Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tú Niên vừa đến Học viện đã bị Phương Tầm gọi lại.
“Cô giáo Kỷ, em có chuyện muốn nói với chị.”
“Chuyện gì?”
Phương Tầm hạ giọng: “Có học sinh nhìn thấy chị và Phó viện trưởng Chu ở bên ngoài phòng học vũ đạo… trông không vui vẻ lắm.”
Kỷ Tú Niên: “Để chị xem đứa nhóc nào mà rảnh vậy.”
Hôm qua Chu Lang nói một câu khó hiểu xong đã đi mất.
Sau đó liền có học sinh tung tin hai người tranh cãi, nói lúc nàng quay lại phòng học vẻ mặt không vui.
Phương Tầm luôn đi nhiều chuyện khắp nơi, trên thì hóng chuyện các thể loại minh tinh trong giới giải trí, ăn dưa thường trú ở các diễn đàn Tieba; dưới thì hóng chuyện giáo sư của Học viện nào đó đánh nhau với vợ, rồi hôm trước mới sinh một đứa bé béo tám cân tám lạng.
Quả nhiên, tính hóng hớt của Phương Tầm lại hừng hực: “Cô giáo Kỷ, rốt cuộc sao chị với Phó viện trưởng Chu lại cãi nhau thế ạ?”
Buổi hội họp hôm đó nhìn hai người có vẻ không hòa thuận.
Kỷ Tú Niên vỗ vỗ đầu cô: “Giỏi quá nhỉ, hóng chuyện lên cả trên đầu chị rồi. Chị đi đây, có việc hẹn với viện trưởng.”
Phương Tầm xoa xoa tóc, vẻ mặt không cam lòng: “Dạ.”
Không sao, không hỏi được chị ấy thì cô tự quan sát là được.
Theo cô thấy, giữa hai người này chắc chắn có vấn đề.
Kỷ Tú Niên gõ cửa đi vào, Hách Thư Du đang tưới nước cho bồn hoa trên bàn, cười nói: “Cô Kỷ, tới rồi à.”
“Viện trưởng, triển lãm tranh tốt nghiệp của sinh viên, tôi có thể giúp một tay.”
“Cô đồng ý là tốt rồi. Thầy Phương Hồi ấy… Anh ta là người tốt, nhưng không dễ hòa hợp lắm.”
“Nhìn anh ta có vẻ khó gần, nhưng thật ra lại rất dễ nói chuyện. Nếu không còn chuyện gì, vậy tôi về trước nhé?”
Hách Thư Du gọi nàng lại: “Đúng rồi, cô Kỷ, cô và Chu Lang quen nhau từ trước à?”
Kỷ Tú Niên ngừng một lát: “…Cũng coi là vậy.”
“Thân không?”
“Không thân.”
“Thân chứ.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Chu Lang đẩy cánh cửa khép hờ ra: “Đàn anh, em với Giáo sư Kỷ đã quen nhau từ trước rồi, không phải anh hỏi em thấy giáo viên nào của Học viện thích hợp để kết nối hai bên nhất sao? Em thấy cô ấy là phù hợp nhất rồi.”
Hách Thư Du cười: “Bảo sao hôm ấy em nói không ngại chung văn phòng với cô Kỷ… Nếu quen nhau thì dễ làm việc rồi. Cô Kỷ, cô có tiện không?”
Kỷ Tú Niên: “Xin lỗi, không tiện ạ.”
Giọng nói nhẹ nhàng, ngữ điệu kiên định.
Thái độ Hách Thư Du hiền hoà: “Được rồi, không sao. Chuyện này… Cũng tại đứa đàn em này của tôi cứ thích gì thì làm nấy, hôm đó em ấy thấy…”
“Đàn anh,” Chu Lang cười ngắt lời anh ta, “Mười phút sau mở họp, anh đi trước đi chứ?”
Hách Thư Du thấy cô liếc mắt liền biết cô đang có tính toán riêng: “Được rồi, tôi đi trước đây, hai người tán gẫu đi. Lát nữa nhớ phải đến đấy.”
–
Kỷ Tú Niên về văn phòng lấy sổ tay, sau khi vào phòng họp vẫn như thường ngày ngồi ở vị trí không gây chú ý.
Nội dung hội nghị là thảo luận phương án quyên tặng của Tập đoàn Nhạc Hằng.
Các khu giảng đường trong trường rất chật hẹp, việc xây dựng toà nhà mới cần phải thông qua quá trình phê duyệt của các bộ ngành cấp trên, diễn ra rất lâu và mất rất nhiều thời gian. Mua một tòa nhà lớn ở bên ngoài trường thì lại vướng phải vấn đề chọn địa điểm và đảm bảo an toàn đi lại cho sinh viên.
Những trường hợp lấy ý kiến công khai như vậy, Kỷ Tú Niên đều không thích lên tiếng.
Nàng nghe ý kiến của người khác, thỉnh thoảng ngẩng đầu, góc mắt theo bản năng rơi xuống một bên trên người Chu Lang… Phát hiện cô cũng trầm mặc.
Kỷ Tú Niên vừa chuẩn bị thu hồi ánh mắt, người vẫn luôn rũ mắt trầm tư kia lại ngẩng đầu, như thể phát hiện được điều gì đó, ánh mắt đối diện trực tiếp với nàng, rồi sau đó lộ ra chút ý cười cực kỳ mờ nhạt.
Giọng nói của cô rất có lực xuyên thấu: “Giáo sư Kỷ, cô có ý kiến gì không?”
Sao lại gọi Giáo sư Kỷ?
Phương Tầm và trợ lý Sầm Dao của viện trưởng đang ghi chép lại nội dung hội nghị, lần thứ hai nghe thấy Kỷ Tú Niên bị điểm danh, cảm thấy kinh ngạc.
Các giáo viên khác cũng ngây ngẩn cả người, sau đó mới nhớ ra… tin đồn hai người không hòa thuận, nhớ tới chuyện ở hội trường hôm trước, đúng thật Chu Lang cũng không nể mặt Kỷ Tú Niên cho lắm.
Lông mi Kỷ Tú Niên khẽ rũ xuống: “Thời gian gấp rút, tu sửa các tòa nhà trong trường ít nhất cũng phải tốn hai năm. Tôi nghiêng về phương án hai hơn. Ngoài ra bổ sung một chút, số tiền này không nhỏ, chắc nên bố trí tổ giám sát tài chính, đảm bảo cho kinh phí được sử dụng hợp lý.”
Cao Khải Nhuế cười nhạo: “Giáo sư Kỷ, Tập đoàn Nhạc Hằng là doanh nghiệp lớn nổi tiếng trong ngoài nước, tuy rằng mấy năm gần đây có những doanh nghiệp thông qua việc quyên tặng xã hội để trốn thuế, nhưng Phó viện trưởng Chu là cựu học sinh của Ninh Đại, cũng là giáo sư khách mời, cô nói thế… là không tin Phó viện trưởng Chu à?”
Những lời này của cô ta cực kì khiêu khích, hơn nữa cộng với tin đồn trước kia hai người không hòa thuận khiến không khí đột nhiên trở nên có phần giương cung bạt kiếm căng thẳng.
Giảng viên Mạnh Tiểu Dĩnh ngồi bên cạnh cô ta cũng châm chọc: “Giáo sư Kỷ đứng trên cao nên nhìn cũng được xa. Quả nhiên suy nghĩ thấu đáo quá nhỉ.”
Vài ánh mắt mịt mờ thắc mắc đổ dồn tới, Kỷ Tú Niên mặt không đổi sắc: “Tổ giám sát tài chính chịu trách nhiệm cho Học viện nhưng cũng là để chịu trách nhiệm cho Tập đoàn Nhạc Hằng. Chủ nhiệm Cao nghĩ nhiều rồi, đừng suy diễn quá đà. Tôi việc nào ra việc đó, không nhắm vào bất kì ai.”
Lông mày Cao Khải Nhuế nhăn lại.
Những người còn lại đều biết hai người kia bất hòa với Kỷ Tú Niên, đều không lên tiếng, ánh mắt trộm nhìn về phía Phó viện trưởng Chu vẫn đang trầm mặc, muốn xem thử phản ứng của cô.
Đáng tiếc là trừ lúc nãy lên tiếng gọi Kỷ Tú Niên thì vẻ mặt của Chu Lang vẫn bình tĩnh, không biểu lộ cảm xúc.
Hách Thư Du muốn kết thúc tranh luận: “Các giáo viên nói đều đúng, vấn đề này rất quan trọng, tổ công tác của học viện sẽ xem xét lại.”
Chu Lang lại không thuận theo ý anh ta: “Không sao, Giáo sư Kỷ không tin tôi, vậy Giáo sư Kỷ đến làm tổ trưởng tổ giám sát tài chính đi.”
Kỷ Tú Niên không lên tiếng, làm như mắt điếc tai ngơ.
Hách Thư Du đứng lên: “Được rồi, để bàn sau đi.”
Anh ta cảm thấy hơi đau đầu rồi… Chẳng lẽ, Chu Lang thật sự có vấn đề gì đó với Kỷ Tú Niên sao?
Cho nên mới nói muốn chung gian phòng với cô ấy, còn muốn cô ấy phụ trách kết nối Học viện và bên Nhạc Hằng.
Chu Lang mỉm cười, cũng không nói nữa.
Hội nghị kết thúc, Chu Lang nghe điện thoại, ra ngoài hơi muộn một chút, đi chưa được mấy bước đúng lúc gặp được Cao Khải Nhuế.
Cao Khải Nhuế cười với cô: “Phó viện trưởng Chu, tính tình của Giáo sư Kỷ cô cũng biết rồi đấy, nói chuyện lúc nào cũng khá thẳng thắn…”
Bước chân Chu Lang khựng lại, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua, mơ hồ nhớ ra… Cao Khải Nhuế là bạn cùng phòng thời đại học của Kỷ Tú Niên.
Cô ghét nhất là loại người đâm bị thóc chọc bị gạo này: “Cao… Chủ nhiệm Cao?”
Cao Khải Nhuế ngẩn người: “Phó viện trưởng Chu, cứ gọi tên tôi là được rồi.”
Nụ cười của Chu Lang càng trở nên hòa nhã hơn: “Chủ nhiệm Cao, Học viện nhiều việc, vất vả cho cô rồi. Còn chuyện của tôi, không cần cô nhọc lòng.”
Cô ta là cái thá gì.
Nhúng tay vào chuyện của cô và Kỷ Tú Niên, còn muốn mượn tay cô làm Kỷ Tú Niên khó xử tiến thoái lưỡng nan.
Chuyện của bọn họ, không đến lượt người khác nhúng tay vào.
Chuyện Cao Khải Nhuế giở trò châm chọc cũng không phải lần đầu, người khác thì có thể còn tỏ vẻ khách sáo, nhưng đáng tiếc Chu Lang không phải người thích khách sáo.
Cô ta miễn cưỡng gượng cười: “Công việc ở Học viện cũng không ít.”
Chu Lang thu lấy biểu cảm rất nhỏ trên mặt cô ta vào trong mắt, xoay người liền rời đi, đuổi theo Kỷ Tú Niên cách đó không xa.
Kỷ Tú Niên đang tìm chìa khóa văn phòng, bị người ta bắt lấy khuỷu tay từ phía sau: “Giáo sư Kỷ, chị có ý kiến với tôi à?”
Kỷ Tú Niên đứng lại, muốn tránh khỏi tay Chu Lang: “Không có.”
Chu Lang không buông tay, còn kéo nàng về phía bệ cửa sổ cuối hành lang: “Vậy là Giáo sư Kỷ không tin tôi sao?”
Lông mày Kỷ Tú Niên nhíu lại: “Không phải, cô nghĩ nhiều rồi.”
Chu Lang nhìn nàng chằm chằm, cách nàng càng ngày càng gần: “Giáo sư Kỷ… Tôi đang giải quyết công việc chung, nhưng chị lại không hợp tác với tôi đấy.”
Kỷ Tú Niên xoay ngang cánh tay ngăn trở thân thể đang nghiêng về phía trước của cô: “Bây giờ cũng là đang giải quyết công việc chung à?”
Chu Lang bắt lấy cánh tay nàng, cười thở dài một hơi: “Kỷ Tú Niên.”
Kỷ Tú Niên vốn muốn tránh, nhưng nghe thấy cô lần đầu tiên gọi tên mình từ khi gặp lại, liền sửng sốt.
Vừa nâng mắt đã nhìn thấy khuôn mặt Chu Lang gần ngay trước mắt.
Nàng… vẫn chưa được nhìn kỹ dáng vẻ hiện tại của em ấy.
Khoảng cách gần như vậy, gần đến mức nàng có thể nhìn thấy rõ hai nếp nhăn mờ nhạt ở dưới mắt em ấy, nhìn thấy đồng tử đen nhánh của em ấy vẫn trong trẻo, vẫn có thể phản chiếu hình bóng của mình rõ ràng đến vậy.
Biết là nên dứt khoát đẩy cô ra, nhưng tay nàng bị nắm lấy không thể động đậy, tâm tư lại càng bị mê hoặc, dùng sức chớp mắt, chỉ bất lực quay đầu đi.
Nhưng, động tác của người kia ngừng lại.
Sau đó cười nói: “Chủ nhiệm Cao, cảm giác đứng ở góc tường nghe người khác thế nào?”
Kỷ Tú Niên chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đứng cách đó không xa.
Chu Lang buông tay Kỷ Tú Niên ra, xoay người, tươi cười rạng rỡ động lòng người: “Muốn nghe cái gì, muốn nhìn cái gì, hay là… muốn chụp cái gì?”
Ngón tay Cao Khải Nhuế nắm chặt lấy di động, gượng cười: “Phó viện trưởng Chu cứ đùa, tôi về văn phòng lấy văn kiện, hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Phó viện trưởng Chu: “Thế à, vậy Chủ nhiệm Cao đi thong thả.”
Cao Khải Nhuế xoay người, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.
Con ả Chu Lang chẳng qua là có vài ba cái đồng tiền dơ bẩn, lại vênh mặt nói chuyện, hất hàm sai khiến cô… Nhưng chẳng sao, bọn họ tình nhân cũ gặp lại, không chừng ngày nào đó sẽ lóe lên tia lửa. Trên mạng cứ kêu gọi đồng tính có thể kết hôn thì sao, đặt trong thực tế, giảng viên đại học come out… Cô không tin Kỷ Tú Niên còn có thể ở lại trong trường!
Cô ta cười lạnh một tiếng.
Tốt nhất đám bọn họ nên giấu cái đuôi cho kỹ vào, để cô phát hiện ra chút sơ hở nào thì cứ chờ xem.
Một bên khác, Chu Lang đứng cạnh cửa sổ nhìn Cao Khải Nhuế đánh xe rời đi: “Bạn cùng phòng đại học này của chị, là loại chẳng ra gì đâu.”
Lòng bàn tay Kỷ Tú Niên đổ mồ hôi, cô nhẹ nhàng lau lên vạt áo: “Phó viện trưởng Chu, xin cô sau này đứng đắn một chút đi.”
Chu Lang cười: “Đứng đắn? Ngại quá, hình như từ điển của tôi không có hai chữ đứng đắn này.”
Vẻ mặt Kỷ Tú Niên trở nên lạnh nhạt, vòng qua nàng rời đi.
Chu Lang không ngăn nàng lại nữa.
–
Nháy mắt đã đến thứ sáu.
Cả tuần nay Kỷ Tú Niên bận làm biên đạo cho Hội sinh viên, rất ít khi tới Học viện, cũng không gặp được Chu Lang.
Còn về vấn đề làm cầu nối giữa hai bên lần trước, vì nàng tỏ rõ thái độ không muốn nên Hách Thư Du cũng không bắt nàng phụ trách.
Nàng không muốn gặp Chu Lang… Bây giờ Chu Lang làm nàng cảm thấy xa lạ, mỗi một câu nói, mỗi một hành động, đều như thể chỉ do nhất thời hứng khởi, không thể nắm bắt được.
Buổi tối 10 giờ, Kỷ Tú Niên làm việc xong, về học viện lấy tài liệu, lúc đi qua văn phòng viện trưởng thấy bên trong còn sáng đèn, mơ hồ nghe thấy Hách Thư Du đang gọi điện thoại.
“Chu Lang, đừng có vô lý. Sao em cứ đòi phải là cô Kỷ thế? Bây giờ mọi người đều chỉ chờ em gật đầu thôi đấy.”
“Anh tìm ai thay à… Chuyện này để thứ hai anh báo lại cho em. Bây giờ vẫn chưa tìm được giáo viên nào phụ trách…”
“Con nhỏ không có lương tâm, cô coi đàn anh của cô là trò đùa đấy à? Biết anh mày vừa mới chuyển đến mà vẫn muốn chơi anh một vố hả?”
Kỷ Tú Niên cũng không biết phải làm sao.
Nàng hiểu rõ Chu Lang, tính tình đại tiểu thư, lúc nổi hứng lên thì rất cố chấp, chẳng ai làm gì được.
Nàng muốn giúp Hách Thư Du một tay, nhưng thật sự không muốn tiếp xúc quá nhiều với Chu Lang.
Vì vậy lặng lẽ tránh đi.
Vào văn phòng lấy tài liệu giảng dạy xong, Kỷ Tú Niên xuống lầu, tình cờ gặp Hách Thư Du đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, hình như đang nhờ giáo viên nào đó phụ trách.
Có vẻ không thuyết phục được đối phương, Hách Thư Du đành cúp điện thoại, đúng lúc thấy Kỷ Tú Niên: “Cô Kỷ, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Vâng? Anh nói đi.”
“Tôi đã liên hệ với chuyên gia mà lần trước tôi bảo cô rồi. Bây giờ đứa nhỏ nhà cô khỏe hơn chút nào chưa? Hôm nào sẽ tôi dẫn hai người đến.”
“Thật ạ? Cảm ơn anh nhiều lắm, để tôi mời anh một bữa cơm đi.”
“Không cần đâu, cô khách sáo thế làm gì.”
“Không đâu, tôi thật lòng đấy.”
Hách Thư Du cũng không biết phải làm sao: “Giáo sư Kỷ, tôi cũng thật lòng mà, cô khách sáo quá đấy.”
Anh ta và Kỷ Tú Niên quen nhau ở một hội nghị học thuật, lúc ấy thuận tay giúp nàng đóng dấu một tập tài liệu, gần đây anh ta được điều tới Ninh Đại, nàng cũng giúp đỡ cho anh ta rất nhiều việc.
Kỷ Tú Niên cười: “Không phải khách sáo đâu ạ.”
Nàng là một người có giới hạn rất rõ ràng, không thích quản chuyện của người khác, cũng không thích làm phiền người khác, đặc biệt là rất ghét nợ ơn người khác. Người khác tệ bạc với nàng thì thôi, nhưng nếu đối xử tốt với nàng một phần, nàng chỉ mong có thể trả lại mười phần.
Hách Thư Du xua xua tay: “Thôi, để lúc khác nói tiếp. Cô về trước đi, cũng không còn sớm nữa.”
Kỷ Tú Niên khẽ gật đầu, mới vừa đi vài bước lại ngừng: “Anh chưa về sao?”
Vẻ mặt Hách Thư Du mệt mỏi, sống lưng lại vẫn luôn thẳng tắp như thanh trúc, ý cười ấm áp: “Tôi còn có việc bận, cô về trước đi.”
Kỷ Tú Niên dừng lại.
Hách Thư Du vì chuyện của An Dương mà bận bịu giúp nàng rất lâu… Nàng nợ anh ta một phần ân tình.
Biết chắc anh ta vì chuyện của Tập đoàn Nhạc Hằng nên mới bận rộn muốn chết, cả tuần thức đêm liên tục, nàng không thể ngồi yên không đoái hoài.
Coi như là giúp anh ta san sẻ áp lực, cũng coi như là trả lại ân tình.
“Viện trưởng Hách…”
Hách Thư Du quay đầu lại, thấy nàng vẫn đứng đó: “Ừ? Sao thế?”
Kỷ Tú Niên nhìn màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Phó viện trưởng Chu bên kia… Tôi sẽ phụ trách liên hệ, chuyện này cứ giao cho tôi đi.”
Chu Lang, người này… như thể đã tính toán xong tất cả, đã đào xong hố, chỉ chờ cho nàng nhảy vào.
Mà nàng, không thể không nhảy.