“Tam ca, ngươi đừng hung dữ như vậy làm cho vợ sợ.” Dạ Lăng vội vàng nói, sợ tam ca sẽ thật sự động thủ đánh Liễu Đóa.
Buông sọt cùng rìu xuống, Dạ Mặc trừng mắt với Liễu Đóa, đứng ở cửa nhà, tựa hồ muốn nói ‘ ngươi dám đi ra ngoài thử xem! ‘
Dạ Mặc hành vi ấu trĩ, cùng lời nói ác liệt, Liễu Đóa trợn trắng mắt đứng dậy trở về phòng, lười phản ứng lại! Ấn tượng đối với Dạ Mặc suy giảm mạnh. Đối với hành vi của Liễu Đóa, Dạ Mặc tức giận đến ngực phật phồng.
“Lão tứ, ngươi tốt nhất đừng quản, phải đối nàng hung dữ một chú, nàng mới biết được chúng ta lợi hại, bằng không sẽ lại chạy trốn!”
“Tam ca, ta biết, ta sẽ trông chừng nàng. Chúng ta đối với nàng tốt, nàng sẽ cảm giác được, liền sẽ không chạy trốn nữa. ” Dạ Lăng khuyên tam ca.
“Ừm, ta biết, bất quá lúc nên hung dữ, vẫn là phải hung, bằng không nàng không hiểu được thân phận của mình!” Nhặt lên rìu, Dạ Mặc bắt đầu phách sài.
Dạ Lăng cầm chén đũa đã rửa sạch, đem về phòng bếp. Liễu Đóa méo miệng nằm ở trên giường, nghĩ về thân phận cộng thê này.
Có tiền người ta sẽ cưới tam thê tứ thiếp, nhưng sẽ có nơi trong nhà đặc biệt nghèo, sẽ cưới cộng thê. Nói trắng ra là chính là mua vợ, trở về sinh em bé nối dõi tông đường.
Kiếp trước chính mình cùng bệnh tật đấu tranh, chưa từng quen biết nam nhân, hiện tại ông trời cho ta trọng sinh, không những có thân thể khỏe mạnh, còn một phát cho ta bốn tên nam nhân, là bồi thường cho ta sao? Ta đây thật là diễm phúc sâu nặng a!
Cộng thê liền cộng thê đi, ai nói chỉ có nam nhân mới có thể tam thê tứ thiếp? Hiện giờ ta cũng có bốn người chồng, vẫn là hợp pháp, nếu đã là ông trời cho ta, ta đây liền miễn cưỡng nhận vậy! Nghe âm thanh phách sài, mơ mơ màng màng, lại ngủ rồi.
Đảo mắt ngủ một hai canh giờ, Liễu Đóa tỉnh lại. Đứng dậy xuống giường, cầm mảnh vải mà tam nãi nãi chuẩn bị, đi vào nhà xí đổi cái mới.
Hai huynh đệ ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, một người nhóm lửa, một cái khuấy muỗng phối hợp có thứ tự.
Liễu Đóa kéo cửa gỗ nhà xí ra, kẽo kẹt một tiếng, đi vào, Dạ Mặc nghe được mở cửa tiếng vang, vội vàng đi ra ngoài xem.
Trong viện không thấy được người, lại đến buồng trong Liễu Đóa ngủ phòng đi xem, nhìn đến không ai, lập tức vô cùng lo lắng hướng chạy tới, kéo ra cửa, liền chạy đi ra ngoài.
Bên ngoài ngó trái ngó phải, không thấy được bóng người, Dạ Mặc lại chạy trở về, vừa vặn đụng tới, Liễu Đóa kéo ra nhà xí cửa gỗ đi ra.
“A!”Thấy Dạ Mặc hấp tấp dọa Liễu Đóa nhảy dựng.
Vỗ vỗ ngực, trừng mắt Dạ Mặc,: “Ngươi có biết người dọa người sẽ hù chết người đó!”
“Ngươi……” Nhìn Liễu Đóa từ nhà xí ra, Dạ Mặc đối với hành vi của chính mình xấu hổ một chút, cho rằng Liễu Đóa lại chạy trốn.
“Ngươi cái gì mà ngươi, hấp tấp chạy lung tung, người biết được sẽ cho rằng ngươi có bệnh, kẻ không biết lại cho rằng ngươi thần kinh!”, Liễu Đóa trợn trắng mắt, cầm mảnh vải vừa thay, xoay người đi bên cạnh giếng chuẩn bị rửa sạch.
Thật sự không nghĩ tới Dạ Mặc lại hoài nghi chính mình chạy trốn, một chút tín nhiệm cũng không có! Vừa rồi thật là bị dọa sợ.
Nghe Liễu Đóa nói xong, nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Liễu Đóa, Dạ Mặc phẫn nộ kỳ lạ.
“Ngươi mắng ai có bệnh, mắng ai thần kinh?”
“Ai nói tiếp, ta mắng người đó! Làm ta sợ nhảy dựng mà còn hung dữ, sai rồi liền nhận sai, sai rồi còn không thừa nhận! Ta đi nhà xí còn muốn gióng trống khua chiêng thông báo cho các ngươi? Ta cũng đâu có bệnh!”
Không hề để ý tới Dạ Mặc, lấy một đoạn dây thừng cầm thùng nước, đem thùng ném vào giếng, cầm gậy giặt đồ đánh không ngừng. Lặp lại vài lần, Liễu Đóa thật sự buồn bực.
Hiện tại thật sự rất là nhớ máy giặc a! “Tứ ca, ngươi ra một chút.”
Chỉ có thể nhờ Dạ Lăng hỗ trợ, đem mảnh vải giặt sạch, sau đó lại thổi than hong khô, không phải là loại dùng một lần. Hiện tại cũng thật hoài niệm bảo bối ‘ băng vệ sinh ‘dùng một lần a.