Hàng người thủ hộ như con sông trải dài bên trong thành, cao giọng trấn an.
“Đừng hoảng sợ.”
“Đó tiếng sấm.”
“Không có xâm nhập.”
“Thành chủ ở trong thành!”
“Mọi người đừng sợ.”
Nhóm thủ hộ trấn an như gáo nước lạnh dội vào nước sôi, khiến thành trì dần khôi phục vẻ an tĩnh.
Già La đứng ngoài Vô Tận Tịch Khố, xác nhận được ngoài thành không có gì khác thường, mới hơi thở phào nhẹ nhõm, tầm mắt dừng trên hang động sụp đổ trước mắt, sắc mặt nặng nề, nắm chặt phá ma cung trong tay.
“Thành chủ.” Bốn vị trưởng lão vội vàng từ trong tịch khố bước ra, “Xem xét qua, kho sách không bị hư hại, cũng không có gì bất thường, ngay cả khí tức của người sống cũng không có, càng không có khí tức của Liệt Hóa Ma.”
“Thành chủ nói đèn phía trên bị tắt có lẽ là do sấm sét gây ra.” Một người thủ hộ nói, “Phân nửa đèn trong tịch khố đều bị dập tắt.”
Ánh đèn phía trên kia bị dập tắt trước cả khi có sấm sét, Già La nghĩ thầm, nhưng hiện tại cũng không tiện nói thêm nữa, Thiên Quật Thành liên tiếp xảy ra chuyện, ổn định nhân tâm mới là quan trọng nhất.
Nàng gật gật đầu không truy vấn nữa, lại nhìn hang động bị sụp xuống, vẻ mặt chán nản.
“May là nó chỉ ở ngoài cửa.” Một vị trưởng lão vẫn còn sợ hãi nói, “Bên trong không có thư tịch, cũng coi như trong hoạ có phúc.”
Già La lại không cảm thấy đây là may mắn.
Lần này, sét đánh phá huỷ phía ngoài hang động, tiếp theo sẽ là ở đâu? Vạn nhất Vô Tận Tàng Khố không may mắn như hang động thì sao?
Hơn nữa, tại sao Thiên Quật Thành lại có sét lớn?
Đây là trung tâm hoang mạc, quanh năm suốt tháng trời cũng không mưa được vài lần.
Hoặc là, thực ra đây vốn dĩ không phải sét.
“Cái gì làm cho sét đánh xuống, chẳng lẽ là bị cái gì kích thích ——”
Nàng nói chưa dứt lời, đám người thủ hộ phía trước xôn xao thành một trận.
“Thành chủ! Trong hang động bị sập có người!”
……
…….
Tầng đất đá vụn được nâng lên, đám người thủ hộ xung quanh trở nên cảnh giác hơn.
Từ khi Thiên Quật Thành xảy ra chuyện, bất cứ ai cũng không được vào thành, Vô Tận Tịch Khố bên này càng phải canh gác cả ngày lẫn đêm, người không liên quan không được tới gần, chim tước cũng không thể bay vào.
Hang động sụp xuống sau nửa đêm mà lại có thể đè người?
Nhất định không phải người tốt!
“Đào được rồi!”
Đám người thủ hộ hô lên.
Già La đi qua xem, mắt nheo lại, ơ?
Lộ ra trước mắt không phải người, mà là một cái Mộc Trượng, Mộc Trượng này…
“Lí Lai tiên sinh?” Già La nói.
Theo tiếng của Già La, càng nhiều đất đá bị đào lên, người bên trong cũng được kéo ra, trên người, đầu, mặt đều dính cát bụi, cực kỳ chật vật, nhưng rất nhiều người thủ hộ đều nhận ra được.
Quả nhiên là Lí Lai!
Lí Lai như lâm vào hôn mê, đám thủ hộ kêu gọi vài tiếng mới tỉnh lại, ánh mắt hơi mờ mịt.
Già La đi đến, cúi nhìn hắn.
Tầm mắt Lí Lai dừng trên người nàng, khôi phục một tia thanh tỉnh, còn hơi kinh ngạc, lẩm bẩm: “Thành chủ, sao ngươi lại ở đây?”
Câu này phải là nàng hỏi mới đúng, Già La nhìn Lí Lai.
“Lí Lai tiên sinh.” Nàng hỏi, “Sao ngươi lại ở đây?”
……
……
Vẻ mặt Già La bình tĩnh, nhưng ánh mắt không hề che giấu cảnh giác cùng dò xét, đám thủ hộ đứng xung quanh cũng giương cung bạt kiếm.
Lí Lai mắng thầm một tiếng đáng chết, nhưng trên mặt không hề có nét kinh hoảng.
“Ta…” ánh mắt hắn mờ mịt, tựa như đang hồi tưởng, “Ta, sao ta lại ở đây? A, ta không ngủ được, haizz, thấy Thiên Quật Thành như vậy, ta liền đi tới đây, thấy hang động bích hoạ tinh mỹ ——”
Hắn đang nói thì nhớ ra cái gì, ngồi dậy, duỗi tay sờ soạng trên người.
“Ta vẽ, ta vẽ ——”
Hắn lấy ra quyển trục trong ngực, trên quyển trục dính đầy cát bụi, nhưng hoàn toàn không bị tổn hại, trên khuôn mặt chật vật già nua của Lý Lại chợt hiện lên tươi cười, người cũng thở dài một hơi, thật cẩn thận mở ra.
“Tốt quá, thật tốt, ta kịp cất nó vào trong lòng ngực, không bị hư hại.”
Quyển trục vừa trải ra, tuy Già La và đám người thủ hộ chỉ nhìn thấy một nửa trên của bích hoạ, nhưng đều nhận ra đây là bức bích hoạ trên hang động bị sập.
Hang động trấn thủ bên ngoài Vô Tận Tàng Khố không có tàng thư, nhưng trên đó có những bức bích hoạ, miêu tả cảnh nhóm hiền giả đang truyền thụ tri thức về các vị thần, tiểu hài tử ở Thiên Quật Thành khi mới tiếp cận tri thức của các hiền giả, luôn bắt đầu từ việc xem tranh.
Già La nhìn lão nhân đang ngồi dưới đất, vẻ mặt hơi dịu đi: “Tiên sinh vẽ cái này làm gì? Bận rộn một ngày, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lí Lai ngồi dưới đất xua tay: “Ở trong thành đi một vòng rồi thấy thảm cảnh khắp nơi, sao ta có thể ngủ được, trong lòng buồn khổ, buổi tối đi đến đây hồi tưởng về quá khứ, thấy hang động này có dấu vết bị lửa đốt, trong lòng càng hận Liệt Hóa Ma, nếu thật sự bị thiêu hủy, bức tranh tinh mỹ như vậy liền biến mất, vì thế muốn chép lại những bức bích hoạ…”
Lại nhìn ra xung quanh.
“Có chuyện gì xảy ra? Ta nghe thấy một tiếng sấm, nhìn thấy một vạch tia chớp, rồi không biết gì nữa? Sao hang động lại sụp đổ? Chẳng lẽ là bị sét đánh?”
Nói với đầy vẻ thương tiếc.
“Ta còn chưa chép xong đâu…”
Hắn nhìn cát đá rơi rụng trên mặt đất, run run rẩy rẩy vươn tay lay, như muốn tìm từ trong đá vụn những bức bích hoạ còn sót lại.
Già La yên lặng nhìn hắn, đôi mắt suy tư, phân định ——
Lí Lai cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang dò xét trên người mình, chẳng hiểu sao lại thấy hơi rén, tựa như Già La này thật sự có thể nhìn thấu hắn.
Không thể nào, hắn ngụy trang rất hoàn hảo, không thể chê vào đâu được ——
“Thành chủ!”
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng la của đám người thủ hộ.
“Ở đây có người!”
……
……
Vậy mà vẫn còn người?
Đêm nay làm sao vậy?
Già La vừa khiếp sợ mà cũng vừa phẫn nộ, nàng làm thành chủ như vậy, khiến Vô Tận Tịch Khố như bị lọt gió phá thuyền.
Lí Lai cũng thực kinh ngạc, ngoài hắn ra còn có người khác từng tới?
Mấy người thủ hộ bắt dẫn một người từ bên kia vội đi đến, người này cúi đầu, mái tóc đen nhánh rũ xuống, tay chân gầy dài, thoạt nhìn là một người thanh niên rất trẻ.
“Hắn nằm trên mặt đất, ở cách đó không xa, bị bao phủ bởi sỏi đá.” Đám người thủ hộ nói, quát hỏi, “Ngươi là ai?”
Người nọ cúi đầu, không phản ứng, như đang hôn mê.
Người thủ hộ lay mạnh người hắn: “Tỉnh tỉnh!”
Theo động tác lay người, thanh niên kia tỉnh lại, chậm rãi ngẩng đầu, đây là một gương mặt trẻ tuổi, đôi mắt đen sáng ngời, lấp lánh dưới ngọn đèn dầu.
**Ta đánh hơi được mùi nam chính haha**
Hắn nhìn Già La đứng trước mặt, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn.
Già La nhìn hắn: “Ngươi là ai? Nửa đêm muốn vào tịch khố làm gì?”
Người thanh niên nhìn nàng, ngơ ngẩn tan đi, bên miệng hiện lên ý cười, nói: “Ta là người Thiên Quật Thành nha.”
Già La nhìn thiếu niên, nàng đã gặp qua thì sẽ không quên, dân chúng ở Thiên Quật Thành, ngay cả hài tử chưa biết nói, nàng chỉ cần gặp qua liền có ấn tượng, mà người thanh niên này lại là một gương mặt xa lạ.
**Máy quét chạy bằng cơm:v**
“Ngươi không phải người Thiên Quật Thành.” Nàng nhàn nhạt nói, “Nếu không ta làm thành chủ, sẽ không không biết ngươi.”
Người thiếu niên hắc thanh: “Ta chưa nói rõ ràng, thành chủ, ta đã từng là người Thiên Quật Thành, ta sinh ra ở chỗ này, lúc còn rất nhỏ đã theo các thương nhân rời đi, bây giờ mới trở về, cho nên ngươi không biết ta.”
Lời này nghe thế nào đều như nói bừa, một người thủ hộ nhíu mày hỏi: “Hiện tại Thiên Quật Thành gặp nạn, ngươi trở về làm gì?”
Ai cũng muốn tránh còn không kịp.
Người thiếu niên than nhẹ một tiếng: “Thật ra, nghe được Thiên Quật Thành có chuyện, ta mới trở về.” Hắn nhìn về phía Già La, “Thiên Quật Thành chính là nơi ta sinh ra, mặc kệ đi bao xa ta vẫn bận quan tâm nó, nghe được chuyện xảy ra, ta liền lập tức trở về.”
Ánh mắt trong veo, vẻ mặt điềm tĩnh, nói chuyện không nhanh không chậm, hơi thở ôn nhuận khác hắn với tuổi tác.
Sự phẫn nộ của Già La cũng được xoa dịu một cách vô hình.
Lí Lai ở bên cạnh ánh mắt khẽ đảo, hắn không thèm quan tâm người thanh niên này là người tốt hay kẻ xấu, nhưng bây giờ xuất hiện, thật ra lại là kẻ thế tội lý tưởng.
Hắn ở phía sau ho nhẹ một tiếng: “Thiếu gia, ngươi đã trở về sao không về nhà? Muộn như thế còn tới đây làm gì? Có phải đụng vào những thứ không nên đụng? Kho sách đột nhiên bị sét đánh, ngươi có thấy không?”
Đúng vậy, tia sét vừa rồi cũng quá kỳ quái, bọn họ cũng không tin đây là sét, lúc này Lí Lai nhắc nhở, đều nghĩ tới, chẳng lẽ là Vô Tận Tịch Khố được kích hoạt cấm chế gì, mọi người đều còn nhớ rõ, ngày ấy thành chủ xả thân biến thành một cái kết giới, tình trạng của những Liệt Hóa Ma ở trong đó đều rất bi thảm.
Ánh mắt đám người thủ hộ lập tức trở nên sắc bén hơn, Già La lại tiếp tục dò xét.
“Ngươi tên gì, nhà ở đâu?” Nàng hỏi.
Người thanh niên vẫn không hoang mang chút nào, còn sửa sang quần áo hỗn độn, đưa ngón tay lên chỉ: “Nhà ta ở cạnh Đệ Nhất Ngàn Bát Bách Hào động phía Đông thành, gian nhà đã không còn nữa, ta rời đi từ khi còn rất nhỏ, cũng không có tên chính thức, lúc ấy hàng xóm láng giềng đều gọi ta là Hồng tiểu tử, ta phiêu bạt bên ngoài, lấy một cái tên, kêu Càn.”
Nghe hắn nói xong, Già La quay đầu phân phó đám người thủ hộ: “Mang hắn đi phía bên Đông thành hỏi một chút, xem có người biết hắn không.”
Đám thủ hộ lập tức đem Càn còn đang muốn nói gì đó xách lên, mang đi.
Tâm tình Lí Lai cũng thả lỏng theo, trong lòng hạ quyết tâm, không cần biết những gì tiểu tử này nói là thật hay giả, dù sao sét đánh, hang sập, ý đồ gây rối đều phải nghĩ cách tính lên đầu tiểu tử này, mình sẽ liền bình an vô sự ——
“Bây giờ người trẻ tuổi đều làm việc mà không biết cân nhắc, thời điểm quan trọng như vậy, còn chạy loạn cả đêm.” Hắn lắc đầu thở dài, “Cũng không biết suy nghĩ cái gì, Thành chủ, ta cho rằng, giờ khắc này Thiên Quật Thành rất nguy hiểm, nhất định phải nghiêm khắc trấn chỉnh ——”
Nói rồi lại nhìn hang động đã sụp đổ, vẻ mặt đầy thương tiếc.
“Thật đáng tiếc, đúng thật đáng tiếc.”
Già La nói lời cảm tạ hắn: “Lí Lai tiên sinh nói đúng.” Tuy nhiên, nàng không nói thêm gì nữa, phân phó người thủ hộ bên cạnh, “Lí Lai tiên sinh bị thương, để đại phu chẩn trị, Thiên Quật Thành lúc này còn rất nguy hiểm, đừng để Lí Lai ở một mình, các ngươi phải bảo vệ tiên sinh từng giờ từng phút.”
Cái gì? Đây cũng là muốn nhìn chằm chằm hắn, Lí Lai nhất thời có chút nôn nóng: “Thành chủ, không cần, ta không ——”
Nhưng “không sao” còn chưa nói ra hết, đã bị đám người thủ hộ bắt đi, điểm khác biệt so với lúc Càn bị mang đi là, hắn được nâng đỡ, được nhiệt tình mang đi.
“Lí Lai tiên sinh, không thể qua loa, nhất định phải để đại phu nhìn xem.”
“Đúng vậy, Lí Lai tiên sinh, ngươi cũng không thể xảy ra chuyện.”
Tuy rằng có năng lực hất văng người thủ hộ này đi, nhưng Lí Lai không thể làm như vậy, nếu không liền bại lộ, chỉ có thể trơ mắt bị kéo đi, nhìn Già La cùng Vô Tận Tàng Khố biến mất trong tầm mắt.
Già La đáng chết này!
Vô Tận Tàng Khố khôi phục an tĩnh, trong thành, do có đám người thủ hộ tuần tra tuyên cáo, dân chúng ồn ào náo động cũng dần trở nên trầm tĩnh.
Tuy rằng cha bỏ mạng, nhưng mối nguy ở Thiên Quật Thành cũng không thể hoá giải, phụ thân đã không còn nữa, sinh tử tồn vong Thiên Quật Thành đều dựa vào nàng.
Già La thu hồi tầm mắt, để đám người thủ hộ đi tuần tra, còn mình đi về phía Vô Tận Tàng Khố, thắp sáng từng ngọn đèn đã tắt, bóng đêm cùng ngọn đèn dầu cùng sáng hạ, trên bậc thang cao cao là thân ảnh nữ hài tử cô đơn lại kiên định đĩnh bạt.
……
……
Sau hửng đông, mặc dù dân chúng vẫn đang bàn luận chuyện tối qua, nhưng không có sợ hãi như vậy.
Miễn không phải Liệt Hóa Ma lại đến là tốt rồi.
Đám người thủ hộ cũng mang đến tin tức của Lí Lai và Càn.
Lí Lai ngoài một số va chạm thì không có vết thương nào khác, thân phận của Càn cũng đã được xác nhận.
“Phía đông thành có lão nhân còn nhớ rõ Hồng tiểu tử, cha mẹ chết sớm, sau lại đi theo thương nhân đi rồi, còn tưởng đã chết ở bên ngoài.”
“Chúng ta mang hắn đi gặp những lão nhân đó, lão nhân nói chuyện cũ hắn cũng đều đáp lại được.”
Đó chính là không thành vấn đề, nhìn Lí Lai cùng Càn người có thể thu hồi tới đi, nhóm người thủ hộ nhìn Già La chờ nàng phân phó.
Già La cười cười: “Thân phận đối thượng, không nhất định liền vạn vô nhất thất, thân phận là chết, người mới là sống.”
Cho nên thành chủ vẫn không tin hắn? Một người thủ hộ hỏi: “Vậy vẫn tiếp tục nhốt hắn lại sao?”
Già La lại lắc đầu: “Càn là người tha phương về sau khi biết Thiên Quật Thành gặp nạn, Lí Lai tiên sinh là bằng hữu chúng ta mời tới, nhốt bọn hắn lại tra hỏi, sẽ làm lòng lạnh lòng, cũng sẽ làm dân chúng hoảng sợ, cho nên ——” nàng nhìn người thủ hộ hơi hơi mỉm cười, “Phái người lén nhìn bọn hắn chằm chằm, theo dõi hành tung của bọn hắn.”
……
……
“Lí Lai tiên sinh, ngài nên nghỉ ngơi nhiều một chút đi.”
Nhìn Lí Lai đi ra trị liệu trong nhà, đám người thủ hộ khuyên.
“Đại phu cũng nói, không có việc gì.” Lí Lai bất đắc dĩ nói, đem Mộc Trượng dừng một chút, thở dài, “Khi không ta đãi, ta có quá nhiều chuyện phải làm, ta muốn chép lại tất cả bích hoạ trong hang động, nếu không đến khi sét đánh, phá huỷ hang động, sẽ rất đáng tiếc.”
Nghe hắn nói như vậy, đám người thủ hộ rất là kính nể, thi lễ với hắn: “Lí Lai tiên sinh vất vả rồi.”
Không tiếp tục ngăn cản, nhìn theo Lí Lai tránh ra, cũng không đi theo.
Mà cùng lúc đó, Càn cũng được tháo bỏ dây thừng bị trói ở cổ tay.
“Tin ta đi.” Hắn nói, chỉ ra bốn phía, “Đây thật sự là nơi ta quen thuộc, hiện tại ta nhắm mắt cũng có thể đi.”
Nói xong, quả nhiên nhắm hai mắt lại, đi về phía trước, linh hoạt xuyên qua đám người, một người thủ hộ muốn đuổi theo, liền bị một người thủ hộ khác ngăn lại, lắc lắc đầu, rồi quay đầu, đám người hướng về phía ngược lại mà đi.
Càn nhắm hai mắt loạng choạng đi vào một hẻm nhỏ, quay đầu nhìn lại, thấy đám người thủ hộ đều đã bỏ hết, liền rảo bước vào trong hẻm rồi bỏ chạy.
Những ngày này, Càn đều đi dạo khắp nơi, đi đông đi tây, nơi này xem náo nhiệt bên kia xem náo nhiệt, bắt gà đuổi chó —— rồi, hắn nhặt được một con chó.
Đây là con chó săn già, của một lão thợ săn, lão thợ săn này cũng không may gặp nạn trong đêm Thiên Quật Thành gặp biến cố, con chó thì bị què mất một chân.
Sau khi mất đi chủ nhân, con chó săn vẫn luôn canh giữ ở trong nhà, không ăn không uống.
Càn chạy tới, ném cho mấy miếng thịt, con chó vốn luôn không để người tới gần, lại ăn thịt hắn ném, sau đó đứng dậy khập khiễng đi theo hắn đi dạo khắp nơi.
Tóm lại, cả ngày của người thanh niên này, có thể dùng bốn chữ ăn không ngồi rồi để hình dung, đám người thủ hộ theo dõi hắn đều không khỏi nhíu mày, cảm thấy theo dõi hắn cũng thật là lãng phí thời gian.
Mà người thủ hộ theo dõi Lí Lai lại có một cảm thụ khác.
Lí Lai cầm bút và giấy vẽ, ở trong hang động vẽ tranh, rất nhiều tiểu hài tử vây lại xem, Lí Lai vừa vẽ tranh vừa giảng đạo lý trong các bức bích hoạ cho tiểu hài tử, nghiêm túc như thể đang dạy học.
Hắn cứ vẽ và giảng đạo lý như vậy mỗi ngày, mãi cho đến khi trời tối mới kéo thân hình mỏi mệt về chỗ ở, ăn qua loa chút gì đó rồi đi ngủ.
Bóng đêm thật sâu, sau khi đèn trong lều tắt thật lâu, có người xốc rèm, đi vào trong xem.
Lí Lai nằm nghiêng, phát ra tiếng ngáy nhẹ, nặng nề ngủ.
Người nọ buông lều trại, lắc lắc đầu với mấy người khác, vài người liền tránh ra.
Dưới một cái lán đơn sơ phía Đông thành, Càn cũng quán bình tay chân ngủ say, con chó săn già màu đen nằm bò bên cạnh, ngủ ngon lành, chạy theo người thanh niên này một ngày, con chó săn già tựa hồ cũng mệt hỏng rồi, cho nên khi có người tiếp cận, con chó săn cũng không mở mắt, Càn đương nhiên càng ngủ mà không hề phát hiện, chỉ trở người và lảm nhảm vài lần.
Đám người ngoài lán lắc đầu trở ra, đối người thanh niên này bọn họ cũng lười để ý, thế nhưng thật ra lại thực thương tiếc con chó săn già, sau khi lão thợ săn chết đi, con chó săn già cũng bị bỏ mặc.
Thiên Quật Thành chìm sâu vào giấc ngủ.
Già La đốt sáng đèn ở Vô Tận Tàng Khố, đứng trên đỉnh Vô Tận Tàng Khố quan sát Thiên Quật Thành đang ngủ say.
Nàng không đi nghỉ ngơi, mà đi dọc theo bậc thang, đến quảng trường, đi đến trước ba tấm kính.
“Thành chủ, chúng ta vẫn luôn canh gác.” Một người thủ hộ nói.
Cứ canh gác mãi cũng vô ích, không thể khôi phục chúng trở lại như lúc ban đầu.
Già La đứng trước trước tấm kính, nhìn những cuốn sách nằm rải rác bên trong.
Thuyết thư đã nhìn không ra thư, tựa như một đống giấy vụn, một số bị xé thành từng mảnh, một số cuộn tròn lại, cơn gió nhẹ thổi qua liền hóa thành hư không.
“Các ngươi biết đây là sách gì không?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Người thủ hộ lắc đầu, sách bị đốt nên không thấy được tiêu đề và nội dung.
“Đây là Tu Di Cảnh Giới, Kim Đình Kinh Dịch và Quật Văn Bia Thác.” Già La nói, “Ba quyển sách này là điển tịch cổ nhất của Thiên Quật Thành, sách ghi lại nguồn gốc của Vô Tận Tàng Khố, và lý do chúng ta tồn tại.”
Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve nắp kính.
“Không có chúng, chúng ta như cây mấy rễ.”
Cây mất rễ này rồi sẽ thế nào? Đám người thủ hộ không cần hỏi cũng biết, sắc mặt bọn họ có chút đau thương, nhưng…
“Thành chủ, ngươi nhất định có thể chữa trị cho chúng.” Bọn họ nói, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Có thành chủ, Thiên Quật Thành nhất định có thể vượt qua biến cố.
Già La nhìn về phía bọn họ, cười: “Không sai, ta nhất định có thể nghĩ ra giải quyết.”
Người thủ hộ nhóm nắm chặt tay, có thành chủ ở đây, không có gì phải sợ.
Già La làm người thủ hộ nhóm bảo vệ tốt cương, liền xoay người rời đi, xoay người, trên mặt cười tức thì tan đi.
Có thành chủ…
Mọi người tín nhiệm nàng như vậy, cũng như tín nhiệm cha nàng vậy.
Nhưng cha không còn nữa, nàng thật sự có thể hoá giải nguy cơ ở Thiên Quật Thành, sửa chưa ba quyển sách này, khiến Vô Tận Tàng Khố khôi phục như lúc ban đầu sao?
Già La nắm chặt hai tay bên người.
Cho dù thế nào đi nữa, chưa đến một khắc cuối, nàng sẽ không từ bỏ.