“Em đoán anh ấy hẳn là tới tìm em.” Hàn Dĩ Chân lại nói, mà bà chủ hiển nhiên đã mất đi khả năng nói chuyện, con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại trên thân Hàn Dĩ Chân, hình như không thể tin được, mỗi sáng cô mua bữa sáng ở quán rồi bắt xe buýt đi làm mà lại là thư ký của người có tiền, ước chừng ngẩn người được vài giây mới mở miệng.
“Anh ta đẹp trai hơn trên TV.” Hơn nữa còn là quý công tử giá trị con người vài tỷ, làm người khác rất bất ngờ.
“Anh ấy thật sự không ăn ảnh lắm.” Hàn Dĩ Chân nhẹ nhàng trả lời, cũng hoài nghi dựa vào bộ dáng của Hạ Quang Hi, muốn bóp chết máy chụp hình hẳn không phải việc gì khó, nhưng rất kỳ quái, anh lại cứ cố tình không ăn ảnh, bản thân anh nhìn không tồi.
“Đây cũng là thật.” Bà chủ hồi hồn.”Nếu là đến tìm em, vậy đừng để người ta chờ lâu, nhanh đi!” Cô không hiểu giữa hai người bọn họ đã có chuyện gì, chỉ là thấy anh vẫn luôn gãi đầu, bộ dáng lúng túng đi vài bước lại lui mấy bước mà phán đoán, hai người bọn họ hẳn là có rất nhiều lời muốn nói, cô tốt nhất mau thả người.
“Nhưng còn mười phút mới một giờ.” Hàn Dĩ Chân không muốn chiếm dụng thời gian làm việc.
“Lúc này còn quan tâm thời gian? Người ta cũng tìm tới cửa rồi, còn không nhanh đi giải quyết.” Ngộ nhỡ nếu anh nghĩ quẫn trong đầu giết đến trong tiệm, lúc đó mới phiền phức.
Mặc dù bà chủ liều chết thúc giục, nhưng Hàn Dĩ Chân chỉ là nhìn Hạ Quang Hi một cái, tiếp tục cúi đầu lau bàn.
“Không, em đợi đến một giờ.” Cô kiên trì.
“Tiểu Chân a…… Ai!” Bà chủ không có cách nào, nhún nhún vai bày tỏ tùy ý cô, cũng tiếp tục đi làm việc.
Hạ Quang Hi vẫn như cũ đứng ở bên cạnh con đường lớn, nhìn từng cử động của Hàn Dĩ Chân. Hàn Dĩ Chân ngoài mặt mặc dù rất bận, nhưng mắt luôn vô ý liếc nhìn đồng hồ, xem từng giây từng phút nó đi qua.
“Một giờ rồi, em có thể tan việc.” Thời gian đến thật không dễ dàng, bà chủ nháy mắt mấy cái với Hàn Dĩ Chân, ám hiệu bọn họ nói chuyện tốt, Hàn Dĩ Chân cũng không hiểu nên nói cái gì.
“Vậy em đi trước đây, chị Mỹ Ngọc, có chuyện gì thì call em.” Cô lấy khăn lau giao cho bà chủ, lo lắng dặn dò.
“Làm sao có chuyện gì? Trừ phi là gặp cướp.” Bà chủ cười ha ha.”Hơn nữa coi như thật sự gặp cướp, chị cũng sẽ không call em, chị sẽ gọi 110 báo án.”
“Chị Mỹ Ngọc……”
“Được rồi được rồi, em mau tan việc.” Không cho cô cơ hội do dự, bà chủ như là cướp, mới đẩy được Hàn Dĩ Chân ra khỏi tiệm ăn sáng, cô thiếu chút nữa không kịp lấy túi xách.
“Hello, Jeanie.” Cô mới bước ra khỏi cửa tiệm, bước chân của Hạ Quang Hi lập tức đuổi kịp, ngại ngùng chào cô.
“Xin chào, Hạ tiên sinh.” Cô cũng chào lại, nhưng mà giọng điệu cũng rất lạnh. “Tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ách……” Anh không biết mở miệng sao. “Tôi… phòng làm việc của tôi đã một tuần không có ai quét dọn, tích lũy một tầng tro bụi thật dày……”
Đây không phải là chuyện gì mới mẻ, mỗi lần chỉ cần cô không ở đây một ngày, phòng làm việc của anh sẽ biến thành bãi phế liệu khổng lồ, sau khi trở về lại muốn sạch gần chết.
“Anh hẳn không tìm thư ký mới?” Cầm túi xách bằng vải lớn một tay đeo lên vai, Hàn Dĩ Chân nhấc chân lên rồi chạy lấy người.
“Tôi lười phải ứng tuyển, còn phải phỏng vấn, quá phiền toái.” Hạ Quang Hi chỉ đành phải theo sau.
“Giao cho quản lí nhân sự xử lý là được rồi, có gì phiền toái?” Anh cũng không phải là Hạ Vũ Hi, cần phải tự mình phỏng vấn thư ký, Hàn Dĩ Chân châm chọc.
“Cái này……” Bị cô chẹn họng như vậy, Hạ Quang Hi trong nháy mắt không lời nào để nói, chỉ đành gãi đầu.
“Cô biết tôi thích hợp tác với cô hơn, người khác tôi không quen.” Hạ Quang Hi nói lời này thì âm thanh khàn khàn, thậm chí có chút xấu hổ.
“Mới là lạ.” Hàn Dĩ Chân không cảm kích chút nào.”Anh hận tôi luôn làm trái lại với anh, luôn khiến anh mất mặt trước đài, cho nên thường sa thải tôi.”
“Tôi biết tính cách của tôi tương đối nóng.” Anh lúng túng giải thích.”Chỉ là cô cũng không thể phủ nhận cô thật sự rất lớn miệng, chuyện không nên nói cũng nói.”
“Cho nên tôi mới đề nghị anh đi tìm một thư ký tương đối hợp với tần số của anh, như vậy anh không cần ngày ngày sa thải người khác.” Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, thật tốt.
“Không người nào có thể phù hợp giống như cô liên tiếp theo hầu hạ tôi, chúng ta là trời sinh một đôi.”
Hạ Quang Hi bất ngờ thổ lộ, khiến bước chân của Hàn Dĩ Chân dừng lại tại chỗ, cách mấy bước, cùng Hạ Quang Hi đối mặt.
Cô biết anh không phải ý đó, tim lại lay động rồi.
Cô biết anh chỉ đơn thuần là ở miêu tả sự thật. Hai năm qua cô tựa như người mẹ già chăm sóc anh, phục vụ anh, cái này hoàn toàn không liên quan gì đến tần số ở trên, anh chỉ chỉ là không muốn mất đi sự thoải mái như vậy mà thôi.
Tựa như bộ dạng tất cả thiếu nữ khắp thế giới dễ dàng rơi vào lưới tình, Hàn Dĩ Chân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ ngoài tuấn tú tinh nghịch giống như Cupid của Hạ Quang Hi, liền rơi vào say mê sâu đậm. Cho dù sau này chứng minh anh chỉ là một người đàn ông bình thường, ở phương diện nào đó thậm chí có thể gọi là năng lực kém, cô vẫn không thay đổi dự tính ban đầu, vẫn trầm mê, hoàn toàn không có năng lực chống cự.
Hàn Dĩ Chân hiểu tâm tình và nhược điểm của bản thân rõ hơn ai khác, cũng không cho rằng mình có thể vượt qua những nhược điểm này, có thể nói, cô sẽ không đứng ở chỗ này, trái tim đập thình thịch thình thịch.
“Như thế nào, trở lại tiếp tục làm thư ký của tôi có được không?” Hạ Quang Hi không biết tâm ý thật sự của cô, rõ ràng biết sức quyến rũ của mình, vào lúc này lại lộ ra nụ cười bướng bỉnh, tăng cường phóng điện về phía cô.
“Cô là partner tốt nhất của tôi, tôi không thể không có cô.” Sau đó, anh lại không cẩn thận đánh trúng góc khuất yếu ớt nhất của đáy lòng cô, đó chính là yêu đơn phương anh.
Không có ai hiểu rõ được định nghĩa hai chữ “yêu đơn phương” này hơn Hàn Dĩ Chân(trong convert là đan luyến nên chỉ có hai chữ), hai năm qua cô vì hai chữ này mà chịu nhiều đau khổ, nhưng cô thủy chung không thể thoát được.
Cô tận mắt nhìn anh trêu chọc phụ nữ, giúp anh đặt hoa đặt nhà hàng, có thể nói những người bạn gái kia có một nửa là cô giúp anh đuổi, còn một nửa kia lại là dựa vào cô giúp anh bỏ rơi, cô đương nhiên là trợ thủ đắc lực nhất của anh.
“Có được không, Jeanie?” Nụ cười của anh tràn đầy sức hấp dẫn trí mạng. “Cô liền theo tôi trở về đi?”
Nghe rất giống người chồng đang cầu xin người vợ rời nhà bỏ đi, nói anh không thể không có cô, trời mới biết cô cũng chỉ là thư kí của anh.
Nghĩ đến mình là dễ dàng bị sa thải cỡ nào, Hàn Dĩ Chân thật sự không cam lòng, tay cầm chặt túi xách, lại tiến về phía trước.
“Jeanie!” Hạ Quang Hi sốt ruột, trước kia cô chưa bao giờ đối với anh như vậy, lần này không phải là đùa thật chứ?
“Jeanie!” Dưới tình thế cấp bách lúc anh bắt được cô bên đường. Rất mất mặt, nhưng rất hữu hiệu, cô quả thật dừng lại.
Cô không cho là đúng nhìn chăm chằm xuống dưới, Hạ Quang Hi lúng túng buông tay ra, lại gãi đầu, giống như không biết nên nói gì.
Hàn Dĩ Chân nhấc cao lông mày, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, xoay người.
Lần này, Hạ Quang Hi hoàn toàn bế tắc. Làm việc chung với cô hai năm, anh hiểu rõ hơn ai, một khi cô thật sự cố chấp, mười con ngựa cũng không tìm trở lại được.
Xong rồi, Hạ Quang Hi ảo não không thôi.
Xem ra, anh thật sự phải thay thư kí, anh nên làm gì bây giờ……
Theo bước chân của Hàn Dĩ Chân càng đi càng xa, sợ hãi trong lòng Hạ Quang Hi càng ngày càng sâu. Cô muốn qua đường lộ, vượt qua mặt đường theo anh nhìn rộng như Ngân Hà, về sau cô vĩnh viễn không quay đầu lại nữa hay không?
Xe cộ trên đường lộ gào rít bay nhanh, người đến người đi trên lề đường, khoảng cách giữa hai người bọn họ càng ngày càng xa. Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên. Mắt thấy Hàn D4 Chân muốn vượt qua ban mã tuyến (*), nhưng một khắc cuối cùng quay đầu lại —
(*): đường kẻ vạch dành cho người đi bộ
“Cái cà vạt trên cổ anh thật xấu xí, hoàn toàn không phù hợp với áo sơ mi trên người anh.” Hàn Dĩ Chân vẫn có gì nói đó, Hạ Quang Hi lại cười.
“Tôi biết, Vũ Hi cũng nói như vậy.” Anh cười đến giống như có được cả thế giới.
“Anh ấy nhất định có khả năng thưởng thức cái đẹp.” Hàn Dĩ Chân gật đầu.”Anh phải học tập anh ấy nhiều hơn.” Chừ chuyện gì cũng trông cậy vào cô làm, cô sẽ mệt chết.
“Tôi biết.” Anh vẫn mỉm cười nói đúng, dáng vẻ ngoan vô cùng.
“Anh đều biết, nhưng anh cũng sẽ không đi làm.” Cô giống như mẹ già quở trách anh, mà anh thế nhưng không cãi lại một câu, trên mặt chỉ treo một nụ cười thỏa mãn.
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười.
Hạ Quang Hi đột nhiên trở nên ngoan như vậy, Hàn Dĩ Chân cho dù có nhiều uất ức hơn nữa cũng chẳng oán trách được, dứt khoát xoay người đi.
Thấy thế, Hạ Quang Hi lại sốt ruột.
“Jean¬nie–”
“Về sau đừng thắt cái cà vạt kia nữa, ngày mai tôi giúp anh đổi một cái.” Hàn Dĩ Chân lặng lẽ bỏ lại những lời này, ngay sau đó sải bước qua đường lộ, để lại một mình Hạ Quang Hi ngẩn người về phía bóng lưng của cô.
Ý của cô là?
Hưng phấn không thôi nhìn bóng lưng cao gầy mảnh mai của Hàn Dĩ Chân phía trước, Hạ Quang Hi cười, cảm thấy con đường phía trước tràn đầy hi vọng.
~