“Xán Anh, chúng ta đi thôi.”
Hắn hận người phụ nữ này ba năm, lúc nhìn thấy hắn, vẫn tránh hắn như tránh ôn dịch vào ba năm trước. Hắn thật sự thích một người phụ nữ hèn nhát và nhát gan như vậy? Nam Lạc cười khổ lắc đầu, ôm đứa nhỏ quay người rồi đi.
“Nam Lạc, sau này ta nhất định sẽ không phụ ngươi. Ta sẽ không lấy bất kì ai nữa, chỉ có ngươi là của ta. Nam Lạc, hãy tin ta.” Rốt cuộc là ai đã hứa hẹn với hắn?
Hắn vốn cho rằng, trước mặt nàng, giả vờ tức giận sẽ khiến nàng cảm thấy hổ thẹn, để nàng biết rằng, hắn có quan tâm đến nàng mới hận nàng. Kết quả là người này thật sự không thèm để ý đến hắn? Vậy ra, nàng cùng phụ nữ thế gian này giống nhau, đều để ý đến quá khứ không thể chấp nhận của hắn. Hiện giờ, nàng chân chính tìm được một người cùng nàng trọn vẹn “một đời một đôi”, hắn còn mặt dày mày dạn lôi kéo nàng làm gì? Hắn nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, máu không ngừng tuôn ra, nhưng dường như hắn không cảm nhận được, vẻ mặt chết lặng, biểu cảm lạnh băng.
Trở lại Ngô phủ, người nọ đã về. Lý đa đa phục vụ từ khi hắn còn ở Lý phủ cho đến bây giờ, đã đứng đợi hắn ở cửa một thời gian. Nhìn thấy thân ảnh hắn xuất hiện ở cửa, thì chạy nhanh ra đón: “Phu nhân đã trở lại, ta đưa Xán Anh đi ngủ. “Nhắc tới người kia, biểu cảm trên mặt Lý đa đa đầy vẻ sợ hãi, nhìn Nam Lạc với ánh mắt thương hại. Nam Lạc vẫn lạnh nhạt gật đầu với ông: “Đầu của Xán Anh hơi nóng, ông làm chút cháo cho nó là được.” Nói lời này, Lý đa đa ngẩng đầu lên, Nam Lạc đã đi về hướng đại sảnh. Nhìn bóng dáng hắn rời đi, ông lại thở dài.
Hồi ở Lý phủ, tuy cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng ít ra vẫn còn thấy một ít nụ cười trên mặt người này. Kể từ khi được đưa đến Ngô phủ ba năm trước, ông chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này cười một lần nào nữa. Ba năm qua đi, ông nhìn thấy người này đứng trước cửa sổ trong phòng, ngơ ngác nhìn ra ngoài. Ban đầu ông còn tưởng rằng có cái gì đẹp nên đặc biệt qua xem thử. Bên ngoài cửa sổ, ngoại trừ một cái cây không nở hoa thì chỉ có một đống bia mộ, hại ông đêm đêm sợ đến mức mộng mị. Ông càng ngày càng không hiểu những gì được chôn sâu nơi đáy lòng Nam Lạc, ông chỉ mơ hồ biết Nam Lạc đang đợi chờ điều gì đó.
Khi Nam Lạc đến đại sảnh, nơi đó đã có vài người ngồi rồi. Một trong số đó là gia chủ họ Ngô, người hiện là nơi chốn cho hắn nương thân. . Truyện chính ở — TгùмTruyệ n. m e —
“Châm trà cho các vị khách nhân.”
Vốn dĩ việc châm trà là do người hầu trong phủ đảm nhiệm, hắn trên danh nghĩa là chủ nhân của Ngô phủ lại phải thường xuyên làm loại việc này. Hắn đã quen rồi, ngay cả kĩ năng pha trà cũng ngày càng tiến bộ.
Chờ hắn châm trà xong cho từng người một, trở lại bên người nọ. Người nọ bảo hắn: “Ngươi ở đây tiếp đón bọn họ cho chu đáo, có khi sau này sẽ làm khách ở phủ bọn họ.” Người nọ cười nhẹ, khẽ vỗ lên tay hắn. Hắn không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta: “Ngài không phải đã nói, sẽ không tặng Nam Lạc cho người khác sao?” Động tác vỗ vỗ của người người nọ trên tay hắn dừng lại, không trả lời mà chỉ nhìn hắn. Sau một thời gian, người nọ mới hạ giọng nói chuyện với hắn: “Hoàng bảng đã được truyền xuống, sau ta muốn lên kinh thành nhậm chức…Ngươi cũng biết ta thực sự không thể đưa ngươi theo. Chính phu của ta…xuất thân ít nhất cũng phải là tiểu hộ trong sạch. Hưu thư…Ngươi cầm lấy đi. Từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa.” Nàng ta nói lời này, chột dạ không dám nhìn người trước mắt. Hắn im lặng hồi lâu không đáp lại lời nàng ta. Nàng ta xoay người, chuẩn bị rời đi, lại nghe người phía sau rốt cuộc cũng lên tiếng: “Nam Lạc tại đây chúc mừng chủ nhân, con đường làm quan thuận lợi, lấy được một phòng mỹ quyến, con cháu đầy đàn.”
Vậy là không thể níu giữ ngươi sao?
Sống cùng người này ba năm, hắn có chủ ý gì, nàng ta đều vô cùng rõ ràng.
Nàng ta vẫy vẫy tay về phía hắn.Thêm bao nhiêu lời nữa cũng không giữ được nàng ta vốn ý đã tuyệt.
Khi cánh cửa sắp đóng lại, nàng ta xoay người liếc mắt nhìn người đàn ông này lần cuối. Hắn rất đẹp, cười lên cũng rất đẹp mắt. Nhớ trước đây, nàng ta bị vẻ đẹp khuynh thành của hắn làm cho kinh ngạc đến sững sờ. Đã từng hứa với hắn về một vị trí chính phu, bây giờ nhớ đến cũng chỉ là xót thương thân phận phiêu bạt của hắn, bơ vơ không nơi nương tựa, vì thế nàng ta liền giúp hắn nuôi con của người khác. Tuy nhiên hắn không trong trắng, một ải này từ đầu đến cuối nàng ta không vượt qua được.
Đáng tiếc.
Nàng ta có chút luyến tiếc, nhưng buộc bản thân phải xoay người, không nhìn nữa mà ngẩng đầu ưỡn ngực đi nhanh.
Lúc Lý Phong Hoa tới Ngô phủ thì trời đã khuya, nàng đành ôm cây đợi thỏ bên ngoài, biết rõ không có khả năng, nàng vẫn chờ mong Nam Lạc xuất hiện trước mặt mình. Sau đó, nàng sẽ tặng hắn món quà đầu tiên sau khi hội ngộ. Nàng ôm món quà vào lòng với nụ cười trên môi, không nhịn được lại lôi gói phấn mặt được bao kĩ ra xem lại lần nữa, rồi cẩn thận từng li từng tí đặt nó trong lồng ngực, sợ không thấy. Tiếc là, nàng đợi rất lâu mà không thấy ai ra, đành trở về đợi ngày mai lại tới.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, khi nàng thức dậy chuẩn bị mặc quần áo vào, sư thúc ngoài cửa lớn tiếng gọi nàng, có vẻ rất lo lắng. Nàng chỉ đành nhanh mặc quần áo, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Khi chạy ra sân, nàng mơ hồ nghe được tiếng khóc quen thuộc của một đứa trẻ, cau mày nhìn một già một nít trước mặt: “Sư thúc, đây là?” Sư thúc còn chưa kịp trả lời, ông lão trước mặt đã nức nở đáp: “Công tử đi rồi, không quay về nữa.”