Nhà Có Chó Dữ

Chương 2-1



Chậm rãi mở to hai mắt, cảm giác được trên người mình có gắn ống thở, còn các cơ hô hấp thì được truyền dịch dinh dưỡng. Bên cạnh thì có một y tá trẻ tuổi đang nhìn mình chằm chằm.

“Uông tiên sinh, ngài tỉnh rồi!” Tiểu y tá kinh hỉ kêu lên “Ngài chờ một chút, tôi lập tức đi gọi bác sĩ.”

Nhìn tiểu y tá phi chạy ra ngoài phi thường nhanh, Uông Phong Lân ngồi dậy gỡ ống thở ra, cả người có chút không thoải mái, chân tay đều cứng ngắc, tính ra hắn cũng đã rời khỏi thân thể mình hơn hai mươi bốn giờ, cho nên cử động có chút không phối hợp.

“Uông tiên sinh, ngài sao lại ngồi dậy rồi?” Tiểu y tá dẫn theo bác sĩ tiến vào, phía sau còn có thêm khoảng năm, sáu người. Trong đó có cả tổng bí thư của công ty; có cả người làm trong nhà; còn lại một vài người thì không biết là ai.

“Tôi không sao.” Uông Phong Lân đứng dậy, nói với một người đứng phía sau “Giúp tôi gọi Tu đến đây.”

“Vâng!” Bí thư lập tức đi gọi điện thoại.

“Nói với ba mẹ tôi là tôi không sao! Bảo họ cứ yên tâm đi.” Sau đó đối với người làm trong nhà phân phối.

“Vâng.” Người làm cũng nhanh chóng đi gọi điện thoại.

“Những người còn lại, hiện tại đều đi ra ngoài hết đi!” Ánh mắt Uông Phong Lân lạnh như băng xẹt qua mặt mấy người kia, trong số này chắc chắn là có phóng viên!

Những người kia lập tức lui ra ngoài.

“Vẫn là để tôi kiểm tra cho ngài đi!” Bác sĩ đánh giá Uông Phong Lân, quả thực nhìn hắn giống như là chưa phát sinh ra chuyện gì cả.

“Được rồi!” Uông Phong Lân gật gật đầu “Tôi thực sự không có việc gì.”

Bác sĩ kiểm tra xong nói với hắn: “Đúng là kỳ tích a!”

“Bác sĩ, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Uông Phong Lân nhìn bác sĩ “Tôi nghĩ, tôi có khả năng sẽ té xỉu bất kì lúc nào, sau đó sẽ bị hôn mê trong vài ngày.”

“Nga?” Bác sĩ khó hiểu nhìn Uông Phong Lân.

Tu Đức Uy nhẹ nhàng từ bên ngoài bước vào: “Phong Lân, cậu không có việc gì chứ?”

“Tôi ổn!” Uông Phong Lân hướng y gật gật đầu, hắn nghĩ, trừ bỏ ba mẹ mình, thì dường như chỉ có Tu, bạn thân từ nhỏ tới lớn kiêm trợ thủ đắc lực mới thực sự lo lắng cho mình đi?

“Cậu chắc chắn?” Tu nhìn hắn từ trên xuống, sau đó nhìn về phía bác sĩ.

“Nhìn chung thì thân thể Uông tiên sinh đã trở lại bình thường, không có gì đáng lo.” Bác sĩ cho Tu đáp án.

“Tốt lắm, bác sĩ, phiền ngài ra ngoài một chút, tôi có chuyện riêng muốn nói với Tu.” Uông Phong Lân ý bảo vài người đi theo phía sau Tu cũng phải đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều lui ra, Tu vẫn có chút lo lắng nhìn Uông Phong Lân: “Cậu thật sự không sao chứ?”

Uông Phong Lân lắc đầu: “Lát nữa những gì tôi nói, cậu chỉ cần nhớ kỹ là được, không cần hỏi tôi vì sao.”

Tu gật đầu.

“Tương lai trong hai tháng này, tôi sẽ bị bị hôn mê vài lần nhưng không có thời gian xác định, hơn nữa thời gian tỉnh lại sẽ ngắn hơn thời gian hôn mê, nhưng cậu không cần lo lắng, bởi vì tình trạng này qua hai tháng nữa sẽ không còn.”

Tuy rằng Tu có rất nhiều nghi vấn, nhưng vẫn gật gật đầu.

“Cậu cho người đi điều tra động cơ xe của tôi, tuy rằng vụ tai nạn kia là do tôi không tập trung mà gây ra, nhưng tôi lại cảm giác được hệ thống phanh có vấn đề.”

“Được!”

“Còn nữa, cậu đem phòng nghỉ ngơi trong văn phòng của tôi đổi thành phòng bệnh đi, tôi bất kì lúc nào cũng có thể tiếp tục bị hôn mê.”

“Cái gì? Bất kì lúc nào?”

“Cậu yên tâm đi, cái đó không có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của tôi đâu.” Uông Phong Lân vỗ vỗ vai Tu: “Sau đó tìm hai người có thể tin tưởng được đi theo bảo vệ tôi. Chủ yếu là để đề phòng, tôi sợ trong lúc mình đang hôn mê sẽ bị kẻ xấu mưu sát.”

“Hảo, tôi đã hiểu.” Tu gật gật đầu.

“Đúng rồi, còn một việc nữa!”  Uông Phong Lân  đột nhiên mỉm cười “Cậu nói với bộ phận nhân sự một tiếng, bảo bọn họ thông báo cho cái người mà hôm qua đến công ty chúng ta phỏng vấn – Đường Tư Nam; nói với cậu ấy là chiều nay ba giờ đến văn phòng của tôi, tôi muốn trực tiếp phỏng vấn cậu ta.”

“Hôm qua có ai đến phỏng vấn làm sao cậu biết được?” Tu nghi hoặc nhìn Uông Phong Lân  .

“Chờ sau này mọi việc rõ ràng, tôi sẽ kể cho cậu nghe.” Uông Phong Lân lại vỗ vỗ vai Tu “Yên tâm đi! Còn bây giờ thì đưa tôi về công ty.”

“Cậu thực sự không có vấn đề gì chứ? Không cần ở lại bệnh viện theo dõi sao?”

“Cậu thật dài dòng!” Uông Phong Lân đứng lên “Tôi đã nói xong rồi, mau đi làm!”

“Vâng!” Tu gật đầu, không biết hắn muốn làm cái gì nhỉ?

Đứng ở trước cửa công ty Uông thị, Tư Nam có chút ‘không thể tin nổi’. Ngày hôm qua đến phỏng vấn còn thông báo là tạm ngưng tuyển dụng, vậy mà hôm nay lại là đích thân tổng giám đốc muốn phỏng vấn mình! Kì lạ. Hơn nữa, không phải anh ấy đang hôn mê sao? Tại sao đột nhiên lại……

Tiến vào trong công ty, Tư Nam hít sâu một hơi, lát nữa là được gặp rồi, hy vọng là mình sẽ không thất lễ trước mặt anh ấy.

“Xin chào, tôi là Đường Tư Nam, tôi đến đây để phỏng vấn.” Tư Nam lễ phép đi đến trước mặt nhân viên tiếp tân nói rõ mục đích của mình.

“Nga!” Nhân viên tiếp tân giương mắt nhìn cậu, tại sao lại có một cậu bé xinh đẹp như vậy a? Âm thanh vừa trầm thấp lại vừa ôn nhu, hảo soái!

“Xin hỏi, tôi……”

“Cậu là Đường Tư Nam sao?” Cuối cùng nhân viên tiếp tân cũng phục hồi lại tinh thần “Cậu vào thang máy chuyên dụng, trực tiếp đi lên tầng mười tám là được.”

“Cám ơn!” Tư Nam gật gật đầu.

“Nga, Đường tiên sinh, tôi gọi là Tiểu Luyến, hẹn gặp lại.” Nhân viên tiếp tân nhìn Tư Nam chớp mắt đưa tình.

“Hảo, cám ơn Tiểu Luyến, gặp lại sau!” Đường Tư Nam cũng cười cười gật đầu với Tiểu Luyến, sau đó đi về phía thang máy chuyên dụng.

Đến tầng mười tám, cửa thang máy mở ra, Tư Nam sửa sang lại vạt áo một chút.

“Cậu chính là Đường Tư Nam?” Một mỹ nữ mặc áo tay dài đeo kính gọng đen đứng trước mặt cậu.

“Đúng vậy.”

“Xin chào, tôi là tổng bí thư, cậu có thể gọi tôi là Thước Nhã.” Trên mặt mỹ nữ nở nụ cười chuyên nghiệp, nhưng có thể rõ ràng thấy được Thước Nhã không có nhiều hứng thú đối với cậu như Tiểu Luyến.

“Xin chào.”

“Tổng giám đốc đang đợi cậu bên trong, đi theo tôi.” Thước Nhã đánh giá Đường Tư Nam từ trên xuống dưới, trong lòng thở dài, nam nhân xinh đẹp như vậy thì có cô gái nào dám so sánh với cậu ta chứ? Đứng bên cạnh cậu ta quả thực là có chút xấu hổ a.

“Cám ơn.”

Thước Nhã gõ gõ cửa phòng tổng giám đốc, sau đó đẩy cửa đi vào:“Uông tổng, Đường Tư Nam đã đến.”

“Gọi cậu ấy tiến vào.” Uông Phong Lân hít sâu một hơi, ngày hôm qua bọn họ còn thân mật ở chung với nhau, hôm nay nhất định phải dùng góc độ ‘lần đầu mới gặp mặt’ hảo hảo quan sát cậu ấy mới được.

Đường Tư Nam đi vào văn phòng của Uông Phong Lân, mười mấy năm nay toàn là nhìn anh ấy ở trên ti vi, rốt cục bây giờ cũng có thể chân chính gặp mặt rồi.

Thước Nhã xoay người đẩy cửa đi ra ngoài. Hai người này đang làm cái gì vậy, mắt to trừng mắt nhỏ, không phải là đến đây phỏng vấn sao? Chẳng lẽ bọn họ đang xem tướng?

“Lại đây ngồi đi!” Uông Phong Lân có điểm không quen dùng ngữ khí của tổng tài đại nhân nói chuyện với Tư Nam, ban nãy hắn xém chút nữa là đã nhào lên liếm mặt cậu, cũng may là có bàn làm việc ngăn hắn lại.

“Cám ơn, Uông tổng.” Tư Nam lễ phép gật gật đầu, anh ấy quả nhiên là rất anh tuấn, lại còn rất khí thế nữa chứ.

“Không cần khách khí.” Uông Phong Lân ở trong lòng nhắc nhở mình phải nghiêm túc một chút “Tôi đã xem qua lý lịch của cậu, ở Mỹ cậu học quản lý tài chính đúng không?”

“Đúng vậy, Uông tổng.”

“Không cần câu nệ như vậy, gọi tôi Phong Lân là được rồi.” Kỳ thật nếu cậu theo thói quen gọi tôi là A Kim còn tốt hơn.

“Nga” Quái lạ, tại sao mình lại cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc a?

‘Đương đương đương’, ba tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiến vào.” Uông Phong Lân lên tiếng trả lời.

“Phong Lân, cậu có khách?” Tu đẩy cửa vào.

“Không sao, đây là người mà tôi đề cập với cậu, Đường tư Nam.” Uông Phong Lân chỉa chỉa Tư Nam, sau đó nói với Tu.

“Nga.” Tu quan sát Đường Tư Nam từ trên xuống, bộ dáng quả thật rất xinh đẹp, so với con gái còn muốn đẹp hơn, chẳng lẽ…… Tu dùng ánh mắt điều tra nhìn về phía Uông Phong Lân  .

“Tư Nam, đây là Tu Đức Uy, là trợ lý kiêm bạn tốt của tôi.” Uông Phong Lân  hướng Tư Nam giới thiệu “Sau này cậu đến đây làm, có rất nhiều chuyện cậu phải học hỏi ở y đấy.”

Tư Nam lễ phép hướng Tu gật gật đầu: “Ngài hảo, Tu tiên sinh.”

“Xin chào, cậu không cần khách khí như vậy, gọi tôi Tu là được rồi.” Tu cũng gật gật đầu với cậu, sau đó chuyển hướng nhìn Uông Phong Lân  “Chuyện cậu bảo tôi làm……” Tu cố ý kéo dài âm thanh, ý muốn hỏi Uông Phong Lân, có người ngoài ở đây có sao không?

“Không sao đâu, cậu cứ nói đi, Tư Nam không phải là người ngoài.” Tư Nam không phải là người ngoài, mà là chủ nhân của tôi! Uông Phong Lân bất đắc dĩ nghĩ.

“Tôi từ chỗ ‘Vệ sĩ Kỳ Lân’, mang theo Mạnh Tam cùng Kiệt Nhĩ tới đây bảo vệ cậu.” Tu chỉ chỉ hai nam tử mặc đồ đen đang đứng phía sau mình “Với lại, Lâm đã điều một hộ sĩ từ bệnh viện của y đến đây để chăm sóc cậu, tuyệt đối có thể tín nhiệm, bởi vì đó là em họ của y”

Uông Phong Lân gật gật đầu:“Nói với Lâm, hai tháng sau tôi sẽ mời y ăn cơm.”

“Hảo.” Tu gật gật đầu, thuận tiện liếc nhìn Đường Tư Nam một cái “Tôi đi ra ngoài trước.”

“Ân.”

Thì ra mọi người xung quanh đều gọi anh ấy là Phong lân, thật sự là không có cái giá của tổng giám đốc a. Tư Nam thầm nghĩ.

“Tốt lắm, Tư Nam, là như vầy: Tu là của trợ lý của tôi, y lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, cho nên tôi nghĩ muốn tìm một người chia sẻ công việc với y. Mà gần đây thân thể tôi lại không được ổn định” Đó là bởi vì tôi phải làm cẩu cẩu của cậu a!

“Có khả năng tôi sẽ tiếp tục bị rơi vào trạng thái hôn mê, vì vậy tôi cần một người tri kỉ để đảm nhận vị trí này, tôi biết cha của cậu là Đường Chính Sâm, tổng giám đốc ở công ti chi nhánh hai, ông ấy làm việc rất nghiêm túc, tính cách cũng rất tốt. Còn ca ca của cậu là Đường Tư Viễn, làm quản lí ở bộ phận tuyên truyền của công ty, là người rất có thực lực. Vì vậy tôi nghĩ cậu có thể làm tốt công việc này.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức, Uông tổng, nga, Phong Lân!” Tư Nam lộ ra khuôn mặt tươi cười khả ái.

Thật sự là đáng yêu mà, quả nhiên là cho dù có đổi thành góc độ của mình thì nhìn cậu ấy vẫn đáng yêu như vậy, Uông Phong Lân nghĩ, khóe môi không khỏi treo lên ý cười: “Còn có, tôi nghe nói nhà cậu có một cẩu cẩu đúng không?”

“Chuyện này mà anh cũng biết?” Tư Nam khó có thể tin nổi nhìn Uông Phong Lân  .

“Tôi sợ lúc mình hôn mê, sẽ có một số người loạn thất bát tao đến gần tôi, vậy nên cậu có thể mang theo cẩu cẩu đi làm, để bảo hộ an toàn cho tôi.”

“Mang A Kim tới nơi này?” Mình không có nghe lầm chứ? Có phải là do vụ tai nạn kia nên Uông Phong Lân bị hư não rồi? Anh ấy đã có hai đại cao thủ của ‘Vệ sĩ Kỳ Lân’ rồi mà! ‘Vệ sĩ Kỳ Lân’ là công ty chỉ mới thành lập gần đây nhưng lại vô cùng nổi tiếng, nghe nói những người được ‘Vệ sĩ Kỳ Lân’ đào tạo còn lợi hại hơn so với cảnh sát tinh anh.

Uông Phong Lân gật gật đầu: “Tôi nói thật, không phải nói giỡn. Tốt nhất là ngày mai tôi muốn thấy cậu đến đây báo danh. Còn về phần A Kim, thì phải coi nó có nguyện ý hay không đã!” Nếu tôi lười động, mà cậu còn lôi tôi tới đây, thì chỉ chuốc thêm phiền toái thôi.

“Nga, vâng.” Tư Nam gật gật đầu.

Tư Nam đi rồi, Uông Phong Lân liền đi vào phòng nghỉ bên trong. Nhân viên công tác đã chuẩn bị giường để hắn có thể hôn mê bất kì lúc nào. Lúc này tiểu hộ sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng dịch dinh dưỡng để truyền cho hắn trong khi hắn hôn mê, mà vệ sĩ cũng đã có mặt ở đây. Uông Phong Lân bất đắc dĩ nhìn đồng hồ trên tay, xem ra thời gian cũng không còn nhiều nữa, tính ra mình biến thành người cũng đã mấy tiếng, nếu bây giờ không biến lại thành cẩu cẩu, chỉ e là sẽ không thể trở về nhà trước Tư Nam được.

Mạnh Tam thấy Uông Phong Lân đi về phía giường ngủ liền hỏi: “Uông tổng, ngài muốn ngủ sao?”

Uông Phong Lân gật gật đầu:“Tôi không biết mình sẽ ngủ trong bao lâu, tôi nghĩ Tu đã nói cho cậu biết là nên làm thế nào rồi phải không?!”

Mạnh Tam gật gật đầu.

Uông Phong Lân quay sang nhìn tiểu hộ sĩ đang đứng bên cạnh mình, lại nhìn bảng tên trên áo của cô ta: “Cô là em họ của Lâm? Phiên Gia?”

Tiểu hộ sĩ kéo kéo bảng tên trên áo: “Tôi tên là Phan Già, chứ không phải là Phiên Gia!”

“Phan Già? Lâm nói có thể gọi cô là Phiên Gia mà.” Uông Phong Lân cười cười, nhìn tiểu hộ sĩ trước mắt ngay cả một nét tươi cười cũng không có.

“Tùy anh thôi.” Dù sao thì cô bị kêu là Phiên Gia riết cũng quen rồi “Tôi thì không sao cả.”

“Tốt lắm, Phiên Gia muội muội, tôi đem bản thân này giao cho cô đấy!” Uông Phong Lân  mỉm cười nằm lên giường “Tôi muốn ngủ, các người ra ngoài trước đi, năm phút sau hãy vào.”

Bọn họ lập tức đi ra ngoài.

Nhắm mắt lại, Uông Phong Lân lầm bầm lầu bầu: “Không biết tối hôm nay có cá chiên không nhỉ?! Thổ so đạo cát!”

( Từ ‘Phiên 幡’ và từ ‘Phan 幡’ trong tiếng Trung viết giống nhau

Từ ‘Gia 幡’và từ ‘Già 幡’ trong tiếng Trung cũng vậy)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.