Nhóm người cũ cùng mới đến nghe thấy Hạ Thần lại mua đất liền sôi nổi không thôi.
“Hạ Thần làm cái gì mà mới tách ra một thời gian ngắn như vậy đã mua được nhiều đất ghớm”
“Lần trước nghe nói hắn đi làm ăn hơn nửa tháng đó, chắc kiếm được bộn tiền đi”
“Ta thấy a, Triệu gia vớ ngay hố vàng rồi. Nghe nói Hạ Thần giờ không cho ông đi làm thuê nữa”
“Ngươi vừa nãy không nghe sao, còn xây nhà mới cho Triệu gia đó”
“Vừa nãy ta thấy Hạ gia cũng đến ghi danh làm việc, Hạ Thần không chút lưu tình không nhận người thân luôn kia kìa”
“Lần này chắc Lưu thị tức rớt luôn cả tròng mắt ra ngoài”
“Báo ứng a, ha ha”
Hạ phụ một đường trở về nhà, ông là cha ruột của Hạ Thần, nhưng trước mặt nhiều người lại nói hắn chỉ có một người cha là Triệu Lương, lại còn một tiếng cha hai tiếng cha mà gọi Triệu phụ rất xuôi miệng.
Còn nói sẽ xây nhà lại cho Triệu gia, vật tư cũng đã mua xong.
Lưu thị tâm tình cũng kém không ít, không nghĩ đến Hạ Thần trước mặt mọi người ném mặt mũi của Hạ gia đi, lại còn không nhận bà cùng Lý thị. Cho người ngoài làm không bằng cho người nhà.
Việc Hạ Thần cùng Hạ gia cắt đứt quan hệ bà đã quăng ra sau đầu. Giờ Hạ Thần ở trước mắt bà chỉ toàn là bạc, là bạc a.
Nghe hắn nói xây nhà cho Triệu gia lại càng tức giận hơn, cha của hắn còn sống sờ sờ trong căn nhà ọp ẹp, chặt chội, đệ đệ muội muội cũng phải chen chút trong một phòng. Vậy mà hắn lại đi xây nhà cho người dưng nước lã.
Bây giờ lại còn mua thêm đất.
Hạ Hoàng Lang cùng Hạ Hoàng Bình tâm trạng cũng không tốt hơn là bao. Hai người ngày mai phải bắt đầu làm việc, mà còn cả ngày phải nhìn thấy gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của tên điên kia. Nghĩ thôi đã muốn rùng mình.
Chỉ có Hạ Nương là tâm tình tốt nhất, đi nấu nước sẽ không phải suốt ngày quần quật làm việc, lại còn hay bị mắng, ở bên kia nấu nước còn có thể kiếm được tiền. Dù phải giao cho nương thì cũng thoải mái hơn ở nhà.
Hạ Thần đợi nhóm quan gia đo đạt xong, liền tặng cho cả nhóm năm lượng bạc để uống rượu. Cả đám quan gia vui vẻ đầy mặt, khen lấy khen để Hạ Thần hào phóng, trước bọn họ đến đo đất, một ngụm trà còn không có uống, vậy mà hai lần đến đo đất cho Hạ Thần, không ít thì cũng được nhiều.
Đợi nhóm quan gia rời đi, cả thôn Vĩnh Đông lại lần nữa oanh động. Hạ Thần vậy mà mua luôn cả núi Nam cùng ngọn núi hắn đang ở.
“Hạ Thần thật sự là phát tài rồi”
“Hai ngọn núi gần hai ngàn lượng a, gia đình ta có thể sống mấy chục năm”
“Hắn có tiền như vậy, sao lại mua núi hoang, này không phải ném tiền vào trong nước sao?”
“Ai biết được, núi nam có mãnh thú, hắn mua lại thì toàn bộ những gì trên núi là của hắn rồi”
“Đúng rồi, không nhớ hắn lúc trước tay không đánh chết hổ sao? Đợi hết tiền lên đánh chết một con đem bán, chẳng phải sống khỏe sao?”
Triệu gia nghe thấy Hạ Thần mua núi cũng nói không ra lời, vị ca tế này của họ, làm việc càng ngày càng khó hiểu.
Còn Hạ gia lại bùng nổ lần nữa, gần hai ngàn lượng, Hạ Thần này chắc chắn là tên điên.
Ngày hôm sau, nhóm người lục tục đến sớm, không một ai trong số họ muốn bị trừ mười văn tiền đâu.
Cũng có thêm một nhóm gần mười người đến xin làm, Hạ Thần liền phân ra một nhóm hai mươi người sang xây dựng lại nhà cho Triệu gia, để cho Triệu phụ cùng Triệu Sâm ở bên đó giám sát thi công.
Còn lại gần trăm người, Hạ Thần muốn trước xây tường vây lại khu đất, lại vây luôn cả ngọn núi bên kia, sẽ có cửa hông thông sang ngọn núi.
Giao cho ba người Hoàng Sâm, Lĩnh Thành cùng Hạ Triết giám sát.
Gạch được liên tục vận chuyển tới, hơn 20 ngày tường vây liền được hoàn thành. Tường cao hơn hai thước, bên trên được gắn đá nhọn để tránh trộm hoặc động vật có thể leo vào.
Mà bên kia nhà Triệu gia đã hoàn thành hơn phân nữa.
Lại nói về Hạ Hoàng Lang cùng Hạ Hoàng Bình, ngày đầu tiên đến làm rất siêng năng, đến ngày thứ ba liền bắt đầu lười biến, làm chậm chạp không nói lại còn cố ý làm rơi vỡ gạch, Hạ Trí làm giám sát khu vực của hai người, vốn đã không ưa bọn họ, liền đem chuyện này nói cho Hạ Thần, hôm sau, Hạ Thần bắt đầu nhìn chằm chằm bọn họ làm việc.
Sau khi về nhà liền khóc nháo với Lưu thị không đi làm nữa. Hạ Thần cứ nhìn chằm chằm bọn họ như hổ rình mồi, lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống họ.
Ngày hôm sau, liền trốn trong phòng không đi làm mặc cho Lưu thị ở bên ngoài mắng chửi.
Thấy vậy, Lưu thị chỉ có thể chạy đến chỗ Hạ Thần kết toán tiền công bốn ngày làm của bọn họ.
Cuối cùng, Hạ gia chỉ còn có Hạ phụ còn ở lại làm, cùng Hạ Nương giúp nấu nước.
Sau khi tường vây xây xong, Hạ Thần cho phép mọi người nghỉ một ngày lấy sức.
Sau đó liền bắt tay vào làm nhà.
Bởi vì không đủ người nên hắn chỉ có thể chia ra ba nhóm, một nhóm hơn ba mươi người.
Những khu đất đều đã được đánh dấu giống trong bản thiết kế.
Hoàng Lĩnh giám sát một nhóm xây dựng khu nhà cho người làm, Hạ Trí cùng Hoàng Sâm giám sát một nhóm đào hai hồ nước, tức phụ hắn muốn một hồ nuôi cá, một hồ trồng sen.
Còn bản thân hắn sẽ giám sát xây nhà. Nhà này phải hoàn toàn theo ý hắn.
Chớp mắt cái bên phía Triệu gia đã hoàn thành nhà xong, vừa tròn một tháng.
Hạ thần liền tụ họp mọi người kết toán tiền công trong tháng này.
Mọi người ai cũng nghĩ chắc sẽ được sáu mươi văn như trước, Hạ Thần sẽ không keo kiệt hạ lương xuống đâu. Bởi vì lúc tới làm không có nghe hắn thông báo tiền lương một ngày bao nhiêu.
“Hôm nay ta kết toán tiền công tháng này, ta đã hỏi qua ở huyện thành tiền công xây nhà là sáu mươi văn một ngày bao ăn ở. Nhưng ta ở đây không có bao ăn ở liền không có keo kiệt tính cho mọi người một trăm văn một ngày đi.” Hạ Thần nói
“Một trăm văn a, vậy một tháng này ta kiếm được ba lượng bạc rồi”
“Này con trai ta có thể tiếp tục đi đọc sách rồi”
Đám người vừa nghe tháng này kiếm được ba lượng bạc liền nhao nhao bàn tán, trong lòng ai cũng cảm kích Hạ Thần hào phóng.
Triệu phụ cùng Triệu Lâm khiêng một cái rương nặng đến, vừa mở ra mặt ai nấy cũng đều sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào trong rương.
Toàn là bạc trắng toát, này phải có tới mấy trăm lượng a.
Hạ Thần nghe rất rõ tiếng nuốc nước bọt ừng ực. Bạc này hắn đã đổi ra đều là một lượng, phát ra chỉ cầm lấy ba nén là được.
Lúc đầu hắn định tiền công là tám mươi văn, nhưng nghĩ lẻ ra sẽ lại phiền phức nên dứt khoát tính cho chẵn ba lượng.
Nhóm giúp nấu nước được chín trăm văn tiền công, Hạ Thần dứt khoát cho hẳn một lượng. Bốn người cười đến không thấy mắt, miệng ngoác muốn đến mang tai, một tháng kiếm được tận một lượng. Lại còn thêm phu quân bọn họ được ba lượng. Này bình thường phải làm mấy tháng mới có được đó.
Phát tiền công xong liền nghe Hạ Thần nói
“Mọi người siêng năng làm việc, ta đều nhìn thấy. Đợi hoàn thành xong sẽ không thiếu tiền thưởng cho mọi người”
Đám người lại nhao nhao cảm tạ. Thời gian rảnh này họ kiếm được không ít rồi a.
Ai nấy cầm bạc hớn hở về nhà.
Nhìn thấy Hạ phụ cầm ba lượng bạc về, thêm Hạ Nương chín trăm văn tiền, Lưu thị trong nhà lại một trận mắng chửi.
Mà người chịu trận chính là Hạ Hoàng Lang cùng Hạ Hoàng Bình.
Hạ Nương giấu đi một trăm văn, cô không muốn đưa hết cho Lưu thị, cho dù cô có đưa hết cũng sẽ không tìm được từ Lưu thị một phần tình cảm nào.
Đến cùng tiền cũng sẽ chỉ lo cho tứ ca cùng muội muội mà thôi. Cô cũng muốn lưu lại một đường lui cho chính mình sau này.
Cô cũng đã nói với nhóm người làm cùng, nếu nương cô có hỏi thì nói cũng được chín trăm văn, bọn họ cũng đồng ý.