, một anh chàng đi đến, nhìn thấy Mỹ Kỳ, thoải mái gật đầu với cô: “Xin chào.”
Ở trong lòng Mỹ Kỳ woa a! một tiếng. Này… Khó trách Khả Lương sẽ cho rằng anh ta là minh tinh, này căn bản chính là giống như nam chính phim truyền hình xuất hiện trên tạp chí Hàn triều.
Cổ áo chữ V màu đen áo ngắn tay, quần bò, nhìn vừa đơn giản lại đẹp.
Rất cao, tỉ lệ cũng được.
Cười rộ lên chính là bộ dáng của người lương thiện có gia giáo.
Mặc dù cầm chậu rửa mặt bằng nhựa trên tay, nhưng hoàn toàn không tổn hao gì khí chất của anh.
Rốt cuộc Mỹ Kỳ biết vì sao Trình Khả Lương có thể nói anh tuyệt đối không phải tội phạm truy nã. Tội phạm truy nã nào có loại dáng vẻ này?
Đây là vương tử nha, thay đồ tây đen, đổi bối cảnh thành phòng họp hình chữ U mà nói,không phải rõ ràng là CEO sao?
Có thể cầm chậu rửa mặt bằng nhựa mà nhìn còn đẹp như vậy, có lẽ trên đời cũng không có vài người đi.