[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền

Chương 3



Ôn Ninh tuy có ý thức của chính mình, nhưng dù sao cũng là người chết. Thân thể không linh hoạt như vậy. Những chuyện đòi hỏi tinh tế, y làm không được. Chữ y viết ra thực sự giống như chân chó chạy loạn. Bởi vậy cũng chỉ có thể ngồi trông em bé. Còn chưa nói tới chuyện anh bạn nhỏ A Uyển là cực kỳ thích cái vị thúc thúc hung thi một chút cũng không hung dữ này.

Kết quả là trong lúc mọi người vội vàng, đắc chí, khí thế ngất trời, Quỷ Tướng Quân chỉ có thể bồng bé A Uyển đi bên này bên kia, thình thoáng ghé mắt nhìn thành quả của mọi người, đánh giá một cái. Cũng có lúc y sẽ thỉnh thoảng chạy xuống dưới chân núi dòm đám người vẫn đang chạy vòng quanh Loạn Táng Cương với đủ thứ biểu tình kỳ quái trên mặt cùng với các loại lời nói linh tinh. Cũng không biết Ngụy Vô Tiện làm như thế nào mà cho dù y đứng ngay trước mặt bọn họ, thì đám người này cũng nhìn không thấy cái gì. Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng lắm. Cùng lắm là chỉ làm cho Ôn Ninh càng thêm sùng bái công tử nhà y thôi.

Công tử quả thật lợi hại!

Ôn Tình đang cầm bút điên cuồng múa may, rốt cuộc ngừng lại trước một đống tư liệu về Vân Mộng Giang Thị. Nàng quay đầu xem xét thư tín sẽ gửi cho hai nhà Lam, Nhiếp đã viết xong. Lại không biết cân nhắc thế nào, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Người bên ngoài thì thôi. Vân Mộng Giang Thị ngươi cũng muốn sao?”

Ngụy Vô Tiện nháy mắt mất cái: “Chúng ta không phải đã nói là quyết liệt sao? Tỷ nhìn xem hắn nói cái gì. Ngụy Vô Tiện ta đây có làm cho hắn nói ta thoát ly Giang Gia. Nhưng lúc nào ta nói mấy lời vô liêm sỉ “cùng bách gia là địch” này? Ta một nghèo, hai trắng, lấy cái gì cùng bách gia là địch? Dựa vào một mạch mấy chục người già, phụ nữ, trẻ em của tỷ sao? Hơn nữa ta hiểu ra, căn bản cũng không phải là thiên hạ to lớn không bảo hộ được cho mọi người. Giải thích cũng giải thích rồi, tại sao còn muốn đánh các ngươi? Giang tông chủ trợn mắt nói dối, bóp méo lời của ta, còn rải rác lời đồn. Thậm chí ỷ vào ta tin tưởng, tự mình vẽ ra chiến lược bao vây, tiễu trừ ta…”

Ngụy Vô Tiện che ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Trái tim ta tổn thương, đau quá, đau quá. Con tim ta tan nát…”

Mọi người ngừng bút, lo lắng nhìn y, muốn nói cái gì trấn an y. Ôn Tình cũng trầm mặc. Loạn Táng Cương xưa nay hoàn toàn không có bố trí, phòng vệ Giang Vãn Ngâm, cho nên hắn biết rõ tình trạng thực tế của họ. Hơn nữa, cho dù bọn họ thi ân không cầu báo, nhưng mà đối với kẻ một câu, hai câu mắng chửi họ là chó họ Ôn còn không cảm thấy ngượng mặt thật sự là làm lệnh người ghê tởm. Hiện giờ gia phong du hiệp của Vân Mộng Giang Thị không khác gì các thế gia khác, một đám vong ân phụ nghĩa, chỉ thấy ích lợi bản thân.

Nhìn bộ dáng Ngụy Vô Tiện ôm ngực khó chịu, từng câu từng chữ giống như rớm máu, Ôn Tình cân nhắc không biết có nên châm một cái cho y ngủ đi, đỡ phải nghĩ đến mấy cái chuyện không vui đó. Ai ngờ bộ dáng Ngụy Vô Tiện đột nhiên chuyển biến 180°, làm nàng ngứa tay ngứa chân muốn châm y dạy cho một bài học.

“Cho nên ta cần một khoản kim lượng lớn để bồi thường tổn thất tâm thần của ta…”

Ôn Tình cũng không nhớ rõ lắm là hôm nay nàng trợn mắt mấy lần rồi. Cùng lắm thì, nếu Ngụy Vô Tiện đã quyết định đòi tiền chuộc Vân Mộng Giang Thị rồi, vậy nàng cũng không cần thủ hạ lưu tình. A Ninh cứu hắn, còn trộm ra di thể của cha mẹ hắn tính là bao nhiêu tiền? Còn có món nhất phẩm linh khí Tử Điện kia… tính là bao nhiêu tiền? Còn về phần đệ tử Giang Gia đi theo Giang Vãn Ngâm, hơn phân nửa đã là mật thám của nhà khác gài vào, vậy có quan hệ tiền bạc với Ôn Tình không? Nếu đã khoác tấm da Giang Gia, vậy để Giang Gia lĩnh về đi, có can hệ gì tới nàng?

Tâm tình Ôn Tình thật tốt, ngồi viết danh sách tiền chuộc cho Giang Gia dựa theo tiêu chuẩn của Ngụy Vô Tiện. Đám mật thám này giá trị con người không cao, không có tên nào hơn được mười lượng. Nhưng mà đừng coi đây là lỗ lã, giá quá rẻ. Một câu mắng Di Lăng Lão Tổ, hai câu châm chọc một mạch Kỳ Hoàng bọn họ tính cũng từ một đến hai ngàn lượng. Mắng càng nhiều, hóa đơn càng cao. Miễn bàn còn có mấy lời linh tinh cố ý ly gián, âm mưu tính kế bọn họ. Toàn bộ tính hết. Bởi vậy một tính ra con số không hề nhỏ.

Đám y tu mọi người thật là thắc mắc. Ngụy Vô Tiện sao mà biết hết mấy thứ này. Nếu nói là dùng quỷ binh, quỷ tướng bắt được tin tức, vậy làm sao những chuyện lúc ba tuổi cũng biết hết?

Đối với thắc mắc này, Di Lăng Lão Tổ cười tới nở hoa. Giọng nói ấm áp lại tươi sáng như nước mùa xuân.

“Chuyện này a, mọi người biết quỷ bóng đè không? Ta căn cứ vào những thứ họ thấy trong lúc bị bóng đè diễn trò đó. Còn có các loại mộng trận nơi này đều có rót vào nguyên thần của ta. Chỉ cần họ bước vào trong trận, tất cả những việc họ trải qua sẽ theo một tia nguyên thần đó truyền lại cho ta. Những thứ mọi người nhìn thấy trong đầu tự nhiên là ta đã dùng nguyên thần sửa sang qua phân lại cho mọi người.”

Thiệt luôn?

Trên đời này còn có cách làm như vậy?

Ôn Tình nhíu mày: “Nguyên thần? Ngụy Vô Tiện, chuyện này có ảnh hưởng tới thân thể của ngươi không?”

“Yên tâm, yên tâm. Cũng chỉ một tia nguyên thần nhỏ xíu thôi, sẽ không hao phí tâm thần của ta.” Ngụy Vô Tiện phất tay cười tủm tỉm. “Ta đã nói chuẩn bị một cái kinh hỉ cho bọn hắn. Vậy nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Nhiều người như vậy bị lừa tới đây bao vây, tiễu trừ chúng ta, vậy dù sao cũng phải cho họ biết chân tướng. Ta thật là vất vả mới hạ xuống trận pháp hồi tưởng, cam đoan để cho bọn họ toàn bộ lạc vào trong kỳ cảnh giới tự mắt nhìn xem Loạn Táng Cương chúng ta và bọn họ là bị người tính kế thế nào. Đương nhiên… đám đầu sỏ gây chuyện cũng sẽ ở trong đó, nhìn thấy nhất cử nhất động chính mình tính kế người ta làm sao, nghe từng tiếng một mà bọn chúng phun ra. Tiện Tiện có phải là quá tri kỷ rồi không!”

Mọi người:…

Ngụy Vô Tiện tiếp tục cười tủm tỉm: “Còn nữa, còn nữa. Chờ mọi người viết xong, ta cũng cho đám đó xem. Cam đoan không chỉ có đám người đang chạy loanh quanh dưới núi, hay người muốn đến bao vây tiễu trừ chúng ta đâu. Mà là tất cả mọi người từ bình dân bá tánh tới danh môn tu sĩ, toàn bộ sẽ đều nhìn thấy trong mộng. Di Lăng Lão Tổ không gì không làm được. Đương nhiên là phải triển lãm năng lực cho mọi người xem đúng không?”

Ôn Tình: “…”

Ôn Ninh: “…”

Già, trẻ, lớn, bé Ôn Gia: “…”

Cho nên ý nói là y chuẩn bị lột đám người này thần trần trùng trục, sau đó triển lãm những cái sự dơ bẩn đó của họ cho bà con bá tánh khắp nơi?

Mọi người hai mắt tỏa sáng. Danh sách tính sổ không cần nói, chỉ cần giá trị con người kia thôi… cũng rất có ý tứ rồi. Thật là chờ mong nhìn thấy vẻ mặt của đám người tới bao vây tiễu trừ đó khi họ thấy chồng hóa đơn dày cộp này. Đây là thư đòi tiền chuộc tù binh a!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, hưng phấn tiếp tục múa bút thành văn.

Câu này mắng công tử lời nói quá thô bỉ đi, năm mươi lượng. Còn có câu này, câu này, diễn tuồng cái gì đây? Đây là nói xấu thanh danh mẫu thân công tử a! Không thể nhịn! Ba trăm lượng đi! Câu này cũng coi như còn văn nhã, không quá mức quá phận, mười lượng…

Không đề cập tới sắc mặt xanh mét của nhóm tu sĩ hai nhà Lam, Nhiếp sau khi lạc vào kỳ cảnh giới. Đám đầu sỏ gây tội cũng là đang âm u, bối rối, dõi mắt khắp nơi tìm chỗ phá hoại. Chỉ là không kịp chờ bọn chúng nghĩ ra cái gì, từng lá thư chuộc tù binh viết xong đã bay bay như bông tuyết về phía tiên môn các nhà. Tất cả mọi người đều nhìn thấy từng tờ, từng xấp, từng chồng hóa đơn đó trong mộng.

Thực sự nói là trong mộng, kỳ thật chỉ cần nhắm mắt là có thể thấy. Lúc nhìn đến chỗ “giá trị con người”, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.

Khụ khụ, họ cũng không phải cô nương trong hồng lâu. Cái gì còn định giá trị con người. Tam quan bọn họ vỡ vụn rồi. Di Lăng Lão Tổ quả thực quá… thực sự là cái gì cũng làm được.

Đương nhiên, đám nhân vật chính của chuyện kỳ này, chính là đám tù binh còn đang bị chôn chân quanh Loạn Táng Cương cũng chỉ có thể nhìn thấy hóa đơn. Mỗi người đều một tờ, tự giữ lấy, trực tiếp nhận, còn phân theo gia tộc. Bỏ qua phần tiền bồi thường vì dám mắng Di Lăng Lão Tổ, vân vân, chỉ cần phần giá trị con người kia thực đã đủ chói mắt cực kỳ rồi.

Cùng là tông chủ, giá trị con người cao nhất đến mười vạn lượng, thấp nhất còn không đủ một vạn. Cùng là trưởng lão, giá trị con người cao nhất là tám vạn lượng, thấp nhất lại chỉ có một ngàn. Tu sĩ của Lam Gia và Nhiếp Gia, từ môn sinh bình thường tới trưởng lão đại đa số chỉ dao động từ ba đến năm vạn lượng. Những trường hợp cá biệt dưới một ngàn lượng bởi vậy cực kỳ bị chú ý. Hóa đơn tính thêm vì khẩu nghiệp của hai nhà này cũng không cao. Chỉ là, người trong hai nhà, giá trị con người càng thấp thì có vẻ khẩu nghiệp cùng tiền phạt lại càng nặng.

Tất cả các gia tộc, không có cái nào chiếm được chỗ tốt. Ngay cả những lời đồn đãi không thật tuyên truyền đã gần ba mươi năm về Ngụy Trường Trạch và Tàn Sắc Táng Nhân cũng bị lôi ra hung hăng tính sổ một lần. Tóm lại là một câu, một lần tiền phạt. Quả nhiên làm người ta không biết cãi thế nào. Hơn nữa, để phòng ngừa đám này cảm thấy bất khẩu bạch thoại, cũng là để chứng minh Loạn Táng Cương tra đúng sự thật, hoàn toàn không có ý bịa đặt người khác, còn đặc biệt khắc sâu những phần trí nhớ đó trong đầu bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến, nói đến, là hình ảnh lần đó sẽ hiện lên trước mắt, làm cho bọn họ nhớ rõ.

Đây là cái năng lực kiểu gì, thực sự làm cho người ta e sợ. Đương nhiên, đối với những tu sĩ chân thật bị tính kế mà đến, còn vẫn duy trì đạo dựng thân thì những chuyện này họ cũng không hiểu. Dù sao bọn họ cũng không làm những chuyện thiếu đạo đức, dè bỉu, bịa đạt người khác sau lưng đó, cho nên cũng sẽ không có khắc sâu trí nhớ để họ tự nhìn vẻ mặt mình.

Tu sĩ hai nhà Lam, Nhiếp đều là bởi vì Lam Thị tông chủ Trạch Vu Quân dễ tin người lừa dối thế cho nên mới rơi vào bồn nước tanh này. Dù sao Nhiếp Minh Quyết cũng là tán thành phẩm tính của Lam Gia cùng với tin tưởng Lam Hi Thần, cho nên tự nhiên liền đi theo thái độ của Lam Hi Thần. Cũng cùng dạng, tính tình Nhiếp Gia ngay thẳng, ghét ác như thù cũng là được mọi người tán thành. Mà người đã chết còn nhiều như vậy, tự nhiên là phải đi tìm hung thủ nói cho rõ ràng. Hai cái cọc tiêu chuẩn đạo đức tuyệt đối này trong Tiên Môn Bách Gia thành công dẫn theo một đám tu sĩ tin tưởng.

Cho nên, một câu “Tâm tính Ngụy công tử thật sự là đại biến” của Lam Hi Thần thật sự giết người.

Nhìn thấy cháu trai của mình bị người nắm mũi đi, Lam Khải Nhân giận tới run lên. Là ông sai lầm rồi! Dạy tông chủ Lam Thị của bọn họ thành thứ không lõi đời, cũng chẳng nhìn được nhân tính… Cũng không phải, Hi Thần ở những chỗ khác thật bình thường. Nhưng một khi dính đến cái vị nghĩa đệ Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao kia lại biến thành kẻ ngốc cho người ta lừa! Kim Quang Dao này thực sự là đại họa nhân gian! Cháu trai tốt của ông… bởi vì tin hắn mà làm hại Lam Gia, Nhiếp Gia, còn có bao nhiêu nhóm tu sĩ tin tưởng họ uổng mạng ở Kim Lân Đài. Để được cái gì? Để bị biến thành thanh đao, bị người lừa dối chạy tới Loạn Táng Cương đi bao vây tiễu trừ Ngụy Vô Tiện cái gì cũng chưa làm. Thật là!

Giờ khắc này, Kim Quang Dao thành công bay lên đầu bảng tai họa trong lòng Lam Khải Nhân. Liền ngay cả bị Ngụy Vô Tiện định giá đòi tiền cũng chỉ là nghẹn khuất sinh hờn dỗi thôi, chưa đến mắng cái gì tổn hại nhân luân. Ông có cũ kỹ, cổ hủ thì cũng vẫn hiểu sự đời. Cho dù là ai, đang ngoan ngoãn ở nhà, lại đột nhiên bị bao nhiêu đó người chạy đến muốn đánh, muốn giết cũng không thể không nổi giận. Ngẫm lại Ngụy Anh trước kia bất hảo thì bất hảo, nhưng ngoại trừ chuyện quăng đi tiền đồ quang minh tu tập linh khí chính đạo, chạy đi tu quỷ đạo kỳ dị, còn quấy nhiễu phần mộ tổ tiên của Ôn Gia thì thật đúng là không có làm chuyện gì mất đạo nghĩa. Như vậy y tức giận đến thế nào mới làm được chuyện bực này?

Lam Khải Nhân đối với quỷ đạo cũng không có mâu thuẫn lớn. Lúc trước ở Lan Thất, Ngụy Vô Tiện nói ẩu nói tả làm ông tức giận cũng chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép. Rõ ràng có tư chất tốt như vậy lại không cố gắng tu hành. Nghe nói ở Vân Mộng Ngụy Vô Tiện cũng là mỗi ngày xuống nước bắt cá, lên rừng bắt chim trĩ, bắn diều, trộm đài sen, vân vân… Quả thực là lãng phí thiên tư! Lam Khải Nhân một bụng đầy khát vọng dạy học làm sao nhìn vào mắt cái loại không có chí tiến thủ như vậy? Mà lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện cũng không biết thu liễm. Lúc nào cũng vi phạm lệnh cấm, dẫn theo một chúng đệ tử thế gia không học, đều đi theo quăng giấy gian lận! Cho nên ấn tượng của Lam Khải Nhân cực kém.

Hiện tại lạc vào trong kỳ cảnh giới, tự mắt nhìn người của Kim Gia tính kế Ngụy Vô Tiện, còn có cái đánh giá kia của Kim Quang Dao đối với Ngụy Vô Tiện, Lam Khải Nhân mặc dù khinh thường đám độc thủ sau màn này, nhưng cũng còn biết tỉnh lại. Nếu lời Kim Quang Dao là thật, như vậy chính ông trước kia là lòng có thành kiến, ánh mắt hẹp hòi.

Tu sĩ hai nhà Lam, Nhiếp thấy hóa đơn nhà mình khác nhà khác, trầm mặc không nói. So với mấy nhà khác, có vẻ ấn tượng của Ngụy Vô Tiện đối với bọn họ cũng là không tồi đi.

Mà đối với Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện còn đặc biệt ghi chú. Lam Lão Tiên Sinh mặc dù là mắng y, nhưng không phải là cái loại tràn đầy ác ý như nhà khác. Xét thấy Lam Lão Tiên Sinh có ân dạy học, cho nên y cũng không đi so đo một, hai câu mắng chửi. Giảm giá một vạn lượng!

Lam Khải Nhân: “….”

Lão phu cảm ơn ngươi còn nhớ rõ ân sư a!

Một ngụm lão huyết kẹt trong lòng. Phun không được, nuốt không xong. Ông chỉ có thế hung hăng thêm một bút trên đầu cháu trai Lam Hi Thần, đợi đến lúc trở về sẽ lôi ra tính sổ.

Mà trong số giá trị con người này có một vị hạc trong bầy gà. Người này không phải là gia chủ của bất kỳ nhà nào. Cũng không phải là một vị tiền bối đức cao trọng vọng. Mà chính là con rơi của Kim Quang Thiện cùng với một nàng kỹ nữ, là Kim Quang Dao! Đúng vậy, chính là con trai kỹ nữ đã từng trong cảnh bá tánh bình dân cũng dẫm một chân lên được!

Giá trị con người của hắn dùng vạn làm hàng đơn vị. Ở trong sổ giá trị con người ôm một dãy số nhảy lên thẳng tắp thành trần nhà. Ước chừng là hơn ba mươi chín vạn lượng! Bao nhiêu đây là giá trị con người! Ngay cả Kim Quang Thiện làm cha, làm gia chủ cũng chỉ mới vỏn vẹn bốn vạn lượng.

Cái này, cái này…??

Người ở bên ngoài Loạn Táng Cương đã sớm đeo mặt quan tòa, ngồi bàn tán ỏm tỏi rồi. Đủ loại tâm tư của bọn họ đối với một đống danh sách xuất hiện trong mộng này đã sớm chuyển biến thành thích thú, hiếu kỳ rồi. So với giá của các nàng trong hồng lâu, thanh lâu các kiểu còn thú vị hơn nhiều. Mà chuyện không thể tưởng được chính là giá của Liễm Phương Tôn lại quá cao như vậy! Cho nên không biết là vị hoa khôi đầu bảng này bao giờ mới chuộc được thân đây?

Tuy rằng, giá trị con người của Kim Quang Dao cao tới dọa người, lại vẫn làm cho một đám người bị định giá sàn sàn căm giận bất bình. Vì sao một kẻ làm con kỹ nữ lại có giá cao tới ba mươi chín vạn lượng. Còn bọn họ chỉ có mấy ngàn, mấy trăm lượng. Hay thậm chí chỉ có mười văn tiền? Mặt Kim Quang Thiện còn đẹp hơn. Con rơi của hắn giá gấp mười lần hắn!

Người bị định giá như kỹ nữ nghẹn khuất. Người bị định giá thấp cũng nghẹn khuất. Quả nhiên, nghĩ thế nào cũng không đúng.

Nhưng mà mặc dù giá của Kim Quang Dao là hoa khôi đầu bảng, nhưng tiền chuộc thân của hắn lại không phải là nhiều nhất. Trần nhà tiền chuộc thân vẫn là Kim Quang Thiện. Dù sao thì âm mưu quỷ kế của Kim Quang Dao cũng là sinh ra từ dã tâm của Kim Quang Thiện. Mà bản thân y mặc dù hiến kế nhưng đúng thật là chưa có nửa lời mắng chửi Di Lăng Lão Tổ. Cũng là khích lệ cho nên hắn còn được đặc cách giảm giá. Cùng lắm, âm mưu hiến kế bị phạt tiền cũng không nhỏ.

Mọi người trong tâm tình vừa tức giận lại xem náo nhiệt cũng nghi hoặc không thôi. Rốt cuộc là Ngụy Vô Tiện căn cứ vào cái gì tới định giá bọn họ?

Thư chuộc tù binh các nhà nhận được không nhiều, cũng không dài dòng như danh sách. Đều là bao nhiêu giá trị con người, cần bao nhiêu tiền bồi thường, tiền chuộc cộng lại là bao nhiêu. Nhưng chỉ cần nhìn đến thư, nhắm mắt lại trong đầu sẽ hiện ra danh sách tỉ mỉ. Đính theo còn thêm một tờ chú thích từ Ngụy Vô Tiện làm cho người ta tâm tình phức tạp.

Các nhà nhận thư không thể không chú ý câu cuối trong thư:

“Mặc kệ tất cả người có giá trên một trăm lượng. Người dưới năm mươi lượng phải chuộc lại trong kỳ hạn. Nếu không người của quý gia tộc có xảy ra chuyện gì, bản Lão Tổ không biết. Ngoại trừ Kim Gia cùng xx Gia, xx Gia, gần hai mươi thế gia tiên môn trong vòng một tháng phải thanh toán hết, nếu không hậu quả như trên.”

Người có tâm liền phát hiện ra những gia tộc được đối đãi đặc biệt đó chính là Kim Gia, gia tộc phụ thuộc Kim Gia, hoặc gia tộc giao hảo với Kim Gia.

Về phần kỳ hạn thì là bảy ngày. Di Lăng Lão Tổ cho bảy ngày, quá hạn tăng giá. Y còn nói rõ, Loạn Táng Cương này âm khí, oán khí quá nặng, trong thời gian dài có xảy ra chuyện gì y một mực không phụ trách. Một tháng kia của Kim Gia cũng không phạm đặc thù bảy ngày. Qua bảy ngày, như các nhà khác, tăng giá.

Đây là uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!

Nhưng vì sao người giá trị thấp phải chuộc trong thời hạn, mà cao hơn một trăm lượng lại tùy ý?

Tâm tư của Di Lăng Lão Tổ thật khó đoán.

Điểm khả nghi của mọi người mọc thành bụi, thế là bắt đầu kiểm tra người giá cao, giá thấp. Chỉ một chút, họ cũng lần ra được quy luật định giá của Di Lăng Lão Tổ.

Là dựa vào chức vị, năng lực, và phẩm tính. Người có chức vị cao, năng lực xuất chúng, phẩm tính tốt, vậy giá tự nhiên cao. Nhưng nếu chức vi thấp, năng lực không có, nhân phẩm kém thì mặc kệ là ai, giá tự nhiên là thấp. Nhưng người có giá thấp cũng có thể chỉ bằng một cái miệng mắng chửi Di Lăng Lão Tổ và một mạch Kỳ Hoàng mà nâng giá chuộc thân lên cao chót vót.

Mọi người tra ra xong, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn là chan chát.

“Con mẹ nó! Căn bản là không đáng một đồng. Thậm chí nên đưa tiền cho chúng ta nhận lại. Thế mà còn có thể tính giá mười văn tiền!”

Nhưng cũng bằng việc khai quật sổ giá mà tìm ra không ít minh châu long đong không tiếng tăm. Những người này nhất định là phải chuộc ra. Đó chính là tài nguyên gia tộc khả ngộ bất khả cầu (chỉ có thể gặp, không thể cầu). Chuộc được rồi phải đối đãi thật tốt. Như thế, họ lại liền không tình nguyện chuộc về một đám giá thấp.

Nhưng Di Lăng Lão Tổ lẽ nào để cho bọn họ không đến chuộc người sao? Để cho một đám người nhân việc này mà nội đấu, chiếm quyền sao? Để cho mấy người trốn khỏi gia tộc, tránh đi sao? Đương nhiên là không cho.

Theo lời Ngụy Vô Tiện, trong lúc tù binh còn chưa chuộc hết, thế gia các ngươi là cái dạng gì thì giữ nguyên lấy. Một người cũng không thể thiếu.

Ví thế y còn chuyên môn thúc giục một đám hung thy, quỷ vật sâu trong Loạn Táng Cương bước ra trấn thủ các nhà, còn dẫn thêm quỷ vật nhàn tản bên ngoài gắt gao quấn lấy thế gia. Liền ngay cả người muốn tự sát cũng không thành, miễn bàn ám toán hay ly khai bỏ đi. Đám này còn thường thường đi ra hù người. Bách Gia bị gây sức ép không thể không bóp mũi thừa nhận, bắt đầu sôi nổi chuẩn bị tiền chuộc.

Thư tín gửi cho Lam Gia không giống thư tín gửi cho các nhà khác. Ngoài thông tin và hóa đơn còn có thêm một câu:

“Niệm phần tình cảm bạn bè, nếu Lam Nhị công tử Hàm Quang Quân Lam Trạm Lam Vong Cơ của quý gia nguyện lấy thân chuộc người cũng được. Một mình Lam Nhị công tử có thể đổi được hết người của Lam Gia. Lam Nhị Ca Ca, Loạn Táng Cương hoan nghênh ngươi. Thân mến.”

Lam Hi Thần đương nhiên biết tâm tư đệ đệ nhà mình đối với Ngụy Vô Tiện. Bởi vậy nhìn thấy câu kia, nhất là lời lẽ đùa bỡn trong câu cuối cùng chỉ biết là không ổn. Y hiểu đệ đệ của y. Đừng nói là dùng thân đổi người. Cho dù là không thể đổi hắn cũng sẽ rất vui vẻ đi Loạn Táng Cương. Quả nhiên, giương mắt nhìn thấy đệ đệ mặt không thay đổi nhưng hai mắt trong vắt sáng lên, cực kỳ cao hứng. Cả người Lam Hi Thần không tốt.

Lam Hi Thần cười tìm cách từ chối: “Vong Cơ, không được.”

Một chuyện bị định giá tống tiền chuộc đã đủ mất mặt rồi. Nếu bây giờ Vong Cơ Thật sự chạy đến Loạn Táng Cương, vậy Lam Gia biến thành cái gì? Chắc chắn trở thành trò khôi hài trong Tiên Môn.

Lam Vong Cơ trên mặt không một chút thay đổi, ánh mắt kiên định chệch qua một bên, nhấp nhấp môi không nhìn huynh trưởng nhà mình.

Lam Hi Thần cứng đờ. Đệ đệ không vui. Nhưng còn có thể làm sao? Mặc dù Ngụy công tử không tốt đến cỡ nào, Lam Hi Thần cũng không phải không đồng ý cho Vong Cơ ở cùng y, nhưng không nên dùng cách này.

Lam Hi Thần thấm thía nói: “Vong Cơ, đồ dâng lên miễn phí sẽ bị coi là không đáng giá.”

Vành tai Lam Vong Cơ đỏ bừng, hai mắt liếc nhìn huynh trưởng tỏ vẻ không tin được. Hắn xoay người bước đi. Bước chân không khác gì lúc thường.

Nhưng mà vào trong mắt Lam Hi Thần thì đệ đệ nhà mình đang phì phì chạy. Y cười, lắc đầu. Vong Cơ thật đáng yêu.

Nhưng người vẫn phải chuộc. Vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lam Hi Thần tự mình chuẩn bị tiền chuộc, kiểm kê cẩn thận, chuẩn bị tự bước lên Loạn Táng Cương chuộc người. Nhưng ngay lúc sắp sửa rời đi lại lâm vào cảnh lật thuyền trong mương. Cho dù là Lam hi Thần đọc đệ nhiều năm cũng không đọc được đệ đệ quy phạm, đoan chính, chưa bao giờ phạm sai nhà mình lại sẽ đánh lén y! Đánh y bất tỉnh! Đánh bất tỉnh! Đánh bất tỉnh!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.