5 NĂM SAU
Sau cuộc phẫu thuật thay tim của Hứa Tịnh Khanh và Hứa Mỹ Tiên thì cả nhà của cô không còn nhìn thấy được người con gái xinh đẹp, dịu dàng kia nữa. Chỉ thấy sự thay đổi đột ngột của Hứa Mỹ Tiên
Hứa Mỹ Tiên từ một cô gái ngây thơ dịu dàng, liền trở thành một người mưu mô. Luôn muốn chiếm đoạt cái thuộc về riêng mình. Cô ta cũng đã chia tay với Phó Phàm Duy, tuy có chút không hiểu nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý.
Bấy giờ, anh mới chợt nhớ đến hình bóng nhỏ bé luôn đi theo anh mỗi khi anh đi gặp khách hàng, mỗi khi anh mệt mỏi. Hứa Tịnh Khanh cô luôn là người chủ động. Thiếu mất cô trái tim của Phó Phàm Duy cảm thấy khá trống trải. Anh muốn nhìn thấy cô…. Nhưng có lẽ đã không còn dịp nào nữa rồi
Còn Hứa Tịnh Khanh, sau cuộc phẫu thuật thay tim cho Hứa Mỹ Tiên, tuy cô may mắn không chết. Chỉ là có đôi lúc cô hơi nhói ở tim. Nhưng may mắn thay cô gặp được một người đàn ông tốt là Lôi Giang. Cưu mang giúp đỡ cô trong lúc khó khăn. Bây giờ cô đã trở thành một vị lãnh đạo tài ba của một công ti trẻ ở đất nước Mỹ xa xôi
Hôm nay, là ngày đẹp trời. Cô bước xuống máy bay trở về quê hương nơi mình được sinh ra và lớn lên. Đã 5 năm kể từ ngày cô rời đi, có lẽ không còn ai nhớ đến cái tên Hứa Tịnh Khanh cô nữa rồi. Cô vẫn không biết cuộc sống của Phó Phàm Duy như thế nào, cha và em gái cô có ổn không. Tất cả mọi thứ cô đều không hề biết
Hứa Tịnh Khanh thở dài một cái rồi đeo kính râm lên và bước đến một chiếc taxi gần đó và đến khánh sạn
PHÓ THỊ
Phó Phàm Duy vẫn ngồi nghiêm nghị trong phòng họp, không khí vô cùng căng thẳng. Ánh mắt lạnh lùng của anh đang càn quét khiến không ít chủ quản toát mồ hôi
– Nói nhanh lên. Bên công ti Lôi Thị cử ai sang. Tôi cần gặp người đó! _ Phó Phàm Duy lạnh nhạt nói
– Giám Đốc. Người đại diện cho Lôi Thị đã đến Thành phố S hiện giờ cô ta đang ở Khách Sạn của chúng ta _ Một người khẽ nói, với giọng run rẩy
– Được. Đặt lịch hẹn cô ta, tôi đích thân đến gặp _ Phó Phàm Duy lạnh nhạt nói rồi đứng dậy bước về phòng của mình
Phó Phàm Duy và Lôi Thị đang chuẩn bị kí họp đồng lớn dành cho khu trung tâm thương mại lớn của Thành Phố S về phía Tây
Nhưng bên Lôi Thị cứ kì kèo không chịu cho người đến gặp mặt để kí họp đồng, lúc bây giờ đã có người đến. Không biết là do linh cảm hay ngẫu nhiên…. Nhưng Phó Phàm Duy anh lại muốn đến gặp người đó
4 Giờ chiều cùng ngày
Phó Phàm Duy ngồi chéo chân ở một nhà hàng sang trọng. Xung quanh không có một bóng người, đơn giản vì anh đã bao hết nhà hàng này rồi. Đây là lần đầu tiên anh phải ngồi chờ một người
Hứa Tịnh Khanh đeo kính râm bước vào. Cô bước đến chỗ của anh. Phó Phàm Duy ngước khuôn mặt lạnh lùng lên nhìn cô bắt gặp ánh mắt long lanh to tròn của cô đang nhìn mình. Bốn mắt chạm nhau, Hứa Tịnh Khanh ngạc nhiên nhướn mày lại, Phó Phàm Duy cũng ngạc nhiên không kém
– Tịnh Khanh? _ Phó Phàm Duy nhỏ nhẹ
– À… Thì ra là anh… À mà không, chắc bây giờ tôi nên gọi cậu là em rể nhỉ? _ Hứa Tịnh Khanh cười rồi tự kéo ghế ngồi xuống
– Không. Tôi và Hứa Mỹ Tiên chia tay rồi _ Phó Phàm Duy nhàn nhạt nói
– Ồ _ Hứa Tịnh Khanh cười nhẹ
– Mấy năm nay em ở đâu? Tại sao tôi lại không tìm ra? _ Phó Phàm Duy nhướn mày nhìn cô
– Có lẽ chúng ta nên bàn vào việc chính. Phó Tổng, anh nên chuyên tâm vào công việc. Tôi còn rất nhiều việc không thể lãng phí thời gian nói nhưng việc vô bổ _ chất giọng lạnh băng của Hứa Tịnh Khanh vang lên
– Được…. Ta bắt đầu _ Phó Phàm Duy cười gượng
Cả hai người cứ thảo luận qua lại, sau đó là kí họp đồng. Suốt buổi thảo luận, Hứa Tịnh Khanh chỉ chăm chú nhìn vào bản kế hoạch của mình và giải thích cho anh. Nhưng Phó Phàm Duy anh lại chỉ chăm chú nhìn vào người con gái anh đang tìm kiếm bao năm qua. Nhất định anh không bao giờ để cô chạy thoát nữa
Nghĩ đến đây khóe môi của Phó Phàm Duy nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.
– Phó Tổng, không biết anh còn gì thắc mắc? _ Hứa Tịnh Khanh nhàn nhạt nói
– Không còn _ Phó Phàm Duy cười nhẹ
Nụ cười ấy của anh khiến cô bối rối
– À… Ừm… Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép. Hợp tác vui vẻ _ Hứa Tịnh Khanh đưa tay ra nhã ý bắt tay với anh
– Hợp tác…. Vui vẻ _ Phó Phàm Duy nắm lấy bàn tay của cô
Hứa Tịnh Khanh muốn rụt tay lại nhưng do bị anh nắm quá chặt nên cô nhướn mày lại
– Phó Tổng, xin anh buông tay! _ Hứa Tịnh Khanh nhẹ nhàng nói
– Tịnh Khanh, em có thể giành vài phút cho tôi chứ? _ Phó Phàm Duy cười nhẹ
– Được tôi cho anh 15 phút. Tôi còn có việc _ Hứa Tịnh Khanh ngồi xuống ghế đối diện anh
Phó Phàm Duy được sự đồng ý của cô liền vui vẻ hẳn.
– Em đã yêu tôi bao giờ chưa? _ Phó Phàm Duy ôn nhu nói
– Tại sao lại hỏi tôi như vậy? _ Hứa Tịnh Khanh lấy làm ngạc nhiên
– Em cứ trả lời tôi đi _ Phó Phàm Duy cười
– Ừm. Đã từng _ Hứa Tịnh Khanh nhàn nhạt nói
– Vậy bây giờ thì sao? Em còn yêu tôi chứ? _ Phó Phàm Duy cười buồn
– Không còn _ Hứa Tịnh Khanh trả lời rất dứt khoát
– Tại sao? _ Phó Phàm Duy nghe cô trả lời như vậy. Khiến trái tim anh đau lắm… Như có ngàn con dao đang khứa vào tim mình
– Hứa Tịnh Khanh tôi. Ngu ngốc cũng ngu ngốc một lần thôi. Yêu anh sao? Ai đau khổ? Là tôi. Ai tổn thương? Cũng là tôi. Ai khóc? Cũng là Hứa Tịnh Khanh tôi khóc. Anh nghĩ xem, người mình yêu thân mật với cô gái khác, mà cô gái đó lại chính là em gái của mình. Tôi không đau sao? Tôi không được khóc? Tôi không làm được. Trái tim của Mỹ Tiên chính tôi hiến, tôi không muốn kể công với anh. Nhưng mà tôi chỉ mong anh hạnh phúc với người anh yêu. Từ khi quyết định hiến tim thì tôi xem như đã chết rồi. Tình yêu của tôi cũng đã từ đó mà chết đi. Tình cảm tôi giành cho anh cũng đã tan biến. Phó Phàm Duy, không ai dại dột mà đơn phương người không yêu mình quá nhiều. Cái này gọi là. Có không giữ mất đừng tìm. Nói đã nói xong, tôi xin phép. _ Hứa Tịnh Khanh cười chào hỏi rồi xoay người bước đi
Phó Phàm Duy như chết lặng…. Nhìn theo bóng dáng của cô đi qua mà anh không làm được gì cả. Anh thực sự là người đàn ông thất bại… Anh sợ… Sợ cô rời bỏ anh một lần nữa… Nhưng dù như vậy, anh cũng không là gì của cô cả….