Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
【Lần đầu tiên thổ lộ】
“Em thích anh.”
Đối với một cô gái lấy hết can đảm mà nói, trên đời này dường như không có gì là không thể.
Cô được như ý nguyện.
“Em, em, em, em có thể nắm tay anh, anh, anh được không?”
Cô gái tỏ ra rất bình tĩnh lúc tỏ tình nhưng lại bị níu lưỡi sau khi tỏ tình thành công.
【Lần đầu tiên nắm tay】
Bàn tay anh vừa đủ to để ôm trọn bàn tay cô.
【Lần đầu tiên tay đan tay】
Rõ ràng là do chính mình đề nghị, thậm chí còn cố ý sửa thành loại tư thế này… nhưng cô gái thực sự rất ngại.
Cả cánh tay của cô vì ngại ngùng mà cứng đờ, suýt chút nữa bước theo kiểu hành quân.
Tinh linh mỉm cười, anh bước chậm theo nhịp chân cứng nhắc của cô.
Chẳng bao lâu, họ đã đến một nơi náo nhiệt.
Tuy nhiên, khi có quá nhiều người, cô gái liền xấu hổ. Cô co lại như một quả bóng bị xì hơi.
Cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, cô ngượng ngùng muốn buông tay.
Nhưng mà tinh linh đã nắm ngược lại tay cô gái.
“…”
Cô gái cúi đầu bước đi, như thể có tiền xu loé sáng dưới mặt đất.
Cô không muốn ai chú ý đến bàn tay đang đan vào nhau của họ, nhưng cũng muốn mọi người chú ý đến bàn tay đang đan vào nhau của họ.
Cảm giác tê dại từ tận đáy lòng khiến gương mặt cô nhiễm hơi say.
【Thói quen ôm】
Cô gái không quá thích ôm eo từ phía trước… Aaaaa, đó là ôm ngực!
Cô gái thích ôm eo tinh linh từ phía sau.
Tinh linh cũng thích ôm cô gái vào trong ngực khi ngồi cạnh nhau.
Tựa như một cây đại thụ che mưa chắn gió ôm lấy cả người cô.
【Lần đầu tiên băng bó】
Tay cô gái không may bị cành cây làm xước.
Vì cô gái liên tục nói không sao trong quá trình băng bó nên tinh linh không định phản bác mà im lặng.
Nhưng hôm đó anh vẫn vô cùng cẩn thận, không chịu chạm vào bàn tay đó.
【Phối đồ cho nhau】
Nguyên nhân của trò xấu hổ này là do cô gái bỗng nhiên nảy ra ý định làm một chiếc vương miện hoa cho tinh linh.
Nói chung, đan vương miện hoa vốn là trò chơi dành cho trẻ em và con gái, không thích hợp để một người đàn ông đội nó.
Nhưng… tinh linh thực sự rất đẹp, cô gái cực kỳ muốn thử.
Sau khi cô gái làm vương miện hoa thiếu nữ cho tinh linh “đội cho đẹp”, tinh linh liền lịch sự tháo trang sức trên đầu xuống và giúp cô gái đeo lên.
— Nếu không phải là tinh linh thì không thể cởi nó ra.
Công bằng mà nói, hai người đã hẹn nhau cùng đi chợ một chốc.
Ban đầu, cô gái rất vui, thậm chí còn cảm thấy mình đã chiếm lợi. Vì trang sức của tộc tinh linh luôn rất tinh xảo, ngay cả đồ của nam giới cũng rất đẹp nên nếu dùng mắt thường nhìn nhận, đeo nó trên đầu của phụ nữ vốn không có gì kì quái.
Nhưng cô gái nhanh chóng hối hận.
Ánh mắt ám muội của những người xung quanh khiến cô muốn chui xuống đất.
— Và, cô gần như sắp làm như thế.
“Không chơi nữa không chơi nữa.”
Cô gái ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất bên góc cửa hàng, không chịu đứng dậy.
Đột nhiên trước mắt cô tối sầm, có thứ gì đó rơi xuống đầu cô rồi bao phủ khắp toàn thân.
Hương cỏ cây thoang thoảng nơi chóp mũi.
Nhận ra đó là áo choàng của tinh linh, bỗng cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh ấy.
【Kỹ năng mới đầu tiên】
Đối mặt với cô gái thẹn thùng đến mức bước không nổi, tinh linh không cần thầy dạy cũng hiểu học tư thế bế công chúa vô cùng xấu hổ.