Hầu Gia

Chương 1: Ba cái tát



“Hầu gia, ngài về rồi.”

“Hứa thiếu gia đâu?” Vinh Hoán vừa đi đến chính phòng vừa phân phó:”Bị Thủy, bảo y nấu canh giải rượu rồi mang lên cho ta”

Thị nữ nhẹ giọng vâng, vội phân phó xuống dưới, rồi lại vội đến bẩm báo cho Hứa Việt đang ở thư phòng xử lý sổ sách.

Biết là Vinh Hoán chính miệng yêu cầu, Hứa Việt không dám trì hoãn, nhanh chóng thay tẩm y* màu trắng, nấu canh giải rượu mang đến chính phòng: “Chủ nhân?”

Vinh Hoán cũng đã đổi sang tẩm y, ngồi dựa ở trên giường, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mép giường, không lên tiếng.

Hứa Việt biết hắn đang có tâm sự, chỉ nhẹ nhàng quỳ gối ở mép giường, hai tay bưng chén canh giơ lên cao, lẳng lặng chờ.

Hai người từ nhỏ đã được đính hôn. Thế giới này tuy rằng song tính có thể lập gia đình, quyền lực so với nữ tử bình thường cũng lớn hơn, nhưng đa phần là bị đính ước từ nhỏ, đặc biệt là ở các thế gia đại tộc. Nam thê có thể chống đối người ngoài, lại phải thần phục hoàn toàn phu quân của mình, không cho phép có ý nghĩ được ngồi ăn cùng bàn với phu quân.

Hứa Việt là con trai duy nhất của Hứa gia. Vinh Hoán lại là người không thích thân cận cùng người khác. Mặc dù hai người vẫn chưa thành hôn cùng viên phòng*, nhưng sau khi Vinh Hoán được phong hầu lập phủ, theo quy củ y cũng nên dọn vào phủ, tận tâm hầu hạ vị hôn phu.

Đến khi hai đầu gối của Hứa Việt đều tê dại, thì ngón tay đang gõ của Vinh Hoán mới ngừng lại.

Hắn mở mắt ra, nhận lấy canh giải rượu một hơi uống cạn: “Chén để hạ nhân dọn, ngươi lại đây hầu hạ ta nằm một lát.”

Nhân lúc hạ nhân đang thu dọn, Hứa Việt đứng lên chậm rãi hoạt động đầu gối. Vinh Hoán nhìn chằm chằm y, nhất thời không nói gì.

Hạ nhân thu thập xong liền tự giác rời khỏi phòng, Hứa Việt ngồi ở mép giường, lúc này mới có chút khó xử mà ngây ngẩn cả người, Vinh Hoán nói hắn muốn y bồi hắn nằm, nhưng hắn cứ ngồi như vậy, y không có cách nào đi vào được.

Có cho Hứa Việt mười lá gan, y cũng không dám mở miệng bảo vị hôn phu dịch vào trong. Y rối rắm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vinh Hoán một cái. Vinh Hoán đối diện với ánh mắt của y, nhẹ nhàng nheo nheo mắt, Hứa Việt nhất thời giống như bị doạ sợ, nhanh như bay cởi giày, ý đồ vòng qua hắn đi vào.

Vinh Hoán nhìn bộ dạng hoảng loạn của y, cong cong khóe miệng, nâng lên cẳng chân, Hứa Việt lập tức ngã ở trên người hắn.

Hứa thiếu gia thật muốn khóc mà. Vinh Hoán trước kia luôn ở chiến trường, y cùng vị hôn phu 5 năm liền không gặp mặt. Khi nghe nói Vinh Hoán mấy năm nay trong quân lục thân* không nhận, bắt được ai là trị người đấy, y cũng không dám hy vọng xa vời đối phương có thể đối xử với một nam thê như mình tốt một chút, đành phải làm theo lời dạy từ nhỏ của các ma ma, nỗ lực hầu hạ, tận lực không phạm lỗi.

Ai biết hôm nay Vinh Hoán uống rượu xong, lại có thú vui độc ác như vậy!

Y không dám sững sờ lâu, vội vàng bò dậy, đi xuống quỳ thỉnh tội, Vinh Hoán lại ngăn cản hắn: ” Quỳ ở nơi này”.

Hứa Việt không dám trái lệnh, kính cẩn nghe theo mà quỳ gối bên cạch hắn: “Thỉnh chủ nhân trách phạt.”

Vừa dứt lời, Vinh Hoán giơ tay vung một cái tát, trên mặt y dần dần hiện lên màu đỏ, khiến hắn cảm thấy thuận mắt hơn nhiều nhiều.

Hứa Việt hai tay giao nhau chống xuống giường cúi đầu chạm trán vào tay, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ chủ nhân dạy dỗ.”

Y chỉ mặc duy nhất tẩm y rộng thùng thình, chỉ có phần eo bị buộc chặt, dáng người gầy gò mang theo hơi thở thiếu niên làm cả người y yếu ớt đi vài.

Vinh Hoán cười nhạt một tiếng, không nhìn thấy mặt của Hứa Việt làm hắn có chút không thoải mái, lười nhác nói: “Ngẩng đầu lên, nói ta nghe, ngươi sai ở đâu?”

Hứa Việt mang theo một vết đỏ trên mặt ngẩng đầu lên, lại bị hắn làm cho nói không nên lời. Y cảm thấy chính mình không sai, nhưng y có thể nói như vậy sao? Kẻ ngốc cũng biết, Vinh Hoán hôm ra tay, chính là quyết tâm muốn trị y, y sao dám chống đối phu chủ của mình?

Y không có phản ứng lại,im lặng cũng chính là một loại chống đối.

Đợi nửa ngày, thấy y vẫn không nói một lời, Vinh Hoán lắc lắc cánh tay, lại cho y một cái tát. Lần này lực đạo so với lần trước lớn hơn rất nhiều, cả người Hứa Việt nghiêng sang một bên, khóe miệng đã nứt ra.

“Đây là quy củ nhà ai vậy? Gia hỏi chuyện ngươi cũng không trả lời?” Vinh Hoán có vẻ thật sự tức giận, lại dùng chân đá đá mặt của Hứa Việt: “Quỳ cho tốt vào!”

Hứa Việt nhấp nhấp khóe miệng, quỳ thẳng lại, trong lòng trách chính mình nhất thời giận dỗi làm phu chủ tức giận phu, gấp giọng nói: “Tạ chủ nhân trách phạt, nô không dám nữa!”

Vinh Hoán phát hoả xong, rượu cũng đã gần tỉnh. Lúc này đang dùng tay vuốt ve vết tát trên gương mặt của tiểu thê tử, không chút để ý nghe y giải thích lấy lòng: “Đều là nô không tốt, nô không hiểu quy củ đã quên đáp lời, chủ nhân khoan hồng độ lượng, tha thứ cho nô lần này được không?”

Nói xong thấy Vinh Hoán không có phản ứng, Hứa Việt lại nhẹ nhàng cọ cọ bàn hắn của hắn, dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn: “Chủ nhân cứ tùy ý giáo huấn nô, nhưng đừng nóng giận được không? Sức khoẻ của ngài mới quan trọng.”

Vinh Hoán không tỏ ý kiến, chỉ thản nhiên nói: “Việt Nhi.”

“?” Hứa Việt đầy mặt khó hiểu: “Chủ nhân? Nô….”

Vinh Hoán lại một lần đánh gãy lời hắn nói: “Việt Nhi”.

Hứa Việt hình như đã hiểu ý của hắn. Nan thê thường tự xưng với phu quân là “Nô” “Tiểu nô”, coi việc hầu hạ phu quân là quan trọng nhất. Nhưng nếu như nhà chồng có yêu cầu khác, sẽ thuận theo ý phu chủ mà làm, đa số song tính được sủng ái có địa vị cao sẽ có cách xưng hô khác.

Y trong lòng có chút ngọt, một chút uỷ khuất khi bị khi dễ lúc trước liền biến mất, thanh âm càng thêm ngọt ngào, như có dòng nước chảy qua: “Chủ nhân nguyện ý lo lắng dạy dỗ, là phúc phận của Việt Nhi.”

“Việt Nhi cũng thật thông minh.” Vinh Hoán khen y một câu, coi như là ngầm thừa nhận. Có lẽ là cảm thấy vết tát ở hai bên mặt Hứa Việt không cân, hắn lại tùy ý cho y thêm một cái tát.

– ———————————————-

Tẩm y: áo ngủ

Viên phòng: động phòng

Lục thân: Lục thân là 6 thành tố có mối liên hệ gắn kết mật thiết với chủ mệnh. Bao gồm ông bà tổ tiên, cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, cháu chắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.