Tôi tên là Lý Tiêu. Tôi chỉ còn sống được ba tháng nữa.
6 tiếng trước khi tôi gặp cô ấy ở quán bar Modu, bác sĩ Trần khuyên tôi đừng trì hoãn nữa, phải điều trị hoá trị càng sớm càng tốt.
“Hoá trị thì sẽ cầm cự được bao lâu?”
“Một hoặc hai năm.”
“Nếu không hoá trị?”
“Ba tháng”
Tôi nói, tôi chọn ba tháng!
Tôi không muốn dựa vào máy móc để tiếp tục cuộc sống trên giường bệ.nh, tôi muốn được sống như một người bình thường.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, tôi đã nghĩ rằng bản thân rất ngầu nhưng trong lòng rất khó chịu, khó chịu đến mức muốn đập phá mọi thứ trước mặt mình.
Thậm chí vào đêm hôm đó, tôi đã tồn tại ý nghĩ muốn t.ự t.ử.
Do đó, 2 giờ trước khi gặp cô ấy, tôi đã đứng trên ban công căn hộ của mình.
Tôi là đứa con ngoài giá thú chưa từng được gặp mặt cha mình lấy một lần, sau khi mẹ tôi qua đời, tôi gần như không còn luyến tiếc gì thế gian này nữa.
Nhưng khi vừa định bước thêm một bước, tôi chợt nhớ ra hình như bản thân còn rất nhiều việc phải làm.
Trong 7 hoặc 8 năm qua, tôi chỉ chăm lo gây dựng sự nghiệp, mỗi ngày có vô số email và cuộc họp phải xử lý, tôi không thể ngủ quá ba ngày một tuần. Thật vất vả mới tích lũy được khối gia sản như hiện tại nhưng ông trời không cho tôi sống tiếp.
Tôi đã lập ra một danh sách.
Khi đọc “The Bucket List” của Nicholson và Morgan Freeman, tôi cũng có suy nghĩ như hai ông già đó, cho dù có sắp c.h.ết cũng phải sống thật hạnh phúc.
Vì vậy, ở gạch dòng đầu tiên, tôi viết: “Hẹn hò với cô gái xinh đẹp nhất.”
Tôi đã tự cười sau khi viết điều này, đây là lần đầu tiên tôi cười trong ngày hôm nay.
Tôi đã đến Modu. Hộp đêm này không tệ, trước đây tôi đã đến rất nhiều lần cùng khách hàng. Thế nhưng đây là lần đầu tiên đi một mình.
Tôi nói với quản lý ở đó: “Tôi muốn đặt một bàn tốt nhất tại đây.”
“Vì là thứ bảy nên giá sẽ đắt hơn thường ngày.”
“Tốt”
“Quý khách có muốn sắp xếp một số người đẹp không ạ?”
“Không cần.”
Đêm hôm đó, một vài cô gái xinh xắn lần lượt đi tới, hoặc là muốn uống rượu, hoặc là mời khiêu vũ, hoặc trực tiếp hỏi Wechat, còn nói bản thân bị mệt hỏi tôi có muốn ra ngoài tìm một nơi để nghỉ ngơi hay không.
Hầu hết đều trẻ hơn tôi năm tuổi trở lên.
Theo kế hoạch, tôi kết bạn từng người trong số họ và chọn lấy một người đẹp nhất.
Thế nhưng đêm hôm đó, dù tôi đã buông thả bản thân nhưng không một ai khiến tôi nổi hứng thú. Bọn họ trang điểm rất dày, loè loẹt giống nhau, không khác là bao những người trước đây tôi từng thuê để tiếp các khách hàng trung niên và lớn tuổi.
Cho đến khi có một cô gái trẻ mảnh khảnh đi đến, diễn xuất vô cùng vụng về mời rượu tôi, cô ấy nói cô ấy cùng đám chị em chơi trò, bị thua phải làm theo yêu cầu của những người khác.
Tôi sửng sốt cả buổi.
Lý do tầm thường như vậy chỉ có thể lừa gạt được những gã đàn ông khù khờ mà thôi.
Thế nhưng tôi vẫn uống ly rượu đó với cô ấy, tôi rất muốn xem trò lừa bịp này sẽ kết thúc như thế nào. Sau đó, thậm chí tôi không thèm uống nữa, một lòng dõi theo cô ấy.
Khoảng hai mươi phút sau, cô ấy thực sự quay trở lại.
Lần này còn mạnh dạn hơn, cô ấy giả vờ say, ngã vào vòng tay tôi.
Tôi không nhịn được cười, thầm nghĩ hôm nay là cô ấy, nhất định là cô ấy.
Và suốt những ngày sau đó, tôi rất biết ơn bản thân vì quyết định trong đêm hôm đó.
Cô ấy đã cho tôi một cảm giác rất lạ, nhưng tôi không biết phải làm sao mới diễn tả được nó.
Đêm đó, cô ấy đến chỗ tôi, rất vui vẻ rất chân thành, hoàn toàn khác với bộ dạng tâm cơ khi ở trong hộp đêm.
Cô ấy nói rằng tôi rất đẹp trai, cô ấy không muốn ngủ, còn nhiệt tình rủ tôi uống rượu.
Sau đó, cô ấy say khướt, tựa hồ đã hoàn toàn quên mất mục đích muốn câu dẫn tôi.
Cô ấy bắt tôi chơi trò đập gối, sau khi làm rách vài chiếc đệm sofa, đột nhiên cô ấy có ý thích nghịch nước.
Chúng tôi gần như khiến phòng tắm lộn xộn hết lên.
Cuối cùng khi cả người ướt sũng, cô ấy kéo tôi ra ngoài với đôi chân trần, nói rằng muốn hôn tôi tại cửa kính lớn ngoài phòng khách.
Tôi nói: “Trước mắt lau khô người đã, được không?”
“Không, rất mất hứng.”
Hôn rồi lại hôn, không biết qua bao lâu, cô ấy tâm tình kích động nói:
“Cảm ơn anh đã đối xử rất tốt với loại người như tôi.”
“Tôi không nói dối, tôi thực sự rất cảm động, anh giàu như vậy mà để mặc tôi phá tan nhà ra như vậy, bố tôi còn không tốt bằng anh.”
Sau đó, cô ấy thật sự khóc lớn. Vừa khóc vừa lau, vừa nức nở vừa nói:
“Xong rồi… xong rồi… tôi còn muốn dụ dỗ anh… bây giờ nhất định là rất xấu… hết rồi… hết thật rồi…”
Cho đến khi trời sáng lên, cô ấy ngủ thiếp đi trong vòng tay của tôi.
Rúc vào người như con mèo nhỏ, bờ môi khẽ chạm lên cánh tay của tôi.
Đêm đó, tôi không ngủ, nhìn cô ấy đến sáng.
Khi ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào lúm đồng tiền trên đôi má đang ngủ say của cô ấy, nhẹ nhàng phác hoạ lên khuôn mặt và nhuộm vàng hàng mi cong vút.
Cuối cùng tôi đã hiểu cô ấy đã mang đến cho tôi cảm giác gì.
Cảm giác đó chính là: “Tôi đang sống!”