*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans/Edit: Hiên Viên Tịch
Diệp Mạch Nhiên cả người cứng đờ tại chỗ, mọi động tác bị đình trệ, váy cưới chỉ mới cởi đến đầu gối, để lộ nửa thân trên mặc áo lót trắng cùng quần đùi cũng màu trắng nốt, thiệt là mắc cỡ quá đi à…
Thân hình của cậu là tạng người có tập thể dục thường xuyên, cơ bắp đẹp đẽ, kết cấu rõ ràng, cân đối và mịn màng, không một chút mỡ thừa.
Sở Hành Uyên không ngừng ho khan, chậm rãi đi về phía ghế sô pha bên cạnh Diệp Mạch Nhiên ngồi xuống, một tay chống cằm, chân dài dũi thẳng, khoé môi mỉm cười nói:
“Em cứ tiếp tục đi.”
“….” Ưtf? Bộ nhìn cậu như này anh ta vẫn không biết cậu là nam hả? Anh ta còn bị bệnh về mắt nữa hả?
Trong lòng Diệp Mạch Nhiên nghẹn một búng máu, cậu tiếp tục việc còn dang dỡ, sau khi thành công cởi bỏ toàn bộ váy cưới liền muốn chơi khăm Sở Hành Uyên một vố.
Diệp Mạch Nhiên đi từng bước đến trước mặt Sở Hành Uyên, vẻ mặt rất thiếu đòn.
Ngay trước mặt Sở Hành Uyên, cậu lấy ra từ trong áo lót một miếng độn ngực, kẹp giữa hai ngón tay rồi quăng xuống đất, động tác oách lắm à nghen!
Giống như lưu manh quấy rối con gái nhà lành, cậu nghiêng người về phía trước dựa khá sát vào người Sở Hành Uyên, cười giả trân, nói: “Anh Sở, để tôi nói cho anh một bí mật… thật ra, tôi là đàn ông.”
“Ồ? Rồi sao nữa?” Sở Hành Uyên híp mắt ngồi thẳng, giọng điệu lười biếng lại gợi cảm, trên mặt vẫn là bộ dáng bình tĩnh thường trực.
“….” Diệp Mạch Nhiên sặc nước miếng, đầu như bị đập một cái cho choáng váng. Này này này cũng quá lệch kịch bản rồi đó! Sao không giống với cậu tưởng tượng gì hết trơn!!!
Anh ta đáng lý nên nổi trận lôi đình, oán giận cậu dám chơi trò “Li miêu tráo Thái Tử”* nên sẽ khiến cậu phải trả giá đắt gì gì đó hả?
Sao anh ta có thể bình tĩnh trưng ra cái mặt bất cần đời như vậy???
Chuyện này nó không có theo lý lẽ thường tình, nó lạ lắm á ಠ︵ಠ
“Rồi sao nữa? Còn có thể sao nữa chứ? Anh có tỉnh táo không vậy? Tôi là nam, tôi không có ngực! Còn có chim nhỏ!!!”
Diệp Mạch Nhiên cởi phăng chiếc áo lót màu trắng ra, vỗ bùm bụp lên ngực mình, sau đó còn cởi cả quần đùi để lộ ra chú chim nhỏ còn chưa sải cánh bay đi.
“Khụ”
Lúc này sắc mặt của Sở Hành Uyên mới thay đổi một chút, anh ho nhẹ, tầm mắt dừng ở chim nhỏ của Sở Mạch Nhiên giống như bị bỏng, nhanh chóng dời mắt, hai chân vốn dĩ đang thong thả mở ra của anh ta cũng nhanh chóng khép lại.
Gì đây?
Diệp Mạch Nhiên tức đến nghiến răng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười, như không có chuyện gì mặc chiếc quần đùi vào: “Anh Sở có thể cho tôi mượn một bộ quần áo để mặc không?”
“Trong tủ quần áo, em cứ lấy mặc đi.” Giọng nói của Sở Hành Uyên có một chút bối rối không dễ phát hiện.
Diệp Mạch Nhiên cũng không khách khí, trong tủ không có áo thun cùng quần jean, liền lấy đại một chiếc áo sơ mi cùng quần tây, khá rộng nhưng cũng coi như là tạm ổn.
Thay đồ xong cậu chỉ chỉ về phía sô pha, thấy Sở Hành Uyên hiểu ý gật gật đầu, Diệp Hành Uyên ngồi trên ghế sô pha bắt đầu trổ tài diễn xuất của mình.
“Anh Sở, trước hết, tôi xin lỗi vì đã giả làm chị gái gả cho anh, thành thật xin lỗi anh nhiều lắm.”
Diệp Mạch Nhiên đứng dậy, khép chân cúi người chân thành xin lỗi, xong lại nói tiếp:
“Vì gia đình tôi chỉ là một gia đình bình thường, số tiền kia lại quá lớn, nhưng chúng tôi tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm. Nợ đương nhiên sẽ trả, nhưng hi vọng anh Sở có thể nới thời hạn thêm vài năm. Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, trả nợ cho anh… anh xem có được không?”
Diệp Mạch Nhiên giọng điệu thành khẩn tha thiết, chỉ hi vọng tên “bạo chúa” oai phong một vùng này sẽ thương tiếc tha cho cậu một mạng.
“Thật ra, chị gái tôi đã có bạn trai rồi, tôi tin tưởng với sự đẹp trai lại còn giàu có tài giỏi như anh Sở đây, chắc chắn sẽ tìm được người cùng anh sống bên nhau đến già…”
Thật ra thì cậu chả biết anh ta có tài giỏi hay không, khen trước đã rồi tính:v
Diệp Mạch Nhiên bắt đầu nói mãi không ngừng, nào là chính nhân quân tử không nên cướp đoạt tình yêu của người khác, chia rẻ uyên ương nhà người ta là hành vi vô cùng thiếu đạo đức, còn không quên khen đối phương vài câu.
“Không sao hết.” Sở Hành Uyên vừa nói xong ba chữ này, Diệp Mạch Nhiên lập tức ngây ra.
“Hả?”
————————
* “Li miêu tráo thái tử: Ai coi Bao Thanh Thiên chắc cũng biết vụ này ha =))))))))
Tịch: =)))))))) Bạn Diệp quê vl